Đông Tập Sự Xưởng tọa lạc ở cổng Đông Hoa phía Đông hoàng thành, xuôi theo đến tận cùng tường thành.

Một tòa viện lớn có năm lối ra vào, cửa hướng ra ngoài hoàng thành, người ra ra vào vào đều là tay sai dưới trướng Đông Xưởng.

Đang là đầu đông, những chùm mai trồng trong viện đã có nụ, giữa ngày đông tuyết phủ trắng xóa, tô điểm từng chấm đỏ bừng trông rất đẹp mắt.

Thái giám nắm quyền Đông Xưởng, Xưởng đốc Đoạn Sùng ngồi trên ghế thái sư tại chính đường, trên tay bưng một tách trà xanh Lục An Qua Phiến lượn lờ hương khói. Gã nhìn nụ mai đỏ ngoài cửa sổ, cười nói "Phong cảnh đẹp nhất phải vào ngày lạnh nhất mới ngắm được."

Người ngồi bên cạnh gã là Ngô Thuận Hải, chưởng ban Đông Xưởng hiện nay, cũng là đại thái giám năm đó bên cạnh Dung phi, mẫu thân của Tiết Yến.

Ngô Thuận Hải cười nói theo "Ai nói không phải vậy nào, mắt thấy cảnh càng nào nhiệt ồn ào, càng không biết lúc nào sẽ tan đàn xẻ nghé."

Trên thềm đá ngoài cửa, một mảng lớn máu kinh hoàng đang uốn lượn, nhuộm đỏ cả lớp tuyết trắng, từng chấm loang lổ như mai đỏ trên cây lan ra.

Nửa canh giờ trước, vừa có một người bị hành quyết, sống sờ sờ mà bị lột da. Người kia không chết cho đến khi toàn bộ da đều bị lột sạch, một nửa Đông Xưởng đều có thể nghe thấy tiếng than khóc.

Đoạn Sùng nhìn thoáng qua vết máu, thờ ơ lắc đầu.

"Bệ hạ vẫn tín nhiệm con chó đang vẫy đuôi bên mình hàng ngày." gã nói "Tuy Đông Xưởng chúng ta hết lòng làm việc cho Bệ hạ, nhưng nào so được với người hầu hạ bên cạnh mỗi ngày."

Ngô Thuận Hải dĩ nhiên biết gã đang nói về Linh Phúc. Mấy năm qua, ba phần quyền lực của Đông Xưởng đều bị Hoàng thượng phân chia cho Linh Phúc. Từ Linh Phúc cho đến đám thái giám là thủ hạ của hắn hầu hạ các quý nhân trong cung, vài năm nay ai nấy đều thăng quan tiến chức, ngược lại Đông Xưởng bị bỏ mặc, ảm đạm hơn nhiều so với mấy năm trước.

Trước đây, Đông Xưởng còn có một ít thế lực quý nhân trong cung. Có gia thế chủ tử, nương nương nào trong cung mà không phải làm quan trong triều, chỉ mong lấy lòng Đông Xưởng mới mở được một con đường, làm việc cũng thuận lợi hơn nhiều.

Nhưng bây giờ, những người này toàn nịnh bợ Linh Phúc.

Mà Linh Phúc rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn. Tên vừa rồi bị xử tử ở tiền đường chính là tai mắt Linh Phúc cài vào Đông Xưởng.

Ngô Thuận Hải cười trấn an nói "Công công không cần sốt ruột. Luôn có đường để đi mà."

Nghe vậy, Đoạn Sùng cụp mắt uống ngụm trà, hỏi "Nghe nói, ngày đó ngươi phái người vào cung tìm vị Ngũ điện hạ kia?"

Ngô Thuận Hải nghe vậy, nói "Tìm rồi, cũng tiết lộ thân phận của thuộc hạ cho hắn."

Đoạn Sùng cười cười "Đứa nhỏ này cũng là kẻ đáng thương. Hắn nói thế nào?"

Ngô Thuận Hải nói "Đáng thương thì đáng thương, nhưng khó mà trọng dụng."

Đoạn Sùng nhướng mày "Có ý gì?"

Ngô Thuận Hải trả lời "Tiểu Ngụy Tử trở về nói, hắn tuy cảm động, nhưng chỉ nói muốn ôn lại chuyện cũ với thuộc hạ. Tiểu Ngụy Tử hỏi hắn có muốn báo thù không, hắn lại nói không biết xuống tay từ đâu, nên đã từ chối."

Nghe đến đây, Đoạn Sùng bật cười.

"Khó trọng dụng như vậy mới là chỗ có tác dụng lớn nhất." gã nói "Chỉ cần Đông Xưởng chúng ta hữu dụng là được rồi, nếu hắn có thêm chút bản lĩnh, ngày sau gặp phiền phức chính là chúng ta."

Lời này chạm vào nỗi lòng của Ngô Thuận Hải. Hắn liên tục gật đầu, nói Xưởng đốc anh minh.

"Vậy, thuộc hạ sẽ chọn ngày để gặp hắn?" Ngô Thuận Hải hỏi.

Đoạn Sùng lắc đầu.

"Chờ thêm đi." gã nói "Để Tiểu Ngụy Tử vẫn ngày ngày đến điện Văn Hoa, lúc trước thế nào, sau này vẫn vậy."

Ngô Thuận Hải khó hiểu "Chuyện này ..."

Tình hình của Đông Xưởng đã rất khó khăn rồi. Linh Phúc như hổ rình mồi, vị nương nương kia trong cung vài năm gần đây có chút hiển hách cũng quay lưng. Vì năm đó cha và huynh trưởng của vị nương nương này phụ thuộc vào Đông Xưởng, ả cũng cùng Đông Xưởng làm không ít việc, nắm trong tay không ít nhược điểm của Đông Xưởng ... chuyện đã đến nước này, vì sao Xưởng đốc vẫn còn chưa vội?

Đoạn Sùng lại lắc đầu.

Gã đưa mắt nhìn ngoài cửa. Dưới thềm là một đứa bé chưa đầy mười tuổi, gầy gò ốm yếu, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng khác thường.

Da của người vừa rồi là do chính tay đứa bé này lột. Trên mặt vẫn còn dính máu, lúc này đang bình tĩnh mà chỉ huy đám tay sai rửa sạch vết máu, giống như chỉ mới giết một con gà trước cửa.

Đoạn Sùng chậm rãi nhấp một ngụm trà.

"Người ấy mà, phải đến khi cùng đường mạt lộ, mới có thể một lòng với người đưa than ngày tuyết*." gã cười đầy ẩn ý.

*Đưa than ngày tuyết: giúp người khi gặp nạn.

"Chỉ khi đến lúc đó, người này mới có thể làm con chó ngoan ngoãn nghe lời ngươi."

---------

Quân Hoài Lang thậm chí còn không ngờ mình có thể nói điều này với sự tự tin như vậy. Buột miệng nói ra, sau đó y có chút xấu hổ, cụp mắt xuống, không còn dám nhìn vào mắt của Tiết Yến.

Y thầm nghĩ, lời của một đại trượng phu một khi nói ra thì không có đạo lý rút về, hơn nữa, đó là những gì y nghĩ trong lòng, nói ra cho hắn biết cũng không có gì sai.

Xét cho cùng, tuy y không phải người ốm yếu bệnh tật, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị cảm lạnh, cũng rất khó nhanh chóng hồi phục. Lần này, có lẽ do cảm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn, hoắc có lẽ tai họa ngầm do sống lại, không liên quan gì đến Tiết Yến, không thể đổ hết tội lên đầu hắn.

Dù Quân Hoài Lang rộng mở tấm lòng, nhưng Tiết Yến vẫn luôn giữ im lặng, làm y lại có chút không được tự nhiên.

Chỉ sau một lúc, Quân Hoài Lang không thể chịu đựng được nữa.

Y cụp mắt, hắng giọng rồi giả vờ dửng dưng nói "Tóm lại, ta gặp ác mộng không liên quan đến ngươi. Ngươi cứ ở lại đây, sai lầm không liên quan đến ngươi thì đừng có tự gánh lấy."

Nói xong, y xoay người về phòng.

Y không quay đầu lại nên không nhìn thấy trong đôi mắt nhạt màu ở phía sau kia vẫn luôn nhìn y chăm chú, bao nhiêu cảm xúc phức tạp, nóng bỏng và kiềm chế đang trào dâng.

Y cũng không biết, Tiết Yến ngày đó trở về phòng, hồi lâu không nói lời nào.

Tiến Bảo đã quen với điệu bộ trầm lặng kiệm lời của hắn, nhưng vẫn cứ cảm thấy hôm nay có chút khác thường. Hắn hầu hạ trong phòng xong xuôi, đang muốn nhanh chân lui ra ngoài thì nghe thấy giọng của Tiết Yến.

"Trên đời này thật sự có Phật sao?" hắn hỏi.

Tiến Bảo sửng sốt.

Có hay không à, người đời đều nói có, nhưng hắn chỉ là một tiểu thái giám, nào có bản lĩnh nhìn thấy Phật thật, lại dựa vào đâu mà biết là thật hay giả?

"Chuyện này ... có lẽ là có?" Tiến Bảo mơ hồ trả lời.

Kế đó, hắn nghe thấy Tiết Yến thấp giọng thở dài gần như không thể nghe thấy.

"Thần Phật đầy trời, không biết người nào có thể trấn được sát khí trên người ta." hắn nói "... lại có thể giảm bớt thương tổn cho tiểu tử ngốc không biết nặng nhẹ kia."

Giọng hắn tuy thấp, nhưng trong đó lại mang theo đôi phần mịt mờ cùng bất lực khó nhận thấy, còn ẩn chứa một chút cưng chiều.

Tiến Bảo cũng ngây cả người.

Hắn nghĩ thầm, chủ tử không sợ trời phạt nhất này của hắn đã bắt đầu tin Phật rồi à, chắc là trúng tà rồi, cầu Phật Tổ mau hiển linh, giúp hắn đuổi trừ tà khí.

Mà cũng bắt đầu từ ngày đó, trong phòng Quân Hoài Lang luôn tràn ngập mùi hương của Phật, lan tỏa không tan, kéo dài từng ngày.

Mới bắt đầu y cũng thấy kỳ lạ, không ngờ hương của chùa Báo Quốc có thể giữ lâu như vậy. Nhưng khi Phất Y đến gác đêm mới cho y biết, mỗi ngày Tiết Yến sẽ đến vào lúc Quân Hoài Lang chưa thức giấc, một mình đứng ở sảnh ngoài đốt hương cho y, mỗi ngày đúng giờ, không vắng buổi nào.

Quân Hoài Lang ngày ngày ngửi hương Phật rồi đi vào giấc ngủ, tần suất gặp ác mộng đúng là giảm xuống.

Nhưng không ngày nào y có cơ hội nói chuyện với Tiết Yến. Mỗi ngày lúc y thức dậy, đã không thấy bóng dáng hắn, khi đến điện Văn Hoa, Tiết Yến vẫn đi về một mình như cũ, không có tiếp xúc gì với y.

Quân Hoài Lang có chút không đành lòng, ngay cả chính y cũng phát hiện mình mềm lòng.

Một người lặng lẽ không nói, chỉ một lòng đối tốt với y như vậy, sẽ khiến y khó giữ được cảnh giác và thù hận với đối phương.

Thậm chí, Quân Hoài Lang thà rằng Tiết Yến từ đầu đến cuối cứ là một tên vô lại, y đã không cần phải rối rắm nhiều như vậy, mà ngày ngày vẫn được hưởng tiện lợi mà đối phương mang đến.

Quân Hoài Lang đã cố gắng kìm nén sự kỳ lạ này trong lòng, vẫn tiếp tục cuộc sống như thường lệ. Cứ như thế, trời cũng ngày một lạnh dần, qua một trận tuyết rơi nữa là đến thọ yến của Hoàng đế.

Kiếp trước, Quân Hoài Lang cũng bỏ lỡ thọ yến lần này. Y bị cảm lạnh vô cùng nghiêm trọng, đến ngày đó cũng chưa khỏi hẳn. Phụ mẫu sợ y lây bệnh cho người khác trong yến tiệc, tổn hại đến cát tường của thọ yến, nên để y lại trong phủ.

Mà kiếp này, Quân Hoài Lang vào ở trong cung, đương nhiên khác hẳn kiếp trước.

Sáng ngày diễn ra thọ yến, Quân Hoài Lang thức dậy sớm. Hạ nhân trong cung quen ứng phó với cung yến thế này, dù năm nay cung Minh Loan nhiều thêm ba người, nhưng vẫn có thể thu xếp chỉnh tề lễ phục và trang sức cần thiết cho họ.

Khi đến giờ, Quân Hoài Lang đã sửa sang ổn thỏa, lại nghe cung nữ báo Tiết Duẫn Hoán đang đợi trong sảnh, chờ y cùng đi.

Vừa ra tới sảnh, y thấy dáng vẻ Tiết Duẫn Hoán nhíu mày, hít mũi nói "Trong cung của ngươi có mùi gì vậy? Nghe giống như vào Phật đường."

Quân Hoài Lang khựng lại, mới chú ý tới hương Phật đang bao quanh mình.

Những ngày qua, y vậy mà đã quen thuộc với nó.

Ánh mắt Quân Hoài Lang bất giác dừng ngoài cửa sổ.

Cách hoa viên tinh xảo xinh đẹp của cung Minh Loan, đối diện là Tây trắc điện nơi Tiết Yến ở. Rõ là đều nằm trong phạm vi cung Minh Loan, nhưng trắc điện kia lại như bị phân cách, ngoài cửa vắng vẻ, ngay cả hạ nhân dọn đồ phải đi ngang cũng sẽ vòng qua đó.

Lúc này, cổng Tây trắc điện đóng chặt, Tiến Bảo trước nay canh giữ ở cửa cũng không thấy.

"Đã đi rồi à." Quân Hoài Lang nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Ngươi nói cái gì?" Tiết Duẫn Hoán không nghe rõ, sáp lại gần hỏi.

Quân Hoài Lang cười cười "Không có gì. Chậm một chút nữa thì trễ giờ đó, chúng ta đi thôi."

Tiết Duẫn Hoán ồ lên như đã hiểu rồi, khi ra cửa, còn ngó qua hướng Quân Hoài Lang nhìn vừa nãy.

Một người cũng không có, vừa rồi Hoài Lang nhìn gì nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play