Tiết Yến không ngờ Tiến Bảo chẳng những hoàn thành nhiệm vụ hắn giao, mà còn cho hắn một bất ngờ lớn.

Khi Tiết Yến đến điện Vĩnh Lạc thì thấy cung nhân quỳ rạp đầy bên trong.

Tiến Bảo vốn một mình mang hộp thức ăn, theo lệnh của Tiết Yến ngồi xổm ở đó đợi Nghi tiệp dư và Linh Đài Lang. Hắn vừa lạnh vừa chán, sáng sớm có một đoàn cung nữ thái giám đi ngang nên tới tán gẫu vài câu.

Mà bọn họ lại trùng hợp đang đi đến điện Vĩnh Lạc, dâng bữa sáng cho vua Thanh Bình. Trong đó, còn có một vị là ma ma hầu hạ vua Thanh Bình trong cung.

Tiến Bảo trò chuyện với ma ma dẫn đầu một hồi, định tạm biệt bọn họ thì vừa lúc thấy Nghi tiệp dư và Linh Đài Lang gặp mặt trong rừng cây sau Phật đường.

Chỗ mà Tiết Yến chọn cho hắn có thể thấy nơi bọn họ gặp gỡ, nhưng từ hướng của hai người nơi đó lại không thấy được chỗ của Tiến Bảo.

Nơi này lại còn hẻo lánh, nếu hôm nay vua Thanh Bình không nghỉ tại điện Vĩnh Lạc, đoàn người cũng sẽ không đi ngang qua Phật đường.

Vì vậy hai người kia buông lỏng cảnh giác, không phát hiện có người đang nhìn. Nghi tiệp dư khóc lóc thảm thiết, Linh Đài Lang còn ôm ả vào lòng an ủi. Mọi người ở đây đều chứng kiến cảnh tượng này.

Không cần Tiến Bảo nhiều lời, lão ma ma nhanh chóng quyết định, gọi thị vệ đến bắt tại trận hai người. Sau khi áp giải hai người về điện Vĩnh Lạc, lão ma ma lập tức bẩm báo tất cả những gì tai nghe mắt thấy vừa rồi với vua Thanh Bình.

Lúc Tiết Yến bước vào, người quỳ đầy trên đất, vua Thanh Bình đang nổi giận, thẳng tay ném tách trà nóng lên người Nghi tiệp dư.

"Ngươi giấu giếm mọi người một mình gặp gã? Có chuyện bí mật gì không thể để người khác biết sao!"

Linh Đài Lang quỳ bên cạnh nghiêng người theo bản năng, chặn tách trà cho Nghi tiệp dư.

Giống như một đôi uyên ương số khổ.

Đây là lần đầu tiên Tiết Yến nhìn thấy người đã ấn định mệnh cách của hắn từ khi hắn sinh ra, hại hắn đến bây giờ.

Linh Đài Lang cúi đầu không nói lời nào, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, khí chất tiên phong đạo cốt. Sau khi chặn tách trà nóng, gã quỳ về chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn Nghi tiệp dư một chút.

Ngay cả Tiết Yến đứng xa cũng nhìn ra thâm tình trong mắt gã.

Hắn khịt mũi cười khinh một tiếng lạnh lùng.

Bộ dạng mê đắm trong tình yêu ngu xuẩn này là sợ bản thân chết chưa đủ nhanh? Thâm tình này làm cho hắn buồn nôn.

Quả nhiên bản năng này của Linh Đài Lang lập tức xác minh mối quan hệ của hai người, hận không thể lấy cái mũ xanh trực tiếp đội lên đầu vua Thanh Bình.

Vua Thanh Bình cả giận run lên, hồi lâu nói không nên lời, ánh mắt căm tức nhìn bọn họ.

Lúc này Nghi tiệp dư ngồi trên đất, tuyệt vọng rơi nước mắt, vừa đẩy Linh Đài Lang bên cạnh ra xa, bò lên phía trước muốn chạm vào hai chân vua Thanh Bình "Bệ hạ, thần thiếp oan uổng! Tất cả đều do tên háo sắc này cưỡng ép, không phải thần thiếp tự nguyện ..."

"Ngươi nói dối!" không đợi ả nói hết, ma ma đứng cạnh vua Thanh Bình đã tức giận ngắt lời.

Ma ma này đã hầu hạ bên người vua Thanh Bình từ khi ông còn nhỏ, ngày thường phụ trách ăn uống sinh hoạt hàng ngày của ông. Ở cung Vĩnh Hòa, ngoài Linh Phúc, chưởng sự chính là bà.

Sau khi bà lên tiếng thì đúng mực bước ra, quỳ xuống nói với vua Thanh Bình "Hoàng thượng, lão nô thấy rất rõ. Chính ả chủ động gặp gỡ Linh Đài Lang, hai người tình ý mặn nồng, ả còn trực tiếp dựa vào lòng Linh Đài Lang! Không chỉ lão nô, các nô tài ở đây đều thấy, Tiến Bảo bên người Ngũ điện hạ cũng thấy rất rõ!"

Bên cạnh, Tiến Bảo sớm đã bị thế trận này dọa sợ run rẩy, đột ngột bị điểm danh liền vội vã liều mạng gật đầu.

Nô tài bên người Hoàng thượng này thật có khí thế, còn dám hô to gọi nhỏ trước mặt Hoàng thượng nữa! May là vừa rồi mình ngăn ma ma này lại trò chuyện vài câu, không ngờ bà lão mặt mũi hiền hậu này lợi hại như vậy!

Vua Thanh Bình run lên vì giận.

"Ngươi còn muốn ngụy biện cái gì!" ông tức giận nói "Tư tình của các ngươi bắt đầu từ khi nào, còn không mau khai ra!"

Nghi tiệp dư một mực khóc lóc lắc đầu, nói nàng không có, Linh Đài Lang lại không nói gì, dáng vẻ mặc người xử trí.

Quả thật Nghi tiệp dư không làm gì cả, chỉ là sử dụng chiêu trò để lợi dụng đối phương. Mà đạo sĩ ngốc này lại rất si tình, mình chỉ cần giả vờ tình xưa chưa dứt một chút, lại cho gã ôm ấp vài lần, gã liền một lòng một dạ, bảo làm gì thì làm đó.

Nghi tiệp dư chỉ coi gã là một quân cờ, đương nhiên sẽ không cho gã lợi ích nào khác.

Nhưng mà, hai người lại cứ ôm nhau ở chốn không người khi trời còn nhá nhem tối, còn đúng lúc bị bắt gặp, chuyện này làm sao có thể giải thích rõ ràng được.

Nghi tiệp dư tuyệt vọng ngẩng đầu, nương theo ánh đèn thấy Tiết Yến đang đứng tại cửa điện.

Tiết Yến.

Nghi tiệp dư sững sờ, rồi ánh mắt trở nên hung ác.

Trong đám người vừa rồi, nô tài dẫn đầu là thái giám của Tiết Yến. Nơi gặp gỡ của mình và Linh Đài Lang rất khuất, tại sao hạ nhân của Tiết Yến có thể trùng hợp đi ngang với nhiều người như vậy?

Rõ ràng là hắn hại mình.

"Là hắn, Bệ hạ!" Nghi tiệp dư khóc lóc chỉ vào Tiết Yến, như hoa lê ướt mưa, dáng vẻ yếu đuối nức nở nhìn có chút thấy thương "Là hắn sai nô tài hãm hại thần thiếp, Bệ hạ phải làm chủ cho thần thiếp!"

Vua Thanh Bình không kiên nhẫn xoa xoa giữa mày.

Vốn ông đã có chút không kiên nhẫn với Hứa gia, muốn tìm cái cớ răn đe Hứa gia. Không ngờ ông còn chưa tìm được điểm yếu, Hứa gia đã gây ra chuyện mất mặt tày trời này cho ông.

Ông không mấy thích Nghi tiệp dư, chỉ là say mê nàng dịu dàng khéo léo, chưa từng gây phiền phức cho mình, là một món đồ chơi ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng không ngờ tính tình không giận không ghen này của ả là do trong lòng đã có người khác?

Loại khiêu khích danh dự của đế vương một nước như ông thì không thể dung thứ.

"Đi, mời Hữu tướng đến." ông xoa giữa mày, mặc kệ Nghi tiệp dư mà căn dặn Linh Phúc.

Lời buộc tội Nghi tiệp dư một chút căn cứ cũng không có. Tiến Bảo đi đưa cơm cho Tiết Yến, là từ nơi nghỉ của vua Thanh Bình qua đường lớn. Vốn tiểu thái giám thay chủ tử canh giữ ở đây, thấy Quân Hoài Lang hạ sốt, Tiết Yến lại không chịu về, mới chủ động xin chỉ mang chút thức ăn cho Tiết Yến.

Vua Thanh Bình trong lòng không vui nghĩ, chẳng lẽ Tiết Yến còn sai khiến được trẫm hay sao?

Linh Phúc nhận lệnh, liếc nhìn Nghi tiệp một cái, không chậm trễ khắc nào, đáp vâng rồi lập tức lui xuống.

Tội trạng hôm nay của Nghi tiệp dư, dù không chết cũng vĩnh viễn không có cơ hội trở mình. Lúc này Hoàng thượng bảo ông đi mời Hứa tướng, dĩ nhiên không phải nể mặt ả, mà muốn xem Hứa gia lựa chọn thế nào, cho bọn họ cơ hội chứng tỏ lòng trung thành.

Chọn nữ nhi hay chọn hoàng ân, dĩ nhiên tùy bọn họ quyết định.

Tay lõi đời ngâm ra từ trong cung như Linh Phúc, cân nhắc nhất chính là lợi ích. Lúc trước ông kết minh với Nghi tiệp dư là vì dựa vào hậu thuẫn Hứa gia và Khâm thiên giám sau lưng ả, hiện giờ, người này chắc chắn sẽ chết, mình cũng không để ý tình xưa gì nữa.

Làm gì có tình xưa, chỉ là mỗi bên đều có thứ mình muốn mà thôi.

Vua Thanh Bình xoa xoa thái dương, rồi phất tay bảo Tiết Yến đến gần "Sao đứng ở cửa mà không vào?"

Giọng điệu đã hoà nhã hơn nhiều.

Những chuyện xảy ra hôm nay đã chứng minh Độ Ách Kinh có thể trấn áp Tiết Yến. Nếu đã như vậy, chỉ cần cho hắn chép kinh quanh năm, sát khí này chẳng phải sẽ không còn nữa?

Hoàng vị không bị uy hiếp, đế tinh không chịu ảnh hưởng, vua Thanh Bình cuối cùng có thể yên lòng xem Tiết Yến như con của mình.

Phụ tử nhà đế vương, phải vượt qua được chuyện này, mới có thể nói đến tình thân.

Tiết Yến bước lên trước, hành lễ với vua Thanh Bình "Phụ hoàng. Người gọi nhi thần đến là có chuyện gì?"

Vua Thanh Bình nhìn Nghi tiệp dư một cái, sắc mặt lạnh lùng, nói "Chuyện đêm qua đã kết thúc, sáng nay ngoài Phật đường lại có chuyện xấu, ngươi không cần tiếp tục ở đấy chép kinh nữa."

Nói xong ông nhìn Tiết Yến, nét mặt dịu đi, nói "Hiện giờ xem ra, chép kinh có tác dụng. Sau này ngày thường rảnh rỗi thì chép nhiều một chút, có thể tĩnh tâm, vững tính tình."

Quan trọng nhất là trấn sát khí trên người. Lời này vua Thanh Bình không nói thẳng, chẳng qua mọi người đều hiểu rõ.

Tiết Yến gật đầu đáp ứng.

Vua Thanh Bình chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, bảo hắn ngồi xuống.

Tiết Yến ngẩng đầu, quét mắt quan sát một vòng toàn bộ người trong phòng.

Ngoài nhân chứng quỳ đầy đất, còn mấy cung nhân theo Nghi tiệp dư đến.

Trong đó, một người có nốt ruồi bên má trái, Tiết Yến thoáng nhìn liền thấy.

Ánh mắt hắn rét lạnh.

Trước giờ, hắn chỉ cần để tâm nhìn một chút đều có thể ghi nhớ trong lòng người đã từng gặp. Tối qua, dưới ánh sáng chập chờn của pháo hoa, Tiết Yến thấy rất rõ, trên má trái cung nữ đến tìm Quân Hoài Lang có một nốt ruồi nhỏ.

Là ả.

Chỉ là cung nữ kia đứng gần cuối, lại cúi đầu, nên không làm người khác chú ý. Nếu Tiết Yến không chú ý, chắc hẳn cũng không nhận ra ả.

Ánh mắt Tiết Yến trầm xuống, bình tĩnh dời đi.

Hắn vốn đợi mọi chuyện kết thúc mới xử lý những tên lính vặt này, không ngờ đầu sỏ trong đó lại tự đưa mình tới cửa.

Tiết Yến bình tĩnh buông mắt.

Theo lệ mùng Một đầu năm, tuy bá quan được nghỉ ở nhà, nhưng hôm nay cũng cần vào cung bái kiến Hoàng đế. Vì vậy lúc này chúng quan viên đều chờ trước cổng Tuyên Võ, Hứa tướng cũng không ngoại lệ.

Không lâu sau, Linh Phúc dẫn ông đến trắc điện của cung Vĩnh Lạc.

Nửa đường, Hứa tướng đã nghe được chuyện xảy ra trong cung từ Linh Phúc, nên không chậm trễ khắc nào, vội vàng vào điện, vừa thấy vua Thanh Bình đã lập tức quỳ rạp xuống.

"Hoàng thượng, lão thần có tội!" Hứa tướng thẳng thắng dập đầu, giọng nghẹn ngào "Lão thần dạy con gái không nghiêm, xin Hoàng thượng trị tội!"

Mấy lão hồ ly trên triều đình này, ai mà không phải yêu tinh ngàn năm. Mọi người ở đây nghe ông khóc lóc thảm thiết, nhưng không ai biết tiếng khóc này có phải là thật hay không.

Vua Thanh Bình cũng không kêu ông đứng dậy.

"Hứa tướng, hiện giờ vừa qua năm mới, trẫm có lòng nhân từ, nhưng Nghi tiệp dư làm ra chuyện như vậy, cũng không thể xem nhẹ luật pháp." vua Thanh Bình nói "Bây giờ hai người bọn họ đều ở đây, trẫm hôm nay gọi khanh đến chính là muốn hỏi khanh, vị ái phi này của trẫm nên xử trí thế nào."

Nghi tiệp dư đang quỳ bên cạnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía phụ thân nàng.

Nàng biết, phụ thân yêu thương nàng từ nhỏ, nhưng so với Hứa gia, nàng vô cùng nhỏ bé, phụ thân sẽ không vì nàng mà chặn đường của Hứa gia. Nhưng nàng cũng tin phụ thân chắc chắn có cách giữ mạng của nàng.

"Nữ nhi của lão thần phạm phải tội lỗi tày trời, không còn mặt mũi diện thánh, lão thần nào dám cầu xin hoàng thượng khai ân!" Hứa tướng dập đầu, phủ phục trên đất khóc nức nở, tha thiết nói "Nữ nhi này mặc Bệ hạ xử trí, thần cũng không còn mặt mũi tiếp tục làm quan! Cầu Bệ hạ tước chức quan của lão thần, ban xe ngựa cho thần về quê!"

Trên mặt vua Thanh Bình quả nhiên hiện lên một chút hài lòng.

Vốn ông chỉ kiêng kị Hứa gia công cao lấn chủ, hiện giờ Hứa gia có chuyện xấu lớn như vậy, điểm yếu treo trên đỉnh đầu. Mình chỉ cần bố thí chút ân tình, thì có thể yên tâm tiếp tục sử dụng Hứa gia.

"Một nhà Hứa tướng cúc cung tận tụy cho Đại Ung ta, càng vất vả công lao càng lớn, trẫm đương nhiên sẽ không tuyệt tình." vua Thanh Bình nói "Hứa tướng không cần nói những lời này, nếu khanh đi rồi, triều đình của trẫm phải làm sao?"

"Linh Đài Lang, kéo ra ngoài ngũ mã phanh thây. Tước danh hiệu của Nghi tiệp dư, biếm làm thứ dân, vĩnh viễn giam trong lãnh cung, không được ra ngoài." có lời của Hứa tướng, ông liền hạ lệnh.

Tuy Hứa tướng không cầu xin ông, nhưng ông vẫn phải cho một ít thể diện cuối cùng. Suy cho cùng không phải bắt gian trên giường, vẫn chưa tính là tội nghiêm trọng nhất, giữ ả một mạng, để văn võ bá quan nhìn thấy.

Nhất thời không ai dám nói gì, nhưng dường như đều vui mừng.

Tiết Yến lạnh nhạt nhìn Hứa tướng trên đất rồi đứng lên.

Thằn lằn đứt đuôi, tưởng rằng thoát được nhưng không biết còn một cái bẫy thú đang ẩn trước mặt.

Muốn dùng cách lấy lui làm tiến để giữ mạng cho nữ nhi của ông ư, còn chưa hỏi hắn có đồng ý hay không.

"Phụ hoàng." hắn hành lễ với vua Thanh Bình, nói.

"Nhi thần chợt thấy một vị cung nữ có chút quen mặt." hắn ngẩng đầu, nhìn vua Thanh Bình nói "Trên mặt có nốt ruồi, có phần giống với người đã đưa Thế tử Vĩnh Ninh Công đi đêm qua."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play