Editor: Vô Danh

------------------------

Vẻn vẹn một đêm, cũng không biết Hoắc Phi thiên phú kinh người hay vẫn là do dược hiệu của thuốc quá bá đạo, Tô Đường cảm thấy như bản thân đã bước vào quỷ môn quan đến nơi. Cái cảm giác đào tẩu sau đó bị bắt trở về, sau đó lại hung hăng đâm thủng thân thể của cô, mỗi một lần, đều khiến Tô Đường sụp đổ.

Đáng tiếc, cô càng khóc, đối phương càng mạnh bạo hơn, đến cuối cùng, chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi kìm nén.

Cô không biết bên ngoài như thế nào, chờ đầu óc ý thức trở lại, Tô Đường cảm thấy bản thân mình đã không còn là chủ nhân cơ thể này.

Cô cố sức mở mắt ra, ngỡ tưởng rằng trong phòng không có người, nào ngờ đâu Hoắc Phi cư nhiên còn ở, hình như có điều cảm giác, hắn đem tầm mắt tiến đến gần.

Không có lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, không có hỏi han ân cần, chỉ có tầm mắt lạnh như băng, phảng phất đêm hôm qua người điên cuồng như dã thú cùng bản thân hắn không quan hệ.

Hắn phản ứng như thế này Tô Đường cũng không cảm thấy kinh ngạc, nam chính hắc hóa 100% cũng không phải là loại người nếm đến chút ngon ngọt liền có thể dỗ được, cách duy nhất có thể làm đó chính là làm cho hắn cảm nhận được đau đớn, phải thật đau, khiến hắn phải thật hối hận.

Rèm cửa sổ khách sạn được mở ra, Tô Đường cũng đoán không ra bây giờ là mấy giờ, cô ở trên giường hoàn hồn mất một lúc, mới cố hồi sức đứng lên.

Miệng cô rất đau, một nửa là do chính cô cắn, một nửa là do tên cầm thú Hoắc Phi kia cắn.

Hoắc Phi lạnh lùng nhìn Tô Đường, đợi đến khi cô xuống giường, ánh mắt bất chợt buồn bã, từ da thịt trắng nõn xuất hiện chi chít dấu hôn màu đỏ tươi, xanh xanh tím tím, như là dấu ấn của mình hắn dán lên người cô, thật hoặc nhân. Tô Đường đi rất chậm, thân hình cũng hơi lung lay, ngày hôm qua có bao nhiêu quá đáng hắn so ai đều rõ ràng. Có lẽ ngay từ đầu còn có dược hiệu làm duyên cớ, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có ý thức của hắn mà thôi. Có thể nói, hắn ngay từ đầu đã có ý định phóng túng bản thân.

Quần áo hiện tại đã không thể mặc, Tô Đường cũng không già mồm kêu gào cãi láo, trần truồng đi đến phòng tắm. Cô tắm rất nhanh, tùy ý tẩy rửa, thậm chí tóc cũng không làm khô, để nguyên như vậy mặc áo khoác vào đi ra. Sau khi rời khỏi đây, cô cũng không để ý đến ai khác mà hướng tới hầm để xe của khách sạn, chỉ là vừa mới đi được một nửa, trước mắt cô bỗng biến thành một màu đen xì.

Tô Đường quơ quơ thân mình, miễn cưỡng đỡ tường ổn định bản thân, bây giờ có cho tiền cô cũng không dám ở lại đây.

Tô Đường hỏi: "Hệ thống, hiện tại thân thể ta đang có vấn đề gì?"

Hệ thống trầm mặc một lát "Miệt mài quá độ a, cô hiện tại đang bị dính trừng phạt, thân thể vốn ốm yếu, mấy cái hoạt động mạnh như thế này, đã trực tiếp khiến bệnh tình của cô chuyển biến xấu đi."

Thân thể hiện tại của Tô Đường nếu hảo hảo dưỡng mỹ thực, ngẫu nhiên làm một ít vận động nhỏ, cũng không phải là không thể, nhưng Hoắc Phi hôm qua bạo hành cô như vậy, nếu là một người bình thường cũng chịu không nổi huống chi là một người ốm yếu như cô, cho nên, không bất ngờ khi cô hôn mê.

Nhìn cô té xỉu, Hoắc Phi trong lòng căng thẳng vô cùng, hắn bước nhanh đem người đỡ được, mà khi hắn phát hiện người trong lòng cư nhiên yếu ớt đến như vậy, nhất thời kinh hoảng vô cùng.



Cảm giác này, cực kì giống một năm trước, cô ta đem bản thân mình bỏ lại, từ đây trong thế giới của hắn không hề còn hình bóng của Khương Ngư.

"Khương Ngư?"

Tô Đường đương nhiên sẽ không hề phản ứng, Hoắc Phi cũng từ trong hoảng loạn trấn định lại. Hắn ôm cô đặt lên giường, đang chuẩn bị gọi điện thoại, lại ngừng lại sau đó đem chăn chỉnh sửa thật chỉnh tề, lúc này mới một lần nữa nắm lấy di động.

Bác sĩ tư nhân rất nhanh chạy đến, hắn trước làm kiểm tra toàn thân, sau đó trầm mặc.

Trong toàn bộ quá trình, Hoắc Phi không hề nói lấy một lời, thấy biểu hiện của bác sĩ mới trầm mặt xuống: "Nói thẳng."

Bác sĩ nói: "Là nhịp tim chậm dẫn đến hôn mê, đương nhiên vẫn còn xen lẫn một ít nguyên nhân khác, nhiệt độ cơ thể có chút cao." Hắn nói xong mấy điều này, sau đó lại uyển chuyển nói: "Tất nhiên ngài cũng có thể ôn nhu một chút với cô ấy. Còn có, nhịp tim quá chậm hoặc lúc nhanh lúc chậm, tôi đề nghị đi bệnh viện làm toàn diện kiểm tra."

Hắn tuy rằng là bác sĩ tư nhân nhưng nếu không có dụng cụ hắn cũng khó mà chuẩn đoán chính xác.

Hoắc Phi cau mày, cuối cùng rốt cuộc không thể bỏ lơ mặc kệ, hắn đành an bài người hẹn trước với bệnh viện.

Tô Đường lúc tỉnh lại, chung quanh đã hoàn toàn thay đổi, không phải xa hoa khách sạn, bất quá cũng không kém đi một chút nào, sáng sủa sạch sẽ, có sofa, có ti vi, nếu không phải là chóp mũi tràn ngập hương vị thuốc khử trùng, cô sẽ không nghi ngờ gì mà nghĩ đây là phòng ở của ai đó.

Tô Đường vừa tỉnh lại, liền phát hiện trong phòng bệnh còn có người khác, chính là vị trợ lý có duyên cùng cô gặp mặt một lần.

"Khương tiểu thư, cô tỉnh, tôi lập tức đi gọi bác sĩ."

Trợ lý căn bản không cho Tô Đường cơ hội đáp lời, liền vội vàng chạy đi ra ngoài, sau đó, cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị đẩy ra, trừ bỏ bác sĩ bước vào, còn có Hoắc Phi.

Ánh mắt hắn có chút phức tạp, đau lòng , chán ghét thậm chí còn có một tia sợ hãi. Hắn cảm thấy một người giống như cô căn bản không thể nào trải qua một cuộc sống kém cỏi như vậy. Bởi hắn quá hiểu rõ cô, vì tiền, vì tư lợi cô có thể đem người đã sống chung với cô mười năm ra bán. Một người như thế, tại sao có thể sống chật vật được.

Bác sĩ không rõ ràng ân oán của hai người như thế nào, gặp bệnh nhân tỉnh lại, liền tiến đến.

"Khương tiểu thư, cô bình thường có khó chịu chỗ nào không?"

Tô Đường mấy ngày hôm nay lao lực không ít, thân thể gầy yếu thấy rõ, sắc mặt tái nhợt, thế nhưng cảm xúc lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí có chút bình tĩnh quá đáng.



"Không có." Hai ngày hôm nay Tô Đường không hề uống một ngụm nước, thanh âm khàn khàn cực kì. Sau đó cô đem ánh mắt hướng về phía Hoắc Phi "Tôi có thể xuất viện sao?"

Bác sĩ nhíu mày "Khương tiểu thư, nhịp tim của cô quá chậm, không có khả năng cảm thấy bình thường."

Tô Đường không tính toán nghe bác sĩ nói, cố chấp ngắt lời "Bác sĩ, thân thể của tôi, tôi so ai khác đều rõ ràng." Cô nói xong, cũng không nghĩ ở bệnh viện chữa trị, trực tiếp bước xuống giường, chỉ là người vừa bước xuống giường bệnh tay chân liền bủn rủn, đầu gối mềm nhũn, cả người liền như vậy quỵ xuống.

Cái quỳ này của cô, khiến Hoắc Phi hoảng hốt, hắn mặt trầm xuống, đem người một lần nữa đưa tới giường bệnh. Tiếp theo, chợt ghe bác sĩ tiếp tục nói "Nhịp tim quá chậm khiến cho cả người vô lực, Khương tiểu thư hẳn là còn có triệu chứng đầu ngón tay run lên..."

Bác sĩ nói rất nhiều, những lời này, Hoắc Phi đã không phải lần đầu tiên nghe, nhưng mỗi một lần hắn nghe đến, trái tim hắn cũng không chịu được mà tê rần.

Ấy thế mà bệnh nhân Tô Đường, cả người lại bình tĩnh đến dị thường "Thế nên?"

Bác sĩ "Trái tim bị mạch máu cản trở, Khương tiểu thư cần tiến hành một lần kiểm tra toàn diện, một khi chuẩn đoán chính xác, ngài có hai lựa chọn, một là dùng thuốc bảo trì trị liệu, thứ hai là phẫu thuật."

Tô Đường lại nói "Không cần thiết, tôi muốn xuất viện."

Thấy bệnh nhân không phối hợp như thế, sắc mặt bác sĩ cũng có chút khó chịu, đương nhiên, người có sắc mặt khó coi nhất chắc chắn là Hoắc Phi. Từ lúc hắn vào cửa đến bây giờ, cô một lời cũng không nói với hắn, mà khi Tô Đường lặp đi lặp lại yêu cầu xuất viện, hắn rốt cục mở miệng "Nằm viện, cứ theo lời bác sĩ mà làm."

Tô Đường luôn luôn biểu hiện một tiếng, nghe nói như thế không nhịn được châm chọc một tiếng "Hoắc tiên sinh, xin hỏi anh lấy thân phận gì yêu cầu tôi phải nghe theo anh."

Vẻ đẹp Tô Đường minh diễm động lòng người, chỉ là trong con mắt kia ánh sáng dần dần biến mất.

Rõ ràng người ở trước mặt, nhưng Hoắc Phi lại cảm thấy hắn và cô như cách xa vạn dặm, cô đang dần dần biến mất trước mặt hắn. Từng luồng suy nghĩ tràn vào trong đầu, khiến sắc mặt hắn vốn kém nay càng kém hơn. Rốt cuộc nghe Tô Đường nói như thế, hắn rốt cuộc muốn bùng nổ.

"Khương Ngư, hiện giờ tôi còn là ông chủ của cô."

Tô Đường nhìn hắn, không một tiếng động nở nụ cười "Một ngàn vạn ngủ một lần, những lời này là Hoắc tiên sinh chính miệng nói với tôi nga."

Hoắc Phi sắc mặt khẽ biến, lại nghe cô mở miệng "Hoắc tiên sinh, tôi và ngài bây giờ đã không còn quan hệ."

Hoắc Phi sửng sốt, ngẩng đầu, hai mắt hắn đã hóa thành một màu đỏ tươi. Gương mặt dữ tợn đến nỗi người trợ lý luôn luôn đứng bên hắn đã bị dọa sợ tới sắp điên rồi, đúng lúc này, di động lại vang lên.

Tiểu trợ lí theo thanh âm nhìn lại, phát hiện đó là điện thoại của Khương Ngư, cô lúc đó bị Hoắc Phi bắt lên xe, túi đều không kịp lấy, cuối cùng vẫn là mấy vị bên tổ biên kịch liên hệ đến Hoắc Kì nhắc hắn đến lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play