Nhan Lục Nguyên lẳng lặng đứng đó. Hiện giờ họ có 6 thương binh, nếu thay 6 thương binh hoàn thành nhiệm sẽ là một khối lượng công việc khủng khiếp.

Nhiệm vụ được phân cho mỗi cá nhân đã được ước lượng sức làm của một người. Có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình đã là không dễ rồi, thay người khác hoàn thành kiểu gì?

Lúc này Vương Phú Quý và Lý Thanh Chính đi tới bên cạnh Nhan Lục Nguyên:

- Đừng lo nữa. Chúng ta sẽ làm phụ ngươi, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.

Ba nam sinh không bị thương cũng đi tới:

- Còn có chúng ta.

Ngay cả nữ sinh cũng giơ tay lên:

- Chúng ta cũng có thể giúp một ít.

Vương Vũ Trì bị thương vùng vẫy đứng lên:

- Vết thương của chúng ta đã ổn rồi, có thể làm việc được.

Nhan Lục Nguyên cười:

- Ngồi xuống đi, cố quá là quá cố đấy. Mọi người đừng làm quá lên, cũng chỉ thêm ít việc thôi mà.

Không thể không nói, Nhan Lục Nguyên vẫn cảm nhận được sự ấm áp bủa vây. Những người này đã trải qua thời gian dò xét, mọi người là đồng đội chung hoạn nạn, có sự tin tưởng nhất định từ hai phía.

Lại nhìn những nạn dân khác mà xem, người nguyện ý giúp đỡ họ có ai đâu.

Trước kia Nhan Lục Nguyên và Nhâm Tiểu Túc đều độc lai độc vãng, chỉ có hai người họ thôi. Mà bây giờ, một khắc này khiến Nhan Lục Nguyên cảm nhận được sức mạnh đến từ sự đoàn kết.

Tiểu Ngọc Tỷ cầm một ít bùn bôi lên mặt Khương Vô và mấy nữ sinh khác:

- Ở nơi hoang dã lại không có Tiểu Túc, phải phòng ngừa có người nhớ thương chúng ta. Các người da trắng ngần xinh đẹp nhất định sẽ khơi gợi tâm tư người khác. Đợi lát nữa tìm chỗ không ngờ thay đồ đi, mặc thùng thình mới che giấu dáng người được.

Nữ sinh có chút khó nói, bùn trét lên mặt cũng khó nhìn quá rồi. Thế nhưng đám nữ sinh không phải người ngu, đến lúc cần nhịn vẫn phải nhịn, tùy ý để Tiểu Ngọc Tỷ bôi cho mình.

Sau khi thoa xong, mọi người nhìn nhau cười hớn hở. Cả đám đều xấu như nhau cả.

Tiểu Ngọc Tỷ nói tiếp:



- Nhớ bỏ một ít đá trong quần, nếu có người mưu đồ làm loạn thì cầm đá đập vỡ đầu hắn. Nhớ rõ phải đập vào chỗ cách lông mày một tấc này, đập mạnh một chút may mắn có thể đánh chết người. Đây đều là Tiểu Túc dạy ta cả.

Nhâm Tiểu Túc từng dạy Tiểu Ngọc Tỷ vài món đòn bảo mạng, trước thì cố gắng che đậy, giấu không được nữa thì giết người.



Để xây dựng một Nạn dân doanh không phải chuyện đơn giản. Cần phải dọn dẹp mặt đất, đào đất, đốn gỗ xây phòng… Mỗi giai đoạn đều cần rất nhiều nhân lực.

Nếu không có một đội binh lính được huấn luyện tinh nhuệ chỉ huy, chỉ sợ chẳng thể hoàn thành trong một thời gian ngắn.

Thế nhưng đám binh sĩ Dương thị này chỉ đứng giám sát chứ không nhúng tay vào làm.

Thậm chí khi họ phát hiện có người biếng sẽ không hạ thủ lưu tình mà dùng cán súng đánh đối phương. Một ông lão bị đánh vào lưng xong thì không còn đứng lên nữa.

Cư dân hàng rào 108 vốn muốn kháng thị, có điều kháng nghị càng mạnh thì bị đánh càng đau.

Dần dà nạn dân chỉ biết chết lặng làm việc. Bỗng nhiên họ chợt nhận ra, nguyên lai chiến tranh đã tới gần, cuộc sống của họ cũng đã thay đổi.

Chiến tranh tới, không ai có thể thoát khỏi.

Kỳ thật Dương thị xây Nạn dân doanh là có thâm ý. Họ muốn hao hết tinh lực của nạn dân trong quá trình xây dựng, như vậy họ sẽ không còn sức làm ra mấy chuyện ồn ào gì khác.

Đây là cách đối phó với cựu chiến binh. Khi một đám cựu binh sắp nghỉ hưu, chỉ tránh họ gây chuyện, quan quân sẽ cho họ đi trồng cây. Đào hố rồi lại trồng cây, từng ngày từng ngày cũng đủ giày vò họ tới chết, chẳng ai còn hơi sức đâu mà gây chuyện nữa.

Đám Nhan Lục Nguyên được phân phối vận chuyển gỗ. Nhiệm vụ theo ngày là mỗi người phải chuyển đủ 10 cây gỗ. Hai người cầm một cây, cây có kích thước to chừng bắp chân.

Cây gỗ rất nặng, nhất là vóc dáng Nhan Lục Nguyên có phần hơi nhỏ. Khi hắn khiêng cây, cảm giác như cả thân cây đều tựa lên người hắn.

Ban đầu, mọi người cảm thấy mỗi ngày chuyển 10 cây chẳng phải chuyện gì lớn. Nhưng khi trực tiếp làm, họ mới biết chuyện này là quá sức.

May mà Nhan Lục Nguyên có người máy nano. Hắn điều khiển người máy nano tập trung lên vai, cánh tay và hai chân. Như vậy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Thế nhưng Nhan Lục Nguyên không chỉ chuyển 10 cây. Hắn còn phải hoàn thành nhiệm vụ cho đám Nhâm Tiểu Túc bị thương. Khi năng lượng của người máy nano hết. Bả vai Nhan Lục Nguyên bị mài tới đau nhức, hai tay nổi bóng nước

Những người khác chuyển xong một cây có thể nghỉ ngơi một chút. Thế nhưng Nhan Lục Nguyên không được, binh sĩ Dương thị có danh sách ghi lại hết. Người nào khiêng cây về đều phải ghi lại, như thế mới không bị trách phạt cũng dễ kiểm kê.

Hơn nữa, binh sĩ mặc kệ ngươi là nam nữ già trẻ mà an bài công việc mọi người như nhau. Nếu không hoàn thành sẽ bị đánh.

Nhan Lục Nguyên từng nói với Nhâm Tiểu Túc, hắn chán ghét hàng rào, chán ghét tập đoàn, chán ghét người trong hàng rào.

Thậm chí Nhan Lục Nguyên còn nói với Nhâm Tiểu Túc, nếu Dương Tiểu Cận không tới tìm, họ không cần đi hàng rào 88 làm gì.



Lúc trước, khi Dương Tiểu Cận tới hàng rào 108, trong lòng Nhan Lục Nguyên rất vui. Hắn cảm thấy Dương Tiểu Cận không giống những người sống trong hàng rào kia.

Hơn nữa Nhan Lục Nguyên cũng gửi gắm hi vọng ở Dương Tiểu Cận, nghĩ rằng người của Dương thị sẽ khác Lý thị và Khánh thị, không xem mạng người như cỏ rác.

Nhưng sự thật chứng minh, tập đoàn đều đen tối như nhau, không có khác biệt gì lớn cả.

Người khác biệt chỉ có mỗi Dương Tiểu Cận mà thôi.

Đến chiều, đám Tiểu Ngọc Tỷ kiệt sức mới hoàn thành gần xong công việc. Còn Nhan Lục Nguyên và đám Vương Phú Quý vẫn phải tiếp tục.

Đáng thương cho Vương Phú Quý, đã một bó tuổi mà vẫn phải làm việc nặng, xém nữa lấy mất nửa cái mạng của hắn.

Đám Tiểu Ngọc Tỷ nghỉ ngơi một lát lại đứng dậy giúp bọn Nhan Lục Nguyên. Có điều sức đám nữ tử có hạn, Nhan Lục Nguyên chỉ có thể khuyên họ quay về.

Buổi tối, khi Tiểu Ngọc Tỷ thấy Nhan Lục Nguyên về thì sốt ruột nói:

- Lục Nguyên, nghỉ một lát đi! Sắc mặt ngươi không tốt!

Chỉ thấy sắc mặt Nhan Lục Nguyên tái nhợt, bờ môi cũng tím tái.

Lúc này Nhan Lục Nguyên thảy thân cây xuống. Tiểu Ngọc Tỷ kéo vai áo hắn ra liền thấy máu thịt nơi đó đã là một vùng bùi nhùi.

Tiểu Ngọc Tỷ đau lòng, nhỏ giọng nói:

- Sao ngươi không dùng người máy nano.

- Không được.

Nhan Lục Nguyên thở dài. Hắn cũng muốn dùng a. Có điều lượng công việc hôm nay quá lớn. Người khác chuyển 10 cây là xong, thế nhưng đám bọn hắn một ngày phải chuyển hơn 20 cây mỗi người.

- Ngươi về nghỉ ngơi đi.

Tiểu Ngọc Tỷ nói:

- Còn mấy cây để ta.

Nhan Lục Nguyên kéo Tiểu Ngọc Tỷ lại, cười nói:

- Không sao đâu, ta làm được. Chút thương tích này so với anh trai ta thì nhằm nhò gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play