*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: cơm trắng chan cà phê
Miền đất hứa vốn nằm trong khu vực của một ngọn núi.
Lúc này, mây trên đỉnh núi thưa thớt dần, tốc độ mưa đã chậm lại nhưng vẫn chưa ngừng.
Nước mưa ồ ạt chảy xuống những tòa cao ốc, những hàng cây xanh tươi tốt, gột rửa máu thịt đỏ tươi khắp thành phố.
Những người trẻ tuổi trong thành phố gần như đã chết hết.
Quang cảnh vắng vẻ, tiếng khóc nức nở của những người già bị tiếng mưa rơi nuốt chửng ——
"Ào ào ào", cơn mưa to như đang khóc thương cho cả thành phố.
Giữa trời cao, có hai đoàn quân đang trong thế giằng co.
Chu Khiêm và Ẩn Đao có kĩ năng khống chế mạnh mẽ; Bạch Trụ hiển nhiên là quân tiến công chủ lực, có khả năng cận chiến và chiến đấu từ xa; Tề Lưu Hành có chuyên môn cận chiến, cậu cũng học được thêm nhiều kĩ năng mới tương tự như thích khách, có thể hạ gục đối thủ chỉ trong một đòn đánh duy nhất.
Ân Tửu Tửu chủ yếu là xe tăng, Hà Tiểu Vĩ là tăng ích, trị liệu, cung cấp hồi phục điểm kĩ năng cho đoàn đội.
Họ còn có thêm hai người chơi mới vừa được Ẩn Đao tập hợp.
Đó là hai người chơi lúc trước đi theo Mạnh Biệt vào phó bản này.
Một người tên là Lý Duệ Khắc, có năng lực tầm tung, sống được đến bây giờ dựa vào một kĩ năng sinh tồn lợi hại là 【 Tắc kè hoa 】.
Gặp nước hóa nước, gặp cát hóa cát, bản thể khó lòng bị đả thương, khi cần thiết có thể ngụy trang thành đồng đội của kẻ địch.
Kĩ năng này giúp hắn có thể chạy trốn, tăng khả năng ám sát, gia tăng một đòn đánh khác lạ cho đoàn đội.
Một người khác tên là Vương Song Song.
Kĩ năng của người này cũng thiên về xe tăng, có thể trực tiếp hấp thụ những thương tổn nhất định, có thể tùy thời tạo ra một bức tường sắt chống đỡ sát thương cho đoàn đội.
Chu Khiêm đã nắm bắt rõ ràng năng lực của đồng đội, và những người bên phía quân đoàn Đào Hồng cũng như vậy.
Sức mạnh của nhóm Chu Khiêm ở ngoài sáng, lực lượng của quân đoàn Đào Hồng thì không.
Mục Sinh một thân tà khí, Tạ Hoài không rõ sâu cạn, Tạ Hoa Doanh là vú em trị liệu, có khả năng hồi sinh.
Ngoài ra, bên đó còn có thêm 5 thành viên quân đoàn Đào Hồng khác vừa xuất hiện, không biết năng lực đặc thù là gì.
Quân át chủ bài của Chu Khiêm đã bị bại lộ, mọi nguồn lực của Tạ Hoài vẫn còn là một bí ẩn.
Không chỉ như vậy, Tạ Hoài còn có thể điều khiển một bộ phận vũ khí của Cẩm tộc.
Họa đơn vô chí, Tạ Hoài còn có thể triệu tập một quân đoàn người máy do Cẩm tộc chế tạo.
Bây giờ, những người Cẩm tộc xem Tạ Hoài là thần đã cầm vũ khí đứng trên sân thượng của một tòa cao ốc, chỉ cần Tạ Hoài ra lệnh, họ sẽ động thủ ngay lập tức.
Trên đỉnh núi, một con thuyền du hành đang sừng sững đứng trong sương.
Xung quanh con thuyền là một quân đoàn hàng chục người máy.
Trong tay chúng lăm lăm vũ khí đã lên nòng.
Bất chợt, một thanh trường đao mọc ra từ sáu cái đuôi của Ẩn Đao, hắn siết chặt thanh đao trong tay.
Thanh trường đao nhắm về phía nhóm người trên tòa nhà cao tầng, một đao chém qua, bóng ảnh đầu lâu vụt ngang qua nhóm người Cẩm tộc khiến họ liền rơi vào mê mang, vũ khí trong tay rơi xuống đất.
Thấy thế, Tạ Hoài chỉ nhàn nhạt cười.
Gã không lấy bất kì vũ khí gì, chỉ nâng một tay lên tùy ý giật giật, một bóng ảnh đầu lâu giống hệt như của Ẩn Đao xuất hiện, trả lại cho Ẩn Đao.
Vẫy đuôi một cái, Ẩn Đao đập nát bộ xương khô.
Khi nhìn Tạ Hoài, hắn nhíu chặt mày: "Kĩ năng của tên này là phục chế!"
"Kĩ năng này vẫn phải có hạn mức cao nhất đúng không?" Hà Tiểu Vĩ líu lưỡi.
Tề Lưu Hành nói: "Dù có hạn mức cao nhất...!Ông ta là người chơi cấp Thần, phục chế kĩ năng của người chơi bình thường như chúng ta là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hay nhất thì ông ta không thể phục chế được kĩ năng của Bạch Trụ mà thôi."
Thanh kĩ năng của người chơi bình thường là hữu hạn, thời gian sử dụng kĩ năng để chiến đấu cũng hữu hạn, vì vậy phối hợp kĩ năng và đạo cụ là biện pháp tối ưu nhất trên chiến trường.
Người chơi cấp Thần thì khác, họ có thể liên tục đánh trong thời gian dài, đến giai đoạn cuối, họ chủ yếu chiến đấu với nhau bằng tinh thần lực.
Khi tinh thần lực chạm đáy, người mất khống chế là người thua cuộc.
Chu Khiêm nhanh chóng động não, suy nghĩ ra sách lược, chợt nhìn thấy Tạ Hoa Doanh ở phía đối diện có hành động.
Vô số cánh hoa đào không sợ mưa to gió lớn bay đến trước mặt nhóm Cẩm tộc trên sân thượng, từng luồng khí đen từ người họ bay ra, bị cánh hoa đào hút lấy, cho đến khi từng cánh hoa vỡ vụn rồi biến mất.
—— Tạ Hoa Doanh còn có thể vô hiệu hóa buff kĩ năng khống chế!
Bước đệm nhỏ trôi qua, hai bên lại rơi vào tình thế giằng co, không một ai dám tùy ý hành động.
Tạ Hoài khẽ thở dài một hơi: "Ngài vẫn không ra đây sao? Tôi còn nghĩ rằng ngài muốn giúp đỡ những người bạn nhỏ này, nói cho họ biết nhược điểm của tôi là gì..."
"Nhiều năm qua, ân oán giữa tôi và ngài cần phải chấm dứt thôi."
"Ông có vẻ rất quan tâm đến Thiệu Xuyên.
Nhưng mà tiếc quá, ngài ấy giao trọng trách cho tôi và Bạch Trụ.
Bây giờ ông cứ trao đổi với tôi đi."
Ngồi trên lưng rồng, Chu Khiêm nhìn Tạ Hoài, nói: "Vừa rồi ông mới khoe mẽ năng lực của mình đó sao? Chà...!Trông qua thì khoảng cách địch ta đúng là xa thật.
Nhưng ông biết sơ hở lớn nhất của ông là gì không?"
Tạ Hoài mỉm cười với Chu Khiêm: "Xin được lắng nghe."
Chu Khiêm nói: "Ba người chơi cấp Thần bên cạnh ông đều không bình thường, ví dụ như Mục Sinh cả người chìm đắm trong thù hận.
Tăng tốc hóa thần...!Ông vẫn nghĩ như vậy là đúng?"
"Mục Sinh hãy còn nhỏ, cậu cướp mất chị gái của cậu ấy, cậu ấy vì quá đau lòng nên mới như vậy."
Tạ Hoài làm động tác buông xuôi: "Nhưng tôi và Tạ Hoa Doanh vô cùng bình thường.
Năm đó tôi có hơi mạo hiểm khi sử dụng phương pháp này nhưng kết quả vẫn rất tốt, đôi khi chúng tôi xuất hiện vài trạng huống nhỏ, nhưng vẫn có thể tự mình khống chế."
"Thật à? Đối với ông, tôi tạm thời không đưa ra đánh giá.
Nhưng Tạ Hoa Doanh thật sự bình thường?"
Chịu đựng mấy roi của Lịch Học Hải, sau đó lặn lội một quãng đường xa, bây giờ Chu Khiêm chỉ nhẹ giọng nói vài câu cũng cảm thấy cổ họng như bị dao cắt.
Nhưng anh vẫn khống chế tốt biểu cảm của mình, nụ cười công nghiệp vô cùng thành thạo.
Anh ngây thơ nhìn về phía Tạ Hoa Doanh: "Chà, nữ thần Hoa Đào, cô có cảm thấy cô bình thường không?"
Tạ Hoa Doanh nghiêng đầu, tươi cười đáp: "Cậu cảm thấy tôi không bình thường chỗ nào? Là pháp sư trị liệu, tôi chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra được tình trạng tinh thần của cậu.
So với tôi, vấn đề của cậu còn nghiêm trọng hơn kìa."
"Không cần nhìn bề ngoài.
Chúng ta thử xem xét vấn đề ở nơi sâu nhất đi." Chu Khiêm hỏi: "Quân đoàn Đào Hồng luôn làm điều ác.
Bây giờ ai cũng hận cô.
Cô là người đừng đầu về mặt danh nghĩa của quân đoàn Đào Hồng.
Tạ Hoài và Mục Sư làm gì đều đè trên đầu trên cổ cô.
Cô phải trả giá hết thảy, toàn tâm toàn ý đi theo Tạ Hoài...!Vì sao? Cô có tình cảm gì đặc biệt với ông ta à? Ví dụ như tình cảm nam nữ."
Tạ Hoa Doanh khá tốt tính, gương mặt không hề đỏ lên, mày cũng không nhíu lại.
Cô chỉ nói: "Tôi giúp Tạ Hoài vì ngài ấy là chủ nhân của tôi.
Giữa chúng tôi là tình nghĩa chủ tớ, thầy trò, bạn bè, chỉ thế mà thôi."
"Tạ Hoài đưa ra bất kì yêu cầu gì, cô cũng sẽ làm theo vô điều kiện?"
"Đương nhiên.
Ngài ấy là chủ nhân của tôi."
"Cô không bao giờ nghĩ rằng ông ta làm sai sao? Cô không bao giờ nghĩ rằng cô đang tiếp tay giúp ông ta sát hại biết bao nhiêu người sao?"
"Đối với tôi, chủ nhân làm gì cũng đúng.
Tôi chỉ hi vọng ngài ấy vui vẻ."
"Như vậy cô không thấy cô bị tẩy não à?" Chu Khiêm nói: "Hoặc có thể nói là nhân cách của cô không trọn vẹn.
Cô giống như những người ngoại tộc bị tẩy não sau khi vào Miền đất hứa, cô chỉ sống dựa vào chủ nhân của mình, không có năng lực sống độc lập hay có chính kiến riêng.
Cô không thấy những thứ này không hề bình thường sao?"
Tạ Hoa Doanh vẫn cười: "Chủ nhân tạo ra tôi, ngài ấy không giống Thiệu Xuyên, ngài ấy không muốn giết tôi.
Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ ngài ấy.
Không có ngài ấy thì không có tôi.
Cả đời này tôi đều cống hiến cho chủ nhân, như vậy đã đủ hạnh phúc rồi.
Bình thường hay không trọn vẹn cũng chỉ là cách nói tương đối thôi."
"Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui hay không? Các cậu không phải là tôi, không trải qua như tôi, cho nên các cậu không hiểu việc tôi làm, cho rằng điều đó không bình thường.
Nhưng tôi cảm thấy những gì mình làm đều có giá trị."
"Trả lời hay lắm." Tạ Hoài mỉm cười vỗ tay, nhìn về phía mọi người, nói: "Thiệu Xuyên cho rằng tôi là quái vật, người tôi tạo ra cũng là quái vật.
Bây giờ thì sao? Tôi đã tạo ra một sản phẩm hoàn mĩ nhất, ngoan ngoãn nhất! Đứa trẻ như Hoa Doanh sao có thể là quái vật? Cô bé là món quà đáng yêu nhất của chúa sáng thế!"
"Cho nên, thầy à, ngài thấy rõ không, tôi đã dẫn Hoa Doanh đến gặp ngài.
Tôi biết ngài thấy được."
"Tôi cảm thấy may mắn vì năm đó tôi đã lừa ngài việc mình đã hóa thần thành công.
Nếu đối mặt với ngài, tôi hoàn toàn không có năng lực phản kháng, thậm chí còn bị giết chết."
Tạm dừng một chút, Tạ Hoài chợt nhìn thẳng vào mắt Chu Khiêm, nói: "Mục Sư đã kể cho tôi nghe về chuyện của cậu.
Cha cậu vì bản thân nên đã đẩy cậu vào biển lửa, mẹ của cậu cũng là đồng phạm.
Đúng không? Cậu hận họ.
Như vậy thì cậu cũng phải hiểu tôi mới đúng."
"Cha mẹ là người sinh ra cậu, vậy mà họ lại muốn hãm hại cậu, cho nên cậu hận họ."
"Nhân loại là người sáng tạo ra Cẩm tộc, lại che giấu mã gien có khả năng giết chết họ, một ngày nào đó muốn sử dụng mã gien này để đánh thức Cẩm tộc, giết chết họ..."
"Theo lời tôi nói, Cẩm tộc đã vô cùng căm thù những ngoài ngoại tộc kia, kinh thiên động địa."
"Thiệu Xuyên là người đã dẫn tôi vào trò chơi này, là người đã sáng tạo ra tôi, vậy mà ngài ấy lại mộc mực muốn giết chết tôi.
Vậy thì chuyện tôi hận ngài ấy cũng kinh thiên động địa."
"Chu Khiêm, bên phía tôi có quân đoàn người máy, tôi có thể sử dụng vũ khí tối cao của Cẩm tộc, còn có nhiều người chơi lợi hại từ quân đoàn Đào Hồng.
Đã đến nước này, các cậu không có cửa thắng.
Nếu tiếp tục chiến đấu...!Bạch Trụ may mắn thì sống sót, còn những người khác sẽ chết hết."
"Cậu thật sự muốn trả một cái giá đắt như vậy để đối đầu với tôi?"
"Tôi đã nói rồi, trò chơi tuy đã chia chúng ta thành hai phe đối lập nhau nhưng chúng ta không nhất thiết phải ngươi chết ta sống.
Thật ra hai bên có thể hợp tác với nhau để vượt qua phó bản.
Hệ thống chưa từng đề cập cụ thể đến nhiệm vụ hay phương pháp vượt qua phó bản này, bởi lẽ kết cục của nó là một kết thúc mở."
"Kết thúc mở tương đương với vô vàn biện pháp."
"Nếu hai bên chúng ta đều nhường nhịn nhau, tôi sẽ chấp thuận cho các cậu lên thuyền Noah, giúp nhân loại lấy lại nền văn minh của mình, các cậu vẫn sẽ nhận được khen thưởng ẩn."
"Kết thúc theo lựa chọn này là —— quá nhiều người Cẩm tộc đã chết, họ phải sử dụng phương thức chế tạo cũ để tạo ra người Cẩm tộc, yêu cầu một thời gian dài.
Nhân loại nhân thời gian này để phát triển lại nền văn minh của mình, liên hợp thành một chủng tộc mới, chống lại Cẩm tộc.:
"Đương nhiên, khi có thế lực ngoại lai xâm lược, tất cả sẽ liên minh với nhau trong thời gian ngắn.
Ai là người sẽ thống trị hành tinh này là một quá trình dài lâu khác, nhưng khi đó đã không còn liên quan đến người chơi nữa."
Những lời này đã tiêu hao hết nhẫn nại của Tạ Hoài.
Gã không giải thích thêm gì nữa, ánh mắt nhìn Chu Khiêm dần lạnh băng, cuối cùng nói ——
"Giao linh hồn của Thiệu Xuyên cho tôi, tôi sẽ buông tha cho các cậu."