Âm thanh cực kỳ bi ai này có thuộc về người mà mình bận tâm hay không? Thật khó để xác định, bởi vì cách quá xa, tiếng vọng lượn lờ trong sơn cốc khó tránh sẽ sai lệch. Nhưng mà, một tiếng thét dài như vậy, thật sự rất khó nghĩ đến người thứ hai.
Âm điệu thê lương khắc khoải, tôi gần như muốn nhảy cỡn lên, dốc hết sức đi về hướng ngọn núi kia. Nhưng mà mới đi được vài bước đã phải lập tức dừng lại. Vết thương trên lưng truyền đến đau đớn kịch liệt, trước mắt tối sầm. Bởi vì quá kích động, tôi gần như quên mất vết thương mà cố gắng dùng sức, hình như nó lại sắp nứt ra rồi.
Vịn cây cối, run rẩy đưa tay ra sau lưng kiểm tra thử, rồi lại đưa ra trước mắt, trên đầu ngón tay chỉ vươn chút ít máu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, không dám tùy tiện nữa, "dục tốc bất đạt", bản thân đương nhiên hiểu đạo lý này, cũng tất nhiên phải quý trọng mạng sống. Vì thế, có gấp rút đi nữa, cũng đành phải ép buộc mình dằn xuống, từng bước đi về phía trước trong giới hạn sức khỏe cho phép.
Trong lòng vô cùng lo lắng, âm thanh ấy truyền từ sườn núi bên kia, phỏng chừng là chỗ sơn trại, mà với khoảng cách hiện tại, ít nhất phải mất nửa canh giờ mới đến đó. Nếu có thể dùng khinh công thì sẽ vô cùng nhanh lẹ, đáng tiếc tốc độ bước chân hiện tại, thậm chí còn không bắt kịp một thường dân sống trên núi.
Âm thanh đau thương chỉ vang lên một lần, sau đó không nghe thấy nữa, rừng núi bốn bề yên tĩnh, vì e ngại vết thương, tôi không thể thử vận khí lớn tiếng gọi lại, chỉ có thể cố gắng bước nhanh hơn nữa. Lúc này chỉ mong duy nhất một điều, mong nàng tuyệt đối đừng rời đi quá nhanh.
Nhất định phải chờ ta.
Một đoạn đường vốn không để vào mắt, hiện tại lại đủ khiến người thở hồng hộc, mệt chết đi được, vừa phải thường xuyên để ý thương thế, vừa phải chú ý phân phối sức lực cho vừa phải, rất mệt mỏi. Kiểu tự ràng buộc này tiêu hao khá nhiều tinh lực, huống hồ mấy ngày gần đây ăn uống qua loa, di chuyển lâu khó tránh kiệt sức. Nhưng mà càng mệt mỏi lại càng phải chú ý, không thể thở quá gấp nếu không muốn ảnh hưởng đến vết thương.
Những tiếng thở dốc cụt ngủn, cẩn thận khống chế tần số hít thở, thời điểm xuân hàn, vậy mà trên trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Tôi không rõ đã mất cụ thể bao nhiêu thời gian, nhưng khi cuối cùng cũng đến nơi, đã gần như là sức cùng lực kiệt.
Tuy rằng dọc đường đi vết thương có hơi đau nhưng không đáng lo ngại. Tôi dừng lại nghỉ ngơi một chút, ngắm nhìn cảnh tượng phía trước.
Đã không còn bóng dáng sơn trại uy phong cùng với thành lũy cao lớn, tất cả đều thành phế tích. Trong đống hoang tàn, đâu đâu cũng có vết cháy xém, nơi tầm mắt quét qua, thi thoảng còn có thể nhìn thấy vài bãi máu màu nâu đen, càng tăng thêm vẻ âm u đổ nát cho nơi này. Chớ nói người trong sơn trại, dù là người ngoài cuộc như tôi đây, trở về thấy cảnh này đều sẽ khó chịu.
Điều may mắn duy nhất là, bất kể địch hay ta, không hề bắt gặp một thi thể nào, có lẽ quan binh đã thanh lý chiến trường rồi.
Thế nhưng, nàng đâu?
- Luyện nhi? Luyện nhi? Ngươi có đây không?
Không dám dùng lực quá nhiều, chỉ hơi đề cao âm lượng, xung quanh tĩnh lặng thâm trầm, thanh âm này dù không vang dội nhưng cũng đủ dùng. Gọi vài tiếng, lại đưa tay lên môi huýt mấy cái, đều không thấy hồi âm, tôi lập tức đi vào trong, dù sao sơn trại này rất lớn, không phải chỉ cần đứng gọi vài tiếng là xong.
Một đường tiến về trước, dưới chân đều là tiếng gạch ngói vỡ vụn "rắc rắc", bức tường cây cối cháy sém sụp đổ phủ kín đường đi, có khi phải trèo qua từng cái. Đối với mình hiện giờ rất là khó khăn, bởi vì ảnh hưởng tâm tình, càng thêm sốt ruột.
Một đường đi, một đường kêu gọi, hồi âm cũng chỉ là tiếng gió thổi, từ trước trại đến sau trại, đều là tro tàn rải rác, điểm khác biệt chính là trước trại là do quan binh tấn công gây nên, sau trại là tự người trong trại làm ra, nói chính xác hơn, là Đông Duẩn dẫn người phóng hỏa. Nếu cô ta không làm việc này, lúc đó có lẽ còn có thể chạy thoát, cũng sẽ không có sau đó...
Nghĩ đến đây, trong lòng thoáng rét lạnh, đau buốt trên lưng như càng rõ hơn. Quả nhiên chuyện này đã để lại bóng ma trong lòng, một khi nhớ tới, cảm giác không an toàn liền nảy sinh không thể đè nén, chưa kể bản thân đang ở nơi tĩnh mịch, nếu không nhờ lúc này là ban ngày sáng sủa, thật đúng là khiến người ta có chút lo sợ.
Có lẽ bởi vì vậy mà, khát vọng gặp nhau càng thêm mãnh liệt.
Chỉ nàng mới có thể làm tôi an tâm thật sự.
Nhưng mà, nàng lại đang ở nơi nào?
Không một bóng người, đã đi vòng toàn bộ sơn trại, trèo lên cả đống hoang tàn xung quanh, vẫn không nhìn thấy một ai. Dùng nhánh cây chống đỡ, tôi dừng lại, điều chỉnh nhịp thở trong chốc lát, ngẫm nghĩ, cứ tiếp tục đi về rừng trúc phía sau trại đi, đó là nơi mình quen thuộc nhất cũng là chỗ cho mình cảm giác thân thiết nhất trong toàn bộ sơn trại này, có lẽ, đối với Luyện nhi cũng vậy.
Bây giờ băng qua rừng trúc là sẽ đi qua một khu mộ địa, khu mộ địa này chỉ mới được lập cách đây nửa tháng. Sau trận vây quét, phần lớn thi thể của những nữ binh tử trận được tìm thấy sẽ đưa về đây nhập thổ vi an (mồ yên mả đẹp), lại đốn hạ một ít trúc già rồi chẻ đôi, thay cho bia mộ. Hàng trăm mảnh trúc, rậm rạp đứng lặng nơi này, gió thổi qua, rừng trúc xào xạc, tăng thêm vài phần âm u lạnh lẽo.
Không muốn ở đây quá lâu, cho nên vội vã bước nhanh qua, đi thẳng đến gian phòng nhỏ giữa biển cây, dọc đường vẫn không quên kêu gọi, nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh mịch.
Cuối cùng khi đuổi tới nơi, cảnh tượng trước mắt khiến người ta vô cùng mất mát, phòng ở bị thiêu rụi hoàn toàn, Đông Duẩn nói "một miếng ngói cũng không chừa lại cho quan binh", và cô ta làm được thật "hoàn hảo"! Càng quan trọng sẽ càng bị tiêu hủy triệt để!
Lúc này thật có chút hoang mang, đã kiểm tra hết bốn phía rồi, chẳng lẽ là nàng chỉ thoáng qua? Hay là, tiếng thét bi ai kia chỉ là do bản thân nghe lầm? Luyện nhi vốn dĩ vẫn chưa trở về?
Nội tâm tràn đầy nghi hoặc, có chút chần chừ vô định, trong tiềm thức vẫn không cam lòng, cho nên đi vòng quanh lung tung không mục đích, muốn kiểm tra lại một lần nữa.
Lại một lần nữa đi qua khu mộ địa trong rừng trúc, dừng bước.
Vừa rồi vội vàng đi qua, nên vẫn chưa lưu tâm nhìn kỹ, lúc này đi chậm rãi để ý mới thấy, so với vài ngày trước hình như có gì đó khác lạ. Chính xác mà nói chính là nơi này có thêm vài ngôi mộ, nhưng không phải số ít.
Xảy ra chuyện gì? Quan binh tuyệt đối sẽ không tốt bụng như thế, mà nữ binh trong trại hẳn là đã sớm rút đi trong đêm đó rồi, sẽ không có thời gian làm những thứ này, chẳng lẽ... Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, đi vài bước ngồi xổm trước mộ phần, tỉ mỉ kiểm tra chữ viết trên mảnh trúc, sau khi phân biệt rõ ràng lại hoàn toàn thất vọng, nét chữ trên đó thanh tú xinh đẹp, công lực hơn nhiều so với nét chữ có thể miễn cưỡng gọi là ngay ngắn của Luyện nhi, rõ ràng là xuất phát từ tay người khác, không như mình tưởng.
Phán đoán sai lệch, mất mát thở dài một hơi, đang chống đỡ đứng dậy, khóe mắt lướt qua, rồi lại giật mình.
Lúc nãy chỉ lo phân biệt nét chữ, vẫn chưa để ý nội dung trên thanh trúc, nghĩ rằng cũng chỉ là một cái bia mộ mà thôi, tôi không nhớ hết tên tất cả mọi người trong sơn trại nên vẫn chưa lưu tâm. Nhưng mới vừa rồi lúc đứng dậy lơ đãng thoáng nhìn qua, lại liếc thấy cái tên quen thuộc.
Phần mộ này nằm ngay bên cạnh, là vị trí đầu tiên đứng trước cả hàng mồ mả, trên mảnh trúc dày dùng thay cho bia mộ có khắc vài chữ lớn - quản sự Đông Duẩn chi mộ.
Cùng lúc nhìn rõ mấy chữ này, tôi vô thức đề phòng lùi lại hai bước.
Lùi lại hai bước, mới cảm thấy hành động này thật buồn cười, cho dù là bóng ma dư âm, nhưng mình không đến mức "một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng" đi chứ... Ngoài buồn cười, cũng có nhiều nghi hoặc, nếu thật sự người này đã bỏ mình, nhất định là bỏ mạng lúc ở quân doanh, vậy thì ai đã tìm về thi thể cho cô ta, còn có lòng chôn cất ở đây?
Mà những mộ phần mới thêm này, chẳng lẽ đều cùng một nguyên nhân?
Không hiểu chút nào, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, lại cúi đầu, lúc này mới phát hiện bên cạnh nấm mồ viết 'Đông Duẩn chi mộ' còn có một nắm đất vàng, bừa bộn chồng chất ở nơi đó, trông giống như đang đào dang dở.
Nhìn đống đất lộn xộn, trong lòng chợt nghĩ tới một khả năng, vội vàng ngồi xổm xuống, dùng nhánh cây trong tay gạt chính giữa đống đất mấy cái, quả nhiên nhìn thấy một đoạn trúc xẻ nửa bị chôn vùi ở trong đất.
Có điều mảnh trúc này đã bị tách theo chiều dọc, tìm thêm lần nữa, không ngoài dự đoán đã tìm được một nửa còn lại ở gần đó, ghép hai miếng với nhau, tập trung phân biệt, chữ trên đó khắc sâu ba phần, viết rõ ràng - nghĩa tỷ Trúc Tiêm chi mộ!
Cái tên quen thuộc xuất hiện theo phương thức này, không hề là chuyện vui vẻ gì, mà nếu cái tên này là của mình, thì càng kỳ quái rồi.
Nhưng mặc kệ cảm thụ như thế nào đi nữa, hai chữ "nghĩa tỷ" khắc trên đó có thể giải thích nghi hoặc. Trong sơn trại xưng hô tỷ muội không ít, nhưng xưng tỷ - muội với tôi thì không nhiều, mà có thể hùng hồn để lại hai chữ "nghĩa tỷ" trên bia mộ phần tạm thời này, ngoại trừ Thiết San Hô, rất khó mà liên tưởng được người nào khác, huống hồ nếu việc này là do cô bé làm thì tôi còn lý giải được, chỉ là khó hiểu, di vật được chôn theo mộ rốt cuộc là ở đâu?
Mà quan trọng hơn là, nếu đây là một ngôi mộ chôn di vật, vậy thì ai đã đào lấy đi?
Đúng vậy, đó không phải là mộ phần dang dở, mà là dựng xong rồi bị đào lên. Xung quanh không có dấu vết động vật, cho dù có động vật cũng sẽ không đào cái mộ rỗng, thanh trúc dài khắc tên bị cắt gọn thành hai đoạn, chỗ nứt trơn nhẵn bằng phẳng, rõ ràng là do vũ khí sắc bén làm ra, mấu chốt là, vết cắt mới tinh, vô cùng mới.
Lần nữa ngẩng đầu đánh giá chung quanh, những nơi tầm mắt đi qua, chỉ thấy rừng trúc xanh biếc, ánh nắng loang lổ, gần như không có gì bất thường, trừ tôi ra, không hề nhìn thấy một người sống nào. Chẳng qua là, tảng đá cách đó không xa, nơi mà mình đã từng đến luyện công, cũng là chỗ mình rất thích nghỉ ngơi tĩnh tọa, một tảng đá lớn bằng phẳng nguyên vẹn, giờ cũng đã nứt thành hai nửa.
Trước đó cũng không để ý đến nó, vô thức nghĩ cũng do chiến loạn gây nên, lúc này đi tới nhẹ vuốt ve, quả nhiên vết cắt trơn nhẵn bằng phẳng, giống như miếng đậu hũ bị cắt làm hai, chỗ vết cắt cũng hoàn toàn mới.
Trong lòng nặng trĩu.
Sau đó không đi đâu nữa, trên người có đá lửa, quyết định nhặt cành khô lá rách đốt đống lửa nhỏ ngay trong rừng trúc, tiếp theo ngồi bên đống lửa, lẳng lặng chờ đợi cùng mấy ngôi mộ, mãi cho đến khi... mặt trời ngã về Tây.
Mặt trời ngã về Tây, chân trời ráng mây như máu. Tôi đứng dậy, thở dài một tiếng, xem ra nàng không hề giống với điều trông mong cuối cùng của mình, sẽ quay trở lại cúng tế mọi người. Cũng phải, lễ nghi rườm rà cúng tế gì đó, vốn cũng phải việc nàng sẽ làm.
Cho nên, e rằng thật sự lỡ nhau rồi.
Luyện nhi đã trở lại, đã thấy qua, ngay chỗ này, nàng đào mộ phần có viết tên Trúc Tiêm kia, sau đó chém bia bổ đá, nhổ ra mà đi, có lẽ sẽ không trở lại trong một khoảng thời gian ngắn, có chờ đợi thêm nữa cũng chỉ phí công.
Tôi và nàng, là thật sự lướt qua nhau rồi.
Nhìn rặng mây đỏ phía cuối chân trời, đón gió hít một hơi dài, xoay người từng bước rời đi.
Không sao cả, cho dù nàng tìm không được tôi, nhưng tôi có thể tìm được nàng.
Muốn tìm Ngọc La Sát nổi danh thiên hạ, sẽ không quá khó khăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT