Ngũ điện hạ ... Tiết Yến.

Quân Hoài Lang sững sốt, sau đó sống lưng y ớn lạnh từng cơn.

Quyển sách kia ... quyển sách y xem sau khi chết.

Trong sách đó, Tiết Yến từng nói vài lời y không hiểu được, nhưng bây giờ, những gì xảy ra hôm nay lại khớp với câu trong cuốn sách mà y không hiểu.

Khi câu chuyện đã đến nửa chừng, Tiết Yến cả gan làm loạn, giam cầm Thái hậu vào mật thất. Quân Lệnh Hoan cực lực phản kháng, khóc lóc nói với Tiết Yến "Ngươi không nhốt được ta đâu, nhất định sẽ có người tìm thấy ta!"

Tiết Yến cười lạnh, con ngươi màu hổ phách mang theo ý cười giễu cợt lạnh giá "Cô vương có thể giấu người đi, trên đời tự nhiên không ai có thể tìm được người, Thái hậu nương nương, người đã từng lĩnh giáo rồi mà."

Nghe được lời này, Quân Lệnh Hoan dường như nhớ lại ký ức đáng sợ nào đó, toàn thân run rẩy, không thể nói nên lời.

Mà Tiết Yến ghé sát vào tai nàng, thấp giọng cười nói "Nhớ ra rồi? Chỉ cần cô vương muốn lạc mất người, dù là trong cung, cũng không ai tìm được người."

Lúc ấy, Quân Hoài Lang không hề biết muội muội mình từng bị thất lạc, lại nóng lòng theo dõi tình tiết sau đó, nên y đã không để tâm đến lời nói này của hắn. Nhưng lại khớp với chuyện của hôm nay ...

Quân Hoài Lang như rơi vào hầm băng, lạnh rét cả người.

Câu mà y không hiểu đã tùy ý lướt qua, không phải là chỉ đến việc ngày hôm nay sao? Tiết Yến làm lạc mất Quân Lệnh Hoan, bắt đầu kết thù với muội ấy, ngày sau làm nhục muội ấy ... phần lớn là vì chuyện ngày hôm nay.

Sống lưng Quân Hoài Lang lạnh buốt tận xương tủy, trong lòng tự trách nặng nề.

Là y ... sống lại một đời, nhưng không thể chu toàn mọi việc lớn nhỏ, để những chuyện kiếp trước lặp lại, muội muội lại bước vào con đường cũ, một lần nữa có khúc mắc với Tiết Yến ...

Y đột ngột đứng dậy, gần như lật úp chiếc bàn trước mặt. Y cũng không quan tâm, một tay túm lấy tiểu thái giám nọ, bước nhanh ra ngoài "Đại tiểu thư thất lạc ở đâu? Mau đưa ta tới đó!"

Tiểu thái giám bị y làm hoảng sợ.

Vài vị quý nhân khác khi biết chuyện cũng lo lắng. Nhưng thủ vệ trong cung canh phòng nghiêm ngặt, khắp nơi đều có cung nhân, dù lạc mất một đứa trẻ cũng không có gì nguy hiểm, nên không ai khẩn trương như vị này.

Tiểu thái giám bị y làm hoảng sợ, trở nên lắp bắp "Ngự hoa viên ... cửa hông phía Tây của ngự hoa viên! Điện hạ đừng nóng vội, nô tài dẫn người đến đó ..."

Quân Tiêu Ngô và Tiết Duẫn Hoán đang ở gần đó cũng vội vàng chạy theo. Dù Quân Tiêu Ngô có hoang mang, nhưng vẫn thuyết phục Quân Hoài Lang nói "Đừng sợ, ca, Lệnh Hoan chỉ là một đứa trẻ, chạy không xa được. Trong cung nhiều người như vậy, con bé sẽ không dễ dàng bị lạc đâu."

Quân Hoài Lang bước nhanh ra ngoài, cổ họng cứng ngắc không thể phát ra tiếng, chỉ khó nhọc lắc đầu.

Trong cung canh phòng nghiêm ngặt, sẽ không để quý nhân lạc đường, Quân Lệnh Hoan còn được mang theo bên cạnh Thục phi, không thể dễ dàng ra ngoài một mình được.

Nhưng cũng vì vậy mà Quân Hoài Lang mới sợ hãi.

Loại chuyện bất khả thi này không thể giải thích bằng lẽ thường nếu nó liên quan đến Tiết Yến.

Đầu óc Quân Hoài Lang hỗn loạn cả dọc đường đi. Nhất thời y nhớ đến ngày Trường An mưa lạnh gió rét, Quân gia bị tịch biên diệt môn, sau một hồi lại nghĩ đến đủ thứ chuyện trong quyển sách đó, trái tim như nghẹt thở khiến hai mắt đỏ bừng.

Quân Tiêu Ngô và Tiết Duẫn Hoán bị dọa sợ trước dáng vẻ này của y.

Tiết Duẫn Hoán không hề biết Quân Hoài Lang có thể đi nhanh như vậy. Hắn vừa vội chạy theo, vừa thở hồng hộc nói "Hoài Lang, ngươi đừng lo lắng! Vừa nãy ta đã hỏi rồi, bọn họ đã tìm kiếm tất cả giếng và ao hồ gần đó trước tiên, cũng phái người canh gác, Lệnh Hoan muội muội sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!"

Hắn vừa nói vừa vội dùng cùi chỏ chọt chọt Quân Tiêu Ngô.

Quân Tiêu Ngô cũng gấp gáp nói "Đúng vậy! Ca cứ yên tâm, muội muội sẽ không chạy lung tung, hẳn là bị lạc đường, không quá một khắc sẽ tìm được thôi ..."

Quân Hoài Lang từ đầu đến cuối không nói lời nào, một đường lao nhanh đến cổng phía Tây của ngự hoa viên.

Cửa hông phía Tây rất nhỏ, trước cửa con đường chật hẹp lúc này chật kín người. Hoàng đế và Hoàng hậu vừa nãy đã vào hậu điện nghỉ ngơi đều ở đây vì chuyện liên quan đến hoàng tử và Đại tiểu thư phủ Quốc công, ngồi trên ghế bành khắc hoa đặt tạm ven đường, phía sau có cung nữ nâng lọng che và quạt lông.

Lúc Quân Hoài Lang đến, Hoàng đế đang trách mắng Tiết Yến. Thục phi đứng bên cạnh lo lắng khóc. Phụ mẫu y cũng đứng gần đó, vẻ mặt lo lắng cũng không che giấu được, nhưng phải tuân thủ đạo quân thần, không dám nói bừa.

"Thục phi nhờ ngươi chăm sóc Lệnh Hoan, ngươi chăm sóc như vậy sao?" Quân Hoài Lang có thể nghe thấy tiếng giận dữ của Hoàng đế cách đó vài trượng "Nói lạc mất ở rừng mai ngoài cửa hông phía Tây, nhưng trong phạm vi mấy chục trượng cũng không tìm thấy ai!"

Xa xa, Quân Hoài Lang thấy Tiết Yến đang quỳ trên đường mòn ngoài cửa hông phía Tây.

Mọi người đều đứng, chỉ có hắn quỳ. Đường mòn lát đá xanh phủ đầy tuyết trắng. Đèn cung đình rạng rỡ chiếu sáng nơi đó như ban ngày, cũng soi dài bóng dáng lẻ loi của Tiết Yến.

Ngay lúc này, Tiết Yến ngẩng đầu, chạm vào tầm nhìn của Quân Hoài Lang.

Đôi mắt kia âm u đầy tử khí, dù con ngươi nhạt màu, nhưng lại phủ một tầng sương mù đen sâu thẳm, tối tăm mà lạnh lẽo, đáy lòng của Quân Hoài Lang run lên vì buốt giá.

Rét lạnh cũng làm đầu óc y rõ ràng trong giây lát.

Y chợt nhớ khi Tiết Yến xoa đầu Quân Lệnh Hoan vài ngày trước, nói với con bé rằng hắn cũng là ca ca của con bé, biểu hiện của hắn không giống thế này.

Vốn dĩ ... một kiếp này, rất nhiều chuyện đã khác. Tiết Yến sao lại đi theo vết xe đổ, làm ra chuyện giống như kiếp trước ...

Lúc này, y thấy Tiết Yến khẽ nhìn y rồi lại cụp mắt xuống.

Như ánh nến nhỏ nhoi vụt tắt đột ngột.

Quân Tiêu Ngô ở bên cạnh nhìn tình cảnh lớn chuyện này, trong lòng cũng hoảng sợ. Đặc biệt là sau khi nghe Thanh Bình đế nói, trong phạm vi mấy chục trượng cũng không tìm thấy ai, hắn tức thì nôn nóng.

Mặc kệ Quân Hoài Lang, hắn tiến lên vài bước, thậm chí quên luôn hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu, nắm lấy cổ áo của Tiết Yến, xách lên "Ngươi rốt cuộc đã lạc mất muội muội ta ở đâu? Tại sao đến giờ vẫn không tìm thấy?"

Tiết Yến lẳng lặng ngước mắt, nhìn thẳng vào hắn.

Đôi mắt trẻ trung không còn như lúc nói cười vui vẻ với Quân Hoài Lang, mà bùng lên ngọn lửa phẫn nộ với lo lắng.

Tiết Yến lại như không nhìn thấy.

Hắn vẫn ngước mắt như cũ, bắt gặp ánh mắt của Quân Hoài Lang.

Y vẫn luôn yêu thương muội muội, Tiết Yến đã sớm biết. Y vội vàng chạy đến, ánh mắt hoảng loạn lại sốt ruột, vành mắt đỏ hoe, dù cách xa, Tiết Yến cũng có thể thấy mắt y đã ngấn nước.

Y sẽ chán ghét mình. Tiết Yến bình tĩnh nghĩ. Giống như những người khác.

Tiết Yến nhất thời cảm thấy khó chịu, trái tim dường như có một bàn tay siết chặt làm hắn khó thở. Cảm giác này rất xa lạ. Hắn chưa từng ngờ tới mình có thể bình tĩnh đối mặt với hết thảy ác ý, nhưng hắn lại không thể chịu được sự chán ghét của một người.

Lúc ấy, hắn lảng tránh, hoảng hốt dời ánh mắt đang đối diện với Quân Hoài Lang. Đồng thời, hắn lại cam chịu nghĩ, cứ để y căm hận mình đi, vốn là chuyện sớm muộn thôi.

Quả nhiên, hắn bị vị đệ đệ của người đó nắm chặt cổ áo, đối mặt với ánh mắt giận dữ của đệ đệ y. Thanh Bình đế và đám đông bên cạnh không có ý gì khiển trách Quân Tiêu Ngô thất lễ, đều mặc kệ và ngầm đồng ý.

Tiết Yến lặng im, không nói lời nào.

Hắn như đang đợi, như tử tù chờ lệnh từ quan giám trảm, hắn chờ Quân Hoài Lang làm gì đó.

Tiết Yến nhắm mắt.

Vào lúc này, một bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay của Quân Tiêu Ngô.

Bàn tay ấy trắng nõn gần như trong suốt, trên mu bàn tay lờ mờ thấy được vài đường gân xanh.

Rõ là một bàn tay mảnh khảnh yếu ớt, xương ngón tay ẩn hiện trên mu bàn tay, dường như chỉ cần nắm chặt sẽ lập tức gãy ngay, nhưng lại có sức mạnh không thể diễn tả được, dễ dàng ngăn cản Quân Tiêu Ngô.

"...Ca?" Quân Tiêu Ngô không dám tin nhìn về phía y.

Chỉ thấy mặt Quân Hoài Lang vô cảm, hốc mắt vẫn đỏ, môi mím chặt, cơ má hơi co lại, rõ ràng là y đang rất cố gắng chịu đựng điều gì đó.

Sau một lúc im lặng, y miễn cưỡng mở miệng, phun ra một câu từ đôi môi mỏng.

"Tìm Lệnh Hoan trước." giọng y có chút khàn "Tìm được Lệnh Hoan, rồi lại truy hỏi nguyên nhân."

Câu nói này dường như đã dùng hết sức lực của y. Nói xong, trước khi Quân Tiêu Ngô kịp đáp lời, y đã buông tay ra và quay người lại.

Từ đầu đến cuối, y thậm chí không thèm nhìn Tiết Yến.

Tiếp đó, Quân Hoài Lang đi về phía Thanh Bình đế, cúi người quỳ xuống, hành lễ nói "Thần thất lễ, xin Bệ hạ phái thêm người, tìm kiếm các nơi hẻo lánh không người, đợi tìm được Lệnh Hoan, hỏi rõ nguyên do, lại tiếp tục xử trí."

Thanh Bình đế dừng một chút, thở dài, phân phó nói "Linh Phúc, làm theo lời Thế tử, đưa tất cả Kim Ngô vệ không có nhiệm vụ tới, tìm kiếm xung quanh, dù phải đào ba tấc đất, cũng phải tìm được tiểu thư Quân gia."

Linh Phúc vội vàng nhận mệnh làm việc.

Thanh Bình đế lại nhìn Quân Hoài Lang, nói "Trẫm biết huynh đệ các ngươi không yên tâm về muội muội. Không cần lo lắng, trẫm sẽ không để Lệnh Hoan xảy ra chuyện gì ở trong cung."

Quân Hoài Lang lại dập đầu một cái.

"Xin Bệ hạ cho phép thần tìm kiếm với thị vệ." y quỳ rạp trên đất thỉnh cầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play