Phật đường không đốt địa noãn.
Tiết Yến đã thay y phục khô ráo sạch sẽ, điểm xuyến lông thú dày nặng. Tiến Bảo không hầu hạ bên cạnh, hắn một mình quỳ gối chép kinh trên bàn trước Phật Tổ.
Ngọn nến lặng lẽ soi sáng, chiếu vào khuôn mặt hiền hòa nhân hậu của tượng Phật dát vàng. Từng tiếng mõ thấp thoáng truyền đến ngoài cửa sổ, an tĩnh kỳ ảo, như thể chẳng liên quan tới trò hề trong cung đêm nay.
Một ngọn đèn đặt lên bàn của Tiết Yến.
Tiết Yến ngước mắt thì thấy một tiểu hoà thượng đứng cạnh bàn, thoạt nhìn còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ mười mấy tuổi.
Tiểu hoà thượng này cũng là tiểu hoà thượng gác đêm khi Quân Hoài Lang mang áo choàng đến cho hắn vào ngày thọ yến.
Thấy Tiết Yến nhận ra mình, tiểu hoà thượng kia khẽ mỉm cười, chắp tay làm động tác lễ Phật.
"Thí chủ không cần lo lắng, chỉ cần thành tâm, vị thí chủ mà người muốn bảo vệ chắc chắn gặp dữ hóa lành." giọng của tiểu hòa thượng bình tĩnh an ổn, cùng với tiếng gõ mõ, giống như lời kinh Phật truyền đến từ chân trời.
Tiết Yến nghe vậy, xì một tiếng khinh miệt.
"Ngươi cho rằng ta ở đây chép kinh là vì cầu phúc?" giọng điệu trầm lạnh, không hề che giấu khinh thường bên trong.
Tiểu hòa thượng kia sửng sốt, nói câu A Di Đà Phật.
"Chẳng lẽ người ở đây không phải để giải hạn cho vị thí chủ kia?" tiểu hòa thượng hỏi "Hiện giờ trong cung đúng là có tà ma làm ác. Tuy tà ma này không ở trên người thí chủ, nhưng lại nguy hại đến thí chủ. Thí chủ chép kinh niệm Phật, không phải vì thế sao?"
Tiết Yến nghe vậy, ném bút đi, khoanh tay ngả người ra sau, ngẩng đầu nhìn tượng Phật trước mặt, nói "Chuyện này, Phật Tổ quản được sao."
Tiểu hòa thượng nói "Chỉ cần thí chủ thành tâm, chắc chắn sẽ có hồi báo."
Tiết Yến liếc mắt nhìn tiểu hòa thượng, ung dung nhặt bút lên.
"Phật Tổ không quản được." hắn nói "Nếu ông ta quản được, những người này đã chết từ lâu rồi."
Đúng là hắn ở đây chép kinh, nhưng tuyệt đối không phải để trấn sát khí gì đó trên người. Từ khi sinh ra hắn đã mang theo sát khí này, nếu chép kinh một lúc có thể chữa hết, còn gọi là sát tinh hạ phàm sao?
Hắn chỉ phân biệt rõ thiên tai và nhân họa mà thôi.
Nếu mệnh trời khó cãi, vậy cũng chỉ liên quan đến hắn, không hại được người khác, còn nhân họa này, hắn có cách để những người đó chết không yên ổn.
Có điều, khi giải quyết nhân họa này, cần giả vờ mê tín sùng đạo một chút mà thôi.
Hắn ngẩng đầu nhìn tượng Phật trang nghiêm.
"Phật Tổ không quản được, nhưng ta có thể." Tiết Yến nói "Không cần cầu Phật, ta có thể bảo vệ y. Phật Tổ không giết được tà ma, ta sẽ giết."
Hắn gằn từng chữ, trong con ngươi ánh lên dáng vẻ của tượng Phật từ bi, nhưng ẩn sâu trong mắt lại là sát khí hung tàn.
Hắn chưa từng trải qua đau lòng thấu xương như đêm nay, cũng chưa từng có ý chí thôi thúc nợ máu trả máu mãnh liệt như vậy.
---------
Một ngôi sao kim treo cao trên màn đêm đen tối.
Kinh thư bên tay Tiết Yến chất thành một chồng mỏng, nến trên bàn cũng dần cháy hết. Hắn lặng lẽ cúi đầu chép kinh, mơ hồ nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.
"Ngũ điện hạ!" Tiết Yến quay đầu, thấy một thái giám đang quỳ ngoài điện, bẩm báo "Thế tử Điện hạ đã hạ sốt, Hoàng thượng cảm động người chép kinh có công, mời người về điện Vĩnh Lạc phục mệnh."
Tay cầm bút của Tiết Yến thả lỏng không dấu vết. Qua kẽ hở giữa ngón tay hắn và cán bút, có thể thấy đầu ngón tay hắn bị cán bút cọ xát đỏ ửng.
Đó là dấu vết do dùng lực rất mạnh cầm bút để lại.
Tiết Yến không đứng dậy. Hắn quay đầu đi, ngòi bút lần nữa đặt lên giấy Tuyên Thành.
"Đa tạ ý tốt của phụ hoàng." hắn không quay đầu lại, nói "Ngươi trở về bẩm báo phụ hoàng, hôm nay ta đã hứa phải chép kinh trăm lần, hiện giờ chỉ mới chép hai mươi ba lần, không dám làm trái lời hứa. Sau khi ta chép xong, sẽ phục mệnh với phụ hoàng."
Thái giám kia sững người, ngẩng đầu lên.
Bệnh đã khỏi, chuyện cũng đã qua, Ngũ hoàng tử còn không nhanh trở về lãnh thưởng, sao vẫn kiên trì ở đây chép kinh chứ?
Tiết Yến không quay đầu, nói "Ngươi tự về bẩm báo đi."
Thái giám kia nhận chỉ, đành phải vâng dạ, lui khỏi Phật đường.
Tiết Yến cúi đầu, im lặng tiếp tục chép kinh.
Lúc này bên cạnh không người, nếu có người thông thạo ở đây, nhất định có thể nhìn ra nét chữ trên giấy của hắn trước sau có chút khác biệt.
Nửa trang trước góc cạnh sắc bén, nét chữ ẩn chứa sát phạt lạnh lẽo, như hàng ngàn kỵ binh chờ xuất phát trước trận chiến đợi tướng quân bày binh bố trận. Mà nửa trang sau, nét chữ lại như trút được gánh nặng, dù ý sát phạt vẫn còn đó, như thể thu lại đồ đao treo trên đỉnh đầu phạm nhân.
Mà chữ viết phân rõ sự khác biệt trước sau kia, chính là chữ cuối cùng hắn viết khi thái giám kia đến thông báo.
Đêm dài vô tận.
Trước bình minh, sắc trời càng thêm u tối, phía chân trời lại le lói tia sáng bạc.
Xa xa có cung nhân gác đêm, gõ mõ đếm canh, từng tiếng vang vọng trong hoàng thành.
Đèn trên bàn Tiết Yến cũng dần mờ đi, hẳn sắp cạn dầu. Tiểu hòa thượng kia thường gác đêm thắp đèn trong Phật đường, lúc này thuần thục đi đến, thêm dầu giúp hắn.
"Thí chủ dường như đang đợi gì đó." tiểu hòa thượng thấy Tiết Yến vẫn đang chép kinh, suốt đêm không nghỉ, không khỏi lên tiếng.
Tiết Yến nhìn tiểu hòa thượng một cái.
"Vậy mà ngươi đoán đúng rồi." tay hắn không dừng, nói.
Tiểu hòa thượng chắp tay, lại nói câu A Di Đà Phật.
Thật ra cũng không phải do tiểu hòa thượng suy đoán, chỉ là tu thiền niệm Phật lâu rồi, xem như có thể nhìn thấu đôi chút lòng người.
"Sắp chờ được rồi." tiểu hòa thượng nghe Tiết Yến nhẹ giọng nói.
"Chỉ không biết thí chủ đang đợi gì?" tiểu hòa thượng không khỏi hỏi "Vừa rồi đã có người tới báo, vị thí chủ kia đã hóa nguy thành an, người còn trông mong điều gì?"
"Không phải trông mong gì." Tiết Yến nhàn nhạt nói "Mà là đợi một kết quả."
Tiểu hòa thượng nhìn hắn, lại thấy hắn đối mặt với mình, nở một nụ cười không che giấu hung ác tàn độc.
Tuy là đang cười, nhưng lại rét lạnh cùng cực, ẩn giấu nỗi hận đè nén bấy lâu.
"Người đáng chết, còn chưa chết." hắn nói "Ta đang đợi bọn họ tự đâm vào mũi đao của ta."
Khi nói chuyện, cặp răng nanh của hắn ánh lên tia sáng âm u lạnh lẽo. Đôi mắt màu hổ phách vốn nhạt màu, lúc này không hề che giấu sát khí, giống như một con thú dữ chực chờ hành động.
Tiểu hòa thượng giật mình, không tự chủ xoay tràng hạt trong tay, miệng lẩm bẩm câu A Di Đà Phật.
Tiết Yến cười một tiếng, quay mặt đi, thu lại biểu cảm.
Đêm nay, hắn thận trọng mưu tính từng bước, không chỉ chờ Quân Hoài Lang khỏi bệnh, mà còn đợi Nghi tiệp dư chui đầu vào lưới.
Hắn muốn Quân Hoài Lang không tổn hại chân tơ sợi tóc, cũng muốn đám người kia nợ máu trả máu.
Khâm thiên giám, Thái y viện, cả con chó bên cạnh Hoàng đế, đêm nay bọn họ muốn một đá trúng hai chim, vừa mưu hại Quân Hoài Lang, vừa mượn cơ hội hãm hại hắn.
Người của Nghi tiệp dư đều ở trong thâm cung, biết rõ mối quan hệ bên trong như lòng bàn tay, chính ả đã sai người theo dõi Quân Hoài Lang, đẩy y xuống nước. Dù Quân Hoài Lang có chết hay không, đều có thể chứng minh lời tiên đoán của Khâm thiên giám, vừa có thể diệt trừ một người của Quân gia, ly gián Hoàng đế và Vĩnh Ninh Công, vừa có thể đoạt lại tín nhiệm của Hoàng đế với Khâm thiên giám.
Nếu Quân Hoài Lang chết, thì trở thành án treo chết không đối chứng, nếu Quân Hoài Lang sống, bọn họ sẽ có tính toán khác.
Đầu tiên Thái y nói Quân Hoài Lang không có gì đáng lo, lại động tay trong thuốc làm y sốt cao không giảm, để Hoàng đế cho rằng y trúng tà, tìm Khâm thiên giám chẩn trị. Quân Hoài Lang rơi vào tay của Khâm thiên giám, đương nhiên sẽ không còn đường sống, mà Khâm thiên giám có trăm ngàn cách thoát tội chết, cuối cùng đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn.
Tiết Yến biết Nghi tiệp dư đã bắt đầu ngồi không yên từ ngày thái độ của Thanh Bình đế trở nên mềm mỏng với hắn.
Hắn nắm được điểm yếu của đối phương, chuẩn bị tốt kế sách đối phó nàng ta, lại không ngờ nàng ta dám ra tay với Quân Hoài Lang.
Trước kia, Tiết Yến không có điểm yếu. Đây là lần đầu hắn có ham muốn mãnh liệt muốn giết chết một người như vậy.
Hắn quay đầu xem sắc trời. Phật đường đối diện phía Đông, từ chỗ của hắn nhìn ra vừa hay có thể thấy tia nắng mai trắng xoá, phủ nơi đường chân trời.
Theo kế hoạch của hắn, lúc thái y đi phục mệnh, hắn trước ra lệnh Bạch Cập hiểu biết y thuật nhân lúc sắc thuốc đổi thuốc của thái y thành thuốc chữa phong hàn bình thường, sau đó xin chỉ từ Thanh Bình đế đến Phật đường chép kinh trấn sát.
Đợi Quân Hoài Lang hạ sốt, kế hoạch của đám người kia bị phá hỏng, chắc chắn nóng lòng cấp báo cho Nghi tiệp dư. Mà chuyện này liên quan đến lời tiên đoán của Khâm thiên giám nên Nghi tiệp dư nhất định sẽ tìm Linh Đài Lang bàn bạc, ứng phó cho tốt với chất vấn của Thanh Bình đế.
Bọn họ đương nhiên không biết, nơi bọn họ lén gặp mặt đã bị Tiết Yến biết được.
Hắn sai Tiến Bảo canh giữ ở đó, vờ đi đưa cơm cho hắn, giả như vô ý bắt gặp, lúc này bọn họ sẽ bị nghi ngờ lén lút gặp mặt.
Trong cung kiêng kị nhất, ngoài vu thuật, chính là phi tần gặp gỡ nam nhân bên ngoài.
"... cũng bình tĩnh thật." Tiết Yến nhìn sắc trời, thấp giọng cười rồi lẩm bẩm.
Lúc này, hắn thấy một thái giám bước nhanh lên bậc thang, chạy về phía Phật đường. Nắng mai yếu ớt chiếu lên người hắn, kéo ra một bóng dài đằng sau.
Bước chân hoảng loạn, thoạt nhìn đã biết có chuyện gấp.
Tiết Yến thầm nghĩ, đến rồi.
Hắn chậm rãi gác bút, ngẩng đầu nhìn tượng Phật to lớn trước mặt.
"Ta không tin Phật, cũng không tin nhân quả gì đó." hắn nhàn nhạt nói "Nhưng ta có thể tạo ra nhân quả, dạy bọn họ ác giả ác báo, đêm không thể ngủ, phải đi cầu thần bái Phật."
Nói xong hắn nghiêng đầu nhìn tiểu hòa thượng, tươi cười kiên quyết lại sắc bén.
"Lời như vậy, trong Phật môn các ngươi, có tính là công đức không?"
Tiểu hòa thượng vào cửa Phật mười năm, chưa từng gặp người không sợ gì như vậy, vừa cuồng điên vừa cao ngạo, không biết kính sợ, nói ra toàn lời ngông cuồng không biết trời cao đất dày.
Nhưng tiểu hòa thượng lại không thấy tham lam và dơ bẩn của thế tục từ trên người đối phương, thật kỳ lạ.
Kế đó, tiểu hòa thượng thấy Tiết Yến ngẩng đầu, đối mặt với tượng Phật dát vàng.
"Nếu tính là công đức, xin ghi tạc trên người Thế tử Vĩnh Ninh Công Quân Hoài Lang." giọng điệu hắn chậm rãi, mang theo chút lười biếng do thao thức cả đêm, nhưng cũng trịnh trọng hiếm thấy.
"... nếu là sát nghiệt ..." Tiết Yến nhìn vị Phật kia, khoé môi nhếch lên, hơi mỉm cười "Toàn bộ tính vào ta."
Tiểu hòa thượng đứng bên cạnh, một bàn tay dựng thẳng, tay kia xoay tràng hạt.
Quả nhiên, sư phụ nói không sai.
Phàm là người trên thế gian, ắt sẽ có điều bận tâm, có thứ mình tôn thờ. Dù không tin thần, không tin Phật, cũng nhất định sẽ có thứ gì đó trói buộc họ giữa nhân thế.
Điều bận tâm ấy là thứ kéo lại linh hồn phàm nhân, khiến bọn họ không qua được cửa, không thành được Phật.
Giọng Tiết Yến vừa dứt, tiếng bước chân phía sau ngày càng gần. Hắn quay đầu thấy tiểu thái giám vượt qua ngạch cửa, lảo đảo quỳ xuống sau lưng Tiết Yến.
"Ngũ điện hạ, có chuyện lớn!" tiểu thái giám nói "Bệ hạ triệu người mau đến điện Vĩnh Lạc!"
Đúng lúc này, mặt trời dâng lên, tấc nắng vàng đầu tiên xuất hiện phía đường chân trời. Nắng trời vạn trượng xuyên qua không gian, bao phủ toàn bộ hoàng thành trong mảnh bình minh đỏ vàng rực rỡ.
Ánh nắng luồn qua cửa điện, chiếu vào bên trong Phật đường, dừng trên nét mực viết Độ Ách Kinh vẫn chưa khô.
Trời đã sáng rồi.