Hôm nay Nhan Lục Nguyên chợt phát hiện. Nguyên lai đau đớn trên người thật sự có thể cản được sự tổn thương trong lòng.
Nhan Lục Nguyên suy nghĩ, Nhâm Tiểu Túc dùng nỗi đau thể xác kìm nén nổi đau trong lòng. Vậy nỗi đau trong lòng Nhâm Tiểu Túc to lớn đến mức nào?
Có một nhóm nạn dân đã làm việc xong ngồi một bên chê cười. Lúc trước họ cảm thấy đoàn người Nhan Lục Nguyên rất hung dữ. Thế nhưng bây giờ thì sao?
Đối mặt với binh sĩ Dương thị, chẳng phải mọi người đều phải làm việc ư? Hơn nữa trong đám Nhan Lục Nguyên còn có người bị thường.
Nhan Lục Nguyên nhìn tên trung niên cười trên nỗi đau của người khác rồi nói với Tiểu Ngọc Tỷ:
- Thật hi vọng ta có năng lực của ca, khi đó ta sẽ giết sạch đám người này.
Tiểu Ngọc Tỷ lau mồ hôi cho Nhan Lục Nguyên, cười nói:
- Trước kia khi ta chán ghét ai đó, ta sẽ nguyền rủa hắn chết không được yên. Thậm chí còn nghĩ tới vô số kiểu chết cho đối phương. Ví dụ đi đường ngã chết, bị sói cắn chết. Suy nghĩ như thế một lúc là hả giận, ngươi có thể thử xem sao.
Nhan Lục Nguyên khó khăn cười nói:
- Vậy cũng được, để ta thử một chút.
Kết quả vào lúc này, nam tử trung niên đứng dậy chuẩn bị tiểu tiện một chút, có điều hắn đi chưa được hai bước thì giẫm phải một khối tuyết, ngã chúi nhùi xuống đất. Lại thấy thân thể nam nhân mất cân bằng, cánh tay vô lực quơ quào trong không khí.
Nếu ngã sấp xuống cũng chẳng sao. Thế nhưng hắn thấy trước mặt có một cục đá nhỏ!
Một khắc nam tử té xuống vừa vặn trúng cục đá kia. Đầu rơi máu chảy!
Nhan Lục Nguyên sửng sốt nửa ngày. Trước kia không phải hắn chưa từng nguyền rủa người khác. Nhưng nguyền rủa không thành hiện thực.
Mà lần này, hắn làm như lời Tiểu Ngọc Tỷ nói. Thầm nguyền rủa tên trung niên kia trượt ngã đụng đầu vào tảng đá. Kết quả tên trung niên lại bị thế thật!
Nhưng Nhan Lục Nguyên không nguyền rủa đối phương chết. Chỉ một lát, nam tử trung niên chậm rãi đứng dậy, hùng hổ nói:
- CMN, sao tự nhiên trượt ngã thế này?!
Nhan Lục Nguyên không lên tiếng, tiếp tục đứng dậy chuyển gỗ. Tiểu Ngọc Tỷ cũng ngậm mồm quay về chăm sóc Nhâm Tiểu Túc.
Hai người họ dường như cũng đoán được vấn đề nằm ở đâu. Tiểu Ngọc Tỷ đã sớm biết Nhan Lục Nguyên là siêu phàm giả. Có điều hai anh nhà này chưa từng nhắc tới mà Tiểu Ngọc Tỷ cũng chẳng hỏi qua.
Nhưng mỗi lần Nhâm Tiểu Túc rời đi thật lâu, Nhan Lục Nguyên đều sẽ phát sốt. Điều này khiến Tiểu Ngọc Tỷ cảm thấy có phải quá trùng hợp rồi không.
Mà bây giờ, nam tử té ngã này đã chứng thực một ít suy nghĩ của Tiểu Ngọc Tỷ.
Chỉ là nàng không biết, ngay cả Nhan Lục Nguyên cũng rất kinh ngạc, sao có thể trùng hợp như thế.
Không đúng, đây không phải trùng hợp!
Nguyên lai năng lực của hắn không chỉ dùng để hứa nguyện cho Nhâm Tiểu Túc may mắn. Hắn cũng có thể dùng lời nguyền rủa của mình để giết người!
Điều này không liên quan gì tới tố chất thân thể. Hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Chỉ bất quá trước kia Nhan Lục Nguyên chưa từng nguyền rủa người khác nên không phát hiện mà thôi.
Bây giờ, bỗng nhiên Nhan Lục Nguyên ý thức được, năng lực của hắn còn có cách dùng khác!
Lúc này, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc dẫm vào một khối tuyết, đột nhiên mất cân bằng ngã về phía trước.
Trong chớp mắt, Nhan Lục Nguyên giật mình nhận ra, hắn nhanh chóng khởi động người máy nano. Mũi chân của Nhan Lục Nguyên phát lực thay đổi hướng ngã, khiến hắn chỉ ngã trong tuyết mà thôi!
Nhan Lục Nguyên có phần ngơ ngắn. Hắn phát hiện thì ra nguyền rủa người khác cũng sẽ nhận phải phản phệ!
Nếu hắn không có người máy nano Nhâm Tiểu Túc cho, e rằng hiện tại cũng rơi vào kết cục đầu rơi máu chảy.
Năng lực này quá quỷ dị, nguyền rủa sẽ đụng phải phản phệ giống như lời nguyền.
Có điều khi Nhan Lục Nguyên nhiều xuống chỗ mình chuẩn bị té ngã vào thì phát hiện ở đó không có tảng đá.
Trong tích tắc ngã xuống Nhan Lục Nguyên tưởng kết cục của hắn và gã trung niên kia sẽ giống nhau. Hiện tại xem ra phản phệ không phải hoàn trả hoàn toàn nguyền rủa mà sẽ được giảm bớt.
Khác nhau ở chỗ, nơi nam tử ngã xuống có tảng đá còn Nhan Lục Nguyên thì không. Hệ số nguy hiểm giảm mạnh.
Tuy nguyền rủa sẽ gặp phản phệ nhưng kết quả có thể tiếp nhận được. Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc đã cho hắn người máy nano. Nhan Lục Nguyên cảm thấy năng lực chống lạnh nguy hiểm của mình mạnh hơn hẳn người bình thường.
Nhan Lục Nguyên có thể nguyền rủa một người bị lạc đạn bắn gãy ba cái xương sườn với điều kiện tiên quyết là hắn có người máy nano để cản đạn.
Đương nhiên, giết người thì sẽ khó khăn hơn nhưng không phải không được.
Khi có người chết ngoài ý muốn, ai có thể nghĩ tới là Nhan Lục Nguyên hắn là? Ai sẽ tin lời chửi rủa của hắn có thể giết người?
Nhan Lục Nguyên không có khí lực mạnh mẽ như những siêu phàm giả khác. Đây là gông xiềng mà thế giới đeo cho hắn, khiến hắn không thể lạm dụng năng lực quá mức.
Nhưng người máy nano mà Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị cho hắn chẳng khác nào nghịch thiên cải mệnh cả.
Giờ khắc này, đột nhiên Nhan Lục Nguyên cảm thấy nói không chừng năng lực của hắn thật sự có rất nhiều công dụng. Chỉ là bây giờ hắn chưa khám phá ra mà thôi.
Buổi tối, Nhan Lục Nguyên mệt mỏi quay về bên cạnh Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc đã tỉnh lại:
- Mệt không?
Nhan Lục Nguyên cười nói:
- Không tới mức đó.
Nhâm Tiểu Túc nhìn vết máu thấm ra trên ở phần vai áo Nhan Lục Nguyên. Hắn nhỏ giọng nói:
- Ta có ba trang bị bổ sung năng lượng mà Lý thị chuẩn bị cho chiến binh nano. Không biết có thể sử dụng được bao lâu nữa. Nếu ngươi vác trên vai rất dễ khiến người khác chú ý. Bắt đầu từ ngày mai, sau khi người máy nano hết năng lượng ngươi hãy quay lại đây bổ sung năng lượng rồi đi tiếp. Hẳn có thể dùng được mấy ngày.
Đây là thứ mà Nhâm Tiểu Túc nhặt được ở trận đại 313. Khi đó lều vải của đám Lâm Tê bị hỏa lực oanh kích, chỉ còn ba cái là sử dụng được.
Nhâm Tiểu Túc khó khăn giơ tay lên, hắn đưa hai bình hắc dược cho Tiểu Ngọc Tỷ:
- Bôi vào nơi bị thương, vết thương sẽ lành rất nhanh.
Mọi người ngồi quanh đống lửa không ngừng hít khí lạnh. Trên vai từng người toàn là vết thương vừa đụng liền đau, khiến họ không biết nên làm sao mới tốt.
Bây giờ Nhâm Tiểu Túc vừa mới tỉnh lại đã giải quyết xong vấn đề lớn và phức tạp nhất của họ.
Bấy giờ cả bọn đều hi vọng Nhâm Tiểu Túc có thể nhanh khỏi, trong đội không có Nhâm Tiểu Túc khó chịu vô cùng.
Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ca, ta mới phát hiện năng lực mới của mình, Nguyền rủa.
Ước nguyện và Nguyền rủa như một trắng một đen. Một cái là chúc phúc, một cái là tai họa. Vậy mà hai cái lần lượt đều tập trung lên người Nhan Lục Nguyên. Nhâm Tiểu Túc cau mày:
- Nói rõ hơn nào.
- Nguyền rủa được hình dung cụ thể trong lòng. Ví dụ nghĩ ra một nhân tố đưa tới một kết quả nào đó, tất cả phải hợp logic.
Nhan Lục Nguyên nói:
- Phải có logic rõ ràng mới được.
Nhâm Tiểu Túc trầm tư:
- Vậy ngươi thử một chút, nguyền rủa ta ăn khoai tây bị nghẹn nên ho khan vài tiếng.
Nhan Lục Nguyên sửng sốt:
- Nhưng chúng ta đâu có khoai tây.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi thử một chút đi.
Nhan Lục Nguyên nhắm mắt nguyền rủa Nhâm Tiểu Túc. Kết quả bấy giờ bên ngoài có người hô:
- Ai đó đào được rất nhiều khoai tây! Dường như họ tìm được một vườn khoai tây này!
Nhan Lục Nguyên chấn kinh nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Như vậy cũng được?
- Thất thần cái gì, mau đi đào khoai tây đi!
Nhâm Tiểu Túc thúc giục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT