*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: cơm trắng chan cà phê

Khi nghe thấy Tạ Hoài muốn tha cho nhóm Chu Khiêm, một người liền biến sắc ngay lập tức —— đó là Mục Sinh đứng phía trước Tạ Hoài.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Chu Khiêm, sau đó quay đầu nhìn Tạ Hoài, bộ dạng không cam lòng, phẫn nộ, thần thái vặn vẹo.

Chu Khiêm liếc mắt nhìn qua, anh nhìn Tạ Hoài: "Hình như có người không đồng tình với việc ông không muốn giết tôi kìa."

Tạ Hoài hơi nhíu mày: "Phương thức của Mục Sư hơi nhanh một chút.

Tôi cũng không quá đồng ý.

Nhưng trước đó tôi luôn trong trạng thái thực vật, không quản lý được cậu ta.

Về phần Mục Sinh, nếu cậu đồng ý với điều kiện của tôi, tôi sẽ tự mình thuyết phục cậu ấy."

"Chu Khiêm, tôi có thể nói một tiếng xin lỗi với cậu.

Còn lại, cậu muốn thứ gì, tôi cũng sẽ cố gắng bồi thường, ví dụ như cho Tạ Hoài Doanh hồi sinh lại những người bạn của cậu."

"Tôi chỉ cần hai điều, một, trò chơi này sẽ tiếp tục tồn tại; hai, giao linh hồn của Thiệu Xuyên cho tôi."

"Tiếc quá.

Một, tôi sẽ không tin lời ông.

Ngài Thiệu đã bàn giao hết mọi thứ cho tôi.

Tôi cũng sẽ là người đóng cửa trò chơi.

Để ngăn kế hoạch này của tôi, ông chắc chắn sẽ giết tôi.

Hai ——"

Chu Khiêm thong thả cười nói: "Dù ông thật sự không giết tôi, tôi cũng sẽ giết ông.

Thù mới hận cũ, món nợ mà quân đoàn Đào Hồng thiếu nợ tôi, tôi sẽ bắt ông trả lại!"

"Và trước khi giết ông, tôi sẽ vạch trần ông một chút ——"

"Thật ra trong tiềm thức của ông, ông cũng đồng tình với ngài Thiệu đúng không? Ông ấy đã chế tạo ra một tên học trò bại hoại, ngỗ nghịch như ông.

Cho nên ông mới muốn tạo ra Tạ Hoa Doanh ngoan ngoãn, nghe lời ông..."

"Khi tạo ra Tạ Hoa Doanh, ông hẳn đã ý thức được rằng ông đã sai rồi!"

"Chuyện của tôi và Thiệu Xuyên không cần người khác xen vào.

Nói về chuyện cậu muốn giết tôi đi.

Chu Khiêm, đừng nói chắc chắn như vậy.

Tôi thấy..."

Biểu tình của Tạ Hoài thâm sâu khó dò: "Có lẽ cậu sẽ thay đổi suy nghĩ."

Nói xong, Tạ Hoài giơ tay lên, trên không trung như bị xé toạc một đường, hé lộ một bức màn đen.

Bức màn đen liền xuất hiện hình ảnh chuyển động.

Giọng nói của Tạ Hoa Doanh cất lên: "Nhiều năm qua, chủ nhân đã sớm ghét cảnh giếc chóc.

Việc làm của Mục Sư vốn không phải thứ mà chủ nhân muốn nhìn thấy."

"Ngài Thiệu luôn cho rằng ông ấy tạo ra một con quái vật.

Dù để chứng minh Thiệu Xuyên sai, chủ nhân cũng sẽ không giết ông ấy.

Bây giờ là cơ hội chủ nhân sẽ chứng minh cho mọi người thấy mình không giết người lung tung."

Không biết có phải vì Tạ Hoài đã mệt mỏi hay không, Tạ Hoa Doanh trở thành người phát ngôn cho gã.

Tạ Hoa Doanh ngây thơ, dịu dàng nhìn Chu Khiêm, nói: "Chu Khiêm, cậu đã ở trong phó bản này một thời gian dài, có lẽ cậu không hay biết gì về tình hình ở bên ngoài.

Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, ở bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Chu Khiêm ——"

"Không một ai mong muốn hi sinh nhiều người như vậy để đóng cửa trò chơi này.

Mọi thứ cậu làm...!thực sự có đáng giá không?"

Trên tấm màn màu đen, hình ảnh ở bên một bờ hồ bắt đầu xuất hiện.

Khi nhìn thấy hình ảnh này, Chu Khiêm không khỏi ôm chặt Bạch Trụ hơn.

—— Đó là hồ nước ở trong phó bản bán mở số 0, nơi được xem là địa bàn của Thiệu Xuyên.

Đây là nơi ông thường để lẩn trốn, nghỉ ngơi hồi sức.

Một bóng ảnh quen thuộc ngồi bên bờ hồ.

Đó là Quy Nhi Tiên.

Chu Khiêm chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Quy Nhi Tiên như lúc này.

Cô ngồi bắt tréo chân, lơ lửng trên mai rùa.

Cả người cô tỏa ra một luồng sáng vàng, mai rùa đen cũng phát ra ánh sáng trước nay chưa từng có.

Nếu nhìn kĩ, ánh sáng trên người Quy Nhi Tiên đang từ từ nhạt dần.

Mai rùa đang hấp thụ ánh sáng trên người cô!

Không bao lâu sau, mai rùa tỏa sáng rực rỡ.

Cùng lúc đó, cơ thể gầy yếu của Quy Nhi Tiên liền ngã xuống bên hồ, miệng không ngừng ộc máu.

Thở hổn hển vài hơi, cô chống đỡ bò lên, mở mắt nhìn ánh sáng trên mai rùa.

Ánh sáng xuất hiện hình ảnh.

Người trong hình là Chu Khiêm.

Chu Khiêm nhìn thấy, không ngừng dán sát cả người vào lưng rồng, tìm một vị trí thoải mái hơn.

Thông qua tấm màn đen, anh nhìn thấy chính mình trên quầng sáng của mai rùa như đang xem một thước phim hoạt hình.

Cảm giác này khá huyền diệu.

Trong thước phim, Chu Khiêm nâng một chiếc hộp cũ kĩ vuông vức phát sáng, đôi mắt đen láy phản chiếu như lưu li.

Ánh sáng trên hộp tắt dần, đôi mắt của Chu Khiêm cũng khôi phục bình thường.

Một âm thanh già nua, mê hoặc vang lên ——

"Chúc mừng Chu Khiêm.

Bạn đã thành công đóng cửa trò chơi.

Từ bây giờ, bạn là chủ nhân mới của chiếc hộp này.

Bạn có thể tùy ý xử trí."

"Không thể thay đổi vận mệnh của những người đã tử vong trong trò chơi.

Người chơi chết, đặc biệt là người chơi cấp Thần, sẽ mất hết dị năng trong thế giới hiện thực, họ không bao giờ được phép nói với người khác về trò chơi này.

Hi vọng họ có thể quay về cuộc sống bình thường như trước đây."

"Thần sẽ lại rời xa nhân loại.

Đây là lựa chọn mà bạn đã đưa ra."

Thấy rõ điều này, Quy Nhi Tiên nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

Cô như trút được gánh nặng, tảng đá đè nặng trong tim cuối cùng được gỡ bỏ.

Dù đang cười nhưng thất khiết của cô đều đang chảy máu.

Sau khi lảo đảo ngã quỵ xuống mặt đất, hô hấp dừng lại, cô không thể bò dậy được nữa.

Tìm tòi thiên cơ, chứng kiến sự kết thúc của trò chơi đã khiến Quy Nhi Tiên phải trả giá bằng sinh mạng của mình.

Trên tấm màn đen của Tạ Hoài, hình ảnh lại thay đổi sang đại sảnh trò chơi.

Trong đại sảnh trò chơi, tất cả các video đều đang phát cùng một nội dung —— Quy Nhi Tiên sử dụng mai rùa đen, tiên đoán được Chu Khiêm sẽ đóng cửa trò chơi.

Cả đại sảnh như ong vỡ tổ.

Người chơi cấp S, con bạc cấp cao đều nháo nhào.

Không chỉ ở trong đại sảnh trò chơi, trên kênh tin tức cũng không ngừng liên tục cập nhật ý kiến được chiếu trên màn hình công cộng ——

【 Là một con bạc, tôi kịch liệt phản đối việc đóng cửa trò chơi, tôi còn phải trả nợ! Đóng cửa trò chơi chẳng khác gì lấy mạng tôi! 】

【 Tôi, tôi cũng đang nợ lớn.

Sao trò chơi đóng cửa được.

Không thể được! 】

【 Mẹ tôi bị ung thư chưa khỏe lại.

Tôi muốn cứu bà ấy! Trò chơi không được phép đóng cửa! Tôi...!Tôi cần tham gia thêm vài phó bản nữa, tôi muốn gặp Thần! Trò chơi không được đóng cửa! 】

【 Mọi người cảm thấy chúng ta nên làm gì bây giờ? 】

【 Đương nhiên là giết Chu Khiêm.

Chúng ta cần phải giết Chu Khiêm】

【 Cậu ta không thể nào trốn mãi trong phó bản được, cậu ta giỏi thật, nhưng nếu chúng ta hợp lực lại với nhau chẳng lẽ không thể giết được? 】

【 Giết Chu Khiêm! 】

【 Trò chơi không được phép đóng cửa, giết chết Chu Khiêm! 】

【 Giết Chu Khiêm! 】

【 Giết Chu Khiêm! 】

【 Giết Chu Khiêm! 】

Khắp màn hình lớn trong đại sảnh công cộng đều xuất hiện dòng này.

Chu Khiêm muốn đóng cửa trò chơi để cứu người, nhưng lại có người không muốn được cứu.

Thậm chí có người còn không tin tưởng anh ——

Hình ảnh tiếp tục thay đổi, trong đại sảnh của quân đoàn Vô Song, nơi Ngô Nhân là chỉ huy trên danh nghĩa, còn người đứng đầu thật sự là Chu Khiêm.

Phần lớn các thành viên quân đoàn Vô Song đều đang nghị sự với nhau.

Nhìn kênh chat đang liên tục lan tỏa thông báo "Giết Chu Khiêm", ai nấy cũng mặt mũi ngưng trọng.

"Mọi người...!có ý kiến gì không?"

"Anh Khiêm đã cứu chúng ta.

Chúng ta không nên...!lấy oán trả ơn."

"Anh Khiêm làm như vậy hẳn là có lí do."

"Đúng vậy, tôi thấy chúng ta nên tin tưởng anh ấy."

"Anh ấy có nguyên nhân riêng thì cũng không nên đóng cửa trò chơi! Con tôi qua đời vì tai nạn giao thông, vợ tôi cũng đã phát điên lên rồi.

Bây giờ tôi muốn hồi sinh con mình, giúp vợ tôi bình thường lại...!Sao tôi có thể cam tâm được?"

"Nhưng ở trong trò chơi, càng về sau, nguy hiểm càng tăng.

Mọi người thấy không, hôm nay đã vắng đến 7 người.

Bởi vì toàn đội của họ đã bị tiêu diệt! Anh Khiêm có lẽ đang suy xét cho chúng ta."

"Tôi không đồng ý! Dù là nguy hiểm thật, tôi cũng chấp nhận hi sinh để cứu sống gia đình mình! Anh ấy dựa vào đâu mà quyết định thay cho chúng ta!"

"Đúng vậy, anh ấy dựa vào đâu?!"

"Các anh nói rất đúng.

Nhưng mà anh ấy cũng đã giúp chúng ta khi thành phố Lam Cảng sụp đổ...!Chúng ta không nên..."

"Thật ra ở thành phố Lam Cảng sụp đổ, anh ấy cũng không hề giúp chúng ta.

Nếu không anh ấy lấy lực lượng chiến đấu ở đâu? Khi chơi cờ nhảy, anh ấy lấy cờ ở đâu mà chơi? Không có thủ hạ, không có vòng tay của chúng ta, sao anh ấy đối phó được với quân đoàn Phi Độ và quân đoàn Đào Hồng?"

"Đúng vậy, anh nói không sai.

Cẩn thẩn nghĩ lại...!Anh ấy và mọi người cũng chỉ đang lợi dụng nhau thôi.

Không có chúng ta, anh ấy không thể chiến thắng."

"Hơn nữa, mọi người nhớ lại đi, mọi người đã xem video quay 3 phó bản Chu Khiêm tham gia trước đó chưa? Có phải anh ấy đã ngon ngọt dụ dỗ để đồng đội cam tâm tình nguyện bán mạng cho mình không? Mọi người nhớ xem có phải Chu Khiêm đã lợi dụng quan hệ giữa Tư Đồ Tình và em trai cô ấy để cô ấy tin tưởng mình, sau khi lợi dụng xong lại vứt bỏ người ta không?"

"Thật ra Chu Khiêm chỉ muốn điều khiển chúng ta vì mục đích của mình thôi.

Chu Khiêm chơi đòn tâm lý, anh ta làm một kẻ không có trái tim!"

"Các anh em, dù không nói đến chuyện Chu Khiêm có đáng tin cậy hay không, việc giết Chu Khiêm là xu hướng tất yếu.

Nếu chúng ta tiếp tục ở lại quân đoàn Vô Song, chúng ta sẽ bị những người khác sát hại!"

"Ở phó bản bán mở, chúng ta vẫn có thể bị giết.

Khi vào phó bản khó, chúng ta có khả năng bị cô lập...!Nguy hiểm tử vong sẽ tăng lên gấp bội!"

"Vậy...!vậy dù có giết Chu Khiêm hay không, chúng ta cần phải rời khỏi quân đoàn Vô Song!"

"Tôi đòng ý.

Tôi không muốn giết anh Khiêm.

Tôi sẽ không xuống tay.

Nhưng tôi, tôi phải rời khỏi quân đoàn Vô Song.

Nhà đã cháy, chúng ta là cá ở trong chậu...!chúng ta cần phải bỏ trốn!"

...

Nhìn thấy rõ một màn này, Chu Khiêm, Bạch Trụ, Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành, Ân Tửu Tửu không khỏi cảm thấy tâm như tro tàn.

Chu Khiêm chợt có cảm giác như anh đã hóa thân thành thần Nghệ Bạc.

Thần Nghệ Bạc từng bày tỏ thiện ý với chúng sinh.

Nhưng cuối cùng tất cả đều muốn thương tổn Thần.

Khi tấm màn đen biến mất, Chu Khiêm đối diện với đôi mắt đỏ của Tạ Hoài.

"Không một ai tin tưởng cậu, không một ai chấp nhận lòng tốt của cậu.

Chu Khiêm, người chơi ích kỉ như vậy, thật sự đáng giá cậu phải trả giả đắt để cứu vớt cho họ sao?"

Ánh mắt chuyển động, đôi mắt rắn đỏ rực đối diện với đôi mắt rồng xanh thanh lãnh.

"Bạch Trụ, cậu nói gì đi? Tôi cho rằng cậu chưa bao giờ hoàn mĩ như Chu Khiêm thấy.

Thật ra cậu chỉ quan tâm đến một mình Chu Khiêm thôi, đúng không?"

"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy những người vừa rồi...!rất đáng chết sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu bạn nào quên mất thì khung cảnh Quy Nhi Tiên tiên đoán kết cục trò chơi nằm ở chương 223 "Miền đất hứa (16)"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play