*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: cơm trắng chan cà phê
Quy Khư, thế giới địa ngục mà Lịch Học Hải và Tạ Hoài cùng nhau sáng tạo ra.
Địa lý sông núi, khí hậu bốn mùa, phân loại nhân sự...!của thế giới này đều đã được kiến tạo xong, chỉ còn chờ đợi thời khắc mở cửa.
"Không thể quay đầu lại, ở minh phủ xây Vọng Hương đài."
Ở gần Quy Khư có một nơi gọi là Vọng Hương đài.
Ban đầu, khi có ai đó chết ở trong trò chơi, linh hồn sẽ bị hệ thống cắn nuốt ngay, biến mất khỏi thế gian, thân xác ở hiện thực cũng hoàn toàn tử vong.
Sau đó, Thiệu Xuyên không đành lòng, muốn giúp những linh hồn này có cơ hội sống sót, vì vậy ông ước nguyện cho họ trở thành NPC, ví dụ như những người dân ở thành phố Lam Cảng.
Như vậy thì ở thế giới hiện thực, thân xác của họ có thể đã chết nhưng ít nhất linh hồn của họ vẫn còn tồn tại.
Bây giờ có Quy Khư, mọi linh hồn đều đi về nơi đây.
Ngoại trừ những linh hồn đang tồn tại trong xương Thần của Chu Khiêm.
Về Vọng Hương đài, trong truyền thuyết xưa, nghe nói nơi này được tạo ra nhờ Bồ Tát Địa Tạng; cũng có người nói là do Diêm Vương hoặc Chung Quỳ tạo ra.
Sau khi quỷ hồn đi qua cầu Nại Hà, họ sẽ bước lên Vọng Hương đài.
Những linh hồn này sẽ đứng trên Vọng Hương đài nhìn ngắm lại dương gian, khóc thương cho số mệnh của mình khi còn sống, sau đó uống canh Mạnh Bà để quên hết kiếp này.
Ở bên ngoài Quy Khư, Mục Sư cũng xây dựng một Vọng Hương đài.
Người tiến vào Quy Khư cũng đến Vọng Hương đài, nhìn lại cuộc đời của mình ở trong trò chơi.
Bây giờ, một người vừa bước lên Vọng Hương đài, chuẩn bị vào Quy Khư.
"Đúng là Chu Khiêm có thể giết ngài."
Nghe thấy lời này, người nọ xoay người, đúng là Lịch Học Hải.
Lẳng lặng nhìn người kia một lúc lâu, Lịch Học Hải nói: "Thật ra tôi muốn cảm ơn cậu, cậu đã giúp tôi biết được chiều không gian trong trò chơi, linh hồn có thể phân liệt ra theo nhân cách phân liệt của con người...!Cậu cũng giống cậu ấy, đều tên là Kha Vũ Tiêu.
Với sự trợ giúp của tôi, cậu mới có thể tách ra khỏi cậu ấy, tồn tại một cách độc lập.
Cậu cũng nên cảm ơn tôi."
Kha Vũ Tiêu nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Nhưng sau đó hắn suy nghĩ cẩn thận lại, khi nhìn Lịch Học Hải, ánh mắt đã khôi phục bình tĩnh.
Người của quân đoàn Đào Hồng tham gia vào phó bản 《 Miền đất hứa 》với thân phận là người Cẩm tộc.
Họ nắm giữ tiên cơ, nhưng vì trò chơi có tính chất công bằng nên họ bị rất nhiều hạn chế.
Đối với những NPC giúp đỡ nhóm người ngoại tộc, ban đầu, không một ai ở quân đoàn Đào Hồng phân biệt được đó là những ai, cũng không thể tùy tiện giết hết người Cẩm tộc.
Nhân vật Alan là một nhân vật đặc biệt, họ biết ngay từ đầu đây là một kẻ phản bội Cẩm tộc.
Nhưng vì hệ thống có hạn chế để tăng tính công bằng, họ không thể động tay động chân với nhân vật Alan.
Nhưng Alan sẽ tiếp xúc thân mật với một người của đội Chu Khiêm.
Thân phận của Alan ít nhiều có thể cung cấp thông tin tình báo cho trận quyết chiến.
Cho nên quân đoàn Đào Hồng lựa chọn một người làm Alan.
Tạ Hoài đã có quyết định giết chết những con cờ vô dụng trong kế hoạch, Alan sẽ tự sát cùng với nhóm người trẻ tuổi của Cẩm tộc ở giai đoạn mấu chốt, đây là điều không thể tránh khỏi.
Vì lí do này, quân đoàn Đào Hồng sẽ không cử một thành viên còn sống đảm nhiệm vai trò này.
Cho nên Mục Sư chọn một người từ Quy Khư.
Bây giờ Quy Khư vẫn còn trong giai đoạn tự do, không ai quản lý.
Kha Vũ Tiêu dịu dàng là người có quan hệ gần gũi với Tề Lưu Hành sớm nhất, cùng với Ngô Niệm Nhu và những nhân cách khác bị nhân cách chủ ức hiếp đã lâu nên đã vùng lên, giấu nhân cách chủ của Kha Vũ Tiêu ở sâu trong Quy Khư.
Sau đó, khi Mục Sư chiêu mộ, Kha Vũ Tiêu dịu dàng đã giả dạng làm nhân cách chủ, bằng lòng trở thành Alan, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà quân đoàn Đào Hồng giao phó, gắng sức góp phần hoàn thành kế hoạch giết chết Chu Khiêm.
Bây giờ, trên Vọng Hương đài.
Kha Vũ Tiêu mới nhận ra vốn dĩ Mục Sư đã sớm biết hắn là Kha Vũ Tiêu khác.
Liếc mắt nhìn Kha Vũ Tiêu, Mục Sư hỏi: "Tôi biết cậu là ai, nhưng tôi vẫn cho phép cậu làm Alan.
Cậu có đoán được nguyên nhân không?"
Kha Vũ Tiêu bình tĩnh nói: "Ngài muốn tôi nói chân tướng cho Tề Lưu Hành, để em ấy biết tôi là ai."
Mục Sư than nhẹ một hơi: "Tôi còn đinh ninh cậu sẽ nói ra.
Nếu cậu bé ấy biết cậu còn sống, có lẽ sẽ đến Quy Khư tìm cậu.
Cậu ấy có bằng lòng đóng cửa trò chơi không? Giữa cậu và Chu Khiêm, cậu ấy sẽ đến đây tìm cậu, hay là vẫn giúp Chu Khiêm đóng cửa trò chơi, chẳng lẽ cậu không tò mò sao?"
Nếu Tề Lưu Hành biết mọi chân tướng, hiển nhiên cậu bé sẽ đối mặt với những lựa chọn khó khăn.
Một bên là người bạn Kha Vũ Tiêu mà cậu vô cùng tín nhiệm và yêu quý.
Một bên là Chu Khiêm, Bạch Trụ, Hà Tiểu Vĩ, quan trọng nhất là còn có vô số tính mạng của những người khác.
Khi trò chơi này đóng cửa, sẽ không còn ai vô cớ chết đi nữa.
Xét từ góc độ lí trí, lựa chọn cuối cùng không khó.
Nhưng đối với Kha Vũ Tiêu, dù Tề Lưu Hành có quyết định như thế nào, cậu bé cũng sẽ cảm thấy ân hận, dằn vặt.
Đối với một thiếu niên chưa đầy 18, điều này thật sự quá tàn nhẫn.
Cậu bé đã trải qua nhiều thứ.
Thanh xuân như mộng, vốn không nên tàn khốc như vậy.
Vậy thì biện pháp tốt nhất là không cho cậu bé bất kì sự lựa chọn nào.
Cho nên, không cần cho Tề Lưu Hành biết vốn dĩ có hai Kha Vũ Tiêu khác nhau.
So với yêu thương và nhớ mong một người không thể quay lại, hận thù sẽ dễ dàng hơn.
Đối diện với Mục Sư, Kha Vũ Tiêu nói: "Tôi sẽ không ly gián em ấy và Chu Khiêm.
Dù tôi có làm như vậy, em ấy cũng sẽ đâm sau lưng Chu Khiêm.
Có một số việc người như ngài sẽ không bao giờ hiểu được."
Nói xong, Kha Vũ Tiêu không hề chần chờ nữa, bước thẳng vào cổng vào Quy Khư.
Khi đi ngang qua nhau, Lịch Học Hải nói: "Không giống giai đoạn tự do như lúc trước, nếu tôi bước vào đây, tôi sẽ trở thành người quản lý nơi này.
Cậu nghĩ cậu sẽ bị trừng phạt như thế nào?"
Kha Vũ Tiêu không đáp.
Hắn đi đến gần cổng vào, hàng chữ trên bia đá trước cổng cũng rõ ràng hơn.
—— "Người đến nơi đây sẽ vứt bỏ hết mọi hi vọng."
Đi đến trước cổng vào Quy Khư, lẳng lặng nhìn hàng chữ này một lúc, Kha Vũ Tiêu dừng chân, liếc mắt nhìn lại Vọng Hương đài.
Ở trong quầng sáng chỉ có một mình hắn nhìn thấy là những hình ảnh tái hiện lại cuộc gặp gỡ giữa hắn và Tề Lưu Hành ——
Ở một ngôi miêu bị hàng loạt xương khô bao vây.
Mặt trời khuất bóng, nhiệt độ hạ thấp, những bộ xương cũng ồn ào, hung hăng hơn.
Quỷ khí, lạnh lẽo, ngày tàn thành mộ...
Mỗi yếu tố đều tràn ngập nguy hiểm.
Kha Vũ Tiêu lấy một cây tiêu ra thổi, muốn trấn an những bộ xương đang xao động trước mắt.
Nhưng vẫn vô dụng, hắn chỉ có thể dùng tiếng tiêu để tăng Buff, không bị quỷ khí xâm nhiễm quá nhanh.
Không bao lâu sau, một bộ xương trắng to lớn lao tới trước mặt hắn với tốc độ cực nhanh.
"Roạt" một tiếng, khi hắn đang xoay người bỏ trốn thì lại bị một bộ xương khô khác giơ tay cào rách quần áo.
Ngay lúc này, Tề Lưu Hành xuất hiện.
Cùng với tiếng kiếm xé gió, từng đợt kiếm quang rơi xuống, giết chết bộ xương khô to lớn, từng mảnh xương vỡ tan tành rơi xuống đất.
Kha Vũ Tiêu quay đầu, nhìn thấy Tề Lưu Hành bước ra từ một cây liễu ở trước ngôi miêu hoang.
Có lẽ thiếu niên đã đến trước mình, ẩn nấp quan sát thế cục.
"Anh có sao không?"
Hỏi xong, Tề Lưu Hành nhẹ nhàng phủi những chiếc lá xanh vương trên vai.
Thiếu niên giẫm lên hoàng hôn, bước về phía Kha Vũ Tiêu, trên môi nở một nụ cười.
Bất chợt, quỷ khí âm trầm quanh ngôi miếu biến mất sạch sẽ.
Vì nơi này đã có một thiếu niên rạng ngời xuân phong.
Khi đó, Kha Vũ Tiêu không hề hay biết mọi kí ức mình có đều là giả dối.
Trước Vọng Hương đài, nhìn chăm chú vào nụ cười của thiếu niên trong quầng sáng, Kha Vũ Tiêu khẽ cười, vẫy vẫy tay với cậu, sau đó hắn xoay người, dứt khoát bước vào trong Quy Khư.
...
Miền đất hứa.
Tề Lưu Hành ngây người ôm Alan trong tay, khi phản ứng lại, cậu phát hiện ra mình đang kéo bộ râu của Alan, như thể muốn xé rách nó xuống, lột lớp mặt nạ da người này ra, nhìn cho thật rõ người này là ai.
Người đánh thức Tề Lưu Hành là Ẩn Đao đã hóa thành bạch hồ.
"Sao cậu còn ở đây? Leo lên lưng tôi, tôi dẫn cậu đi.
Chúng ta phải đón Hà Tiểu Vĩ và Ân Tửu Tửu, đi giúp Chu Khiêm!"
"Tôi...!tôi biết rồi."
Cuộc chiến sắp nổ ra, Tề Lưu Hành vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong đầu, nắm lấy thanh kiếm.
Bạch hồ dùng đuôi ném thiếu niên lên sau lưng, lao mình ra khỏi cửa sổ.
Một lát sau, Tề Lưu Hành, Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ, Ân Tửu Tửu đứng ở phía sau thân rồng.
Họ hội hợp cùng Bạch Trụ và Chu Khiêm, lần đầu tiên đối diện với hai người mạnh nhất của quân đoàn Đào Hồng.
Trên không trung, phía bên phải của họ lơ lửng một cây đào to lớn.
Xung quanh cây đầu có một lá chắn chặn nước mưa từ trên trời giáng xuống.
Ở dưới táng cây có vô số hoa đào nở rộ.
Lơ lửng giữa trời cao, dưới gốc cây là một thảm hoa.
Có một thiếu nữ trẻ tuổi đang ngồi ở trên thảm hoa.
Mỉm cười với mọi người, cô nâng tay, một cơn mưa hoa đào rơi xuống.
Đây là Tạ Hoa Doanh.
Bên cạnh Tạ Hoa Doanh là một con quái vật nửa người nửa rắn.
Nửa thân trên có làn da xám trắng, giống như ở trong bóng đêm lâu ngày, không được tiếp xúc với ánh nắng mặt tời, khiến gương mặt có vài phần tối tăm.
Đôi lông mày rậm, vầng trán cao, mắt phượng.
Người đàn ông có nét đẹp khí phách, cổ điển.
Nhưng cả người gã lại bao phủ trong lệ khí, mang đến cảm giác âm trầm, u ám, độc ác.
Nửa thân dưới của gã là một thân rắn màu đỏ sẫm, thân rắn vô cùng dài, mỗi chiếc vảy đều như bôi chất kịch độc, khiến người khác không thể tránh kịp.
Người này chính là Tạ Hoài.
Ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng Tạ Hoài nhìn xương Thần trong tay Chu Khiêm.
"Thầy thân mến của tôi, so với con rồng do thầy tận tình bồi dưỡng này, bộ dạng của tôi...!có phải phù hợp với thần thoại Phục Hy hơn không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Câu khắc trên bia đá: "Người đến nơi đây sẽ vứt bỏ hết mọi hi vọng." lấy ý từ "Thần khúc" của Dante: "Abandon all hope, ye who enter here".
20.8.23
uầy tính ra tác giả đọc nhiều thứ phết, sách kinh tế cũng có, sách văn học cũng có, lúc thấy đọc Những bông hoa ác của Baudelaire là mình đã bất ngờ rồi, không ngờ còn biết cả Thần khúc của Dante
Giới thiệu sơ thì Thần khúc là một thiên sử thi cổ điển kể về hành trình của 1 linh hồn hướng về Chúa, đồng thời là những lời mỉa mai, chỉ trích gay gắt nền chính trị Ý đương thời.
Nhân vật chính là Dante, ông đi sâu vào địa ngục (Inferno), chứng kiến những hình phạt trong 9 tầng địa ngục nhờ sự dẫn dắt của người thầy Virgil (ờm nên là có joke nói Thần khúc là quyển fanfic đầu tiên trên thế giới =))))) kiểu Dante mê ông Virgil, còn bà Beatrice là tình đầu nè).
Đi hết địa ngục thì đi lên ngọn núi luyện ngục, hiểu nôm na thì luyện ngục là tội lỗi giống địa ngục nhưng mấy người này ở ngọn núi này để rửa tội và chờ đến thời điểm được lên thiêng đàng.
Đi hết luyện ngục thì Dante chia tay Virgil (vì Virgil không theo đạo), Beatrice tới đón, dẫn Dante lên thiên đàng.
Câu "Abandon all hope, ye who enter here" được khắc trên cổng vào địa ngục (ở khúc III của phần Hỏa ngục).
Mình để tranh minh họa ở dưới nha.
Cái này mình vẽ từ lúc đang học Thần khúc nên thấy vui, muốn share cho mọi người xem thôi, chứ Thần khúc là nguồn cảm hứng nghệ thuật từ xưa tới nay, tranh về Thần khúc nhiều lắm, sách thì ai thích trinh thám có thể đọc Hỏa ngục của Dan Brown nhaaaaaa