(*) Tên chương này là 我的 (Wo de) = Của tôi/ Của ta, nhưng mình thấy dịch thành "Thuộc về" thích hợp hơn. Cụ thể thì đọc hết chương sẽ rõ nè.

Với thiên tính kiệt ngạo, Luyện nhi thường có cử chỉ hùng hổ hăm dọa người khác, nhưng nàng rất ít khi dùng với tôi.

Nhưng mà lần này, có vẻ là thật rồi.

Bất kể là vẻ phẫn nộ không hề che giấu, hay là giọng điệu khí thế hung hăng, thậm chí còn không nói lời nào mà đã trói buộc và đoản kiếm lạnh như băng dán bên gò má, đều khiến cho người ta có ảo giác đang bị bức cung uy hiếp. Thế nhưng, trái ngược với khí thế ấy, nàng lại không làm đau tôi, chỗ đau trên lưng và cơ thể bị gông cùm xiềng xích, đều không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Hiểu rõ tính khí của đối phương, vì vậy sau khi sửng sốt, tôi dứt khoát hoàn toàn thả lỏng tùy ý nàng đè ép, chèn một tay lên gối tìm tư thế thoải mái mà nghiêng đầu nằm sấp, sau đó mỉm cười nói:

- Sao Luyện nhi khẳng định là ta bị kiếm của mình gây thương tích vậy?

Cho dù nghiêng đầu nói chuyện, nhưng cũng không nhìn được người phía sau, tầm mắt chỉ có thể chạm đến thanh đoản kiếm kia, thân kiếm sắc bén vẫn còn lưu lại chút màu đỏ thẫm lờ mờ trong rãnh máu, không biết là của ai.

Thanh kiếm này trong lúc vô tình đã nhiễm phải đủ loại máu rồi.

- Còn muốn lừa dối qua cửa à? Ngươi cứ mãi như vậy!

So với bản thân thả lỏng, tôi có thể cảm nhận được tâm tình chập chờn của người kề bên, cho dù không nhìn thấy, cũng rất dễ tưởng tượng ra dáng vẻ mày liễu dựng thẳng của nàng.

- Ngươi bị vũ khí nào gây ra vết thương nghiêm trọng, người thạo dùng kiếm ai mà chẳng nhận ra được? Bọn quan binh không có loại vũ khí đó, nữ binh trong trại còn là một tay ta chỉ dạy, trong cả dặm chỉ có một mình ngươi dùng đoản kiếm, hơn nữa kích cỡ mặt vết thương lại hoàn toàn trùng khớp với thanh kiếm này. Ngươi bớt nói mấy cái khác đi! Hôm nay nếu không nói rõ ràng, thì sẽ không thả ngươi đứng dậy!

Nàng giận dữ, trái lại tôi rất bình tĩnh, trong lòng thầm than chính mình sơ suất. Trước đó còn định giải thích là do vết đao mũi tên thông thường tạo thành, vậy mà lại quên mất Luyện nhi là một chuyên gia kiếm thuật, vết thương là do loại vũ khí nào gây nên, làm sao có thể dễ dàng lừa được nàng, vả lại tôi không ngờ rằng thanh đoản kiếm thất lạc này lại nằm trong tay nàng. Thanh kiếm ấy đã theo sát tôi từ nhỏ, nàng biết rõ hơn ai hết, bây giờ phải giải thích nữa thì mới thật sự là phiền phức.

Có thể nói, không phải vì người đâm đao mà tôi không muốn nói cho nàng biết chân tướng sự việc, lấy ơn báo oán là việc mình không có giác ngộ. Có điều, thứ nhất, chuyện này xem như đã hoàn toàn qua rồi; thứ hai... đó dù sao cũng là một trong những người mà nàng từng tín nhiệm nhất.

Lòng tín nhiệm bị cô phụ là loại cảm thụ gì, bản thân mình rõ ràng hơn hết, huống chi là Ngọc La Sát cao ngạo, mùi vị ấy có thể miễn thì miễn đi vậy.

Chẳng qua là, với cục diện hiện giờ, cũng không biết có thể thành công được như nguyện hay không.

Suy nghĩ bề bộn trong đầu, khó tránh sẽ rơi vào trầm mặc giây lát. Nhưng mà trầm mặc này rơi vào trong mắt Luyện nhi có lẽ có hàm ý khác, khiến nàng lo lắng, càng hạ thấp người xuống mấy phần, tức giận nói:

- Không được suy nghĩ, chắc chắn ngươi đang nghĩ cách gạt ta, nhưng bây giờ ta đã không còn nhỏ, sẽ không tiếp tục "nuốt" mấy cái không thành thật của ngươi nữa!

Lần này lời nói giận dữ ở ngay sát bên tai, mặc dù nói đến tràn đầy khí thế, nhưng hơi thở chạm vào làn da hơi nhột làm người ta buồn cười. Tôi rụt vai lại, cười gượng nói:

- Không phải lừa mà, tình huống lúc đó rất phức tạp, thậm chí có thể gọi là lung tung, Luyện nhi, dù sao ngươi cũng phải cho ta sắp xếp manh mối một lát chứ.

- Không cần sắp xếp, ngươi chỉ việc nói tên cho ta biết là được rồi. - Giọng nói bên tai không hề lưỡng lự:

- Người có thể cầm kiếm của ngươi rồi đả thương lưng ngươi, cái tên đó, ta chắc chắn biết! Đừng nghĩ chối cãi, nếu ngươi không muốn thì ai có thể lấy được thanh kiếm này? Nói về thân thủ, trong Định Quân Sơn, không ai có thể cướp nó được, cho dù là quan binh, hay là, người trong sơn trại!

Cho tới nay, ở những lúc không lường trước, thường sẽ được lĩnh giáo sự thông minh của Luyện nhi. Lần này cũng vậy, tôi biết nàng hoài nghi, nhưng không ngờ nàng đã nghĩ đến thấu đáo kiên định như vậy, một câu "người trong sơn trại" phun ra từ kẽ răng, gần như có thể xem là một án kiện đã định, chỉ còn chờ thăng đừng phán xét vạch ra thủ phạm cụ thể mà thôi.

Chuyện cho tới lúc này, đã không thể lừa gạt qua loa cho xong chuyện nữa rồi, chỉ đành thở dài một hơi, nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Luyện nhi... ai, đó là một kẻ điên, vết thương kia là do người điên gây ra, lúc đó ta không kịp phát hiện cô ta đã phát điên, vì vậy mới bất cẩn nhất thời... Mặc kệ thế nào, chuyện đã qua rồi, Luyện nhi, hiện tại cô ta đã chết, ta còn sống, vậy cũng đủ rồi, không phải sao?

Nếu người kia chưa chết, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng để yên như vậy, nhưng mà 'người chết như đèn tắt', người sống có thể làm gì được người chết chứ? Cho dù đào ra bầm thây vạn đoạn, bẩn cũng chỉ là tay của mình, và nhơ cũng chỉ là tên của chính mình mà thôi.

Cô ta đã chết, mà tôi còn sống, có thể trở về bên cạnh Luyện nhi, là tôi thắng rồi.

Tự cảm thấy lý lẽ hẳn là như thế, nhưng không phải ai cũng sẽ nghĩ như vậy.

Sau lưng im lặng một lát, một lúc lâu sau, mới có một âm thanh trầm thấp vang lên:

- Thành thành thật thật nói với ta, khó lắm sao?

Lời này khiến lòng tôi chấn động!

Cho dù nàng có cáu giận hơn đi nữa, khí thế có hùng hổ hơn đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ không làm tôi chấn động trong lòng. Mà trên thực tế, câu nói này lại không hề có khí thế, cũng chẳng có chút cáu giận nào, trái lại, giọng nói của nàng rất trầm thấp, bên trong giọng trầm thấp ấy còn lộ ra một chút... uể oải.

- Luyện nhi?

Lúc này mới thật sự xoắn xuýt. Đã quen thiếu nữ này không sợ trời không sợ đất, tôi có thể thản nhiên đối phó sự kiệt ngạo và ngang ngược của nàng, nhưng không cách nào đối mặt với tâm tình... suy sụp của nàng.

Hơn nữa tâm tình suy sụp này còn là do chính mình gây ra.

Đang muốn bất chấp trở mình xoay người nhìn xem, nửa bên thân thể chợt bị ghìm xuống, giữa lúc này nàng vẫn nhớ tránh chỗ tổn thương ra, chuyển phần lớn trọng lượng đến nửa bên lưng còn lại, giữ lại cái ấm áp hơi hơi bao phủ cho nửa bên thân thể. Không cách nào quay đầu, thậm chí không cách nào cử động đầu, bởi vì có năm ngón tay luồng qua kẽ tóc, lòng bàn tay tựa như xoa lại tựa như vuốt, đặt ở bên trên.

Đặt trên bả vai chính là cằm của Luyện nhi, mà ở cần cổ chính là hơi thở của nàng:

- Ta không thích nhất là ngươi thế này.

Rõ ràng gần như vậy, đầu kề sát đầu, nhưng không cách nào nhìn thấy biểu cảm, bởi vì không thể quay đầu, nàng không muốn cho tôi thấy.

- Từ nhỏ đến lớn, ngươi nhìn như nói chuyện giỏi nhất, nhưng theo ta, thật ra là không muốn tỏ ra yếu kém nhất. Ta có chuyện gì cũng đều sẵn lòng nói cho ngươi biết, nhưng ngươi cứ luôn không bằng lòng nói rõ với ta rất nhiều chuyện.

- Chuyện khác thì thôi cho qua đi, nhưng vì sao đến cả ai tổn thương ngươi, ngươi cũng không muốn nói rõ? Rõ ràng đã tra hỏi đến như vậy, chẳng lẽ ta không nên biết sao?

- Ngươi có biết, những ngày qua ta đi gấp ngày đêm, hỏi thăm tung tích của Vương Gia Dận kia khắp nơi, nghe ngóng tung tích đám thủ hạ của ta, tất cả là vì muốn nhanh chóng biết tin tức chính xác về ngươi.

- Ngươi có biết trước đó, khi ta chạy về Định Quân Sơn, thấy cảnh sơn trại bị phá hủy, thấy đống mồ mả mới, còn nhìn thấy... thấy một cái mả có khắc họ tên ngươi, loại cảm thụ ấy, là lần đầu tiên trong đời ta nếm trải, ta không nói được, và vĩnh viễn cũng không quên được... Cho tới khi đào mộ lên, không có ngươi bên trong, chỉ có thanh đoản kiếm này, ta mới vui vẻ trở lại. Không thấy thi thể, ai nói ngươi chết, ta đều không tin.

- Cho dù bây giờ ngươi không nói, sau này gặp lại thuộc hạ, ta cũng sẽ vặn hỏi từng người một, dựa vào cái quái gì mà ta không thể biết chân tướng? Tên đó hại ngươi thì thôi, còn làm hại ta đau khổ lo lắng, ngươi không nghĩ cho ta, còn muốn giấu giấu diếm diếm, tên nào quan trọng đến vậy? Ngươi thà rằng thấy ta tức giận cũng không chịu nói, rất là đáng ghét...

Vang bên tai, là từng câu từng lời, không thấy nét mặt, chỉ có thể dựa vào giác quan mà nghe. Giọng nói kia có chút buồn rầu, thậm chí có chút căng thẳng, ngữ khí đều đều trầm thấp, thi thoảng mới lộ ra tâm tình mãnh liệt ẩn chứa trong đó. Đã quen nàng để lộ cảm tình ra ngoài, bây giờ lại nói chuyện như vậy, ngược lại làm cho người ta đau lòng xót xa.

Không phải, đây không phải là phương thức nói chuyện của đường đường Ngọc La Sát, nàng có thể kiệt ngạo bất thuần, có thể hỉ nộ vô thường, có thể bộc lộ yêu hận trên nét mặt, chứ thật sự không nên như hiện giờ, ủ rũ suy sụp như một đứa nhỏ bị ủy khuất...

Không, có lẽ chính tôi mới sai, khoảnh khắc này nàng vốn không phải là Ngọc La Sát cao ngạo hậu thế, thậm chí không phải Luyện Nghê Thường phong hoa tuyệt đại, chỉ là Luyện nhi...

Chỉ là Luyện nhi của tôi...

Tay kia vẫn luồng trong kẽ tóc, hơi dùng sức vuốt nhẹ, kéo sợi tóc hơi sinh đau, nhưng cũng không thấm vào đâu, không thể quay đầu, tôi nhẹ nhàng gập cánh tay bên kia, lần mò gương mặt đang cúi bên cần cổ. Lông mi của Luyện nhi hơi ươn ướt, nàng đã không muốn tôi thấy, vậy tôi xem như không biết, chỉ chậm rãi xoa nhẹ vành tai tinh xảo của nàng nhiều lần tựa như đang dỗ dành nàng.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh kéo dài một lúc lâu, mãi cho đến khi tôi thở dài nặng nề phá vỡ không khí, thấp giọng nói:

- Xin lỗi, Luyện nhi, là ta tự cho là đúng... Ta thường suy nghĩ nhiều, sau đó phạm phải tật xấu tự cho là đúng, ngươi nói đúng, ngươi có quyền biết chân tướng...

- Hừ, ngươi biết là tốt rồi.

Người bên cạnh cử động, hình như đổi sang một tư thế thoải mái hơn, tay rời khỏi tóc tôi, rồi đặt lên lưng chỗ gần vết thương, nói:

- Có lẽ ngươi cũng không biết rõ mình bị thương thành thế nào, nên mới muốn làm người tốt bụng thái quá, cuối cùng bây giờ biết sai rồi, nếu không hả, ta thật sự muốn xé vết thương này ra, cho người nhớ đến cảm giác đau đớn lúc đó!

Trên lưng tức thời mát lạnh, tuy biết đây là một câu nói đùa, nhưng với giọng điệu nửa thật nửa giả kết hợp với Luyện nhi đang ở cơn thịnh nộ, thật khiến cho người ta thấy rùng mình. Tôi ho khan một tiếng, chột dạ nói sang chuyện khác:

- Ừ, ta nhận sai, nếu Luyện nhi muốn biết người kia là ai, giờ ta có thể nói cho ngươi biết, cô ta...

- Nhưng ta không muốn nghe nữa.

Ai ngờ còn chưa hết lời đã bị cắt ngang. Luyện nhi rút đoản kiếm về, hầm hừ nói:

- Ai thèm ngươi nói, vừa rồi là ta mới nhận ra nên hơi tức giận công tâm. Bây giờ ngẫm lại mới không cần hỏi thăm từ ngươi, dù sao ngươi cũng nói người đó đã chết, vậy thì không gấp, đợi tụ họp với đám thuộc hạ của ta rồi, ta sẽ làm chuyện này cho rõ, hừ.

Nếu đổi là người khác, đây có lẽ là cái gọi mà tính tình thay đổi hỉ nộ vô thường nhỉ? May mà mình nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, cho nên tôi chỉ rùng mình giây lát, sau đó thoải mái trở lại, cười lắc lắc đầu, trong lòng hiểu rõ đề tài này đến đây là qua rồi.

Tâm sự đã buông lỏng, cảm thấy trên lưng hơi mát lạnh, trái lại bắt đầu có tâm tình xấu hổ vì quần áo xốc xếch rồi. Tôi đang định thúc giục Luyện nhi nghiệm thương bôi thuốc, muốn nhanh chóng làm xong để còn ngồi dậy mặc đồ. Thế nhưng bỗng chốc cảm giác được xúc cảm kia lúc đầu chỉ bồi hồi ở gần chỗ đau, bây giờ đã từ từ di chuyển càng lúc càng xa, đang tới gần eo.

- Luyện nhi, ngươi làm gì đấy?

Không khỏi bối rối, nàng chạm quanh vết thương thì còn được, có thể xem là đại phu chữa trị, nhưng vết thương trên lưng mà lại dời tay sang vị trí khác là thế nào đây.

- Ngươi động đậy cái gì? Ta tất nhiên là đang kiểm tra, đừng nhúc nhích.

Bên kia lại rất chí khí hùng hồn, thậm chí còn quang minh chính đại di chuyển tay còn lại, xúc cảm ấm áp vuốt nhẹ giữa eo lại cực kỳ rõ ràng, tai hơi nóng lên, sao có thể không cử động? Nhưng vừa rồi mới chọc nàng không vui, lúc này lại không tiện kháng nghị, đang giữa lúc khó cả đôi đường, chợt nghe nàng nói:

- Ngươi thật gầy vô cùng.

Bởi vì đang không chú ý nên nghe không rõ lắm, tôi vô thức hỏi một tiếng:

- Hả?

- Ngươi thật gầy vô cùng.

Thế là bên kia lặp lại một lần. Lần này ngữ khí của Luyện nhi cũng không suy sụp, cũng không dữ dội, chỉ nhàn nhạt tựa như đang kể chuyện:

- Không chỉ gầy, còn thay đổi nữa, có biết vì sao khi đó phải tháo khăn của ngươi không? Lúc đó thấy ngươi trong đám người, những người kia đều quỳ, chỉ ngươi là đứng, còn bình tĩnh nhìn ta, ta cũng biết là ngươi, nhưng lại cảm thấy nhất định không phải ngươi. Mấy tháng trước, lúc chia tay, ngươi vẫn không phải như vậy, có bệnh nặng một trận cũng sẽ không tiều tụy đến cỡ đó. Ta đã cho rằng chắc chắn là mình sai rồi, ngươi mới sẽ không biến thành bộ dạng này...

- Ách... Thật sự nghiêm trọng vậy à?

Được thả cho mức tự do nhất định, lập tức đưa tay sờ sờ mặt mình, quay đầu nhìn nàng, tuy vẫn ý thức được bản thân đã tiều tụy rất nhiều trong quãng thời gian này, nhưng nghe chính miệng Luyện nhi nói, vẫn khó tránh làm người ta lo lắng. Được rồi, thật ra tôi vẫn rất để ý dáng vẻ của mình trong mắt nàng...

- Rất nghiêm trọng. - Luyện nhi gật đầu liền, nói:

- Cho nên lúc đó ta chỉ nghĩ, cho dù là ai đã hại ngươi biến thành bộ dạng như vậy, ta nhất định sẽ thiên đao vạn quả tên đó để đòi lại công đạo cho ngươi! Hơn nữa, sau này sẽ không thể để lại một mình ngươi ở chỗ nào nữa, quá mức không làm cho người ta yên tâm mà.

Mới vừa cảm động vì nửa câu đầu nàng chính trực đòi công đạo, rồi lại vì nửa câu sau nàng già dặn lo lắng mà cảm thấy buồn cười. Trong lúc tâm tình lên xuống, vô tình nghe được thiếu nữ bên cạnh nói tiếp:

- Nhắc tới mới nhớ, trước đây ngươi từng hỏi ta, có nguyện ý chỉ thuộc về nhau từ đây hay không, lúc đó ta cảm thấy có chút quái lạ, nhưng suốt chuyến đi lần này ta đã suy nghĩ rõ ràng rồi.

Giật mình ngẩng đầu, ánh mắt đối nhau, đôi con ngươi kia sáng rực trong suốt, lấp lánh hữu thần, nàng vẻ mặt kiên định, giống như đang tán gẫu:

- Ta sẽ không bao giờ để ngươi một mình, mà nếu như ngươi chết, trên thế gian này, ta sẽ không thân mật kiểu đó với người thứ hai, như vậy thì, thật ra chỉ thuộc về ngươi cũng không sao cả.

Nàng dừng một chút, rồi lo lắng bổ sung thêm:

- Nhưng mà đã nói rồi đó, ngươi cũng phải chỉ thuộc về ta, vậy mới coi là công bằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play