- Lục Viễn là người của Tên Côn Đồ các ngươi. Cho nên ngươi sớm biết ta sẽ tới trường đó, thế nhưng ngươi lại giả bộ như cái gì cũng không biết.
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi cũng thông minh quá nhỉ…
- Ha ha ha ha!
Kết quả, Nhâm Tiểu Túc cười nửa ngày không ngừng khiến Dương Tiểu Cận chậm rãi cười rộ lên, phảng phất như bị Nhâm Tiểu Túc kéo theo.
Trong đường cống ngầm đen kịt này, thứ duy nhất phát sáng chỉ có ánh nến yếu ớt của Nhâm Tiểu Túc mà thôi. Có khả năng trên đỉnh đầu họ là vật thí nghiệm đang di chuyển, bất kỳ lúc nào cả hai cũng có thể lâm vào nguy hiểm. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đều biết cách mua vui trong đau khổ.
Dương Tiểu Cận cười đến mức ho khan. Thật vất vả nàng mới ổn định lại, đột nhiên nàng lại nói:
- Soa ngươi quay trở lại cứu ta?
- Ta quên mang ví tiền.
Nhâm Tiểu Túc nói một cách nghiêm túc.
- Ừ.
Dương Tiểu Cận đáp.
Dương Tiểu Cận lại nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết bí mật của ngươi. Bất quá, chính ngươi vẫn chưa ý thức được, trong giới siêu phàm giả, ngươi cũng được xem là rất lợi hại.
Dương Tiểu Cận nhớ lại tình hình chiến đấu lúc ấy.
Kỳ thật, khi đó nàng cũng không quá chắc Nhâm Tiểu Túc có thể đánh bại 6 vật thí nghiệm. Vì trong nhận thức của Dương Tiểu Cận, siêu phàm giả có thể một mình đối đầu 6 vật thí nghiệm không nhiều.
Hiện giờ, siêu phàm giả như măng mọc sau mưa. Kỳ thật năng lực họ cũng chưa đột phá được giới hạn. Tên Côn Đồ đã định nghĩa điểm giới hạn này bằng cách: Siêu phàm giả có thể đấu lại lực lượng quần thể không.
Điểm vừa thô bạo lại đơn giản này là thứ có thể khiến tập đoàn bị phá hủy.
Lý Thần Đàn xem như đạt được một nửa, vì hắn cần dựa vào năng lực thôi miên để thực hiện. Xem như lấy quần thể đối kháng quần thể, về phần lực lượng bản thể của hắn cũng chưa quá mạnh.
Nhưng sẽ có một ngày, trong giới siêu phàm giả, nhất định sẽ xuất hiện một cá thể cường đại chân chính.
Hiện tại Tên Côn Đồ có thể được xem là Chư Thần Lê Minh*.
*Nôm na là người trợ giúp siêu phàm giả sẽ thành công sau này.
Trên tầng thượng cao ốc, Dương Tiểu Cận đã thấy năng lực ảnh tử của Dương Tiểu Cận. Ảnh tử có thể dùng sức mạnh và tốc độ để nghiền ép lực lượng của vật thí nghiệm. Thế nhưng nếu bị một lượng lớn vật thí nghiệm vây công, nó cũng không thể nào phá hủy triệt để.
Điều khiến Dương Tiểu Cận ngoài ý muốn nhất là thanh đao của Nhâm Tiểu Túc và ảnh tử kia.
Nói thật, Dương Tiểu Cận chưa từng thấy thứ vũ khí gì có thể chặt đứt thân thể vật thí nghiệm. Đây không giống thứ mà nền văn minh nhân loại có thể tạo ra, này chỉ có thể kết luận là từ một năng lực khác của Nhâm Tiểu Túc.
Trong quá trình chiến đấu đó, Nhâm Tiểu Túc thể hiện ý thức chiến đấu cường đại. Cái gọi là ý thức chiến đấu không phải kỹ xảo… mà là bản năng!
Bản năng là thứ không thể huấn luyện được.
Huấn luyện có thể giúp nâng cao tốc độ sức mạnh. Giúp tốc độ nhanh hơn, kỹ xảo càng thêm xảo diệu, thế nhưng nó không thể nào thay thế bản năng.
Có người cần cần cù bù thông minh, chỉ có tinh anh chân chính mới hiểu, chăm chỉ mãi không cách nào thay thế thiên phú.
Mà Nhâm Tiểu Túc lại có thiên phú chiến đấu.
Nếu không phải sau đó có vật thí nghiệm bò lên đột nhiên tập kích, có thể Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng bị thương.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc móc một cái bánh quy áp súc ra, đưa một cái cho Dương Tiểu Cận, một cái nắm trong tay mình.
Dương Tiểu Cận không chút khách khí mà nhận lấy. Hai người họ đều bị thương tới đổ máu, phải bổ sung năng lượng cần thiết cho cơ thể.
Dương Tiểu Cận thấy ngọn nến dưới mặt đất thì chợt nhớ bữa ăn tối lãng mạn dưới ánh nến:
- Này có thể coi như chúng ta đang ăn tối dưới ánh nến không?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:
- Cái gì là ăn tối dưới ánh nến?
Dương Tiểu Cận cười cười:
- Không có gì.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
- Ta vừa nghe ngươi nhắc tới Trương Cảnh Lâm. Rốt cục Trương tiên sinh là người thế nào?
Dường như vấn đề này có chút khó nói với Dương Tiểu Cận. Thậm chí nàng cũng không cách nào tìm tòi từ ngữ để hình dung Trương Cảnh Lâm thật chuẩn.
- Đại khái, hắn là người tỉnh táo nhất ở thời đại này.
Câu trả lời này khiến Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
- Câu này là sao? Ở hàng rào 178, thân phận của hắn là gì? Hàng rào 178 lại bảo vệ cái gì?
- Bất kể là hàng rào hay thị trấn, chắc chắn tập đoàn sẽ nói với các người xung quanh rất an toàn. Vì họ xua đuổi dã thú và côn trùng sâu bọ đi hết rồi.
Dương Tiểu Cận nói:
- Chẳng lẽ không đúng?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút.
- Không phải.
Dương Tiểu Cận nói:
- Chủ yếu là ở hàng rào 178 ở tây bắc và phía bắc đồng cỏ hàng rào 169. Kỳ thật thứ họ ngăn trở không phải là dã thú, mà là người. Những người thời thời khắc khắc đều muốn xâm lấn đất đai của chúng ta.
- Như vật thí nghiệm?
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc.
- Không, là người như ta và ngươi.
Dương Tiểu Cận nhẹ giọng nói:
- Dù trải qua tai nạn, chiến tranh giữa người và người chưa bao giờ dừng lại. Hẳn đây là chuyện châm chọc nhất của con người.
Bí mật này trước giờ Nhâm Tiểu Túc chưa từng nghe qua. Nguyên lai bên ngoài hàng rào vẫn còn có con người!
Dương Tiểu Cận nói:
- Trương Cảnh Lâm vốn là chỉ huy chiến đội của hàng rào 178, người quản lý tối cao của nơi đó. Có điều hơn 10 năm trước hắn bỗng mất tích, rất nhiều người nói hắn chán ghét chiến tranh, không ai biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Bất quá người của hàng rào 178 đều đợi hắn về, đó là thế lực độc lập không nằm trong liên minh hàng rào. Những năm gần đây, thế lực Tông gia dần thẩm thấu vào hàng rào 178. Kết quả lần này Trương Cảnh Lâm quay về khiến kế hoạch của Tông gia hoàn toàn thất bại. Đám người ở hàng rào 178 chỉ nhìn Trương Cảnh Lâm, không cần tiền.
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc, trông Trương Cảnh Lâm cũng không giống một binh sĩ. Một người trông yếu đuối như thế lại có bối cảnh cưỡng hãn như vậy.
Bất quá điều này khiến Nhâm Tiểu Túc cũng yên tâm hơn. Hứa Hiển Sở cầm phong thư giới thiệu kia tới hàng rào 178 hẳn sẽ được đối xử tốt. Hắn cũng yên tâm hơn…
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới một vấn đề. Sao nhiệm vụ cứu vớt cư dân của hắn vẫn chưa hoàn thành. Chẳng phải hắn đã cứu được Dương Tiểu Cận đó sao?
Chẳng lẽ phải cứu ra khỏi hàng rào mới được xem là phù hợp?
Không đúng, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có vấn đề. Hắn nhìn Dương Tiểu Cận, thăm dò:
- Ngươi có chứng minh thư hàng rào 109 không?
Dương Tiểu Cận sững sờ một chút, có chút không hiểu vì sao Nhâm Tiểu Túc hỏi cái này:
- Không có a, lấy chứng minh thư làm gì? Có việc cứ để Lục thúc xử lý là được. Chúng ta không cần chứng minh thư.
Nhâm Tiểu Túc:
- …
A, như vậy Dương Tiểu Cận không được tính là cư dân hàng rào rồi?!
Khó trách cung điện lại cường độ chữ “cư dân hàng rào”. Xem ra ý của cung điện là sợ Nhâm Tiểu Túc cứu Dương Tiểu Cận, không cứu những người khác.
Lúc ấy Nhâm Tiểu Túc không hiểu rõ được ý nghĩa của nhiệm vụ!
Dương Tiểu Cận nghi ngờ nói:
- Lúc ấy, ta cảm thấy có chút kỳ quặc. Rõ ràng trên phố có rất nhiều người sống chạy trối chết. Sao đột nhiên vật thí nghiệm lại tới vây công ta.
Nhâm Tiểu Túc có chút suy nghĩ:
- Khả năng cao là vì ngươi không phải cư dân hàng rào.
Dương Tiểu Cận:
- ???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT