Trời đã về đêm, tuy tuyết đã ngừng, nhưng ngoài cửa sổ vẫn có gió lớn gào thét. Gió lạnh thổi tuyết rơi rì rào đầy viện, đập vào cửa sổ làm giấy dán sột soạt vang dội.
Địa noãn từ chính điện của cung Minh Loan nối liền với Đông trắc điện, đã bắt đầu đốt từ mấy ngày trước, trong phòng ngược lại rất ấm áp. Nhưng Quân Lệnh Hoan sợ tiếng tiếng gió rít rào, kiên quyết muốn Quân Hoài Lang ở cạnh cô bé, kể chuyện cho cô bé nghe.
Quân Hoài Lang lại hơi lơ đễnh.
Y suy đi nghĩ lại sự khác thường của Điểm Thuý hôm nay, trong lòng có chút lo lắng.
Theo tính cách của Thục phi, tuy cô mẫu kiêu ngạo ngang bướng, nhưng không thích làm những việc cố ý gây khó xử cho người khác. Cô mẫu rất ít khi nhúng tay vào những chuyện lớn nhỏ trong cung, tất cả đều giao cho Điểm Thúy.
Vậy nếu như Điểm Thúy tự ý làm chủ, lấy danh nghĩa của cô mẫu đi làm chuyện xấu thì sao?
Vậy thì Thục phi sẽ trở thành kẻ thù của người khác, Điểm Thúy chỉ là một nô tỳ, có hận thù lục đục gì cũng sẽ đổ hết lên người Thục phi.
Nhớ đến cái chết kỳ lạ của Thục phi ở kiếp trước, Quân Hoài Lang có chút đứng ngồi không yên.
Huống chi, hôm nay trời rất lạnh. Dù địa noãn đang được đốt trong điện, nhưng vẫn có gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, mang theo chút rét lạnh thấu xương.
Quân Hoài Lang không thể quên bộ y phục mỏng manh của Tiết Yến và số hành lý ít đến đáng thương trong tay của tiểu thái giám phía sau.
Trong lòng Quân Hoài Lang nảy sinh xung đột.
Đúng lúc này, Quân Lệnh Hoan lắc lắc cánh tay y, hỏi "Ca ca, sau đó thì sao?"
Quân Hoài Lang sững sờ "Hả?"
Quân Lệnh Hoan lại hỏi "Thư sinh kia gặp gỡ xà yêu khi đang gấp rút đi thi, sau đó thì sao?"
Quân Hoài Lang nhận ra mình chỉ mới kể được nửa câu chuyện, không ngờ đã vô tình dừng lại.
Y nhẹ giọng nhận lỗi "Xin lỗi, ca ca hôm nay có chút mất tập trung. Thư sinh kia trên đường gặp mưa to, bị nhốt ở trên thuyền ..."
Quân Lệnh Hoan lên tiếng, nhỏ giọng hỏi "Ca ca đang nghĩ gì vậy?"
Quân Hoài Lang cúi đầu bắt gặp đôi mắt trong veo kia, vẻ lo lắng trong lòng không giấu được chút nào. Trong lòng y chua xót, cảm thấy ý nghĩ mềm yếu kia của mình thật có lỗi với những lăng nhục mà Quân Lệnh Hoan đã phải chịu ở kiếp trước.
Y thấp giọng nói "Lúc nãy, ca ca muốn đến Tây trắc điện xem ca ca mới chuyển đến kia."
Quân Lệnh Hoan đường hoàng nói "Vậy ca ca đi đi. Hai ngày trước, muội mới nghe các cung nữ tỷ tỷ nói, địa noãn ở Tây trắc điện hỏng rồi, trong phòng rất lạnh. Các tỷ ấy đi quét dọn hai ngày, tay cũng bị nứt da luôn."
Quân Hoài Lang dừng một chút, khẽ nói "Nhưng hắn là người xấu."
Quân Lệnh Hoan vội lo lắng hỏi "Huynh ấy làm chuyện xấu gì?"
Chuyện này làm Quân Hoài Lang không trả lời được. Y lặng đi một lát, nói sự thật "Tuy bây giờ hắn chưa làm chuyện xấu, nhưng sau này sẽ làm."
Nói xong, y lại bổ sung "Sẽ làm chuyện rất xấu xa."
Quân Lệnh Hoan không bao giờ nghi ngờ những gì Quân Hoài Lang nói. Cô bé ồ lên một tiếng dài, rồi bắt đầu tự hỏi.
Suy nghĩ hồi lâu, cô bé vẫn nghĩ không ra "Nếu lúc huynh ấy sinh ra không phải người xấu, thì tại sao huynh ấy lại trở thành người xấu vậy ạ?"
Vì mọi người trên đời này căn cứ vào một quẻ bói mà sợ hắn, muốn hắn chết, thế nên luôn khắc nghiệt với hắn.
Quân Hoài Lang nói không nên lời.
Sau hồi lâu, y vẫn không trả lời câu hỏi của Quân Lệnh Hoan, hỏi ngược lại "Lệnh Hoan, vậy nếu sau này hắn có thù với ca ca thì sao?"
Quân Lệnh Hoan bị y hỏi khó, suy nghĩ nửa ngày cũng không đáp được. Một lát sau, cô bé hỏi "Không thể không kết thù với huynh ấy sao ạ?"
"Nhưng ca ca cần phải báo thù." Quân Hoài Lang nói.
Quân Lệnh Hoan vui vẻ cười nói "Ca ca không phải đã nói, sau này mới có thù oán sao? Thù oán trong tương lai, bây giờ báo thế nào chứ?"
Quân Hoài Lang khựng lại.
Y phải thừa nhận những gì Quân Lệnh Hoan nói không sai. Dù kiếp trước Tiết Yến có tội ác tày trời thế nào, thì kiếp này hắn vẫn chưa làm gì cả.
Quân Lệnh Hoan đột nhiên vươn tay kéo vạt áo của y.
"Ca ca, so với báo thù, Lệnh Hoan vẫn muốn huynh bình an vô sự hơn." Quân Lệnh Hoan nói "Nếu huynh ấy là người xấu, ca ca đừng chọc vào huynh ấy, có được không?"
Quân Hoài Lang ngây ra.
Sau đó, y thấy Quân Lệnh Hoan bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu "Ca ca sao có thể đấu lại người xấu chứ, ca ca bị bắt nạt thì làm sao."
Quân Hoài Lang khựng lại, thứ níu kéo trong lòng dường như đang từ từ tan ra.
Đúng vậy, mọi việc kiếp trước đều chưa xảy ra.
Nếu y làm trái bản tính của mình, kiên quyết đối đầu với Tiết Yến, thờ ơ nhìn hắn bị bắt nạt, ngược lại sẽ kết thù với hắn. Chỉ cần y không có năng lực giết chết hắn, hắn nhất định sẽ trỗi dậy như kiếp trước, sau đó Quân gia vẫn sẽ đối mặt với sự diệt vong.
So với cứ vướng mắc với nhân quả ở kiếp trước, bảo vệ tốt cho người nhà là việc quan trọng nhất mà y nên làm trong kiếp này.
Nếu bây giờ y bỏ mặc Tiết Yến bị đối xử lạnh nhạt khắt khe trong cung của Thục phi, cuối cùng người Tiết Yến hận sẽ là Thục phi. Nếu cái chết của Thục phi ở kiếp trước có liên quan với Tiết Yến, kiếp này y lại không chắc chắn có thể ngăn được hắn, cho nên y bây giờ không phải đang bỏ mặc Tiết Yến chịu khổ, mà là mặc kệ cái chết sau này của Thục phi.
Quân Hoài Lang ngồi dậy.
"Vậy Lệnh Hoan ở đây chờ ca ca một chút được không?" Quân Hoài Lang nói "Ca ca đến xem nơi đó một lát."
Quân Lệnh Hoan ngoan ngoãn gật đầu.
Quân Hoài Lang đứng lên, mặc áo khoác và phủ thêm áo choàng dày dặn, gọi cung nữ lấy cho y một chiếc đèn, rồi một mình ra ngoài.
Vừa mở cửa, một cơn gió rét thổi lớp tuyết vỡ vụn ập về phía y, hất tung mái tóc dài và áo choàng của Quân Hoài Lang, làm y lạnh run cầm cập.
"Thiếu gia, đã muộn thế này, người muốn đi đâu?" Phất Y đang đứng hầu dưới hiên vội vàng tới tiếp đón.
"Ta đến Tây trắc điện một lát." Quân Hoài Lang khẽ nói "Ta tự mình đi, không cần đi theo."
Phất Y có chút lo lắng, nhưng khi nghe y nói không phải rời khỏi cung, thì đành phải đồng ý, vội cầm lấy lò sưởi tay khắc hoa chạm bạc, nhét vào tay Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang nhìn xuống thấy hoa văn tinh xảo độc đáo trên đó, vừa nhìn đã biết là đồ dùng của nữ tử. Y muốn nhét lò sưởi tay trở về, nhưng Phất Y lại không nhận, nói "Thiếu gia, người cầm đi! Bên ngoài lạnh như vậy, lỡ bị bệnh thì phải làm sao!"
Quân Hoài Lang không còn cách nào khác, đành phải một tay cầm đèn, một tay cầm lò sưởi tay kia, đi đến Tây trắc điện dưới làn gió lạnh.
Thục phi đã ngủ say trong chính điện, trong phòng tắt đèn, trong viện tối đen. Mà Tây trắc điện cũng tối om, thậm chí không có lấy một ngọn đèn nhỏ nào.
Quân Hoài Lang thầm nghĩ, chẳng lẽ ngủ rồi?
Y tự nghĩ, nếu ngủ rồi thì y cũng đỡ lúng túng, ngày mai hỏi trưởng thái giám thiếu cái gì rồi bổ sung cho hắn, dù để hắn ở đây với người nhà của y cũng sẽ bình yên vô sự.
Đến gần, Quân Hoài Lang mới nhìn rõ tình trạng ở đây.
Hắn ở tại căn phòng trong góc của Tây trắc điện, cánh cửa trông rất mỏng, các cửa sổ cũng không kín. Nơi này trước đây đáng ra là một kho nhỏ, nhưng sau đó vì cửa không đóng chặt, thường xuyên bị mất đồ, nên Điểm Thúy dọn hết đồ đi, để lại một căn phòng trống.
Nhìn từ xa thì căn phòng này cũng giống bao căn phòng ngói xanh cong vút khác, nhưng đến gần mới thấy, giấy dán cửa sổ đều rách nát, bay xao xác trong gió.
Tiến Bảo quấn mình trong mấy lớp y phục, vẫn như một cái bánh ú căng phồng đang gác cửa đêm, tựa vào hiên chợp mắt. Hắn choáng váng vì lạnh, nửa mơ nửa tỉnh, không để ý Quân Hoài Lang đến từ lúc nào.
Quân Hoài Lang cũng không đánh thức hắn. Y đứng dưới mái hiên một lúc rồi định nhìn qua cửa sổ, nếu không có chuyện gì thì y sẽ lặng lẽ trở về.
Dù sao mạng Tiết Yến cũng lớn, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ như vậy, y bước tới cửa sổ, nhìn qua cái lỗ thủng to bằng nắm đấm.
Tức khắc, y ngẩn cả người.
Trong phòng tối đen. Mượn ánh đèn trên tay, y thấy Tiết Yến nằm trên giường gỗ cứng không có màn che, lưng quay về phía cửa sổ, thậm chí còn không có chăn đệm. Hắn mặc một bộ y phục mỏng manh, có vẻ như đang bất động, nhưng khi quan sát kỹ hơn, y có thể thấy hắn ôm lấy bả vai khẽ run của mình, như thể hắn đang kìm nén gì đó.
Dáng vẻ đó như một chú chó bị bỏ rơi trong góc, vô cùng đáng thương.
Quân Hoài Lang bất giác nghiến răng. Ngay sau đó, y xách đèn, đẩy cửa bước vào.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ có một giường và một bàn, phòng dành cho cung nhân còn tốt hơn chỗ này. Quân Hoài Lang bước vào mới nhận ra phòng này khuất ánh nắng, không chỉ lạnh, còn ẩm thấp, so với bên ngoài càng lạnh hơn.
Y tiến hai bước đã tới bên giường.
Những năm đầu trên chiến trường đã tạo cho Tiết Yến thói quen giữ vững nhạy bén kể cả trong giấc ngủ, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng sẽ tỉnh dậy ngay. Lúc cánh cửa được đẩy ra, hắn đã mở mắt, theo phản xạ cầm con dao găm dưới gối, tay kia chuẩn bị tấn công vào cổ họng của kẻ xâm nhập.
Bóng người kia đến gần, mang theo vầng sáng sắc cam ấm áp.
Tiếp theo đó, tay đang cầm dao găm của Tiết Yến cứng đờ.
Bởi vì một chiếc áo choàng gấm màu trắng mang theo nhiệt độ cơ thể bao bọc lấy hắn. Lông cáo mềm mại xoã tung ôm lấy gương mặt hắn, ấm áp như là ảo giác.
Tiết Yến hiếm khi có lúc ngơ ngác.
Ngay sau đó, hắn hoàn hồn, giơ tay sờ mồ hôi lạnh trên trán, mới nhớ tới chuyện vừa rồi.
Hắn dọn đến đây, trong phòng lại chẳng có gì cả. Hắn thật ra không sợ lạnh, loại cảm giác thấu xương khiến người khác khó chịu được này đối với hắn mà nói thì cũng không đau đớn gì.
Nhưng điều hắn không thể nói là hắn sợ bóng tối.
Tháng Chạp đầu năm, hắn mang đội kỵ binh Yến Vân tử thủ cổng thành suốt một tháng, mới giữ được lực lượng tinh nhuệ của Yến Vân, dời bọn họ đến khu vực an toàn. Trận chiến cuối cùng diễn ra vào đêm khuya duỗi tay không thấy năm ngón.
Hắn bị chôn giữa đống người chết, trong tầm với chỉ có thể đụng vào những xác chết không thể nhận dạng, toàn bộ đều là những người đã từng quen thuộc, chôn hắn kín mít bên trong, không một kẽ hở.
Họ đã dùng mạng sống của mình để cứu Tiết Yến.
Thị vệ cuối cùng của Yến vương ở bên cạnh hắn, nửa khuôn mặt đều là máu thịt lẫn lộn, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng. Người đó liên tục nói với hắn, phải sống sót trở về, leo lên đỉnh cao quyền lực để giành lại đất Yến, báo thù cho Yến vương.
Hắn bị chôn trong đống thi thể một đêm, xung quanh đều là bóng tối, cái gì cũng không thấy.
Cho đến rạng sáng, thị vệ trong bóng đêm kia vắt kiệt chút sức lực cuối cùng, đẩy hắn ra từ đống người chết, để hắn trốn thoát. Khi đó, quân chủ lực của Đột Quyết vừa mới rút lui, hắn một mình đứng đó, xung quanh là khói lửa chưa cháy hết.
Cuối cùng cũng có ánh sáng.
Hắn không biết đã giết bao nhiêu người, một mình giết ra con đường máu.
Từ đó trở đi, hắn bắt đầu sợ tối. Không cần biết lúc nào, hắn có thể chịu đựng mọi thứ, miễn là vẫn còn một chút ánh sáng.
Nhưng tối hôm nay, mây đen che khuất ánh trăng, không có lấy một tia sáng. Hắn kêu Tiến Bảo đi lấy một cây nến, nhưng ai cũng làm lơ Tiến Bảo.
Tiết Yến đành im lặng ép bản thân chìm vào giấc ngủ trong bóng tối, quả nhiên bóng tối ngột ngạt của đêm đó như thủy triều tràn vào giấc mơ của hắn, gần như nhấn chìm hắn trong đó.
Cho đến khi có người tới.
Tiết Yến vô thức đưa tay lên vuốt ve bộ lông mềm mại nơi viền cổ. Chiếc áo choàng ấm áp mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ cây, như cây bạch dương mỏng manh lại có thể chống chọi được với cái rét lạnh mùa đông ở vùng ngoại ô đất Yến.
Hắn thấy thiếu niên tuấn tú lạnh nhạt kia đặt chiếc đèn trên tay lên bàn rồi quay lại.
Ánh sáng dịu nhẹ mang sắc vàng ấm áp xua tan bóng tối trong giấc mơ đầy máu khiến hắn ngạt thở.
---------
Lò sưởi tay