Nhan Lục Nguyên nhìn hộp bài xì phé cũ nát của Vương Phú Quý rồi chân thành giải thích:

- Bài xì phé của anh ta mới là tạc đạn, trong tay ngươi… chỉ có thể dùng để đấu địa chủ thôi…

Vương Đại Long ở bên cạnh nói:

- Có thể chơi trác kim hoa không?

Nhan Lục Nguyên dừng lại:

- ….cũng có thể.

Lần trước mấy lá bài của Nhâm Tiểu Túc khiến Vương Phú Quý không khỏi kinh sợ, để lại ấn tượng không cách nào tiêu tàn trong lòng Vương Phú Quý. Trên đường đi, Vương Phú Quý nhặt được một bộ bài nên vui vẻ hồi lâu. Trong mắt hắn đấy là súng ống đạn dược đó. Kết quả bây giờ Nhan Lục Nguyên lại bảo hắn là không dùng được. Vương Phú Quý chậc chậc miệng:

- Vậy ta để lại cho Nhâm Tiểu Túc.

Nhan Lục Nguyên dở khóc dở cười. Tuy bài tú lơ khơ Nhâm Tiểu Túc cầm giống như bài thông thường, có điều đó là đồ vật của siêu phàm giả a…

Nạn dân bên cạnh không ngừng khóc than mà đám Nhan Lục Nguyên lại thảo luận không ngừng về chuyện bài tú lơ khơ, mắt thấy sắp lấy bài ra đánh tới nơi rồi.

Không thể không nói, có chuẩn bị và không chuẩn bị khác nhau xa. Tuy bên ngoài trời lạnh, dù chuẩn bị đầy đủ cũng không cách nào chu toàn. Có điều nếu so sánh hai bên, nhìn người khác thảm hơn sẽ thấy bản thân cũng không thảm lắm.

Trần Vô Địch nhỏ giọng nói thầm:

- Sư phụ sắp bị Nữ vương Nữ Nhi Quốc bắt đi rồi. Các người còn tâm tình ngồi chơi bài!

Vương Phú Quý vui cười hớn hở nói:

- Ngươi yên tâm, chắc chắn sư phụ không bỏ rơi chúng ta.

- Thật ư?

Hai mắt Trần Vô Địch sáng lên.

- Thật đấy.

Vương Phú Quý cười nói.

Trần Vô Địch:

- Vậy chúng ta chơi trác kim hoa đi. Ta chơi trác kim hoa rất giỏi.

Lúc này, ở phía xa trong đám người truyền tới tiếng kinh hô. Trần Vô Địch đứng lên thì thấy một nam nhân đang cướp khăn quàng cổ của một nữ nhân mập mạp.

Lúc này tuyết đã phủ trắng một mảng. Nam nhân kia mặc quần áo mùa thu không chịu được nhiệt độ thấp. Hắn không dám cướp của nam nhân khác, chỉ có thể đoạt của nữ nhân. Quần áo hắn không cướp được nhưng cướp khăn quàng cổ vẫn được.



Rất khó để tượng tượng người lâm vào nghịch cảnh có thể ti tiện cỡ nào. Chỉ cần có thể sống sót, hắn sẽ không tiếc sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.

Nhưng lúc này chỉ mới bắt đầu chạy trốn, lưu dân như Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ hiểu rõ vấn đề này. Càng về sau, đội ngũ dân chạy nạn sẽ càng không xong.

Lần trước chạy nạn, thời tiết không lạnh như thế nên nhân tính chưa bị buộc tới tuyệt cảnh. Đồ ăn cũng không khan hiếm, vì họ tìm được một mảnh khoai lang.

Nhưng lần này thì khác, sự tàn ác của con người phát huy hết mức trong lúc này.

Trần Vô Địch đứng dậy đi tới:

- Buông ra cho ta!

Nam nhân kia nhìn về phía Trần Vô Địch:

- Mắc mớ gì tới ngươi, ngươi tự lo cho mình đi!

Trần Vô Địch bị đối phương chọc cười:

- Ta là Tề thiên đại thánh chuyển thể thành người, phải quản mọi chuyện bất bình của thế gian. Ngươi mà không buông tay, ta sẽ đánh chết ngươi!

Đám Nhan Lục Nguyên ngồi bên đống lửa, lẳng lặng nhìn một màn này. Tính cách Trần Vô Địch mọi người đều rõ, trước kia tưởng Trần Vô Địch giả bộ, nhưng hiện tại họ phát hiện Trần Vô Địch thật chất là người như thế. Hắn tưởng mình thật sự là anh hùng.

Kỳ thật, khi còn bé Nhan Lục Nguyên từng theo Nhâm Tiểu Túc đi tới quán rượu nghe kể chuyện xưa. Hắn cũng từng tưởng tượng mình là anh hùng, thế nhưng khi đó Nhâm Tiểu Túc liền nói với hắn, thế giới này không cần khóc mướn, cũng không cần anh hùng.

Khi đó, Nhan Lục Nguyên cảm thấy Nhâm Tiểu Túc nói dối. Rõ ràng khi ấy Nhâm Tiểu Túc nghe chuyện xưa rất hăng say, chứng tỏ Nhâm Tiểu Túc cũng có giấc mộng làm anh hùng, chỉ là bị chính hắn bóp nát thôi.

Nếu cái giá của trí tuệ phát triển là sự yếu đuối của thân thể. Vậy để sinh tồn, Nhâm Tiểu Túc phải dập tắt mộng tưởng của chính mình.

Lúc này, nam nhân cướp đồ đánh một quyền về phía Trần Vô Địch. Trần Vô Địch không thèm trốn, hắn để một quyền kia nện lên mặt mình. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, cổ tay nam nhân kia như sắp gãy tới nơi mà Trần Vô Địch vẫn chẳng sao.

Nhan Lục Nguyên ở phía xa hô:

- Đừng đánh chết!

Trần Vô Địch:

- Ừ!

Nói xong, Trần Vô Địch nhẹ nhàng nện một quyền vào bụng nam nhân. Chỉ thấy nam nhân kia chậm rãi ngã xuống đất, cả người bị đánh cho chập choạng. Trần Vô Địch nói:

- Một giáo huấn nhỏ cho ngươi.

Nữ nhân bị cướp khăn quàng cổ đứng dậy giật lại đồ rồi vội nói với Trần Vô Địch:

- Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi.

- Việc nhỏ thôi.



Trần Vô Địch nói xong thì quay người rời đi.

Lúc này, nữ nhân như muốn kéo gần quan hệ với Trần Vô Địch mà nói:

- Chúng ta rất có duyên nha!

Ở nơi hoang dã này, nếu có người giúp đỡ thì tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn một chút. Đám người Trần Vô Địch có xe đạp chạy nên trông rất bắt mắt. Tất cả mọi người biết họ đã chuẩn bị đầy đủ, còn mang theo đồ ăn nữa. Cho nên đại tỷ này muốn dụ dỗ Trần Vô Địch.

Trần Vô Địch quay đầu lại:

- Hả? Có duyên?

Đại tỷ ngượng ngùng vuốt tóc:

- Không phải ngươi là Tề thiên đại thánh ư? Ta là Tử Hà, Triệu Tử Hà!

Lúc này, Trần Vô Địch nghe như sét đánh qua tai:

- Ngươi là Tử Hà?! Nhưng tuổi của ngươi sai sai!?

Triệu Tử Hà nói đùa:

- Chắc do chuyển thế sớm hơn ngươi vài năm…

Trần Vô Địch có phần tuyệt vọng. Đây đâu chỉ sớm hơn vài năm mà là sớm hơn mấy chục năm thì có. Ngươi cũng quá sốt ruột rồi!

Bất quá Trần Vô Địch cũng dần bình tĩnh lại, hắn nói:

- Đại tỷ hiểu nhầm rồi, ta không phải Tề thiên đại thánh phiên bản của ngươi.

Đám Nhan Lục Nguyên ngồi bên đống lửa cười tới bò lăn. Sau khi Trần Vô Địch quay về, họ cũng không đành lòng kích thích hắn. Lúc trước Trần Vô Địch bảo muốn tìm Tử Hà Tiên Tử kia. Kết quả hiện tại hắn phải đổi phiên bản rồi.

Tề thiên đại thánh còn có thể đổi phiên bản. Đây đại khái là đường lui cuối cùng của Trần Vô Địch…

Nguyên bản Nhan Lục Nguyên và Nhâm Tiểu Túc nghĩ, Tử Hà là một tình kiếp mà Trần Vô Địch tự tạo ra cho mình. Kết quả bây giờ Tử Hà thật sự xuất hiện, tay không giúp Trần Vô Địch chặt đứt thất tình lục dục…

Vào lúc này, trong vô tình Nhan Lục Nguyên thấy một bóng người chậm rãi đi tới trong đêm tuyết. Nạn dân cũng thấy thế nên không ngừng nghị luận, họ không ngờ bây giờ vẫn còn người chạy thoát khỏi hàng rào 109.

Không chờ những người khác kịp phản ứng, Trần Vô Địch đã nhao nhao đứng dậy. Nhan Lục Nguyên hưng phấn vẫy tay rồi hô to:

- Ca! Bên này bên này!

Tuy Nhan Lục Nguyên biết Nhâm Tiểu Túc nhất định không sao, có điều chỉ khi nhìn thấy người mới thật sự an tâm.

Đối với Nhan Lục Nguyên mà nói, nơi không có Nhâm Tiểu Túc, sống an nhàn cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play