Tức thì, ai nấy đều kinh ngạc khi nghe thấy điều này.
Đặc biệt là Nghi tiệp dư đang quỳ dưới thềm, tưởng đã thoát chết, vừa thả lỏng người thì nghe được lời này, ánh mắt chợt biến đổi, ngẩng đầu nhìn Tiết Yến.
Nàng dĩ nhiên sẽ phái cung nữ đáng tin nhất đi làm loại chuyện này. Ả này được mang từ nhà đến, theo nàng từ nhỏ, lại là người luyện võ, không giống Đào Chi xuất đầu lộ diện khắp nơi, là người thích hợp nhất.
Nhưng nàng không ngờ mắt Tiết Yến lại tốt như vậy, có thể nhớ rõ ngay cả trong bóng tối.
Nàng ngẩng đầu, thấy Tiết Yến bình tĩnh xoay người chỉ về hướng cung nữ sau nàng.
"Hẳn là ả, má trái có nốt ruồi. Đêm qua trên lầu có pháo hoa, nhi thần thấy rất rõ." Tiết Yến nói.
Lừa Quân Hoài Lang ra ngoài rồi đẩy xuống hồ Thái Dịch là người của Nghi tiệp dư, mà Nghi tiệp dư lại có tư tình với Linh Đài Lang đã dự đoán hôm nay có điềm hung trong Khâm thiên giám.
Hiện giờ, ba người có liên can tới chuyện này đều ở đây, mọi người không cần nghĩ nhiều cũng rõ quan hệ trong đó.
Tức thì, sắc mặt mọi người trở nên khó đoán.
Đặc biệt là Thanh Bình đế ngồi trên cao, vẻ mặt thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén.
Trước giờ ông chưa từng nghĩ đoá hoa trắng nhỏ Nghi tiệp dư lại có thủ đoạn như vậy.
Nếu đêm qua là người của ả đẩy Quân Hoài Lang xuống hồ Thái Dịch, vậy thì Thế tử Quân gia bị hại, mình và Vĩnh Ninh Công nảy sinh hiềm khích, Tiết Yến bị nhận định là tà ma đụng chạm Thế tử Quân gia ... đều do ả nữ nhân này gây ra.
Đã liên lụy hoàng tự, lại can hệ triều đình.
Ông không ngờ người làm ông yên tâm nhất, cuối cùng lại mang đến phiền phức lớn nhất.
Thanh Bình đế không dám tin, đồng thời lửa giận trào dâng trong lòng.
Mình vậy mà bị một ả nữ nhân yếu đuối đùa giỡn trong tay.
Ông nhìn về phía Nghi tiệp dư, tức giận hỏi "Là cung nữ của ngươi?"
Nghi tiệp dư nhìn về phía Thanh Bình đế với đôi mắt đỏ lên vì khóc.
Phụ thân nàng lấy lui làm tiến, giữ được mạng cho nàng, cũng mượn cơ hội thể hiện lòng trung thành trước mặt hoàng thượng. Vốn khi chuyện qua đi, dù nàng bị giam cầm ở lãnh cung, nhưng vẫn còn cơ hội. Con của nàng đã đến tuổi vào triều, chỉ cần nó có thể bước lên ngai vàng, nàng sẽ có hi vọng.
Nhưng nếu bị định tội chuyện này, vậy bọn họ đang lợi dụng tiên đoán để hãm hại hoàng tử, nàng khó thoát cái chết, Hứa gia cũng không thoát được liên can.
Xen vào tranh đấu ngôi vị trữ quân là vảy ngược lớn của Thanh Bình đế.
Nếu như vậy, không chỉ nàng khó thoát tội chết mà hoàng tử của nàng cũng bị liên lụy, cả Hứa gia cũng bị liên lụy. Hoàng nhi của nàng sẽ không thể trở mình được nữa.
Nghi tiệp dư vội vàng lắc đầu "Hoàng thượng, thần thiếp không biết chuyện này!"
Nàng cắn răng không thừa nhận, cho rằng Thanh Bình đế cũng không thể làm gì. Chuyện nàng lén gặp Linh Đài Lang bị mọi người bắt gặp nên hết đường chối cãi, nhưng cung nữ này tối qua làm gì không thể chỉ dựa vào một mình Tiết Yến ăn nói bừa bãi.
Quả nhiên, Thanh Bình đế không nói gì, nhìn Tiết Yến.
"Có người khác nhìn thấy không?" ông hỏi.
Nơi đó hẻo lánh chỉ có hai người Tiết Yến và Quân Hoài Lang, Quân Hoài Lang còn đang hôn mê. Hơn nữa, ngay cả khi Quân Hoài Lang tỉnh, y chỉ nhìn cung nữ kia một hai lần, hầu hết đều không thể nhận ra.
Dĩ nhiên không thể chỉ dựa vào một mình hắn xác nhận.
Tiết Yến lại không hề lúng túng.
Hắn chắp tay nói "Phụ hoàng, nhi thần không nhớ lầm, cũng không có chứng cứ khác. Có thể giải người này đến Thận Hình Ti rồi xử trí."
Nghi tiệp dư thở phào một hơi.
Phụ thân nàng đang ở đây, đương nhiên biết phải làm gì.
Bọn thái giám quan viên ở Thận Hình Ti ít nhiều đều có dính dáng đến Hứa gia. Muốn im hơi lặng tiếng giết chết một người rất dễ dàng.
... tiểu tử này nhìn khôn khéo, nhưng cũng chỉ có như thế.
Thanh Bình đế nghe vậy, gật đầu đồng ý.
"Cứ làm thế đi." ông nói.
Lúc Nghi tiệp dư thở phào nhẹ nhõm, Tiết Yến lần nữa lên tiếng.
"Nhi thần lĩnh chỉ, tự mình thẩm tra cung nữ này." hắn nói.
Thanh Bình đế nhìn về phía hắn.
Tiết Yến chỉ nhẹ giọng nói "Nhi thần đã gặp cung nữ đó một lần, từng có tiếp xúc với ả, cũng có chuyện muốn hỏi ả. Nhi thần sợ Thận Hình Ti có chỗ nào sơ suất, nếu ra tay hơi nặng, tra tấn phạm nhân đến chết thì không còn đối chứng."
Mấy chữ chết không đối chứng nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai hai cha con Nghi tiệp dư.
Ai nghe cũng hiểu, hắn sợ bọn họ âm thầm hại chết phạm nhân, nên muốn đích thân giám sát.
Thanh Bình đế nghĩ một chút, lập tức đồng ý.
Suy cho cùng, nếu là sự thật, vậy cung nữ này chính là hung thủ hãm hại Thế tử Vĩnh Ninh Công. Nếu chết không rõ ràng, mình cũng không biết giải thích thế nào cho tốt với Vĩnh Ninh Công.
Dù gì những năm sau, vẫn còn chỗ dùng hắn.
Tiết Yến lại nói "Nhi thần còn muốn xin phụ hoàng cho nhi thần một ít nhân lực."
Thanh Bình đế hỏi "Ngươi muốn nhân lực làm gì?"
Tiết Yến nhìn Hứa tướng đang quỳ rạp trên đất.
"Nhi thần muốn phái người xuất cung điều tra người nhà của cung nữ này." hắn bâng quơ nói "Nếu họ bị khống chế, ả tất nhiên sẽ không nói thật, thẩm tra sẽ khó khăn hơn."
Nghi tiệp dư không dám tin mà tròn hai mắt.
Cung nữ kia là người hầu nàng mang từ nhà đến, cha mẹ ả dĩ nhiên đều ở nhà nàng, chịu cha mẹ nàng điều khiển. Cung nữ này xảy ra chuyện trong cung, Hứa gia sẽ không chế cha mẹ ả để đảm bảo ả không nói lung tung.
Nhưng chuyện này ... đều bị Tiết Yến nói rõ với Thanh Bình đế.
Năm đó, nàng chỉ nghĩ đưa tên này đến đất Yến thì nhất định bị nơi hoang dã kia nuôi dưỡng thành mọi rợ, không ngờ lại nuôi ra một con sói.
Tiết Yến đưa mắt, bình tĩnh đối mắt với ả.
Thanh Bình đế nghe vậy, cảm thấy hắn nói có lý, lại liếc mắt nhìn Hứa tướng một cái, nói "Tự đi làm đi, trẫm phái một đội Kim Ngô vệ nghe ngươi sai bảo."
Dù sao đưa ra yêu cầu là Tiết Yến, làm việc cũng là Tiết Yến. Vậy thì để hắn làm, Thanh Bình đế cũng rất muốn biết, Hứa gia có dã tâm lang sói như vậy, có thật cài tai mắt trong cung hay không.
Tiết Yến nghe vậy, đúng mực lĩnh chỉ tạ ơn, thoáng nhìn Tiến Bảo một cái, liền dẫn hắn ra ngoài.
Mà phía sau hắn, Hứa tướng đang quỳ rạp trên đất quay đầu nhìn Nghi tiệp dư.
Hiện giờ, không thể động vào cung nữ này, người nhà ả cũng không thể tùy tiện xử lý. Để ngăn chuyện ngoài ý muốn, bọn họ chỉ có thể giảm thiểu tổn thất mới có thể đảm bảo an toàn cho Hứa gia.
Bọn họ làm cha con nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt, Nghi tiệp dư đã hiểu ý của ông.
Vậy là mình ... đã bị Hứa gia từ bỏ.
Hai chân Nghi tiệp dư mất hết sức lực, ngồi quỳ trên đất, hai hàng nước mắt chảy xuống.
---------
Thận Hình Ti còn chưa dùng hình, cung nữ kia đã ngoan ngoãn khai ra.
Ả chỉ nói Nghi tiệp dư âm thầm ghen ghét Thục phi được sủng ái, nên rắp tâm hại cháu trai của Thục phi, sai ả đẩy Quân Hoài Lang xuống nước, muốn cho Thục phi một bài học.
Mà chuyện này không liên quan đến Hứa gia, cũng không liên quan đến Tứ hoàng tử, do chính Nghi tiệp dư ghen ghét đố kị mà làm chuyện hồ đồ.
Tiết Yến ngồi ngoài phòng giam, nhìn cung nữ kia ký tên, bảo người của Thận Hình Ti giao tờ khai cho Thanh Bình đế.
Không lâu sau, Thanh Bình đế hạ thánh chỉ đến, ngũ mã phanh thây cung nữ kia, Nghi tiệp dư được ban lụa trắng tự sát.
Tiết Yến đưa thánh chỉ cho Kim Ngô vệ chấp hành rồi đứng dậy, rời khỏi Thận Hình Ti.
Vừa ra Thận Hình Ti, Tiến Bảo lập tức đuổi theo hắn.
"Chủ tử, sao người không tiếp tục điều tra?" hắn vội vã nhỏ giọng hỏi "Rõ ràng ả khai không đúng sự thật, người còn để mặc Hứa gia phái người đến chuyển lời cho ả!"
Tiến Bảo gấp muốn chết rồi.
Tiết Yến khẽ lườm hắn một cái.
"Nghi tiệp dư đã chết." hắn hơi cong môi "Như vậy đủ rồi."
Tiến Bảo nghe vậy, cảm thấy không cam tâm, theo sau Tiết Yến lầm bầm.
"Lẽ ra người không nên nói ra hết kế hoạch trước mặt bọn họ!" hắn nhỏ giọng nói "Nếu trộm điều tra bọn họ, vậy chẳng phải đã moi hết ra rồi sao! Thật đáng tiếc, ài ..."
Tiết Yến nhướng mày.
Có phải mấy ngày qua mình biểu hiện quá ôn hòa rồi không? Sao mà gan chó của nô tài này phình lên không ít.
"Ngươi thật ồn ào." Tiết Yến lườm, lạnh nhạt mở miệng.
Tiến Bảo đành ngậm miệng, im lặng mà theo sau hắn.
Tiết Yến thu hồi ánh mắt.
Hắn dĩ nhiên phải nói những lời đó. Hắn chờ Hứa tướng vào điện mới chỉ ra cung nữ kia, chính là để nói những lời đó cho Hứa tướng nghe.
Gia nghiệp của Hứa gia to lớn, căn cơ thâm sâu, quan hệ lại rất rộng. Đừng nói một đội Kim Ngô vệ, dù cho hắn gấp ba số người, trong thời gian ngắn cũng không tra được gì.
Hắn cố ý nói những lời đó trước mặt Thanh Bình đế là để hù dọa bọn họ.
Bọn họ vốn đang mất mặt trước Thanh Bình đế, hoảng loạn phiền muộn, khi bị phát hiện ra một chuyện lớn như vậy, nhất định không dám đánh cược thêm nữa. Dù chỉ có một nửa khả năng bị điều tra ra, bọn họ cũng không dám mạo hiểm.
Nghi tiệp dư hiện giờ chỉ là một thứ dân bị giam trong lãnh cung, đã không còn ích lợi gì với Hứa gia.
Còn lại chỉ là chút ít tình cảm cha con giữa ả và Hứa tướng, nhưng Hứa tướng địa vị cao trọng, dĩ nhiên sẽ không vì chút tình thân này mà bỏ mặc Hứa gia.
Mà hắn muốn chỉ là mạng của Nghi tiệp dư.
Ả dám động vào Quân Hoài Lang, đã phạm vào tối kỵ của hắn. Tuy bây giờ hắn chưa có quyền thế gì, nhưng mượn lực từ các nơi, muốn mạng của ả cũng không khó.
Nghĩ đến Quân Hoài Lang, bước chân Tiết Yến khựng lại.
Từ hôm qua hắn đến Phật đường chép kinh đến bây giờ, hắn vẫn chưa đến thăm Quân Hoài Lang.
Đêm qua, nghe người ta nói y hạ sốt, nhưng hắn khi đó phải canh giữ Phật đường, Tiến Bảo mới có thể thuận lợi bắt được hai người kia.
... hắn hẳn là nên đến thăm y.
Tiết Yến không biết sao bỗng dưng có chút hồi hộp lo lắng, thậm chí không thể hiểu được mà nghĩ tới ... cái chạm nhẹ bất đắc dĩ ở trong nước đêm qua.
Dù là nguyên nhân gì, môi mình cũng chạm vào môi đối phương.
Ý nghĩ này làm đầu óc Tiết Yến nóng lên hầm hập, thiêu đốt hai tai hắn.
Tóm lại có chút ... thất lễ.
Sói con lớn lên nơi hoang dã không biết lễ nghĩa là thứ gì, nhưng bây giờ ý nghĩ như vậy chợt nảy ra trong đầu.
Hắn bình tĩnh hắng giọng, nhìn Tiến Bảo, cố vờ như không có chuyện gì.
"Thế tử đang ở đâu, đã tỉnh chưa?" hắn rụt rè lên tiếng.
Đêm qua đã hạ sốt, lúc này hẳn đã tỉnh, chỉ không biết là dáng vẻ gì.
Tiết Yến cũng không biết mình sẽ nói gì trước mặt y, nhưng hắn lại háo hức muốn gặp y.
Xem y thật sự bình an vô sự hay chưa, chính miệng nói y biết, những người làm hại y đều đã bị hắn xử lý sạch sẽ.
Nhưng Tiến Bảo lại ấp úng.
"Thế tử Điện hạ ... đã về rồi."
Tiết Yến sửng sốt "Cái gì?"
Tiến Bảo cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn.
Hiện giờ Tiến Bảo đã hiểu biết vị Diêm vương này vài phần, càng biết địa vị của Bồ Tát sống trong lòng hắn.
"Chuyện này ..." Tiến Bảo vẫn nói tiếp "Hôm nay trước khi mặt trời mọc, Thế tử Điện hạ hạ sốt, phu nhân Vĩnh Ninh Công kiên quyết muốn đưa y về nhà, Hoàng thượng và Thục phi nương nương không ngăn cản được, cho nên ..."
Tiến Bảo nuốt nước bọt.
" ... Thế tử Điện hạ đã xuất cung về phủ rồi."
Nói rồi hắn trộm nhìn Tiết Yến một cái.
Quả nhiên, khóe môi hơi cong của vị Diêm vương sống vốn cho rằng bản thân che giấu rất tốt đang từng chút rũ xuống.