Khi Quân Hoài Lang quay lại, y thấy Tiết Yến đang ngồi trên giường quấn áo choàng, vẻ mặt có chút sững sờ, đôi mắt màu hổ phách cứ nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trên bàn.
Khác với sự im lặng nhẫn nhục chịu đựng thường ngày, càng trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ hung ác tàn bạo của hắn kiếp trước.
Quân Hoài Lang không khỏi có chút buồn cười.
Y thầm nghĩ tiểu tử này dù về sau có hô mưa gọi gió thế nào, hiện giờ cũng chỉ là dáng vẻ ngốc nghếch mặc người định đoạt. Nếu sau này hắn lại thành bạo quân vui giận thất thường, chỉ không biết còn mặt mũi để diệt cả Quân gia hay không.
Y chợt rùng mình bởi cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào. Y ủ tay vào lò sưởi tay, đi về phía trước, lặng lẽ nhét lò sưởi tay vào tay Tiết Yến.
Giữa chừng, y chạm phải đầu ngón tay của Tiết Yến. Quả nhiên, lạnh như băng.
Y đang định lên tiếng thì Tiến Bảo ngoài cửa tỉnh lại. Nhìn thấy cửa phòng của chủ tử mở toang, bên trong còn có ánh sáng, dọa hắn sợ tới mức phải vừa lăn vừa bò vào.
Vừa vào cửa, hắn thấy một công tử thân như cây ngọc đứng đó, quay đầu nhìn hắn. Hắn sửng sờ hồi lâu mới nhận ra, vị công tử này chính là vị công tử như tiên giáng trần gảy đàn ở trong viện hôm nay, chẳng phải là vị Thế tử không thể đụng vào của nhà Thục phi nương nương sao?
Chẳng lẽ chủ tử nhà mình chọc trúng vị thần tiên này rồi?
Tiến Bảo sợ tới mức định quỳ xuống dập đầu, lại nghe vị công tử kia lên tiếng, dùng chất giọng trong trẻo nói "Đi gọi Trịnh Quảng Đức tới đây."
Đầu óc Tiến Bảo bị lạnh đến mức có chút không linh hoạt.
Trịnh Quảng Đức? Trịnh Quảng Đức là ai?
...... đó không phải là Trịnh công công, đại thái giám quản lý trong cung Thục phi sao!
Vừa rồi mình đến chỗ Trịnh công công muốn xin một cây nến, ngay cả phòng của Trịnh công công còn chưa được vào. Hắn bị chặn ở cửa, vị Trịnh công công kia ngồi ở bên trong còn có tiểu thái giám đang quạt mát bên cạnh, đây đúng là khí thế của tâm phúc bên cạnh sủng phi mà!
Tiến Bảo sợ hãi, chân cũng mềm nhũn.
Lại thấy công tử kia chờ một lát, còn tưởng hắn không nghe rõ, tốt tính ôn hòa lặp lại "Trịnh Quảng Đức ở sương phòng chính giữa, gọi ông ta đến đây, nói là ta gọi."
Tiến Bảo vội nhìn Tiết Yến.
Tiết Yến lúc này đã định thần lại. Hắn lẳng lặng nhìn Tiến Bảo dọa tiểu tử này thức tỉnh, liền chạy ra khỏi cửa, ngay cả run cũng quên mất.
Quân Hoài Lang nhìn Tiến Bảo chạy đi, mới quay đầu nhìn Tiết Yến.
"Ta nghe mọi người nói từ nay ngươi sẽ là con của cô mẫu." y nói.
Tiết Yến nhìn y, chờ những lời tiếp theo của y.
Quân Hoài Lang tiếp tục nói "Hạ nhân khắt khe với ngươi, cũng không phải là chủ ý của cô mẫu. Từ hôm nay, ngươi là chủ tử của cung Minh Loan, nếu có chuyện gì, có thể trực tiếp đi tìm cô mẫu."
Ngập ngừng một chút, y lúng túng nói "Hoặc cũng có thể tới tìm ta."
Y tự an ủi bản thân, y không phải thương hại Tiết Yến quá thảm, dù sao cũng không liên quan tới y. Y chỉ muốn Quân gia không liên can gì tới chuyện này, bọn họ không thể vô cớ mà gánh tội thay được.
Tiết Yến sau một lúc mới trầm giọng cười rồi nói "Ta còn chưa biết tên của ngươi."
Lúc này, hắn còn quấn người trong áo choàng của Quân Hoài Lang, lông tơ trắng tinh tô điểm sườn mặt, trông khá là ngoan ngoãn.
Nhưng đôi mắt có màu sắc quá nhạt kia có thể là nguyên nhân khiến y luôn cảm thấy hắn có một sức mạnh hoang dã liều lĩnh, giống như dã thú khó thuần phục, lộ ra một chút nguy hiểm khi nhìn vào Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang cảm thấy y hẳn đã suy nghĩ quá nhiều.
"Ta họ Quân, tên Hoài Lang." y trả lời.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Quân Hoài Lang quay người thấy Trịnh Quảng Đức đang chạy tới, Tiến Bảo theo phía sau. Trịnh Quảng Đức lẽ ra đã ngủ say, lúc này y phục còn chưa mặc chỉnh tề, dưới tình thế cấp bách, cúc cổ áo cũng vội vàng cài không đúng.
Trịnh Quảng Đức vừa đi vào, liền vội vàng quỳ xuống, hành lễ với Quân Hoài Lang "Thế tử Điện hạ, người tìm nô tài?"
Quân Hoài Lang đứng đưa lưng về phía hắn, hơi nghiêng đầu nói "Nếu cung Minh Loan không còn cung thất nào trống, ta có thể dọn chỗ của mình cho Ngũ điện hạ ở."
Trịnh Quảng Đức vừa nghe sợ đến nỗi bả vai run rẩy.
Đêm hôm khuya khoắt, vị tiểu tổ tông này dựng ông dậy là vì muốn bênh vực Ngũ điện hạ ngay cả nương nương cũng không hỏi tới này sao?
Tuy tiểu tổ tông này dễ hầu hạ, nhưng lại là bảo bối của nương nương. Nếu làm vị này không vui, nương nương có rất nhiều cách để giết chết ông.
Trịnh Quảng Đức vội cười làm lành nói "Thế tử Điện hạ sao lại nói như vậy! Cung Minh Loan còn rất nhiều điện trống, nhưng những thứ này đều là do nương nương ra lệnh, nô tài cũng chỉ làm theo ..."
"Chính miệng cô mẫu nói?" Quân Hoài Lang hỏi.
Trịnh Quảng Đức cười làm lành "Nương nương nào có tâm tư quản những chuyện nhỏ nhặt này, đều do Điểm Thúy cô cô căn dặn."
Đây đã là quy ước ở cung Minh Loan. Thục phi vốn chẳng quản chuyện, trước nay lời của Điểm Thúy đều được xem như lời của Thục phi.
Sự khác thường trong lòng Quân Hoài Lang lại tăng thêm vài phần.
"Đi lấy chậu than, màn cả chăn đệm nữa. Chuẩn bị những vật dụng thường ngày này chắc Trịnh công công có kinh nghiệm hơn ta, ta không chỉ tay năm ngón nữa." Quân Hoài Lang tạm thời đè xuống sự khác thường kia, dặn dò nói.
Trịnh Quảng Đức vội gật đầu vâng vâng dạ dạ.
"Việc chuyển cung điện, ngươi đã nói không được thì ngày mai ta tự nói với cô mẫu." Quân Hoài Lang tiếp tục nói.
Trịnh Quảng Đức nhanh chóng đáp ứng "Đa tạ Điện hạ! Nô tài lập tức dặn dò người đi làm!"
"Đi đi." Quân Hoài Lang gật đầu, lại bổ sung "Đôi khi Điểm Thúy cô cô trong lòng hồ đồ, nhưng đầu óc ngươi nên biết hiểu rõ một chút."
Trịnh Quảng Đức vội dừng tại chỗ, chờ nghe y nói tiếp.
"Chuyện của Ngũ điện hạ, là chuyện riêng của hoàng gia. Các ngươi nếu vượt quá chức phận, chính là tội bất kính." y nói "Các ngươi chỉ cần làm tốt phận sự của mình, chăm sóc hắn thật tốt, những thứ khác không cần các ngươi bận tâm, đã nhớ chưa?"
Lời này của y khiến Tiến Bảo đằng sau ngẩn cả người.
Dù hắn sợ Tiết Yến, không bao giờ làm trái lời Tiết Yến, nhưng đều do quyền uy quá mức của đối phương ép buộc. Toàn bộ cung này, chưa có ai nói thay Tiết Yến một lời nào, Quân Hoài Lang là người đầu tiên.
Tiến Bảo không tự chủ được nhìn về phía Tiết Yến.
Ánh mắt Tiết Yến trống rỗng, rơi vào một góc phòng, không biết đang nghĩ gì. Trước giờ, Tiến Bảo rất sợ đôi mắt nhợt nhạt màu sắc kia của hắn, trông rất lạnh lùng, ẩn sâu bên trong là hung tàn và u tối khiến người ta sợ hãi.
Nhưng lúc này trong mắt hắn hiện lên vài phần cảm xúc phức tạp, lại không có chút ác ý nào.
Bên kia, Trịnh Quảng Đức vừa được dặn dò, một giây cũng không dám chậm trễ, vội ra ngoài dặn dò bọn tiểu thái giám đi lấy đồ dùng trong nhà kho. Nhất thời, phòng Tiết Yến khá náo nhiệt, bọn thái giám ra ra vào vào, trong chốc lát đã lấp đầy phòng ở, còn giúp hắn trải giường.
Tiến Bảo chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy kể từ ngày hắn đến hầu hạ Tiết Yến. Hắn đứng ở một bên, không biết đặt tay ở đâu, chỉ nhìn bọn thái giám kia tới lui bận rộn.
Đúng lúc này, hắn bắt gặp một ánh mắt. Hắn đưa mắt nhìn sang thấy Quân Hoài Lang đứng bên đó, đang nhìn hắn.
Đôi mắt kia đen láy trong sáng, đuôi mắt hơi rũ, ánh mắt cực kỳ trầm tĩnh.
Tiến Bảo sửng sốt, đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hắn ngốc nghếch đứng đó, bị vị chủ tử này bắt gặp rồi! Làm sao bây giờ, hay là quỳ xuống thỉnh tội trước đã ...
Nhưng hắn còn chưa kịp khuỵu gối xuống thì vị chủ tử kia đã dời ánh mắt sang Trịnh Quảng Đức.
"Trịnh công công." y nâng cằm, ra hiệu chỉ về Tiến Bảo "Hắn còn thiếu một bộ y phục mùa đông. Ban đêm dưới hiên rất lạnh, ngươi chuẩn bị cho hắn một bộ trước, ngày mai lại đặt mua y phục khác."
Trịnh Quảng Đức vội vàng đi làm.
Tiếp theo, Quân Hoài Lang vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn bọn thái giám dọn tới dọn lui.
Đầu óc Tiến Bảo choáng váng.
Y ... chẳng những không mắng mình, còn muốn cho mình thêm y phục?
Nào giống tổ tông không thể trêu chọc trong cung chứ, đây rõ ràng là thần tiên cứu khổ cứu nạn mà!
---------
Thần tiên có lẽ cứu được Tiến Bảo, nhưng hắn vẫn có chút bất lực về số phận của mình.
Ngày đó, Quân Hoài Lang mặc một chiếc áo khoác mỏng, đứng trong gió một hồi lâu, khi quay lại điện của mình, y phát hiện mình đã sớm bị đông cứng.
Quân Hoài Lang vốn nghĩ không có chuyện gì nghiêm trọng, thế nhưng đêm đó, y gặp ác mộng cả đêm, sáng sớm hôm sau sốt cao, trong mơ cũng quên mất mình mơ thấy gì.
Y chỉ mơ hồ nhớ đến nỗi sợ hãi khi bị mắc kẹt trong cô đơn và lạnh lẽo lúc bị bệnh.
Phất Y vô cùng sợ hãi, nhanh chóng bảo cung nhân mời thái y. Những người trong cung Minh Loan nhốn nháo suốt một buổi sáng, toàn bộ cung Minh Loan đều biết ...
Đêm qua, Thế tử Điện hạ chỉ đến nhìn thoáng qua chỗ của Ngũ điện hạ, ngày hôm sau đã sốt cao không ngừng, nhất định đã phạm vào sát tinh.
Trong lúc nhất thời, bọn thái giám đến phòng Tiết Yến đêm qua đều sợ hãi. Thế tử Điện hạ thân phận quý trọng còn như thế, nếu mình mà phạm vào Tiết Yến, chẳng phải mạng cũng không còn sao!
Một số người thậm chí còn bí mật tìm phương thuốc dân gian, trộn tro của lá bùa vào nước để rửa tay.
Quân Hoài Lang tỉnh dậy trong cơn mê man, thấy Thục phi đang ngồi khóc bên giường.
"Gió lạnh nhập thể cái gì, bọn họ rõ ràng nói Lang nhi đến phòng Tiết Yến một chuyến, thì bỗng dưng đổ bệnh!" Quân Hoài Lang nghe nàng khóc lóc nói với Thái y "Thật là vô dụng, thà để bổn cung đến Khâm thiên giám mời đạo sĩ tới!"
Nàng vừa nói liền làm, lập tức gọi Điểm Thuý vào.
"Nếu như vậy, bổn cung còn muốn có con để làm gì! Đến Khâm thiên giám, tìm người tới trừ tà cho cung Minh Loan của bổn cung, đuổi cái thứ ở Tây trắc điện kia ra ngoài, bảo hắn từ đầu đến về lại chỗ đó đi!"
Quân Hoài Lang vừa nghe thấy, đầu óc hỗn loạn đã tỉnh táo không ít.
Chuyện hôm qua y làm, vốn muốn giải trừ nhân quả giữa Thục phi và Tiết Yến, không ngờ lại chữa tốt thành xấu, làm tình hình càng thêm nghiêm trọng.
Thục phi lại nói với thái y kia "Bản lĩnh thế này mà cũng dám thể hiện trong cung, bổn cung thấy ngươi hôm nay nên thu dọn hành lý, nhanh chóng cút khỏi cung đi!"
Quân Hoài Lang không có thời gian để suy nghĩ, nhanh chóng nắm lấy cổ tay áo của Thục phi.
"Hoài Lang, con tỉnh rồi?" Thục phi vội vàng nghiêng người, đặt tay lên trán y.
Lòng bàn tay Thục phi lạnh lẽo, làm Quân Hoài Lang tỉnh táo. Y định nói có người muốn mượn tay cô mẫu đối xử khắt khe với Tiết Yến, nhưng khi y mở mắt đã thấy Điểm Thúy ở bên cạnh.
Không thể rút dây động rừng, hiện tại chỉ là suy đoán của y, hơn nữa, phía sau Điểm Thúy có thể còn có người khác sai khiến.
Nhưng mà y cũng không thể để Thục phi làm như vậy. Tương lai Tiết Yến có thù tất báo, y không thể bảo đảm, đối phương có thể sẽ trả mối thù hôm nay về cho Quân gia không.
Nhưng phải nói như thế nào mới có thể không làm Điểm Thúy nghi ngờ, lại có thể xoay chuyển tình thế?
Não Quân Hoài Lang chợt lóe sáng.
Trước kia y ở trên quan trường, luôn có một loại người thường giả yếu đuối để đạt được lợi ích. Chuyện lớn một chút thường có thể khóc cạn nước mắt, khiến người ta cảm thấy đáng thương, đồng thời cũng bị hắn làm cho phân tâm.
Quân Hoài Lang coi thường loại người này nhất.
Nhưng lúc này, y yếu ớt ho khan hai tiếng, mở to hai mắt đỏ hồng, đôi mắt ngấn nước, giọng nói khàn khàn, còn mang theo chút run rẩy.
"Cô mẫu, chỗ đó thật sự rất lạnh." y nói.
Thục phi vội hỏi "Chỗ nào lạnh?"
Quân Hoài Lang nhịn xuống sự ngượng ngùng cùng ghê tởm nổi lên sâu trong nội tâm, bên trong giọng nói lãnh đạm mang đầy sự tủi thân.
"Chính là Tây sương phòng. Ở đó cả chậu than cũng không có, chất nhi đứng đó chốc lát, bị lạnh cóng phải chạy về, lúc nãy trong mộng còn bị nhốt ở chỗ ấy, con muốn tìm cửa, nhưng không ra được, chỉ có lạnh lẽo."
Nghe được lời này, thái y sắp bị mất chức đang quỳ trên mặt đất, bỗng tìm thấy hi vọng trong tuyệt cảnh, vội vàng nói "Nhất định là như thế, nương nương! Phía Tây không có địa noãn thì phòng ốc lạnh lẽo ẩm ướt, đêm qua lại nổi gió, Thế tử nhất định là bị cảm lạnh!"
Đúng lúc này, Tiết Yến sáng sớm đã bị thái giám đưa tới Đông trắc điện, vừa bước vào cửa.
Cách một căn phòng lớn ngọc vàng chồng chất cùng tầng tầng lớp lớp màn lụa, sắc mặt Quân Hoài Lang ửng hồng, đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt oan ức, chợt lọt vào mắt hắn.