Quân Hoài Lang sốt cao sau khi được Tiết Yến cứu.

Trong cung hỗn loạn cả lên.

Thế tử Vĩnh Ninh Công hôn mê, được Ngũ hoàng tử cũng ướt sũng cả người đưa về điện Vĩnh Lạc. Nghe nói là tự dưng rơi xuống nước, vừa may được Ngũ hoàng tử cứu.

Thanh Bình đế vội vàng phái người an bài đưa Quân Hoài Lang vào trắc điện của điện Vĩnh Lạc, lập tức sai Linh Phúc mời thái y đến.

Thái y vốn nói Thế tử Vĩnh Ninh Công chỉ là bị hoảng sợ lại chịu lạnh, không có dấu hiệu chết đuối, chỉ cần uống hai lần thuốc thì có thể chữa khỏi. Nhưng đến sau nửa đêm, Quân Hoài Lang càng sốt cao, đến cả thái y cũng luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.

Các thế gia quý tộc vội vã rời cung, người Quân gia thì sốt ruột đợi ngoài trắc điện. Thanh Bình đế khá trọng dụng Vĩnh Ninh Công trong thời gian qua, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, nên cũng ở đây trông chừng, lại được khuyên vào nghỉ ngơi trong cung thất bên cạnh.

Thục phi chăm sóc không rời trong trắc điện.

Nàng xưa nay chưa từng hầu hạ ai, lúc này lại tự tay cầm khăn lạnh không ngừng đắp trán cho Quân Hoài Lang, liên tục lau tay chân.

Nhưng Quân Hoài Lang vẫn hôn mê bất tỉnh, sốt đến không thể mở mắt, nhiệt độ cứ mãi không giảm.

Tiết Yến trầm mặc trông chừng bên cạnh.

Các cung nữ tiến lên, giúp nàng đổi nước lạnh. Thục phi tay không trở về, ngồi cạnh giường, chốc lát lại yên lặng lau nước mắt.

Hồi lâu sau, nàng nghẹn ngào nói "Đi, thay y phục đi."

Lúc này ngoài thái giám cung nữ hầu hạ, chỉ còn lại nàng và Tiết Yến. Tiết Yến từ khi trở về thì vẫn luôn canh chừng ở đây, trên người còn mặc y phục ướt sũng.

Tiết Yến không động đậy.

Thục phi xoay người quở trách hắn "Không nghe thấy sao? Bổn cung không hầu hạ nổi đứa thứ hai phát sốt, còn không mau đi thay y phục sạch sẽ?"

Đúng lúc này, có cung nữ bưng chén thuốc vào, đưa đến tay cung nữ hầu hạ ở bên giường.

Thái y theo sau nàng, đến gần nhìn Quân Hoài Lang uống thuốc.

"Thái y, thế nào?" Thục phi vội hỏi "Vừa rồi ngươi nói, chỉ cần uống hai lần thuốc sẽ có thể hạ sốt, nhưng bây giờ sao sốt ngày càng cao!"

Thái y kia nghe vậy, vội vã quỳ xuống trước mặt Thục phi.

"Bẩm nương nương, vi thần không biết, vi thần cũng chưa từng gặp qua!" hắn dập đầu nói "Mạch của Thế tử Điện hạ, rõ ràng là phong hàn bình thường, nhưng lúc này càng thấy ... giống trúng tà!"

Nói xong, hắn ngẩng đầu, nơm nớp lo sợ ngước nhìn Tiết Yến, ý tứ sâu xa trong lời không cần nói cũng biết.

Thục phi sửng sốt, sau đó liền nổi giận, bắt lấy cái chén không bên cạnh, đập lên người thái y.

"Bảo ngươi chữa bệnh, ai bảo ngươi nói xằng bậy ở đây! Bản thân không tinh thông y thuật, nên nói Lang nhi trúng tà? Bổn cung thấy ngươi mới trúng tà, phải để Bệ hạ lấy đầu ngươi, giúp ngươi đuổi tà khí!"

Tiếng đồ sứ vỡ vụn doạ mọi người trong điện run rẩy.

Thái y kia dường như rất nhát gan, cả người sợ hãi chỉ vì cái chén vỡ, lập tức dập đầu liên tục tạ tội, ngã trái vấp phải chạy ra ngoài.

Lúc hắn chạy ngang qua người, Tiết Yến lạnh lùng đưa mắt thoáng nhìn phương hướng hắn chạy.

Là hướng về cung thất Thanh Bình đế đang nghỉ ngơi.

Còn Thục phi vốn không chú ý đến hắn. Nàng lau nước mắt, gọi cung nữ tiến lên, muốn đút cho Quân Hoài Lang uống hết chén thuốc.

Ánh mắt Tiết Yến dừng trên chén thuốc kia, rồi dời sang khuôn mặt của Quân Hoài Lang.

Lúc này y sốt cao, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi đen yếu ớt, phủ bóng trên mặt y.

Tơ máu hằn trong mắt Tiết Yến đè nén hồi lâu.

"Bạch Cập." một lát sau, hắn khó khăn dời mắt, lạnh nhạt nói "Ra đây một chút."

---------

Đèn đuốc trong cung thất của Thanh Bình đế cũng sáng trưng.

Ông dựa vào giường nghỉ ngơi một lúc, nhưng vẫn không ngủ được.

Hai năm qua, ông rõ ràng nhận thấy Hứa gia không thành thật, mà đám văn nhân phe phái Giang gia lại kết bè kéo cánh, cả ngày chỉ biết dâng tấu mắng người, không làm được việc gì thiết thực.

Cả triều đình, vậy mà không tìm được người nào để ông tín nhiệm, lại có thể tin dùng.

Khó lắm ông mới tìm được một trợ thủ đắc lực không đảng phái như Vĩnh Ninh Công, định phái hắn đến Giang Nam sau khi qua năm mới, lại không ngờ vào lúc quan trọng này, đích trưởng tử của hắn vậy mà xảy ra chuyện trong cung.

Thanh Bình đế phiền muộn ngủ không yên, gọi Linh Phúc rót một tách trà để tỉnh táo tinh thần.

"Sao nghe bên kia lại ngày càng nghiêm trọng vậy?" ông nhíu mày hỏi "Không phải nói chỉ là rơi xuống nước sao, ngươi gọi thái y tới nào vậy?"

Linh Phúc vội nói "Bẩm Bệ hạ, chính là Chúc thái y của Thái y viện. Chúc thái y có y thuật cao siêu, Bệ hạ người biết mà."

Thanh Bình đế xoa giữa mày, hơi gật đầu.

"Vậy đúng là chuyện lạ." ông tự mình lẩm bẩm.

Đúng lúc này, thái giám ngoài cửa bẩm báo "Hoàng thượng, Chúc thái y cầu kiến."

Thanh Bình đế nâng tay "Cho hắn vào."

Rất nhanh, Chúc thái y liền quỳ xuống trước mặt ông.

"Nói đi, Thế tử Vĩnh Ninh Công thế nào rồi?" Thanh Bình đế phất tay bảo hắn đứng dậy trả lời, hỏi "Vĩnh Ninh Công là cánh tay đắc lực của Trẫm, nếu Thế tử nhà khanh ấy xảy ra chuyện gì, Trẫm nhất định sẽ lấy đầu ngươi."

Chúc thái y dập đầu xuống đất "Bẩm Bệ hạ, bệnh của Thế tử Điện hạ, vi thần cũng không có cách gì."

Thanh Bình đế biến sắc.

"Ngươi không có cách gì?" ông giận dữ nói "Chỉ một chút phong hàn đã khiến ngươi không có cách gì, Thái y viện nuôi ngươi có ích gì!"

Chúc thái y liên tục dập đầu "Bẩm Bệ hạ! Bệnh này của Thế tử Điện hạ rõ ràng không phải là phong hàn!"

Thanh Bình đế hỏi "Vậy thì là gì?"

Chúc thái y run rẩy ngẩng đầu lên, âm thầm trao đổi ánh mắt với Linh Phúc hầu hạ phía sau Thanh Bình đế.

"Triệu chứng của Điện hạ ... hẳn là gặp vật dơ bẩn khắc, đụng phải tà ma!"

Hai chữ tà ma vừa dứt, cả cung thất im lìm đáng sợ.

Thanh Bình đế chậm rãi nhíu mày, một lúc sau mới trầm giọng hỏi "... ngươi nói cái gì?"

Chúc thái y run rẩy lặp lại một lần.

"Vi thần nói, Điện hạ là ... đụng phải tà ma."

Tay Linh Phúc khẽ run, ấm trà trong tay đổ một vệt nước trên bàn.

Thanh Bình đế ngẩng đầu nhìn hắn, thì thấy được chấn động trong mắt Linh Phúc bên cạnh, hắn nhỏ giọng nói "Bệ hạ, mồng Tám tháng Chạp ngày ấy ... Khâm thiên giám!"

Nói đến đây, vẻ mặt hắn khiếp sợ, như thể không dám nói tiếp lời sau đó.

Nhưng không cần nói, Thanh Bình đế cũng biết hắn muốn nói cái gì.

Mồng Tám tháng Chạp, Khâm thiên giám nói, sát tinh biến động khác thường, tai họa sẽ xảy ra. Thời gian tai họa mà Linh Đài Lang tính toán là trước năm mới.

Hôm nay Ba Mươi tháng Chạp là ngày cuối cùng trước năm mới.

Thanh Bình đế suýt làm rơi tách trà trong tay.

Nếu là vậy, tà ma mà Quân Hoài Lang đụng chạm ... chẳng phải là Tiết Yến sao.

Y sống chung với Tiết Yến ở cung Minh Loan, khá thân thiết, lại không phải con cháu hoàng gia có chân long hộ thể. Vài ngày trước nghe nói y hay gặp ác mộng, hôm nay, y một mình ra ngoài cùng Tiết Yến nên mới đụng trúng tà ma.

Thanh Bình đế rơi vào trầm tư.

"Lời ngươi nói là thật?" một lát sau, Thanh Bình đế trầm giọng nói "Nếu có nửa câu gian dối, trẫm sẽ diệt cửu tộc nhà ngươi."

Chúc thái y thành khẩn dập đầu, bày tỏ rằng hắn không dám dối gạt Hoàng đế.

"Vậy ngươi nói, phải làm thế nào?" Thanh Bình đế lại hỏi.

Chúc thái y dập đầu nói "Bệ hạ có thể phái người đến Khâm thiên giám, tìm người có khả năng trừ tà."

Đúng lúc này, Linh Phúc cúi người, thấp giọng nói với Thanh Bình đế "Bệ hạ, hay là mời Linh Đài Lang đến?"

Thanh Bình đế ngẩng đầu nhìn Linh Phúc.

Linh Phúc nhìn thấy, liền nói "Bệ hạ, quẻ này là do Linh Đài Lang bói. Nô tài nghe nói, năm đó hắn theo sư phụ của mình là Thượng Huyền chân nhân vân du, học được kỹ năng chữa bệnh. Nghe nói hắn đốt ra nước bùa, chỉ cần cho người uống một chén, bệnh nan y cũng sẽ chữa khỏi, tà ma cũng không thể đến gần."

Thanh Bình đế hỏi "Thật không?"

Linh Phúc hầu hạ ông nhiều năm như vậy, chỉ cần thoáng nhìn đã biết Thanh Bình đế lay động rồi.

Linh Phúc vội vàng gật đầu "Bệ hạ gọi hắn đến hỏi thì sẽ rõ."

Thanh Bình đế nghe vậy, buông mắt trầm ngâm một lát, liền gật đầu.

Đúng lúc này, tiếng thái giám bẩm báo ngoài cửa lại truyền vào "Hoàng thượng, Ngũ điện hạ cầu kiến."

Nhất thời, người trong cung thất đều thay đổi sắc mặt.

Linh Phúc và Chúc thái y liếc nhanh nhìn nhau, rồi lập tức chuyển sự chú ý về phía Thanh Bình đế.

Thấy sắc mặt Thanh Bình đế hơi thay đổi, nói "Cho hắn vào."

Tiểu thái giám đáp vâng, dẫn Tiết Yến vào trong.

Hắn vẫn chưa thay y phục trên người, nhưng ở trong phòng có địa noãn hong gần cả đêm cũng đã khô một nửa. Nhưng nhìn từ xa vẫn nhếch nhác như cũ, thoáng nhìn đã biết là từng rơi xuống nước.

Thanh Bình đế có chút chột dạ.

Chỉ cần một lần chú ý đến diện mạo của hắn, Thanh Bình đế đã khó tách biệt hắn với Dung phi. Vừa thấy hắn, ông sẽ nhớ đến dáng vẻ giọng nói nụ cười của Dung phi, nếu lại nhìn thêm vài lần, có thể nhận ra chỗ nào của hắn cũng giống hệt dung mạo của Dung phi.

Tiết Yến quỳ xuống trước mặt Thanh Bình đế.

"Đứng dậy đi." Thanh Bình đế nói "Đêm khuya tìm trẫm có chuyện gì?"

Tiết Yến ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt bình tĩnh, không hề cao ngạo, nhưng vẫn toát ra khí khái đúng mực.

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần vừa nghe Chúc thái y nói Thế tử Vĩnh Ninh Công đụng phải tà ma, nên cố ý đến cầu kiến phụ hoàng."

Ai cũng không ngờ, hắn lại thoải mái tự mình nói ra chuyện này.

Dù có muốn nói lời này, thì cũng tự hiểu trong lòng là được, dĩ nhiên không thể bày ra ngoài, bàn luận công khai như vậy.

Thanh Bình đế vừa rồi hạ quyết tâm muốn đốt nước bùa Quân Hoài Lang có chút xấu hổ, hắng giọng nói "Chỉ là tuỳ tiện suy đoán, không thể coi là thật ..."

Tiết Yến như không nghe thấy, tiếp tục nói "Nhi thần tự biết, tà ma trong cung chỉ có một mình nhi thần, bệnh lạ của Thế tử Vĩnh Ninh Công nhất định là từ nhi thần mà ra."

Hắn nhẹ giọng nhưng ngữ điệu khẳng định, ngược lại làm Thanh Bình đế có chút khó chịu.

Có đứa nhỏ nào lại nói thẳng mình là tà ma đâu chứ?

Huống chi, Đại Ung vốn trọng Nho học, xem nhẹ Phật giáo. Thanh Bình đế mê tín, nói riêng với người trong nghề thì thôi, đương sự tự nói thẳng như vậy khiến ông cảm thấy thật hoang đường.

Thanh Bình đế dĩ nhiên không muốn thừa nhận mình hoang đường, nhất thời gượng gạo không biết đối đáp làm sao.

Sau đó, ông thấy Tiết Yến cúi người, dập đầu với ông.

"Nhi thần tự xin chỉ đến Phật đường trong cung chép trăm lần Độ Ách Kinh vì Thế tử Vĩnh Ninh Công, để trấn áp tà ma trên người nhi thần. Thế tử Vĩnh Ninh Công uống thuốc như cũ, đợi đến ngày mai nếu không có cách gì chữa khỏi, nhi thần lại đến thỉnh tội với phụ hoàng."

Thanh Bình đế sững người tại chỗ.

Ông lại nghe Tiết Yến nói tiếp "Nếu có sai sót gì, nhi thần một mình gánh chịu."

Thanh Bình đế im lặng hồi lâu.

Ông phải thừa nhận rằng, đang quỳ gối ở kia là đứa con duy nhất của ông và Dung phi. Nhưng đứa nhỏ này lại bị ông trời đối xử khắt khe, nhất định trở thành sát tinh giáng thế, sinh ra đã làm phụ tử xa cách.

Bây giờ Tiết Yến tự cầu xin như thế, Thanh Bình đế có chút khó mở lời từ chối.

Một lát sau, ông nói "Làm như ngươi nói. Đi đi."

Linh Phúc bên cạnh sững sờ, nhìn Chúc thái y một cái, tiến lên nói "Bệ hạ, vậy Linh Đài Lang ...?"

Thanh Bình đế phất tay.

"Chờ đến ngày mai, nếu vẫn không khá hơn thì đi mời hắn." ông nói.

Thật ra trong lòng ông cũng đang đánh cược, muốn xem cách chép Độ Ách Kinh này có thể trấn áp được tà khí trên người Tiết Yến hay không.

Nếu thật sự có hiệu quả, chẳng phải ông cũng không cần sợ nữa sao?

Ông không nhìn thấy, Linh Phúc đứng bên cạnh khẩn trương đưa mắt nhìn Chúc thái y một cái, còn Chúc thái y trả lại một ánh mắt trấn an.

Nhưng tất cả điều này đều lọt vào mắt Tiết Yến.

Đôi mắt kia tưởng chừng bình lặng không gợn sóng, song dưới vực sâu không đáy, lại ẩn chứa sóng to gió lớn khiến người hoảng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play