Trước giờ tham dự cung yến, dựa theo vai vế và tước vị, Quân Hoài Lang luôn ngồi cùng một chỗ với Quân Lệnh Hoan. Nhưng năm nay Quân Lệnh Hoan sống trong cung Thục phi, nên được Thục phi dẫn theo ngồi tại bàn tiệc của nữ quyến hậu cung.
Quân Hoài Lang được yên tĩnh hơn nhiều, bỗng thiếu một người cần chăm sóc, có chút không quen. Nhưng dọc đường có Tiết Duẫn Hoán ồn ào líu ríu bên tai, ngược lại cũng không thấy vắng vẻ.
Hai người vừa đến cổng cung Vĩnh Lạc thì một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua sau lưng Quân Hoài Lang. Y không kịp né tránh, tức thì bị người nọ khóa cổ tay, kẹp chặt cổ.
"Ha ha! Ca, hai năm không gặp, nhớ đệ không?"
Giọng thiếu niên trong trẻo lại sáng sủa, mang theo chút khàn khàn, như chim ưng non bay lượn trên thảo nguyên, tràn đầy khí thế mạnh mẽ mà sắc bén.
"...Tiêu Ngô?" Quân Hoài Lang kinh ngạc, sau đó vui mừng kêu lên.
Y lại quên mất, kiếp trước dù y không tham gia thọ yến, nhưng đệ đệ y Quân Tiêu Ngô, người ngàn dặm xa xôi chạy đến Ngọc Môn Quan, có tham dự.
Quân Tiêu Ngô là nhị đệ ruột thịt của y, từ nhỏ tính tình linh hoạt tùy tiện, hoàn toàn trái ngược với Quân Hoài Lang. Kiếp trước, đệ đệ một lòng muốn tập võ, phụ thân lại không cho phép, nên bỏ nhà trốn đi lúc mười hai mười ba tuổi, chỉ mang theo mấy tiểu tư, ngàn dặm xa xôi chạy đến Ngọc Môn Quan.
Mẫu thân Thẩm thị của Quân Hoài Lang xuất thân từ nhà võ tướng, cữu cữu của Quân Hoài Lang là tướng quân trấn giữ Ngọc Môn Quan. Quân Tiêu Ngô đến đó, Quân Thừa Viễn đành mặc kệ đệ đệ, một lần đi là tận hai năm.
Mùa đông năm nay, chỉ vài ngày sau khi Quân Hoài Lang vào cung, Quân Tiêu Ngô đã trở về.
Đối với đệ đệ này của mình, Quân Hoài Lang kiếp trước gần như không dám nhớ đến.
Kiếp trước, sau khi Quân Tiêu Ngô trở về Trường An thì không bao giờ đến Ngọc Môn Quan nữa. Nhưng đệ đệ vẫn không xao lãng việc tập võ, tuổi còn trẻ đã trở thành tướng lĩnh Kim Ngô vệ.
Kim Ngô vệ là cận vệ của Thiên tử có trách nhiệm bảo vệ hoàng thành, quý không thể nói. Nhưng kiếp trước, khi quân của Vân Nam vương đến dưới thành, tướng thủ Trường An đầu quân kẻ địch, đệ đệ y một mình dẫn tám trăm Kim Ngô Vệ, thủ thành Trường An hơn nửa tháng, đêm trước ngày Tiết Yến dẫn binh trở về đã tuẫn táng theo thành trì.
Khi đó, phụ mẫu của Quân Hoài Lang sớm đã qua đời, y kế thừa tước vị Vĩnh Ninh Công, đích thân ra ngoài thành nhận thi thể của đệ đệ.
Đệ đệ chết trên tường thành, thương tích đầy mình, vạn tiễn xuyên tâm, còn bị đóng đinh treo trên cổng thành. Một Kim Ngô vệ may mắn sống sót nói với y, trong những ngày cuối cùng, Quân tướng quân thân mang trọng thương, không thể đứng vững, đã dùng chuôi của trường kích chống sau lưng, chỉ huy tướng sĩ thủ thành. Sau vài ngày, trường kích trên lưng đã đâm ra một lỗ máu sâu hun hút có thể thấy xương trắng bên trong.
Quân Hoài Lang tự tay khâm liệm, chôn cất đệ đệ. Cảnh tượng trên tường thành ngày đó thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của y, khiến y đau thấu tâm can.
May thay kiếp này, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.
Quân Hoài Lang quay đầu lại, nhìn thiếu niên ôm choàng lấy vai y. Quân Tiêu Ngô đang cười, lộ ra cặp răng hổ với má lúm đồng tiền không sâu. Đệ đệ ở Ngọc Môn Quan hai năm, màu da đen đi rất nhiều, làm nổi bật hai mắt sáng ngời, như tinh tú lấp lánh.
Quân Hoài Lang đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút nóng.
Thiếu niên cường tráng hăng hái trước mắt không còn là thi thể có trăm ngàn lỗ thủng trên cổng thành kiếp trước ... thật tốt.
"Ta ... vi huynh quên mất, đệ đã về mấy ngày nay." vừa lên tiếng, giọng Quân Hoài Lang có chút nghẹn ngào.
Quân Tiêu Ngô vốn đang cười, vừa nghe giọng y, liền giật mình "Ca? Sao vậy, vừa nãy đệ ghìm huynh bị thương rồi sao?"
Quân Hoài Lang nhanh chóng hít một hơi thật sâu, kìm nén sự nghẹn ngào trong cổ họng.
"... Không phải." y nói "Chỉ là có chút nhớ đệ."
Quân Tiêu Ngô hì hì cười "Không ngờ, hai năm không gặp, ca nói chuyện sao trở nên thương cảm như vậy."
Quân Hoài Lang bật cười khi nghe hắn nói.
Tất cả chuyện kiếp trước đều chưa xảy ra, y còn cơ hội cứu từng người thân bên cạnh mình.
Tiết Duẫn Hoán bên cạnh thấy Quân Tiêu Ngô đến, cũng vui mừng, tiến lên đấm một quyền vào vai hắn "Không phải muốn đến Ngọc Môn Quan làm đại tướng quân sao? Sao mới hai năm đã về rồi?"
Quân Tiêu Ngô lập tức đùa giỡn với Tiết Duẫn Hoán.
"Trở về cũng có thể làm tướng quân! Tiết lão lục, để ta xem võ công của ngươi mấy năm nay có thụt lùi không?"
Hai người chọc nhau ầm ĩ đi vào trong điện, Quân Hoài Lang theo sau, khóe mắt đuôi mày đều chứa ý cười.
Vì thế cung yến lần này, người ngồi bên cạnh Quân Hoài Lang đổi thành Quân Tiêu Ngô. Họ đã hai năm không gặp, với Quân Hoài Lang còn từng sinh ly tử biệt nên có rất nhiều lời muốn nói.
Quân Tiêu Ngô lại là người tính tình sôi nổi. Lúc yến hội bắt đầu, khi vương công quý tộc ai nấy tự mình uống rượu vui tiệc, hắn đã bắt đầu rục rịch, ngồi không ngay thẳng, chưa được một lúc đã kêu gào eo mỏi lưng đau mông tê, quàng lấy vai Quân Hoài Lang, nghiêng ngả dựa vào người y.
Quân Hoài Lang biết đệ đệ y từ nhỏ đã không chịu ngồi yên, huống chi lễ nghi cung yến rắc rối rườm rà. Vừa rồi trước khi khai tiệc, chỉ nghi thức chúc thọ cũng đã mất hơn một canh giờ, quần thần cần phải ngồi nghiêm chỉnh, quy tắc này áp lên người Quân Tiêu Ngô, thật đúng là cực hình.
Sống lại một lần, y khá dung túng cho người đệ đệ đã anh dũng hy sinh vì nước nhà ở kiếp trước này. Đệ đệ cứ nghiêng ngả lên người y, Quân Hoài Lang cũng không ngăn cản, chỉ tiếp tục ngồi ngay thẳng, mặc đệ đệ ôm vai mình.
"Làm đại tướng quân, không thể đi không ngay, ngồi không thẳng." Quân Hoài Lang cười khuyên nhủ nói.
Quân Tiêu Ngô mất kiên nhẫn chậc một tiếng "Vậy thì phiền phức quá. Làm tướng quân là phải dẫn binh đánh giặc, trung quân báo quốc, cái bản lĩnh ngồi như chuông* thì có ích gì?"
*Trích từ câu tục ngữ chỉ tác phong: Đứng như tùng, ngồi như chuông, đi như gió, nằm như cung.
Nếu không có ký ức kiếp trước, Quân Hoài Lang nhất định cho rằng tiểu tử này đang kiếm cớ bao biện khoác lác. Nhưng y biết, Quân Tiêu Ngô sẽ làm được, kiếp trước, đệ đệ đã làm như vậy.
Y cười không nói nữa, chỉ ngồi nghe Quân Tiêu Ngô ríu rít bên tai nói về những chuyện thú vị ở biên quan.
Mà ở một góc vắng vẻ không người để ý bên chỗ ngồi của hoàng tử, áp suất hôm nay đặc biệt thấp.
Tiến Bảo vừa cẩn thận gắp thức ăn cho Tiết Yến, vừa nghe bốn phương nhìn tám hướng, chú ý đến cảm xúc của hắn.
Có câu 'gần vua như gần hổ', nhưng khi đến lượt của Tiến Bảo, hắn giống như đang hầu hạ một con sói hung ác vui giận thất thường. Hắn vốn nhanh nhạy, sống dưới sự áp bức của Tiết Yến lâu ngày, cũng bị ép học được vài phần bản lĩnh nhìn mặt đoán ý.
Ví như hôm nay, tâm tình của chủ tử vô cùng u ám, hắn có thể cảm nhận được.
Còn về nguyên nhân ấy à?
Tiến Bảo ngước mắt, nhìn chủ tử nhà mình đã không biết bao nhiêu lần cứ dường như vô tình liếc về phía trước.
Ngồi chỗ đó chính là Thế tử Vĩnh Ninh Công, vị tiểu Bồ Tát sống trong cung Thục phi nương nương.
Lúc này, y đang ngồi cùng một thiếu niên cao lớn lại tuấn tú, hai người vừa nói vừa cười. Thiếu niên kia ngồi ngả nghiêng xiêu vẹo, lệch hẳn về bên người thế tử, Thế tử cũng không giận, ngược lại để mặc hắn, trên mặt rộ lên nụ cười dịu dàng mà dung túng.
Tiến Bảo thận trọng nhìn chủ tử của mình lần nữa.
Lại không ngờ đột nhiên bắt gặp đôi mắt nhạt màu lạnh lùng như sói kia.
"Chủ ... chủ tử ..."
"Nhìn gì đó." Tiết Yến lạnh lùng hỏi.
Thì dĩ nhiên là đang nhìn người mà chủ tử người vẫn luôn nhìn.
Tiến Bảo không có gan nói như vậy. Hắn có khát vọng sinh tồn rất mạnh, cười hì hì, nói "Không nhìn gì hết, nô tài chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, dĩ nhiên là muốn xem náo nhiệt."
Tiết Yến lạnh lùng liếc hắn một cái rồi quay đi.
Tiến Bảo thấy ánh mắt của hắn lại rơi vào người Quân Hoài Lang, cũng không biết là cố ý hay vô tình.
Hắn cả gan, cẩn thận nói "Thế tử Điện hạ với vị đệ đệ ruột thịt này có quan hệ tốt thật đó."
Tiết Yến dừng một chút, hỏi "Đệ đệ?"
Tiến Bảo biết, hắn lắm lời nói ra câu này, nhưng đã nói đúng trọng điểm.
Nô tài như bọn họ thông thạo nhất là mấy tin buôn chuyện bên lề này. Hắn vội vàng nói "Đúng vậy! Vị kia là đệ đệ ruột thịt của Thế tử Điện hạ, mấy năm trước một mình chạy đến Ngọc Môn Quan tìm Thẩm tướng quân. Vừa trở về hai ngày nay, nghe nói là để kịp dự thọ yến của Bệ hạ."
Tiết Yến lạnh nhạt ừ một tiếng, ý bảo đã biết.
Tiến Bảo không khỏi nói thầm trong lòng. Vị tổ tông này sao mà bá đạo thế, người ta kết giao bằng hữu mà cũng ghen nữa?
Nếu đã như vậy thì ngày ngày trốn tránh người ta làm gì chứ ...
Bỗng nhiên, Tiết Yến đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
"Chủ tử?" Tiến Bảo đang quỳ gối trước bàn cũng mau chóng đứng theo.
"Không cần đi theo." Tiết Yến nói "Ta ra ngoài hít thở không khí, đừng phiền ta."
Tiến Bảo bị ghét bỏ cũng không dám nói gì, chỉ vâng dạ rồi về lại vị trí của mình.
Vì thế trong lúc rảnh rỗi giữa yến hội, Quân Hoài Lang ngẩng đầu lên thì thấy ghế Tiết Yến trống không, chỉ có một mình Tiến Bảo lẻ loi chờ ở đó.
Quân Tiêu Ngô nhạy bén hơn Tiết Duẫn Hoán. Từ lúc yến hội bắt đầu, hắn đã thấy ca ca của hắn nhìn về hướng đó mấy lần, không khỏi hỏi "Ca, huynh đang nhìn ai vậy?"
Quân Hoài Lang dừng một chút, thẳng thắn nói "Đệ có biết cô mẫu gần đây nuôi một vị hoàng tử bên người?"
Quân Tiêu Ngô gật đầu "Trên đường về có nghe nói. Hình như cô mẫu không thích hắn lắm?"
Quân Hoài Lang gật đầu "Đúng là hắn."
Quân Tiêu Ngô ồ một tiếng, nói "Thì ra vừa rồi ca đang nhìn hắn. Nhìn hắn làm gì? Mấy ngày qua quan hệ giữa hai người tốt lắm sao?"
Điều này làm Quân Hoài Lang không trả lời được.
Quan hệ giữa hai người họ là thế nào? Kiếp trước là quan hệ kẻ thù giết người thân.
Nhưng kiếp này, quan hệ với người đó lại có chút rối rắm không rõ. Hoàn cảnh của hắn thê lương, cảnh ngộ đáng thương, giống như chú chó nhỏ bị bỏ rơi. Đồng thời, hắn còn kiệm lời, lại vô cùng bướng bỉnh, y chẳng qua đối xử tử tế với hắn một chút, hắn vậy mà lặng im báo đáp mình tất cả.
Ngược lại, làm y không khỏi luôn nghĩ ngợi về hắn.
Quân Hoài Lang do dự, không biết có nên nói chuyện này với đệ đệ không.
Đúng lúc này, có một thái giám vội vã xông vào.
"Không hay rồi, không hay rồi, Thế tử Điện hạ!" hắn chạy tới trước mặt Quân Hoài Lang, hổn hển nói.
Quân Hoài Lang ngạc nhiên "Sao vậy?"
Tiểu thái giám gấp gáp nói "Đại tiểu thư phủ Vĩnh Ninh Công mất tích! Hoàng thượng, Hoàng hậu với Thục phi nương nương đều đã phái người đi tìm! Nghe ... nghe thái giám hầu hạ gần ngự hoa viên nói Đại tiểu thư đi theo Ngũ hoàng tử điện hạ ra khỏi ngự hoa viên thì không thấy đâu nữa!"
---------
Ngọc Môn Quan thuộc tỉnh Cam Túc ngày nay, là trạm biên giới xa nhất về phía Tây của Trung Hoa lúc đó. Tên Ngọc Môn Quan là do tất cả đá ngọc ở Hòa Điền, Tân Cương thời xưa đều phải đi qua cửa ải này.