*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: cơm trắng chan cà phê
Thời tiết ở Miền đất hứa luôn là trời trong nắng ấm, chưa từng có mưa.
Đây là lần đầu tiên có một cơn bão xuất hiện ở thành phố.
Nhận ra có điều không ổn, nhân viên chính phủ đều đang vắt óc xử lý chuyện này.
Nhưng trời mưa quá to, vật chất môi giới mà họ chủ quan đã mất đi hiệu lực, bây giờ họ không thể tìm hiểu đầu đuôi ngọn nguồn đã có chuyện gì xảy ra.
Vật chất môi giới là phát minh vĩ đại nhất của Cẩm tộc, được chính phủ sử dụng để quản lý xã hội.
Cẩm tộc thường sử dụng vật chất môi giới để trò chuyện video với nhau ở mọi lúc, mọi nơi.
Cuộc sống của họ không cần dùng "thang máy", mà nhờ vật chất môi giới này, họ có thể tùy ý "dịch chuyển" từ chân núi đến lên đỉnh núi trong nháy mắt.
Ngoài ra, các bậc phụ huynh có thể sử dụng vật chất môi giới để giám sát tiến độ học tập của con em mình, nhưng nếu các em học sinh cảm thấy bị theo dõi quá mức cũng có thể xin phép được bảo vệ quyền riêng tư.
Ở phương diện lớn hơn, cấp quản lý của Cẩm tộc dùng vật chất môi giới để giám sát người dân; từ truyền phát tin giả thần giả quỷ, ví dụ như hiện tượng kì quái Ân Tửu Tửu bắt gặp trong nhà vệ sinh; cho đến chức năng đáng sợ nhất —— giết người vô hình.
Khi vừa vào phó bản, một số người chơi có thân phận là người ngoại tộc đã bị vật chất môi giới giết chết.
Ví dụ như Mạnh Biệt.
Nếu xảy ra phản loạn, vật chất môi giới không chỉ phong tỏa được khu vực xảy ra bạo động mà con có thể giết chết những kẻ phản loạn ngay lập tức.
Nhưng bây giờ nhóm chính phủ không thể điều khiển được vật chất môi giới nữa.
Họ không thể giết kẻ phản loạn, thậm chí cũng không thể sử dụng vật chất môi giới để theo dõi và phong tỏa nơi nào đang xảy ra dị thường!
Không một ai có thể ngờ được đến tình huống mưa to sẽ làm vô hiệu hóa vật chất môi giới, quân đoàn chính phủ không kịp phản ứng, trong khoảng thời gian ngắn không thể đưa ra được phương pháp ứng phó kịp thời.
Trong khoảng thời gian này, một đoạn video được lan truyền khắp Miền đất hứa.
Khu vực điều hành chính phủ đều nằm sát đất.
Nhìn qua ô cửa kính, họ có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ nội dung video được truyền phát xuống dưới chân núi thông qua nước mưa.
"Sao lại thế này? Vật chất môi giới có thể truyền phát thông qua nước mưa?"
"Tổ nghiên cứu của chúng tôi đang nghiên cứu về kĩ thuật này, chỉ còn thiếu một chút nữa, vẫn chưa thể làm ra được, sao lại..."
"Ai nắm giữ kĩ thuật này?!"
"Tôi không tin người ngoại tộc có bản lĩnh như vậy, có phải trong số chúng ta có kẻ phản bội không?!"
"Chưa thấy kẻ phản bội đâu, hai ngày qua đã có rất nhiều người chết rồi! Không ngờ...!vật chất môi giới lại có thể bị lợi dụng!"
Nhóm chính phủ nhịn không được mà đấm ngực dậm chân.
Nhưng cũng không thể làm được gì.
Họ không kịp thời ngăn cản, đoạn video đã lan tràn khắp nơi.
Vật chất môi giới cùng nước mưa ngưng tụ thành một loạt hình ảnh chuyển động, nội dung là tình cảnh "mộ địa" ở dưới chân núi.
Chân tướng về kho đông lạnh đã được đưa ra ánh sáng.
Khi nhìn thấy rõ tình huống cụ thể và tỉ mỉ, nhóm quản lý chính phủ cảm thấy sởn tóc gáy.
Dù họ có mã gien tàn bạo đi chăng nữa thì cũng không phải ai cũng có thể chấp nhận việc ăn thịt người.
Sau khi đoạn video truyền phát xong, nhóm chính phủ trơ mắt nhìn cảnh tượng biến hóa ở bên ngoài văn phòng ——
Phía trên Miền đất hứa xuất hiện một con rồng!
Khi phát hiện ra điều này, họ vọt tới trước cửa sổ, có người còn chạy ra ngoài đường.
Họ muốn nhìn cho thật rõ, vì họ không thể tin rằng trên đời này có rồng thật.
Dù chỉ nhìn qua ô cửa sổ hoặc đứng trên đường, họ chỉ nhìn thấy một bộ phận nhỏ của rồng.
Nhóm chính phủ chỉ nhìn thấy một góc đuôi; những người dân ở dưới khu phố chỉ thấy một phần chân.
Không một ai có thể nhìn thấy rõ con rồng này có bao nhiêu lớn bằng mắt thường.
Cho nên họ đành phải nhìn về phía màn hình nước một lần nữa.
Con rồng đó rất lớn, một đầu một đuôi đã chiếm cứ toàn bộ lãnh thổ Miền đất hứa, toàn thân có màu xanh biển như được nhuộm từ màn mưa vô tận, nó giăng kín bao phủ cả khu vực này trong một cơn mưa to ngợp trời.
Ai cũng tò mò về hình dạng của con rồng.
Dường như hiểu rõ tâm lý của họ, có ai đó điều khiển góc quay của vật chất môi giới, phóng to vào, màn hình nước liền xuất hiện đầu của con rồng.
Nó mở mắt, đồng tử màu xanh lạnh nhạt xa cách và đầy uy lực.
Khi vừa nhìn thấy đôi mắt này, ai cũng nín thở, cam tâm tình nguyện quỳ phục xuống.
Màn hình lướt nhanh khắp đầu rồng.
Đôi mắt xinh đẹp kia biến mất, sau đó, mọi người nhìn thấy trên màn hình có bóng dáng một người đang đứng trên lưng rồng.
Quần áo rách nát, cả người đầy vết thương, đôi mắt thâm quầng, trông người nọ vô cùng mỏi mệt, dường như vừa trải qua cuộc viễn trình ngàn dặm.
Nhưng không biết vì sao thần thái của người này lại chẳng khác gì người chiến sĩ anh dũng nhất trên đời.
—— Đó là người như thế nào mới có thể trực tiếp đứng trên lưng rồng?!
Người nọ cầm trên tay một khúc xương trắng.
Màn hình tiếp tục phóng to, tập trung vào đôi mắt tràn ngập mê hoặc kia.
Người này lên tiếng, âm thanh được vật chất môi giới truyền phát ra khắp Miền đất hứa ——
"Thần đã hiển linh, mọi hành động của mọi người đều phải nghe theo sự chỉ huy của Thần.
Đây là Thần của hành tinh này, là tín ngưỡng mà mọi người tìm kiếm suốt bấy lâu."
"Mọi người từng đi theo Thần, nhưng bây giờ lại lãng quên ngài ấy."
"Vậy thì bây giờ...!Cùng tôi vào trong giấc mộng đi.
Các bạn sẽ nhớ lại vị thần mà mình đã lãng quên!"
Không biết họ nhắm mắt từ khi nào, không biết họ mở mắt ra từ khi nào, nhưng tất cả họ đều có cảm giác như mình vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài, hoặc nói đúng hơn là họ nhớ lại một phần kí ức xưa ——
Con rồng trước mắt họ chính là vị thần họ từng thờ phụng.
Thần từng nói với họ rằng hành tinh này sắp trải qua một trận đại hồng thủy, họ cần phải xây dựng con thuyền Noah mới có thể sống sót qua đại nạn này.
Vì vậy sau khi mở mắt ra, tất cả mọi người đều quỳ xuống, không ngừng dập đầu bái kiến Thần.
Cẩm tộc từng dùng con thuyền Noah để rời khỏi hành tinh này, lang thang trong vũ trụ mênh mông, chạy đua với thời gian; họ từng vượt qua giới hạn của hố đen, lợi dụng không gian gấp khúc để dịch chuyển cả ngàn dặm...
Từ hành tinh quê hương đến một hình tinh mới, họ đã hoàn thành một cuộc du hành vũ trụ dài đằng đẵng.
Cuối cùng, họ đã đến được hành tinh mình muốn.
Nhưng hành tinh có thể giúp họ thay thế địa cầu, trở thành quê hương mới đã mất sự sống ban đầu.
Vì vậy họ quyết định quay lại địa điểm xuất phát.
Họ lênh đênh trong thiên hà rộng lớn nhưng lại chưa từng gặp một "người ngoài hành tinh" nào, cũng không tìm thấy thêm một hành tinh khác phù hợp để sinh sống.
Nhân loại trở thành những sinh thể cô độc giữa vũ trụ bạt ngàn.
Cẩm tộc học tập, trưởng thành trên thuyền Noah.
Họ biết rõ về vạn vật, n hưng lại không biết mình nên đi đến đâu, không biết điểm cuối cùng của mình là gì.
Vũ trụ được hình thành như thế nào, các sinh mệnh có điểm khởi đầu và kết thúc hay không.
Làm sao để nắm bắt được thời gian, ai là người đã tạo ra mã gien...
Mặc dù có trình độ khoa học kĩ thuật tiên tiến, Cẩm tộc vẫn không tìm ra đáp án.
Họ thử sử dụng khoa học để lí giải, nhưng càng tìm lại càng không thấy.
Con đường nghiên cứu bằng khoa học dần đi vào ngõ cụt, vì vậy họ chỉ có thể tin vào sự hiện diện của thần linh.
Họ muốn tin, và cần phải tin, trên đời này có Thần.
Thời gian nằm im trên thân thể của Thần, Thần bước ra từ hỗn độn.
Thần sáng tạo ra vạn vật, tặng thời gian cho vạn vật.
Thần sáng tạo ra mọi thứ.
Khi Thần muốn hủy diệt một hành tinh, Thần có thể tùy ý giáng xuống đại họa để hủy diệt nó.
Cẩm tộc cho rằng mình vô cùng may mắn, nhân loại quá khứ đã không còn, nhưng họ đã được cứu sống nhờ con thuyền cứu nạn.
Nhưng khi lang thang vô định không hồi kết, họ quyết định quay về địa cầu.
Giữa thiên hà rộng lớn, họ không tìm thấy đối thủ nào khác, cho nên vũ khí của họ chỉ dùng để giết hại lẫn nhau.
Cẩm tộc quyết định lấy thân phận là nhân loại mới thay thế cho nhân loại cũ, trở thành chủ nhân của địa cầu.
Cẩm tộc chỉ nhớ một mình Thần.
Thần sáng tạo ra mọi thứ, nhưng không còn ở đây.
Cẩm tộc thường lo lắng rằng Thần sẽ thu hồi tất cả những gì họ có, cho nên họ luôn khẩn cầu Thần sẽ luôn bảo vệ cho mình.
Nhưng điều họ sợ nhất là trên đời này không hề có Thần.
Điều đó có nghĩa rằng những thứ họ tìm kiếm đều không có đáp án.
Không một ai nói cho họ biết ý nghĩa tồn tại của vạn vật là gì.
Cho nên họ cầu nguyện suốt ngày đêm, mong Thần sẽ quay lại đây.
—— Bây giờ, Thần đã đến.
Họ đồng loạt quỳ xuống, tượng trưng cho tấm lòng thần phục của mình.
Màn hình thay đổi, đầu rồng xuất hiện.
Mọi người phát hiện dị thường.
Thần nói với họ: "Phá hủy mọi vũ khí.
Nếu không, hãy sập nguồn mọi kênh điều khiển."
Mưa to đã vô hiệu hóa vật chất môi giới.
Cẩm tộc thờ phụng Thần nên họ cam tâm tình nguyện hạ vũ khí xuống.
Họ không thể sử dụng vũ khí công nghệ cao để đả thương người chơi.
...
Sau lưng đầu rồng, Chu Khiêm không ngừng hấp thụ tinh thần lực từ phía Bạch Trụ, nhìn thấy mọi chuyện phát triển thuận lợi, anh hơi thở hắt ra một hơi, ngồi xuống lưng rồng.
"Em sao rồi?" Bạch Trụ hỏi.
Chu Khiêm đáp: "Em chịu được.
Anh yên tâm."
Ngay sau đó, ở phía sau vang lên động tĩnh khác thường.
Thân rồng đong đưa, Chu Khiêm ôm chặt lưng rồng, xoay đầu, nhìn thấy...!một con quái vật.
Quái vật có nửa thân trên là người, từ bụng trở xuống là thân bò cạp.
Bò cạp màu đen tuyền, trên thân chi chít sọc đỏ sẫm, cái đuôi cao kều với một nọc độc to lớn.
【 Người chơi: Mục Sinh 】
【 Cấp: người chơi cấp Thần 】
【 Kĩ năng: Độc, chỉ huy, tấn công tầm xa 】
Đọc thông tin trên giao diện hệ thống, Chu Khiêm nghĩ thầm quả nhiên là vậy.
—— Mục Sinh, em trai trên danh nghĩa của Tư Đồ Tình.
Cha Mục Sinh yêu đương vụng trộm với mẹ của Tư Đồ Tình, mẹ Mục Sinh tức giận, mất lí trí, khi lái xe chở Mục Sinh trên đường thì gây ra tai nạn giao thông.
Sau tai nạn, mẹ của Mục Sinh qua đời, Mục Sinh thì trở thành người tàn tật.
Vì ân hận, Tư Đồ Tình tham gia trò chơi, làm hết mọi điều để giúp cho Mục Sinh đi lại được bình thường.
Nhưng Mục Sinh lại lợi dụng sự áy náy của cô để điều khiển cô cả đời.
Cho đến khi Chu Khiêm xuất hiện, mối quan hệ dị dạng của hai chị em này mới bị phá vỡ.
Chu Khiêm khiến Mục Sinh nhận ra Tư Đồ Tình chỉ muốn Mục Sinh chết đi.
Thẹn quá hóa giận, Mục Sinh sử dụng đạo cụ để làm NPC trong trò chơi, gia tăng độ khó của phó bản, chỉ huy xương cốt của hàng vạn quân S thành một con quái vật khổng lồ để giết Chu Khiêm.
Khi đó, Bạch Trụ đã rời khỏi NPC Khương Dư Thanh, hóa rồng để giết chết con quái vật.
Bây giờ, Bạch Trụ lại hóa rồng.
Kẻ thù trước mặt y và Chu Khiêm vẫn là Mục Sinh.
Dù đã từng giao thủ với nhau nhưng đây là lần đầu tiên Chu Khiêm nhìn thấy mặt Mục Sinh.
Nhìn Mục Sinh, Chu Khiêm trào phúng nói: "Từng muốn có một đôi chân lành lặn, bây giờ lại đổi lấy chân bọ cạp, đây là thứ mà cậu nhận được khi đi theo Mục Sư? Đây thật sự là thứ cậu muốn sao?"
Trừng mắt nhìn Chu Khiêm, Mục Sinh hung dữ đáp: "Mặc kệ tao biến thành gì, tao chỉ cần giết mày là được!"
Chu Khiêm cười: "Cậu đã từng lợi dụng lòng tốt của Tư Đồ Tình để trói buộc cô ấy bên cạnh mình.
Bây giờ quân đoàn Đào Hồng dùng thù hận để trói buộc cậu, xem như cậu đã gặp báo ứng.
Nhưng mà...!Hình như cậu cũng không ý thức được mình đang bị lợi dụng."
"Khoan đã, trước đó cậu có thể hướng dẫn Tư Đồ Tình sống sót qua nhiều phó bản, chứng tỏ cậu vẫn có trí thông minh, đáng lẽ ra không nên bị biến thành bộ dạng khùng khùng điên điên như bây giờ...!Đừng nói là...!Trong thời gian ngắn hóa thần, cậu đã làm gì để khiến mình mất lí trí à?"
"Chu Khiêm, đừng nhiều lời nữa.
Mày chắc chắn sẽ thua!"
Mục Sinh cười giơ cánh tay như cỗ máy về phía Bạch Trụ và Chu Khiêm: "Được rồi, chúng mày đã khiến cho nhiều người Cẩm tộc đi theo mình, phần lớn vũ khí cũng đã bị vô hiệu hóa...!Nhưng tất cả đều nắm trong kế hoạch của bọn tao.
Cẩm tộc có một loại vũ khí khác mà khi sử dụng thì hơn phân nửa hành tinh này sẽ chết, chúng ta sẽ cùng nhau bỏ mạng ở Miền đất hứa.
Bọn tao sẽ không dùng vũ khí đó, bọn mày cũng đã phong ấn nó kịp lúc."
Nở nụ cười quái đản, Mục Sinh nói tiếp: "Thật ra bọn mày muốn vô hiệu hóa vũ khí, thậm chí là phá hủy tất cả mà không sử dụng chúng là có nguyên nhân phía sau, vì bọn mày không thể nắm trong tay số lượng vũ khí đó, đúng không?"
"Bọn mày không biết trong số vũ khí đó có một vũ khí còn đáng sợ hơn cả bom hạt nhân, bọn mày không thể khống chế nó, cho nên chỉ có thể vô hiệu hóa.
Nhưng vẫn còn một số lượng vũ khí thuộc về bọn tao...!Vẫn còn những người chưa bị bọn mày mê hoặc."
Vật chất môi giới bao phủ khắp Miền đất hứa.
Chu Khiêm mượn nước và vật chất môi giới, sử dụng 【 Ác mộng xương trắng 】để khiến mọi người tin rằng Bạch Trụ là thần của hành tinh này.
Trong tình huống đó, vì sao lại có một số người Cẩm tộc không bị mê hoặc, giao nộp vũ khí theo yêu cầu?
Chỉ có thể là vì ở một nơi nào đó không bị nước mưa ảnh hưởng, không thể nhìn thấy "màn hình nước", họ đã nhìn thấy một vị thần khác.
"Ngoài ra còn có một việc nữa...!Bọn mày cũng không thể đoán trước được.
Ha ha..."
Mục Sinh liều mạng hóa thần trong thời gian ngắn đã bị mất một phần lí trí.
Bây giờ hắn đã trở thành một cỗ máy trả thù, ánh mắt ngoan độc, nụ cười vặn vẹo, không còn bộ dạng của người bình thường.
Mục Sinh đã tự mình giao nộp cho bệnh viện tâm thần, trở thành một kẻ điên ở khu vực nguy hiểm nhất.
Mục Sinh hung tợn cười: "Trong thân thể của người Cẩm tộc có mã gien không thể phản kháng, nhưng đồng thời cũng có phần gien đa nghi.
Người ở tầng dưới không thể phản kháng người ở tầng trên, nhưng người ở tầng trên thì sao? Họ không có đối tượng để không phản kháng...!Vậy thì họ không bị hạn chế gì cả! Người ở tầng trên có tính đa nghi thì sẽ làm gì?"
Chu Khiêm hiển nhiên hiểu rõ, gật gật đầu: "Người cấp dưới không dám phản kháng người ở cấp trên, nhưng vì tính đa nghi, tàn bạo trời sinh, người cấp trên không yên tâm về người cấp dưới."
"Cho nên người đứng đầu của Cẩm tộc đã thiết lập trong mã gien của mỗi thế hệ một mật mã đặc thù —— kẻ phản bội sẽ phải chết!"
"Cho nên, dù họ có bị bọn mày mê hoặc, tôn thờ Bạch Trụ như thần thì có làm sao?" Mục Sinh trợn mắt, cái đuôi nhọn hoắc giơ lên: "Họ sẽ chết ngay lập tức, a ha ha ha ha..."
"Sao nào, lãng phí kĩ năng của mình vào một quân cờ vô dụng?! Không phải mày thích tính kế người khác lắm sao? Bây giờ mày đã nếm trải được cảm giác đó chưa!?"
Chu Khiêm hơi nhíu mày, quay đầu nhìn sang.
Bạch Trụ tâm linh tương thông với Chu Khiêm, nhìn về phìa tòa nhà cao ốc chính phủ gần họ nhất.
Không cần họ phải tìm kiếm quá lâu, chỉ một lát sau, họ đã nhìn thấy ——
Hàng loạt người lao đầu qua cửa sổ, nhảy xuống đất, có người nhặt mảnh thủy tinh vỡ, cắt cổ tay.
Trong vòng vài phút, tất cả mọi người đều gần như tự sát tập thể!
Miền đất hứa sẽ trở thành một tòa thành chết?
Bạch Trụ chở Chu Khiêm bay một vòng quanh Miền đất hứa, chứng kiến đủ phương thức tự sát, nhưng cả hai phát hiện vẫn còn người sống sót ——
Hai vợ chồng lớn tuổi đang ngồi ăn cơm cùng hai cô con gái.
Bất chợt, hai cô con gái đứng lên, đi về phía bếp, từng người cầm một con dao, đâm thẳng vào ngực mình.
Cha mẹ của họ không xảy ra việc gì.
Nhưng vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hai vợ chồng chỉ biết hoảng sợ khóc rống lên.
Ở một góc đường khác.
Một ông lão đang nắm tay cháu gái tìm chỗ trú mưa.
Người cháu đột ngột đẩy ngã ông lão, lao đầu tông vào thân cây bên cạnh.
Ông lão ngơ ngác, tòa nhà đối diện lại có thêm vài người nhảy lầu, chết trước mặt ông.
Ông chưa kịp hét lên, nước mắt đã rơi xuống theo bản năng...
Người trẻ tuổi đều tự sát trong thành phố.
Những người còn sống là những người lớn tuổi.
Chỉ có thế hệ trẻ mới bị động tay động chân, bị người đứng đầu Cẩm tộc điều khiển từ xa, khiến họ tự sát tập thể.
Thế hệ trước chưa qua cải tạo nên họ vẫn còn sống.
Nhìn đến đây, Chu Khiêm lại thở ra một hơi.
—— Cũng may.
Chứng tỏ ông Charlie sẽ không tự sát, họ vẫn còn cơ hội điều khiển con thuyền Noah!
Người Cẩm tộc tự sát khắp nơi, sự cố xảy ra chỉ trong một cái búng tay.
Máu tươi đổ xuống khắp thành phố, xuôi theo dòng nước mưa.
Thành phố im lặng đến điếc tai.
Một giây trước, Miền đất hứa vẫn còn là một thiên đường vĩnh hằng của trần thế, bây giờ lại trở thành địa ngục đáng sợ nhất trần gian.
Mưa to như trút nước, Mục Sinh giơ vũ khí đặc thù về phía Chu Khiêm.
Hắn như một con quái vật mất khống chế, chỉ nôn nóng giết chết kẻ thù của mình!
Chu Khiêm một tay ôm cổ Bạch Trụ, một tay cầm xương Thần.
Ngay lúc này, anh nghe thấy một âm thanh quỷ mị thanh lãnh vang lên từ phía sau ——
"Thầy, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng."
Tạm dừng một chút âm thanh đó lại tiếp tục vang lên: "Nhân loại tạo ra Cẩm tộc, bây giờ họ lại bị xem là quái vật, cần phải diệt trừ hậu hoạn.
Câu chuyện này có vẻ cũng giống như hai chúng ta đúng không?"
"Có lẽ thầy vẫn chưa biết vài chi tiết khác trong câu chuyện.
Để tôi kể cho thầy nghe ——"
"Nhân loại muốn giết Cẩm tộc, con quái vật do mình tạo ra để lấy lại nền văn minh, phát triển lại từ đầu.
Nhưng họ sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Vì nền văn minh cao cấp ở ngoài vũ trụ sắp sửa tấn công xuống trái đất.
Ngược lại, nếu Cẩm tộc tiếp tục cai quản địa cầu, họ sẽ dựa vào bản chất tàn bạo, chỉ số thông minh, mưu lược xảo trá của mình để chiến thắng kẻ xâm lược."
"Như vậy thì để Cẩm tộc tiếp tục thống trị nhân loại cũng không phải là một chuyện quá xấu, đúng không?"
"Dù thế nào đi nữa, đây là một phó bản đặc biệt, người chơi có thân phận là người Cẩm tộc và người chơi có thân phân là người ngoại tộc đều ở hai chiến tuyến đối lập nhau.
Chỉ cần giết một bên, bên còn lại sẽ chiến thắng."
"Nhưng đối với hành tinh này, dù ai thắng đi chăng nữa cũng không khác nhau là mấy.
Điều này có nghĩa, hệ thống không cho rằng chỉ một bên cần được sống, một bên cần phải bị diệt trừ."
"Bây giờ lập trường giữa tôi và bạn nhỏ Chu Khiêm này khác nhau, thoạt nhìn như là cục diện ngươi chết ta sống, nhưng thật ra là không cần thiết."
"Cũng giống như giữa tôi và thầy, chúng ta không cần phải trở thành kẻ thù của nhau.
Thầy, chủ nhân, ngài Thiệu của tôi ——"
Thanh âm kia nhẹ nhàng cười một chút: "Bây giờ ngài vẫn một mực cho rằng ngài cần phải giết tôi...!giết con quái vật do chính tay ngài tạo ra sao?"
...
Vài phút trước.
Ở khu vực thi đấu kiếm thuật.
Trời mưa, vật chất môi giới đã được Ôn Ân điều khiển, rồng và Chu Khiêm đã xuất hiện, người Cẩm tộc ngồi trên khán đài đều đã quỳ xuống...
Nhìn thấy điều này, Tề Lưu Hành vô cùng vui mừng.
"Thành công...!Thành công rồi!"
Trong văn phòng, thiếu niên tươi cười nhìn Alan ở bên cạnh, chợt nhớ đến điều gì, cậu lại siết chặt thanh kiếm trong tay.
Tề Lưu Hành luôn cố gắng rèn luyện kiếm thuật là vì muốn bảo vệ đồng đội của mình.
Cậu không quên, cậu còn một nhiệm vụ quan trọng, đó là bảo vệ Alan.
Với người chơi, họ phải bảo vệ NPC "người tốt" ở bên cạnh mình, nhưng nguy hiểm của Alan vẫn chưa xuất hiện.
Có lẽ nguy hiểm của Alan sẽ xuất hiện mọi lúc trong ngày hôm nay, vì vậy Tề Lưu Hành cần phải cảnh giác.
Khi Alan đến nhận lấy kiếm của Tề Lưu Hành, thiếu niên vẫn cười.
Cậu hỏi Alan: "Bây giờ anh muốn dạy tôi kiếm thuật à?"
Ngay sau đó, một sự cố bất ngờ xảy ra.
Alan cầm kiếm tự vẫn.
Máu đỏ tươi theo thân kiếm chảy xuống mặt đất, Tề Lưu Hành chưa kịp phản ứng điều gì, cậu chỉ biết ôm chặt lấy hai vai Alan, trái tim đau nhói: "Anh, anh...!Sao anh lại..."
Thấy Alan chưa chết ngay, vẫn còn trợn mắt nhìn mình, trái tim Tề Lưu Hành như bị bóp nghẹt, hai tay phát run: "Anh muốn nói gì với tôi?"
Alan há miệng thở dốc, giống như có chuyện thật sự muốn nói.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ nắm lấy tay Tề Lưu Hành, lẳng lặng nhìn thiếu niên một lúc lâu, cho đến khi nhắm mắt lại.
Như vậy đã đủ rồi.
Đi một chuyến thật dài, đã đến lúc phải tạm biệt em.