Lại nói, Hồng Hoa Quỷ Mẫu đến cũng quá đột nhiên, Luyện nhi chân trước vừa đi, nàng chân sau liền đến, gần như làm cho người ta nghi ngờ không biết có phải là nàng đã tính tốt thời ciw hay không...Đương nhiên, đây chẳng qua là một sự phỏng đoán không có bất kỳ căn cứ gì chợt lóe qua, dù sao nàng làm như vậy, là hoàn toàn không cần thiết, cũng không phù hợp với tính khí trước sau như một kia.
"Tiền bối, ngài tạo sao..." Theo bản năng muốn hỏi nàng vì sao lúc này lại xuất hiện ở đây, chỉ là lời nói đến một nửa liền sửa lại, trong lòng có vấn đề càng thêm quan trọng không thể chờ đợi được mà dâng ra, chỉ một lát cũng không muốn trì hoãn: "Đúng rồi tiền bối, lúc trước ta nhìn thấy ngài đuổi theo người kia, cuối cùng là đuổi kịp sao? Người kia, người kia có phải hay không chính là..."
Nghi vấn vừa nói ra, trong lòng tràn đầy chờ mong, vốn cảm thấy lời này đã đủ trực tiếp, trực tiếp đến mức chỉ cần một câu trả lời phải hoặc không liền đủ, nhưng không biết là do cảm thấy không dễ để nói cho rõ ràng, hay có nguyên nhân khác, Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng không trả lời chính diện, ngược lại nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, giống như đang lo lắng mà nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, bất quá không có thời gian, ta tìm nơi này tìm mất cả buổi, trước mắt lại không cho phép trì hoãn, vừa vặn ngươi cũng không có việc gì, vậy nhanh chóng theo ta đi một chuyến a!"
Một câu nói đi, nàng liền không thể chờ đợi được mà đưa tay ra kéo người, thân bất do kỷ bị kéo đi hai bước, nhưng dù sao trong lòng có việc bận tâm, ước hẹn một canh giờ cùng Luyện nhi vừa mới xác định, sao có thể mơ hồ thuận theo người khác mà rời đi? Gót chân lập tức dùng lực ổn định bước chân, tâm bình khí hòa nói: "Tiền bối đừng vội, đây là muốn đưa ta đi đâu? Lại là vì cái gì? Nghe giọng điệu của ngài lại giống như là cố ý tìm đến, có phải là liên quan đến người cứu ngài lúc trước hay không? Chẳng lẽ người kia cũng liên quan gì đến chúng ta sao?"
Không nhận được câu trả lời chính diện, liền nói bóng nói gió mà hỏi, lại khiến cho sắc mặt của Hồng Hoa Quỷ Mẫu trầm xuống, vội vàng nói: "Ngươi nha đầu kia, sao lại luôn hỏi thăm không ngớt? Chính ngươi đi không phải sẽ biết sao! Nếu không phải lúc trước thấy ngươi ở trong rừng quỳ gối đến đáng thương, ta lại xem như thiếu ngươi một món nợ nhân tình, ta lại vội vội vàng vàng suốt đêm chạy đến làm gì? Thật sự là hảo ya không có kết quả tốt!"
"Trước kia...Khi đó tiền bối cũng vẫn luôn ở trong rừng?" Trong lòng sáng ngời, tuy rằng không biết tại sao nàng luôn không muốn trả lời chính diện, nhưng nếu như một màn ở trong rừng nàng cũng chứng kiến từ đầu đến đuôi, như vậy liền tuyệt đối không phải là một thân một mình mới đúng!
Sự mừng rỡ của bản thân, rơi vào trong mắt đối phương lại dường như có ý nghĩ bất đồng, Hồng Hoa Quỷ Mẫu hiếm khi mà nói với ta: "Ở, vẫn luôn ở đó, bất quá cũng không phải là lão nhân gia ta nguyện ý nhìn ngươi quỳ cả buổi, chẳng qua là lúc ấy cũng bị khống chế, không có cách nào khác..." Nói đến đây, dường như cảm thấy thật mất mặt, lại lớn tiếng biện hộ: "Đây cũng không phải là nói ta yếu hơn nàng! Chẳng qua là nữ nhân kia đột nhiên thi tên bắn lén, lúc ấy ta chưa kịp phòng bị! Nha đầu ngươi phải hiểu cho rõ a!"
"Ân, vãn bối hiểu được!" Sao còn có thể để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, trong lòng đã tràn đầy vui sướng, thi tên bắn lén cũng được, nữ nhân có thể chế trụ Hồng Hoa Quỷ Mẫu, nữ nhân có thể được nàng gọi là lão bằng hữu lại có quan hệ với chúng ta, nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết có bao nhiêu người! Bởi vì lúc trước nàng nói thời gian cấp bách, bản thân cũng không muốn chậm trễ, mở miệng vội lên tiếng: "Tiền bối chờ một lát!" Liền muốn chạy ra ngoài, trong phút chốc lại bị đầu rồng bắt lấy, ngăn lại ngay tại chỗ.
"Ngươi nha đầu kia nghe không hiểu lời nói sao? Chờ cái gì, không nhanh theo ta còn đợi cái gì!" Thấy Hồng Hoa Quỷ Mẫu khẽ đảo mắt giống như cực kỳ không kiên nhẫn, bản thân vội vàng giải thích: "Tiền bối chớ hiểu lầm, ta là muốn gọi Luyện nhi cùng đi, lúc này nàng ở ngay trong trại không xa, đảo mắt liền có thể kêu đến sẽ không tốn bao nhiêu thời gian."
Đương nhiên là phải gọi Luyện nhi, nếu như có hy vọng to lớn như vậy, làm sao có thể không gọi nàng? Mặc dù trời sinh tính tình nàng thật quật cường xem chuyện sinh tử không quan trọng, nhưng tình cảm đối với sư phụ lại nhất định sẽ không kém hơn ta, huống chi chỉ cần hai người cùng nhau lên đường, như vậy coi như là phải bỏ ra gần cả canh giờ cũng liền không thấm vào đâu, sự việc còn lại đều có thể để nói sau.
Chỉ là không nghĩ tới, đề nghị hợp lý này lại bị người đối diện kiên quyết phản đối.
"Ngọc La Sát, ta lại không nợ nàng nhân tình, gọi nàng làm gì!" Hồng Hoa Quỷ Mẫu dường như trở nên không vui, cũng không muốn nghe ta nói thêm nữa, đi đến bên cửa sổ lại nhìn nhìn màn trời, vẻ lo âu bộc lộ trong lời nói, đem trượng đầu rồng kia chống xuống một chút mà nói: "Ta là vì nha đầu nhà ngươi mới nhân cơ hội mà đến đây! Vạn nhất trở về chậm nửa bước, có thể ngay cả ta cũng không gặp được người, làm sao còn có thời gian dể lãng phí? Mà thôi mà thôi, tóm lại phần nhân tình này ta xem như đã đưa đến, muốn đi theo hay không, chính ngươi tự xử lý!" Tiếng nói vừa dứt, giậm chân một cái, lại từ từ lướt ra ngoài cửa sổ!
Nàng làm như vậy, mới thật sự là làm cho bản thân không thể do dự, không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể lập tức quyết ý, ngay cả giấy mực cũng không có cách nào đi tìm, chỉ có thể rút đoản kiếm ra nhanh chóng khắc hai chữ thật lớn xuống mặt bàn gỗ —— "Tìm sư", sau đó cũng không quay đầu lại mà đi theo nhảy ra ngoài cửa sổ, nhảy ra ngoài nhanh chóng nhìn quanh, cuối cùng dưới ánh trăng bóng dáng người kia lờ mờ vẫn chưa cách quá xa, liền một bên vội vàng trả lại kiếm vào bao, một bên thúc lực đuổi theo!
Sự việc phải phân nặng nhẹ, mặc dù trong lòng đối với Luyện nhi cảm thấy hết sức có lỗi, chỉ là manh mối về sư phụ đang bày ở trước mắt, cũng không thể cứ như vậy mà từ bỏ, huống chi Luyện nhi vẫn là phân rõ phải trái, chữ khắc trên bàn thập phần bắt mắt, khi nàng nhìn thấy, hẳn sẽ biết rõ sự tình không phải đơn giản mới đúng.
Cứ như vậy trong đầu liền suy nghĩ mông lung, người cũng không ngừng nghỉ mà bôn tẩu trong núi rừng giữa ban đêm, một mực bảo trì khoảng cách cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu, có lẽ nàng cũng biết rõ ta đang theo sau lưng, cho nên liền chỉ yên tâm lao về phía trước.
Hai người một trước một sau, nhìn thấy cảnh sắc tối đen xung quanh không ngừng thay đổi, những ngọn núi xung quanh Minh Nguyệt hạp này nàng hẳn là nên cảm thấy xa lạ mới đúng, nhưng không biết đã dùng biện pháp gì để làm ký hiệu, trên đường liền đi không chút do dự, từ phía sau trại đi ra đều là đường núi hiểm trở thường nhân khó có thể vượt qua, cứ liên tục tiến lên, thời gian dần qua không khí trở nên rét lạnh, xung quanh một mảnh tối đen cũng bắt đầu trở nên trắng nhờ, đó là do tuyết đọng lại.
Lướt qua nơi có tuyết đọng không bao lâu, lại đi vào một mảnh rừng thông, rất giống với khu rừng ta để lạc mất dấu người lúc trước, chẳng qua là trong bóng đêm, càng lộ vẻ thâm sâu u ám, bí hiểm.
Tiến vào trong khu rừng này, rất tự nhiên liền nhớ tới sự việc lúc ban ngày, lo sợ lại lần nữa lạc mất người, càng thêm lấy lại hoàn toàn tinh thần chăm chú nhìn thẳng phía trước, nhưng là thân ảnh người phía trước ngược lại chậm đi rất nhiều, ban đầu còn cho là Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng lo lắng phía sau theo không kịp, mới tận lực chậm dần tốc độ, chỉ là thời gian dần qua nàng lại càng ngày càng chậm, cuối cùng rốt cuộc dừng bước.
Xảy ra chuyện gì vậy? Trong lòng không khỏi nghi hoặc, cũng ngay lúc này liền thấy Hồng Hoa Quỷ Mẫu ngẩng đầu lên, cao giọng nói: "Này! Người đều mang đến đây rồi, ngươi cũng liền không cần lại lánh nữa, đến lúc này cũng không có gì để tránh nữa! Nàng cũng không ngốc!"
Khoảng cách giữa chúng ta cũng không tính là xa, khi Hồng Hoa Quỷ Mẫu hô xong những lời này, bản thân cũng đi đến bên cạnh nàng, dừng bước lại không kịp thở dốc, theo ánh mắt kia, nhìn về phía một gốc đại thụ tráng kiện nhất trong rừng, trong màn đêm chỉ thấy bóng cây lắc lư, không thấy rõ ràng bất kỳ thứ gì khác, trái tim lại thình thịch mà đập thật nhanh, có một loại tâm tình đánh vào lồng ngực tự nhiên sinh ra.
Bởi vì tâm tình này quấy phá, bản thân không dám tùy tiện mở miệng, cho nên sau khi Hồng Hoa Quỷ Mẫu hô xong một tiếng này, trong rừng yên lặng một giây lát, ngoại trừ tiếng cành lá lay động, cũng không nghe thấy thanh âm gì khác, sau một lát yên lặng khác thường, từ trong khu rừng sâu kín vang lên một tiếng thở dài, tiếng thở dài này bay lửng lơ giữa không gian trống trải, nếu như không phải ngay từ đầu đã tập trung nhìn vào cây đại thụ này, chỉ sợ căn bản là không có nào cách phân biệt được phương hướng chính xác nơi phát ra âm thanh.
Chỉ là càng quan trọng hơn không phải phương hướng nơi phát ra, mà là bản thân âm sắc này, một giọng nữ u mà thở dài ở trong rừng: "Công Tôn thị, ngươi cũng nên biết cái gì là có chừng có mực, ta đáp ứng lưu lại cùng ngươi phân cao thấp, coi như để hoàn thành lời hứa năm đó, nhưng cũng không đến phiên ngươi thay ta làm chủ."
Âm sắc này nghe vào trong tai, giống như thay đổi rất nhiều, nhạt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là quen thuộc làm cho người đột nhiên xót xa, đó rõ ràng chính là thanh âm mà bản thân cho rằng suốt đời này sẽ không nghe được nữa.
"Sư phụ..."
Mở miệng lẩm bẩm nói, giờ khắc này không cần tiếp tục xác định thêm gì nữa, thậm chí bất chấp Hồng Hoa Quỷ Mẫu muốn trả lời thế nào, cảm giác hưng phấn cùng cảm giác vui sướng mãnh liệt ập vào lòng, có lẽ do hai loại tình cảm này thúc đẩy, lúc đó trong đầu không chút suy nghĩ, cả người tựa hồ tự làm chủ liền khinh thân đề khí, theo bản năng muốn nhảy lên thân cây kia, muốn đến gần hơn một chút, muốn một lần được nhìn thấy người!
Nhưng mà, mới vừa phóng người lên chưa kịp đến một nửa độ cao, bỗng nhiên vang lên một tiếng xé gió rất nhỏ bên tai, hai đạo tơ bạc đột nhiên xuất hiện, giăng khắp nơi hình thành một đạo thập tự, ngăn trở ngay trước mắt!
Bản thân né tránh không kịp, xém chút là đụng phải, không có cách nào khác chỉ có thể đưa tay ra đỡ, bàn tay chạm đến sợi tơ kia, trong nhất thời chỉ cảm thấy cứng cáp lạnh như băng, không phải thiết không phải bông vải, không biết làm bằng vật liệu gì, lại mang theo nội gia chân khí, vừa chạm vào liền bắn ngược ra sau, thân ở giữa không trung chính là vô pháp thi lực, lại bị luồng chân khí mà ép đến, thế tiến lên liền biến mất, rơi xuống mặt đất loạng choạng lui về sau hai bước, trên lưng bị người khác ấn một cái, mới có thẻ ổn định thân thể.
Trong lòng sững sờ, nhưng cũng không có sững sờ quá lâu, sự ngăn trở này dường như là một chậu nước lạnh, làm cho tâm tình trong lòng lập tức buông xuống hơn phân nửa, lý trí quay trở về, liền hiểu được hành vi vừa rồi của bản thân quá mức đường đột liều lĩnh, lỗ mãng.
Dù sao, nếu như người nguyện ý gặp chúng ta, cần gì phải đợi đến lúc này?
Đang có chút không biết làm sao, sau lưng đã có thanh âm vang lên, nói: "Ngươi đây là tội gì a?" Người đè lại phía sau lưng giúp bản thân ổn định, tất nhiên là Hồng Hoa Quỷ Mẫu, nàng ngẩng đầu nói với người trên thân cây đối diện: "Nếu như ngươi không muốn gặp các nàng như vậy, lúc đó cũng không cần xuất thủ cứu ta, nếu như đã xuất thủ để đứa nhỏ này nhìn thấy, liền nên chấm dứt, luôn để cho trong lòng nàng mong chờ nửa vời như vậy, tính là cái gì chứ?"
Người ẩn thân trên tàng cây kia không muốn để ý tới ta, tựa hồ lại hoàn toàn nguyện ý đối thoại với Hồng Hoa Quỷ Mẫu, chẳng qua là giọng nói rõ ràng không vui, nói: "Ta làm thế nào là việc của ta, khi nào phiền ngươi bận tâm?"
Cũng không biết là những năm qua tính khí có chút thay đổi, hay là có chủ tâm cố ý, lời này nói ra cũng không dễ lọt tai, nếu đổi lại bình thường, Hồng Hoa Quỷ Mẫu nhất định là muốn nhảy dựng lên, hoặc ít nhất cũng là vô cùng tức giận, chẳng qua lúc này không biết tại sao, người bên cạnh đúng là nửa điểm cảm giác cũng không có, chỉ cười ha ha, nói: "Coi như là ta không bận tâm đến ngươi, cũng phải vì ý định của bản thân a, ngươi không muốn đồ đệ, lúc trước ta lại từng nói qua cấp cho nha đầu này một chỗ tốt, hôm nay mang nàng tới đây coi như là trả sạch, ngươi không gặp đồ đệ ngươi không cảm thấy bất an, ta thiếu người ta thứ gì đó nghĩ tới trong lòng sẽ bất an a."
Lời nói này của nàng, kỳ thật nói rất giảo hoạt, ngoài sáng trong tối ý hữu sở chỉ, phía bên kia trầm mặc một hồi, rốt cuộc lần nữa thở dài: "Ta đã không có đồ đệ, Lăng Mộ Hoa sớm đã chết rồi..."
Một tiếng này nói rất nhạt, nghe vào tai cũng chỉ có ảm đạm, đây chính là lý do trốn tránh không muốn gặp sao? Cũng không phản bác, không tin rằng có thể khuyên giải được người, nhưng nghe được thanh âm này, có thể xác nhận người còn hảo hảo sống trên đời, đã làm cho trong lòng người ta vui mừng, nhưng mà so với khuyên bảo, có một câu, là vô luận như thế nào cũng nhất định phải nói ra.
"Sư phụ..." Lúc này đây, không lại kích động, chẳng qua là ung dung ngẩng đầu, nhìn bóng cây lượn quanh kia, nói: "Người có thể không còn là Lăng Mộ Hoa, nhưng vẫn là sư phụ của ta và Luyện nhi, từng chiêu từng thức chúng ta học được, từng chút một, đều là mạch thừa nhận được từ người, trừ khi có ai tự phế võ công, nếu không liền thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật này, không phải sao?"
Lúc này đây, chờ đợi thật lâu, bên trong bóng cây kia không thấy đáp lại.
Người cười rộ lên trước tiên vẫn là Hồng Hoa Quỷ Mẫu, cũng không biết lý do gì làm nàng cảm thấy buồn cười, cười không ngừng được khiến cho một đóa hoa đỏ thẫm bên tóc mai phát run lên, trong phút chốc tiếng cười thu lại, vỗ vỗ bờ vai của ta, lại ngẩn đầu nói: "Nghe thấy sao? Hảo đồ nhi của ngươi quả nhiên rất biết nói chuyện a, ngươi cũng đáp lại không được rồi đi? Ta thấy nàng nói rất có lý, nếu như ngươi còn không chịu nhận, chi bằng..." Nàng tựa như ra vẻ thần bí mà dừng lại một chút, bỗng nhiên trên vai chính là bị mãnh liệt siết chặt: "Chi bằng ta thay ngươi đem võ công của nàng phế đi a!"
Vài chữ cuối cùng, mới thấu ra hung ác!
Biến cố này quá gần quá nhanh, người này võ công lại vượt trên ta rẩt xa, huống chi ngay từ đầu liền rơi vào trong lòng bàn tay của nàng, ngoại trừ ngoan ngoãn làm thịt trên thớt dường như không có lựa chọn thứ hai, trên thực tế bản thân xác thực cũng ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, tuy rằng khi bắt đầu là kinh hãi, nhưng khi cánh tay bị vặn chặt ép quỳ rạp xuống đất, lại cảm thấy Hồng Hoa Quỷ Mẫu dường như hơn phân nửa là có mưu đồ khác, dù sao đây hết thảy đều là ở trước mắt sư phụ.
Sau khi hơi chút do dự, dù cho không muốn phối hợp cũng biến thành nhất định phải phối hợp.
Thẳng đến khi có một chưởng trực tiếp kích ở phía sau lưng, trong nháy mắt nhiệt khí liên tục không ngừng mà dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, mới phát hiện Hồng Hoa Quỷ Mẫu có thể làm thật, ít nhất nàng xác thực là thật sự dùng tới nội lực!
Kỳ thật ta cũng không biết chuyện phế bỏ võ công cần dùng đến thủ pháp cái gì, chỉ biết là lúc này dường như bị rót vào một cốc axit, trong cơ thể da xương tựa như đang bị ăn mòn, lúc ấy cơ thể liền bủn rủn quỳ rạp xuống đất sức lực hầu như cũng đã mất đi, cố tình thứ vô hình này vẫn còn liên tục không ngừng mà tiến đến, mang theo cảm giác không đạt được mục đích sẽ không dừng lại! Lúc này có nói hối hận đã là vô dụng, chỉ có thể cắn răng gượng chống đỡ, trong lòng vẫn là ôm niềm tin, tin rằng nếu như thật sự có nguy hiểm người trên cây kia tuyệt đối sẽ không ngồi im mà mặc kệ!
Loại thống khổ này không chỉ là đau đớn, sự khó chịu trước đó chưa từng thể nghiệm qua, dù là đã từng trải qua rất nhiều loại cảm giác chịu không nổi, mồ hôi lạnh thuận theo gò má tích tích trượt xuống, ngay khi cảm thấy sắp ngất đi, rốt cuộc đợi được thắng lợi của ván cược này.
Chỉ là nghe được tiếng gió bên tai rồi tiếng phất tay áo, một cái bóng liền nhanh chóng đáp xuống trước mắt, thân ảnh mờ trắng ấm áp kia giữa rừng cây tối tăm mờ mịt càng dễ khiến cho người ta chú ý!
"Sư..." Không thể chờ đợi được mà chống lại đôi mắt kia, ánh mắt tiếp xúc, vẫn là thần sắc quen thuộc, có lẽ giờ phút này do màn đêm bao phủ, lại cảm thấy vài năm không gặp, năm tháng cũng không có quá hà khắc đối với người, chân mày khóe mắt kia hầu như không chút thay đổi so với lúc trước, làm cho người ta nhất thời lẫn lộn thời gian cùng năm tháng, không phải là buổi tối nay, mà dường như đã trở lại năm đó.
Trong thoáng chốc ngay cả thống khổ trên người cũng hoàn toàn bị ném ra sau đầu, có quá nhiều thứ muốn nói, nhưng ngay cả một tiếng kêu gọi cũng bị chặn ở trong miệng không thể hoàn thành, "Đừng nói chuyện!" Người thấp giọng bảo ngừng, cũng không ra tay đánh lui người ở sau lưng, cũng không ngăn lại nguyên nhân gây đau đớn kia, vừa đáp xuống liền khoanh chân ngồi cố định, đưa tay liền điểm xuống mấy chỗ trên người của ra, cuối cùng điểm xuống hai nơi đại huyệt, ra lệnh: "Dùng bổn môn tâm pháp, điều tức thu thần, đạo khí quy nguyên!"
Nói chuyện vẫn là giọng điệu không cho phép trái lời, sự lạnh lẽo ấy ẩn chứa trong đó là lòng quan tâm đều là trước sau như một.
Không có lý do gì để không nghe, cho nên gật gật đầu, mỉm cười theo lệnh mà làm.
Chẳng qua là thủy chung không có nguyện ý nhắm hai mắt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT