- Các ngươi thật sự phát hiện cứ địa thí nghiệm hạt nhân của Khánh Chẩn ư?
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Không có, ta chỉ gạt Khánh Chẩn thôi. Lúc trước có người từng tiếp xúc với mấy chuyên gia nghiên cứu vật lý năng lượng cao kia. Kết quả không lâu sau họ đã mất tích, người một nhà cũng mất tích theo. Thế nhưng Khánh thị không hề nghiên cứu hạng mục này. Vì thế chúng ta nghi ngờ đây là một mình Khánh Chẩn làm. Chắc chắn hắn có trụ sở bí mật của riêng hắn.
- Không phải hắn là người Khánh thị ư. Sao phải đề phòng người nhà của mình, xây dựng cứ địa riêng?
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu.
- Bởi vì hắn biết rõ…
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Mười vị ảnh tử trong khoảng 100 năm nay của Khánh thị gần như chẳng có ai bước ra toàn vẹn. Cuối cùng thì ảnh tử vẫn chỉ là…. cái bóng chết.
- À.
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu.
Coi như đây là hành vi tự vệ của Khánh Chẩn đi.
Dương Tiểu Cận nói:
- Về sau, tốt nhất chúng ta cứ nói với bên ngoài là Hứa Hiển Sở cứu mình. Bằng không rất dễ bại lộ năng lực của ngươi. Lần này ta thật lòng khuyên ngươi, đừng để người khác biết ngươi có năng lực phục chế siêu phàm. Nếu để người khác biết, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ:
- Đợi đã, làm sao Tên Côn Đồ các ngươi biết Hứa Hiển Sở không ở hàng rào 109?
Dương Tiểu Cận ngừng một chút:
- Này cũng là ta lừa ngươi.
- Ha ha…
Kỳ thật trong lòng Nhâm Tiểu Túc vẫn còn nhiều nghi vấn. Hắn đang chứng thực với Dương Tiểu Cận:
- Lục Viễn cũng là người của Tên Côn Đồ? Ta thấy lúc trước hắn yểm hộ ngươi.
- Không phải…
Dương Tiểu Cận nói tiếp:
- Hắn là người Dương thị, Dương thị và Lý thị đều nghiên cứu kỹ thuật nano. Vì họ tin chắc trong tương lai kỹ thuật này sẽ là một bước đột phá trong quân đội. Kỳ thật Khánh Chẩn nói không sai, Dương thị muốn kỹ thuật nano cũng là chuẩn bị cho chiến tranh.
- Vậy Tên Côn Đồ có quan hệ gì với Dương thị?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi.
- Tên Công Đồ là tổ chức do siêu phàm giả đầu tiên của Dương thị sáng lập.
Dương Tiểu Cận nói:
- Kỳ thực quan hệ hai bên rất phức tạp. Hiện giờ hướng đi cả hai không hợp, đã dần mỗi người một ngả. Quan hệ không tốt thế nào thì khó nói bằng lời. Kỳ thật lúc đầu Tên Côn Đồ không phải tên thế này. Chỉ là mọi người đều gọi chúng ta là Tên Côn Đồ, chúng ta cảm thấy cái tên này dùng trong loạn thế cũng không sao.
Về phần hiện giờ Tên Côn Đồ và Dương thị đang có quan hệ gì, Nhâm Tiểu Túc không hỏi thêm. Chung quy đây cũng là chuyện nhà của Dương Tiểu Cận.
Bất quá, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc có phần không thích ứng. Hắn chỉ là một lưu dân mà thôi.
Dương Tiểu Cận đi tới trước một hòn đá. Chỉ thấy trên hòn đá có một ký tự kỳ quái được người khắc thành. Dương Tiểu Cận móc một thanh kim loại dài chừng một đầu ngón tay ra. Khi Dương Tiểu Cận đẩy một đầu của thanh kim loại, đạn tín hiệu được bắn lên trời.
Nhâm Tiểu Túc lẳng lặng nhìn một màn này. Đại khái dấu hiệu trên tảng đá kia là của Tên Côn Đồ để lại cho Dương Tiểu Cận. Xem ra nàng đang gọi đồng bạn tới.
Một chiếc xe đột nhiên lao tới từ lối nhỏ. Lạc Hinh Vũ ngồi trong xe việt dã thò đầu ra, điên cuồng vẫy vẫy tay:
- Tiểu Cận nha, may mà ngươi không sao.
Xe việt dã dừng trước mặt đám Nhâm Tiểu Túc. Tài xế là Lục Viễn. Hắn bước xuống xe, nói với Dương Tiểu Cận:
- Về nhà đi, nhiệm vụ thất bại rồi. Hinh Vũ không lấy được ổ cứng HDD, đã bị La mập mạp cướp đi.
Dương Tiểu Cận móc ổ cứng từ trong túi ra:
- Đây là lễ vật Khánh Chẩn đưa cho Dương thị. Dường như muốn mâu thuẫn giữa Lý thị và Dương thị trở nên sâu sắc hơn. Có điều không sao, dù sao quan hệ hai bên cũng chẳng ra hồn gì.
Lạc Hinh Vũ hoan hô một tiếng. Bất quá họ càng quan tâm sao Dương Tiểu Cận thoát ra được hơn. Dương Tiểu Cận giải thích:
- Hứa Hiển Sở liên thủ với Nhâm Tiểu Túc cứu ta. Thực lực hắn bây giờ rất mạnh, phải lưu ý một chút.
Lạc Hinh Vũ sững sờ:
- Lúc ấy ta có nhìn qua chiến trường. Hai người họ có lực sát thương mạnh như thế ư?
- Chủ yếu là công lao của Hứa Hiển Sở. Có vẻ bây giờ Hứa Hiển Sở đã tới hàng rào 178 rồi.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói.
- Ừ, vậy chúng ta về nhà thôi.
Lạc Hinh Vũ trêu chọc Nhâm Tiểu Túc:
- Này, Nhâm Tiểu Túc, ngươi có muốn tới hàng rào 88 với chúng ta không?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, hắn lắc đầu:
- Không, ta còn phải đi tìm em trai mình.
Dương Tiểu Cận nhìn hắn:
- Ta phải đi rồi.
Nhâm Tiểu Túc ừ một tiếng.
Dương Tiểu Cận nói:
- Tìm Nhan Lục Nguyên rồi dẫn họ tới hàng rào 88. Ta đợi ngươi ở đó.
- Ừ.
Dứt lời, Dương Tiểu Cận nhảy lên xe việt dã. Lục Viễn dẫm chân ga, xe việt dã rầm vang chạy về nơi xa.
Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc biết sớm muộn hai bên cũng phải từ biệt. Trước nay người trưởng thành từ biệt đều phong khinh vân đạm, thương cảm gì đó chỉ là chuyện trong thơ ca.
Muốn gặp lại thì gặp lại thôi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn chiếc xe đi về nơi xa. Chợt nhớ tới gì đó liền hô to:
- Các ngươi có thể cho ta quá giang một đoạn tới hướng bắc mà!
Có điều, xa việt dã đã khuất dạng.
Trên trời có bông tuyết rơi xuống. Đây là trận tuyết đầu mùa đông năm nay. Xem ra sẽ khá lớn, một trời phảng phất đầy bông tuyết như muốn cọ rửa hết thảy vết máu trên mặt đất.
Tại một nơi cắm trại ở phía bắc có không ít đống lửa. Hơn vạn người co ro run mình dưới giá rét, chỉ có chút ánh lửa trước mắt là đem tới cho họ ấm áp.
Lúc trước lực thí nghiệm chỉ phá thành, còn bây giờ chúng toàn lực truy sát cư dân hàng rào. Có thể nói số lượng của chúng chỉ tầm 10.000 mà cư dân hàng rào có tới mấy trăm ngàn. Cuối cùng vẫn có người bị lọt lại phía sau.
Hơn nữa, lúc ấy tiểu cô nương bên người Lý Thần Đàn cũng xuất thủ, mở ra một đường sống cho nạn dân.
Hiện giờ Lý Thần Đàn và tiểu cô nương tên Tư Ly Nhân kia chẳng biết đi đâu. Trước khi đi, nạn dân đau khổ cầu xin họ dẫn mình theo. Kết quả Lý Thần Đàn bảo họ đi tới hướng bắc, tìm một đội ngũ lái xe đạp sẽ có đường sống.
Đây chẳng khác nào trò đùa nhỏ của Lý Thần Đàn dành cho Nhâm Tiểu Túc cả.
Nạn dân đối với Lý Thần Đàn đã cứu mạng mình thì cung kính như thần. Có điều đám nạn dân này không biết, Lý Thần Đàn chính là người khởi xướng ra tai nạn này. Mà sau khi báo thù hàng rào 109 xong, Lý Thần Đàn không xuất thủ với Lý thị, hắn đi tới hàng rào khác của Lý thị.
Dường như hắn muốn thử dùng sức của một mình hắn lật đổ toàn bộ Lý thị vậy.
Các nạn dân đi tới phương bắt liền bắt gặp một đội ngũ lái xe đạp. So với đám Nhan Lục Nguyên lái xe đạp, mỗi người đeo túi thì đám nạn dân trông thảm hơn nhiều.
Lúc này, bỗng nhiên Vương Phú Quý thần bí nói:
- Lục Nguyên, ta tìm được đồ tốt, nói không chừng còn dùng tốt lắm.
Nhan Lục Nguyên nhìn Vương Phú Quý:
- Phú Quý thúc, ngươi tìm thấy cái gì?
Vương Phú Quý cẩn thận từng li từng tí lấy ra một bộ bài xì phé:
- Thấy không, một hộp tạc đạn nè!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT