Quân Hoài Lang đã tỉnh táo một chút, có thể thấy rõ tình hình trong phòng lúc này.
Y nhìn dáng vẻ Thục phi mặt đầy nước mắt thở phào nhẹ nhõm, nhìn thái y quỳ trên đất, vui mừng khi tìm thấy hi vọng trong tuyệt cảnh, cũng thấy được vẻ mặt mất tự nhiên của Điểm Thúy, xoay người muốn ra ngoài, như định giả ngốc đi thực hiện mệnh lệnh vừa ban trước khi Thục phi thu hồi.
Quân Hoài Lang lập tức gọi Điểm Thuý lại.
"Điểm Thúy cô cô, ta có chút khát." y khàn giọng nói.
Lần này xem như y đã phát hiện ... giả ngốc, tỏ ra yếu đuối tuy đê tiện, nhưng rất có ích.
Điểm Thúy bị y gọi lại, đành lúng túng quay người, rót một tách trà rồi đưa tới tay y "Điện hạ cuối cùng cũng tỉnh, làm nương nương đã rất lo lắng."
"Chỉ là cảm lạnh thôi." Quân Hoài Lang nói, chậm rãi uống nửa tách trà, rồi thắc mắc hỏi "Điểm Thúy cô cô vừa rồi muốn đi đâu sao?"
Điểm Thúy khựng lại, nhìn Thục phi.
Thục phi biết Quân Hoài Lang chỉ bị cảm lạnh, trong lòng yên tâm rất nhiều, cũng không muốn để y nghe mấy chuyện xấu kia. Nàng lau nước mắt, nói "Chỉ bảo Điểm Thúy đưa thái y đi kê đơn thôi."
Nói xong, nàng còn liếc nhìn thái y một cái "Còn không đi mau?"
Thái y như được ân xá, liên tục vâng dạ, từ dưới đất bò dậy, cười toe toét tít mắt với Điểm Thuý "Mời vị cô cô này dẫn đường."
Điểm Thúy thầm cắn chặt răng, đưa thái y ra ngoài.
Lúc này, cung nữ canh cửa mới dám thận trọng nói "Nương nương, Ngũ điện hạ với Trịnh tổng quản tới rồi."
Thục phi lau khô nước mắt, lạnh nhạt nói "Cho bọn họ vào đi."
Cung nữ vội vàng vâng dạ, lúc này mới cho hai người vào.
"Đêm hôm qua xảy ra chuyện gì?" Thục phi hỏi.
Tiết Yến không lên tiếng, Trịnh Quảng Đức đứng bên cạnh cũng không dám nói. Không bao lâu, Thục phi trở nên không kiên nhẫn, cầm một quả su su trên bàn bên cạnh ném về phía Trịnh Quảng Đức "Câm rồi sao?"
Quân Hoài Lang muốn lên tiếng. Y có chút nóng vội, cổ họng thắt lại, ho khan liên tục. Lần này không phải giả vờ, y ho đến nỗi mặt đỏ bừng mất tự nhiên, nước mắt lưng tròng.
Thục phi vội vàng xem y.
Một đôi mắt hổ phách lạnh băng, trước nay vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ đứng ngoài cuộc, bất giác dừng trên người y.
Quân Hoài Lang tạm ngừng ho, cổ họng gần như khàn đặc, cười an ủi Thục phi "Không sao, cô mẫu, cổ họng có chút ngứa."
Thục phi vội vàng gọi một cung nữ "Thái y kê đơn xong, sắc trước một chén đến đây."
Quân Hoài Lang nâng mắt lên, giọt nước trong mắt còn chưa biến mất, nhìn về phía Tiết Yến "Nhìn thấy ngươi mới nhớ tới. Hôm qua áo choàng của ta bỏ quên ở chỗ ngươi, nếu tiện thì nhờ ngươi mang đến đây giúp ta."
Một cái áo choàng cũng không đáng giá gì, nhưng Quân Hoài Lang muốn gợi chuyện, buộc Trịnh Quảng Đức nói với Thục phi những lời hắn không dám nói.
Quả nhiên, Thục phi hỏi "Áo choàng gì?"
Quân Hoài Lang cười cười, thản nhiên nói "Ngày hôm qua, con thấy Ngũ điện hạ đến, có chút tò mò nên trước khi ngủ đã đến xem một chút. Thấy trong phòng hắn không có địa noãn, cũng không có chậu than, trên giường cũng không chuẩn bị chăn đệm, nên đưa áo choàng cho Ngũ điện hạ mượn tạm."
Nói đến đây, y ngượng ngùng cười cười "Ai ngờ lại bị lạnh đến bệnh luôn đâu."
Thục phi cau mày nhìn Trịnh Quảng Đức.
"Là ngươi sắp xếp như vậy?" giọng Thục phi trở nên lạnh lẽo.
Nàng nhận được thánh chỉ, nhưng không được như ý nên khoảng thời gian này toàn nóng nảy tức giận, chuyện gì cũng giao cho hạ nhân thu xếp.
Dù nàng không thích tiểu tử này, cũng không có nghĩa nàng phải ngược đãi hắn.
Vì chán ghét hắn mà để hắn thiếu ăn thiếu mặc trong cung của mình, thậm chí ngay cả giường cũng không có chăn đệm, loại chuyện thấp kém thế này, nàng tuyệt đối không làm được.
Trịnh Quảng Đức trong lòng than khổ, vội vàng nói "Đều là sơ suất của nô tài, nô tài sẽ sắp xếp lại chỗ ở cho Ngũ điện hạ! Nương nương yên tâm, nô tài chắc chắn thu xếp thỏa đáng!"
Quân Hoài Lang lại bổ sung "May cho hắn thêm vài bộ y phục đi, ta thấy hành lý của Ngũ điện hạ rất ít, hẳn là không mang theo mấy bộ y phục mùa đông."
Trịnh Quảng Đức liên tục vâng vâng dạ dạ.
Tiết Yến đứng bên cạnh, im lặng như người ngoài cuộc. Cuộc nói chuyện của họ dường như không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không lên tiếng.
Nhưng hắn đã nghe hết tất cả.
Hắn nhìn tiểu thiếu gia Quân gia như một con hồ ly nhỏ, chỉ hai ba câu đã kéo hết mọi người vào tròng.
Mà mục đích của y là đòi quyền lợi cho một người y vốn không quen biết.
Tiết Yến chưa từng để ý những chuyện này. Dù không ai quan tâm, hắn sống trong sương phòng lạnh lẽo ẩm ướt kia cả mùa đông cũng chẳng hề gì. Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, không bao lâu nữa hắn sẽ nghĩ cách lấy được nến cho mình, điều duy nhất hắn sợ cũng sẽ không còn nữa.
Nhưng tiểu thiếu gia này còn lo lắng hơn cả hắn. Rõ là còn đang bệnh, vậy mà chuyện đầu tiên làm, lại là thay hắn đấu tranh những ích lợi không đáng kể đó.
Trong lòng Tiết Yến nảy sinh một cảm giác xa lạ, có chút nóng, có chút tê dại, giống như một bộ phận trong cơ thể bị đông cứng lâu ngày, sớm đã không còn cảm giác, đột nhiên được sưởi ấm, lần nữa sống lại.
Hắn chợt nhớ tới chiếc áo choàng phủ trên người tối hôm qua, ấm áp mềm mại, mang theo mùi hương bạch dương thơm mát.
Lâu nay hắn lẻ loi cô độc bước đi trong đêm lạnh, tuy không sợ lạnh nhưng cũng không phải không thích ấm áp.
...... chỉ là trước nay chưa từng cảm giác được thôi.
Đầu óc bình tĩnh xưa nay của hắn bỗng có chút loạn.
Hắn nhìn Quân Hoài Lang một chút, thấy y ốm yếu ngồi xiêu vẹo ở kia, nhấp từng ngụm nhỏ nước ấm, thỉnh thoảng còn ho khan, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi.
Tiết Yến đột nhiên tỉnh táo lại.
Dù Quân Hoài Lang khẳng định y bị cảm lạnh, nhưng Tiết Yến sẽ không bao giờ quên hắn là một sát tinh, vừa sinh ra đã mang đến xui xẻo cho những người xung quanh. Liệu bệnh của Quân Hoài Lang có phải do hắn mang đến không, không ai có thể biết được.
Rốt cuộc, những người xung quanh hắn quả thật đang gặp phải những điều xui xẻo, không ai trong số họ có kết thúc tốt đẹp, đây là sự thật.
Hắn khác với bất kỳ người bình thường nào, loại dịu dàng ngẫu nhiên này không phải là điều hắn nên nghĩ đến.
Hắn nên tỉnh táo, hắn trước nay không xứng.
---------
Quân Hoài Lang bị bệnh mấy ngày liền, cơ thể cũng dần hồi phục, nhưng vẫn gặp ác mộng khi ngủ. Trong mộng, y dường như biến thành một ai đó, một người không phải y, lúc tỉnh lại y luôn toát mồ hôi lạnh, cả người lạnh ngắt, nhưng lại không nhớ được chuyện trong giấc mộng.
Quân Hoài Lang không dám nói với ai.
Y được sống lại một lần, dĩ nhiên không tin lời đồn Tiết Yến sẽ khắc chết người xung quanh. Cho dù Tiết Yến có là sát tinh, cũng là loại giết người không gớm tay, tàn ác hung hãn, chứ không phải dựa vào mệnh số gì đó là có thể khắc chết người.
Ác mộng đương nhiên không liên quan đến Tiết Yến.
Chờ đến khi Quân Hoài Lang tốt lên, Quân Lệnh Hoan mới được cho phép vào phòng y.
Hai mắt Quân Lệnh Hoan đỏ hoe, vừa vào cửa đã muốn rớt nước mắt, dọa Quân Hoài Lang hoảng sợ, vội dỗ dành cô bé. Sau khi xác nhận ca ca không sao, Quân Lệnh Hoan mới yên tâm, bắt đầu lải nhải nói về những chuyện vặt vãnh trong vài ngày qua với Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang ngồi nghe Quân Lệnh Hoan líu lo không ngừng, không khỏi mỉm cười.
Y thầm nghĩ, so với kiếp trước, mọi thứ thật sự tốt đẹp hơn rất nhiều. Hiện giờ Tiết Yến nợ mình một ân tình lớn như vậy, nơi này của Thục phi cũng không có người bắt nạt hắn, cho dù hắn lại trở thành cầm thú, cũng nhất định sẽ không làm ra được những chuyện ở kiếp trước ...
Đúng lúc này, Phất Y ở cửa nói "Thiếu gia, Ngũ điện hạ tới."
Tiết Yến?
Quân Hoài Lang khựng lại, sau đó theo phản xạ muốn giấu Quân Lệnh Hoan.
Nhưng ngay sau đó, y hồi phục tinh thần, cảm thấy suy nghĩ của mình quá ngây thơ. Cùng sống chung trong một cung, muốn Tiết Yến không bao giờ gặp Quân Lệnh Hoan là chuyện không thể nào.
...... dù trong lòng y vẫn hy vọng đời này cả hai sẽ không bao giờ gặp mặt.
"Mời vào đây đi." Quân Hoài Lang hắng giọng, nhẹ nhàng nói.
Sau đó, y thấy Tiết Yến bước vào. Y phục trên người hắn mới tinh, vừa nhìn đã biết Trịnh Quảng Đức không dám qua loa, dùng đến cả cống phẩm gấm Tứ Xuyên cất dưới đáy hòm.
Thứ hắn đang cầm trên tay là chiếc áo choàng của Quân Hoài Lang.
"Ngươi tới để trả áo?" Quân Hoài Lang hơi ngạc nhiên. Ngày đó, y lấy áo choàng làm cái cớ để nói những điều cần nói, sau đó đã quên bén nó đi.
Tiết Yến ừ một tiếng.
Phất Y định đến nhận, lại thấy Quân Hoài Lang tự nhiên bước lên, nhận lấy áo choàng "Vất vả cho ngươi đi một chuyến."
"Ca ca, đây có phải ca ca chuyển đến ngày hôm đó không?" Quân Lệnh Hoan ngước nhìn Tiết Yến, hỏi.
Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng Quân Hoài Lang.
Tay đang cầm áo choàng của y siết chặt. Sau đó, y nhìn Quân Lệnh Hoan, cắn chặt răng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng.
Y sờ sờ đỉnh đầu Quân Lệnh Hoan, nói "Đúng vậy. Ca ca này về sau chính là con của cô mẫu, xem như là biểu ca của Hoan nhi. Sau này, Hoan nhi có thêm một người ca ca, muội chỉ cần xem hắn giống như ta, là ca ca ruột thịt của muội."
Quân Hoài Lang dùng hết sức nhấn mạnh bốn chữ 'ca ca ruột thịt'.
Y không tin, y đã mạnh mẽ kéo quan hệ đến mức này mà Tiết Yến còn có thể nổi lên tâm tư xấu xa gì với muội muội 'ruột thịt' của mình.
Nếu hắn thật sự có loại tâm tư đó, thì hắn thật sự không phải người, đến lúc đó, dù cá chết lưới rách, y cũng phải giết chết hắn.
Mà bên kia, Tiết Yến lại ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn nụ cười tự nhiên ấm áp và nghe những lời Quân Hoài Lang vừa nói, như thể y đã vẽ ra một vạch tuyến, kéo hắn vào trong phạm vi bên người y.
Giống như từ nay về sau hắn đã có người thân, không còn cô đơn nữa. Đối với Tiết Yến, cảm giác này vừa kỳ quái lại rất xa lạ.
Sau đó, hắn nghe thấy cô bé hỏi "A ... vậy Hoan nhi sau này có thêm một ca ca nữa sao?"
Quân Hoài Lang cười nói "Đúng vậy, ca ca này về sau cũng sẽ thương Hoan nhi giống ta vậy."
Nói đến đây, y ngẩng đầu nhìn Tiết Yến, trong mắt mang theo nụ cười ôn hoà, hỏi "Có phải không?"
Giọng điệu có vài phần uy hiếp khó phát hiện.
Y cũng không nghĩ Tiết Yến sẽ trả lời. Y biết tính cách của người này lạnh lùng, cô độc, lại không thích nói chuyện, nhất định sẽ không trả lời chuyện này.
Y chỉ muốn nói cho Tiết Yến biết thái độ của y.
Mấy ngày trước đưa áo choàng cho hắn, đến nay còn bị bệnh, dù bệnh cũng không quên giúp hắn đổi chỗ ở, bây giờ còn chia sẻ muội muội ngoan ngoãn đáng yêu đệ nhất thiên hạ của y cho hắn.
Nếu Tiết Yến còn không làm người, vậy hắn thật sự mất hết nhân tính.
Nhưng y không để ý tới ánh mắt trước nay ẩn giấu đầy hơi thở thù địch, bạo ngược và tính toán của Tiết Yến lúc này có chút trống rỗng.
Hắn bắt gặp nụ cười của Quân Hoài Lang, đột nhiên có chút hốt hoảng.
Hắn thầm nghĩ, lần này, là y cười với hắn, nụ cười này không phải do hắn trộm được.
Trong lòng hắn căng thẳng, một ngọn lửa nóng bỏng bùng lên làm hắn đứng ngồi không yên, thậm chí muốn đền đáp một điều gì đó.
Bất cứ điều gì cũng được, chỉ cần hắn có.
Suy cho cùng chỉ có những người đã trải qua cuộc đời hơn mười năm của Tiết Yến mới có thể hiểu được nụ cười chân thành, không có chút chán ghét này của y, đối với hắn hiếm có đến nhường nào.
Cho nên, Tiết Yến như ma xui quỷ khiến, thấp giọng ừ một tiếng.
Quân Hoài Lang sửng sốt "Hả?"
Y cho rằng mình nghe nhầm, nhưng ngay sau đó, y thấy Tiết Yến giơ tay có chút ngượng ngùng xoa đầu Quân Lệnh Hoan.
"Sau này, ta cũng là ca ca của muội." hắn không cười, mặt không chút biểu cảm, giọng điệu cứng ngắc, nhưng Quân Hoài Lang lại nghe được trong giọng điệu của hắn bao hàm cả lời hứa.
...... cùng với một chút yêu thương không hợp lẽ thường.
Y nhìn cảnh tượng trước mắt, trong thoáng chốc không còn khớp với nội dung của quyển sách mà y đã xem ở kiếp trước.
Y ngây người nghĩ, điều này có nghĩa là ... những gì y làm mấy ngày qua là đúng, phải không?