Xê chiều hôm đó, gió tuyết lớn tới mức vượt ngoài phạm vi thừa nhận của quan quân Thần Cơ Doanh. Những người phụ trách mở đường vừa nhấc chân lên thì chỗ đó đã bị tuyết phủ gần phân nửa.

Tuy mọi người thay phiên nhau mở đường nhưng dưới thời tiết nghiệt ngã này dù đi trên đất bằng cũng phải rất mất sức rồi.

Bất quá, từ trưa tới chiều không còn ai té xỉu nữa. Họ sợ bị Nhâm Tiểu Túc kéo đi trong tuyết từ sống thành chết.

- Hạ trại đi.

Quan quân Thần Cơ Doanh nói:

- Đợi tuyết ngừng chúng ta lại đi tiếp.

Bây giờ không phải lúc để ý mặt mũi nữa. Không dừng lại chỉ sợ họ đều phải chết trong tuyết.

Đến một bước này, nhiệm vụ của Thần Cơ Doanh cũng chẳng thể hoàn thành đúng hạn, thậm chí họ còn chưa thể tới núi Song Long.

Quan quân cảm thấy họ có thể kiên trì nhưng thể chất tư quân lại quá yếu kém.

Khi biết được hạ trại nghỉ ngơi, đám tư quân cảm giác như được trọng sinh. Thân thể họ run rẩy ngồi bệt xuống đống tuyết.

Nhâm Tiểu Túc rống to:

- Đều đứng lên dựng lều cho ta. Không có lều vải tránh gió đã muốn nghỉ ngơi. Các người muốn chết trong tuyết?

Kỳ thật không cần dựng lều vải vẫn có thể ngồi trong đống tuyết nghỉ ngơi. Đào một cái hố rồi ngồi trong đó là được. Nếu di chuyển trong tuyết mà không có lều thì đây là cách tốt nhất.

Rất nhiều người cho rằng ngồi như thế sẽ rất lạnh, thế nhưng thực tế hố tuyết lại giúp giữ ấm thân thể. Vì bên ngoài lạnh hơn trong hố tuyết.

Nhâm Tiểu Túc từng nghe Trương Cảnh Lâm nói, một ít tộc người ở phương bắc xây nhà bằng băng, mùa đông có thể giữ ấm.

Lúc này, đối mặt là uy hiếp tử vong nên mọi người vùng vẫy đứng dậy, dùng khí lực toàn thân cố gắng dựng lều vải.

Có một tí tổ đội tác chiến rất thảm. Vì đường đi nặng nề nên họ đã quăng lều vải đi từ lúc nào.

Bây giờ được ở chung lều vải với người khác còn tốt. Nếu người ta không cho họ ở chúng, vậy chỉ có thể đào một hố tuyết rồi xem thử thân thể của mình so với gió tuyết có mạnh hơn không.

Nhâm Tiểu Túc nói rõ với đám Lý Thanh Chính:

- Ta dượng lều cho, các người nhặt củi khô trên mặt đất về đi. Nếu không có củi khô thì nhặt cành cây về. Dù sao cũng phải châm lửa sưởi ấm cơ thể. Mỗi người ăn một chén cháo nóng, bằng không chẳng ai chịu nổi đâu.

- Được rồi.

Mặt mũi Lý Thanh Chính bị đông lạnh tới đỏ bừng:



- Giao cho ta, các huynh đệ đi theo ta ra ngoài nhặt củi.

Trong quá trình bẻ cành cây, tuyết từ trên đó rơi đầy ra rất khó chịu. Thế nhưng so với việc có thể sưởi ấm thì đây đều là chuyện nhỏ.

Vào lúc này, cung điện thông báo:

“Nhiệm vụ hoàn thành. Ban thưởng đồ phổ học tập kỹ năng sơ cấp.”

Cho tới giờ phút này, nhiệm vụ của Nhâm Tiểu Túc mới xem như hoàn thành. Đại khái đây là nhiệm vụ đầu tiên khó làm nhất.

Hiện tại hắn đã có hai đồ phổ. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không tính dùng, vì xung quanh chẳng ai đủ sức làm mục tiêu cho hắn dùng cả. Nếu Nhâm Tiểu Túc gặp lại Hồ Thuyết hắn sẽ thử một chút. Tuy đồ phổ cơ sở không thể học được kỹ năng siêu phàm nhưng chắc chắn trên người Hồ Thuyết có không ít kỹ năng mà Nhâm Tiểu Túc cần. Nếu may mắn, hắn có thể lấy được thứ tốt.

Bất quá cung điện vẫn tiếp tục thông báo:

“Nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành. Mở khóa thương phẩm mới của máy bán hàng tự động, hạt giống!”

Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng choang. Rốt cuộc hắn cũng hoàn thành xong nhiệm vụ nhánh. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy thời gian dài đằng đẵng. Nếu cẩn thận tính toán thì hôm nay là mùng hai tết nguyên tiêu.

Nhâm Tiểu Túc nhìn vào trong cung điện, chỉ thấy máy bán hàng tự động vốn đứng yêu, ô vuông bên cạnh chỗ chưa bài tú lơ khơ xuất hiện vật phẩm mới.

Hạt giống tán loạn trong đó. Điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên là, nhìn sơ qua mất hạt giống đó không giống nhau. Chẳng lẽ hình dáng của hạt giống bát đồng, thực vật lớn lên cũng bất đồng?

Ô vuông mới kia giống một hộp kẹo trong tiệm tạp hóa. Màu sắc bao bì khác nhau thì giá tiền cũng giống nhau, công dụng cũng khác.

Nhâm Tiểu Túc bỏ một cảm tạ tệ vào. Một hạt giống màu đỏ thẫm lớn chừng ngón cái xuất hiện dưới chỗ lấy đồ. Nhâm Tiểu Túc cầm nó, cung điện cũng chẳng giải thích đây là thứ gì.

- Phải gieo trồng mới biết được à?

Nhâm Tiểu Túc buồn bực. Mấu chốt là cung điện cũng chẳng cung cấp cho hắn biết hoàn cảnh sinh trưởng phù hợp với thứ này.

Thứ có xuất xứ từ cung điện tất có chỗ thần kỳ, thế nhưng thần kỳ thế nào còn chờ Nhâm Tiểu Túc thí nghiệm thử.

Tỷ như bài tú lơ khơ phát nổ lúc trước. Cũng chính Nhâm Tiểu Túc tự phát hiện ra cách dùng. Nếu hắn không phát hiện ra, chắc sẽ dùng mấy lá bài đó như mấy lá bài tú lơ khơ bình thường thôi.

Thế nào đây? Vùi trong đất thử một chút? Vạn nhất hạt giống lập tức đơm hoa kết trái thì sao?

Trong mùa đông này, nếu có trái cây ăn thì càng tốt.

Đối với ban thưởng của nhiệm vụ nhánh, Nhâm Tiểu Túc vẫn rất mong chờ. Thậm chí hắn còn mong chờ hơn hẳn những phần thưởng khác.

Nhâm Tiểu Túc nói với Trần Vô Địch:

- Ngươi ở đây trông coi lều vải. Họ trở về thì nói ta đi săn heo rừng làm đồ ăn tối. Nếu ta về muộn, ngươi cứ tùy cơ ứng biến.



- Ừ.

Trần Vô Địch gật đầu.

Nhâm Tiểu Túc một mình đi vào trong tuyết. Càng đi Nhâm Tiểu Túc càng cảm thấy hắn bảo Trần Vô Địch tùy cơ ứng biến có phần qua loa…

Nhâm Tiểu Túc đi về phương bắc. Hắn muốn tìm một nơi để thí nghiệm sự kỳ diệu của hạt giống.

Một mực đi thẳng, mãi tới khi Nhâm Tiểu Túc tìm được một nơi cản gió mới đào một hố đất nhỏ rồi bỏ hạt giống màu đỏ thẫm vào trong đó.

Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi hắn chôn hạt giống xuống, nó nhanh chóng nảy mầm, từng nhánh cây nhọn dài ra, đâm chồi lan tràn trong tuyết, thẳng tới khi bao quanh 10 mét mới ngừng lại.

Nếu xốc đống tuyết này lên, e rằng Nhâm Tiểu Túc có thể thấy được những nhánh dây mây dài màu đỏ trên mặt đất, chậm rãi chờ con mồi.

Giờ khắc này, thực vật giống như bài tú lơ khơ có liên kết với ý thức của Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc phát hiện, tính công kích của thực vật rất mạnh. Nếu Nhâm Tiểu Túc không có Nhâm Tiểu Túc khống chế, nó sẽ công kích hết thảy sinh vật nào tới gần!

Tình huống này là sao, Nhâm Tiểu Túc còn tưởng thứ đồ chơi này có thể ra trái cây để ăn, ai dè lại là thực vật công kích.

Không đúng, thay vì nói công kích, chi bằng nói là phòng ngự.

Nếu sau này đám Nhâm Tiểu Túc vào rừng ở, trồng loại cây này xung quanh sẽ không cần sợ dã thú nữa.

Nhâm Tiểu Túc nhìn hạt giống có màu sắc khác trong cung điện. Cũng không biết năng lực của nó là gì, dù sao cũng phải có một loại ăn được chứ…

Nhâm Tiểu Túc nghĩ vậy thì bỏ vào 5 cảm tạ tệ. Một lần có năm hạt giống rơi xuống khay, sau đó hắn vùi nó vào trong tuyết với khoảng cách xa xa nhau.

Trần Vô Địch ngồi trong lều vải đợi mãi.

Lý Thanh Chính hỏi:

- Vô Địch, sư phụ ngươi đi đâu?

Trần Vô Địch nghĩ nghĩ:

- Sư phụ đi bắt heo rừng về cho chúng ta ăn.

Lý Thanh Chính hỏi tiếp:

- Sao lâu vậy chưa về?

Trần Vô Địch nghĩ:

- Chắc heo rừng không chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play