Tiếng bước chân vang lên dưới đường cống ngầm u ám, khác hẳn với không gian nhỏ hẹp mà Nhâm Tiểu Túc tưởng tượng. Đường cống thoát nước của hàng rào 109 được thiết kế dựa theo tiêu chuẩn của hầm trú ẩn.
Lúc hàng rào được xây dựng, mọi người đều sống dưới bóng ma của tai biến. Vì thế khi xây dựng hàng rào, rất nhiều nhà thiết kế cân nhắc tới việc tai biến lần nữa xảy ra.
Cho nên hiện giờ, thiết kế của đường cống ngầm của hàng rào 109 cực kỳ rộng rãi.
Đương nhiên, cũng chỉ có vậy.
Ảnh tử đi dưới bóng tối, vai trái đang vác Dương Tiểu Cận đang hôn mê, vai phải vác Nhâm Tiểu Túc…
Nhâm Tiểu Túc cũng bị thương, máu hắn theo cánh tay nhỏ giọt xuống, từng giọt từng giọt rơi vào màn nước bẩn đục ngầu.
Dường như bị huyết dịch hấp dẫn, mấy con chuột cống to lớn dưới cống ngầm ló đầu nhìn ảnh tử cùng hai người bị thương được nó vác trên vai.
Nhưng không biết vì sao, những con chuột này vẫn chẳng dám tập kích.
Nhâm Tiểu Túc chịu đựng đau đớn từ vết thương trên người và sự cắn xé tới từ vết thương của ảnh tử.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc chiến đấu ở cường độ cao thế này. Ngay từ đầu, Nhâm Tiểu Túc cho rằng đối mặt với 6 vật thí nghiệm cũng chẳng sao. Kết quả khi đánh nhau hắn mới phát hiện, trong tòa cao ốc còn bốn năm vật thí nghiệm cũng bị hấp dẫn tới.
Khi đó, vài vật thí nghiệm bị đạp ngã khỏi tầng lầu, không lưu lại thi thể trên tầng thương, cho nên khi Lạc Hinh Vũ tới đã phán đoán sai tình hình chiến đấu.
Lạc Hinh Vũ nghĩ, siêu phàm giả có thể một lần đánh chết 6 vật thí nghiệm thì lợi hại tới mức nào. Nàng không dám nghĩ thêm nữa.
Đây là thời đại siêu phàm giả quật khởi. Mọi người đều tò mò về năng lực siêu phàm. Trừ phi yêu nghiệt như Lý Thần Đàn, bằng không rất khó lòng dùng chất lượng để san bằng số lượng.
Cũng chính vì thế, hiện nay không có ai đủ lực lượng vượt qua số lượng cả. Siêu phàm giả chưa cường đại tới mức độ đó, bằng không đã chẳng phải ẩn nấp dưới sự truy đuổi của tập đoàn.
Tổ chức có siêu phàm giả đều có chung một nhận thức, cá thể cường đại như thế sớm muộn gì cũng quật khởi.
Dưới khiêng vác của ảnh tử, Dương Tiểu Cận dần tỉnh lại. Lúc này, toàn thân nàng đau nhức tới mức không cử động được:
- Nhâm Tiểu Túc?
Âm thanh này vang lên trong đường cống khoáng đảng rất nổi bật. Nhâm Tiểu Túc uể oải:
- Hả?
- Chúng ta đang ở đâu?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Hỏi hay lắm.
Nhâm Tiểu Túc đáp:
- Theo nghĩa đen mà nói, bây giờ ta đang ở trong cống thoát nước. Nói đúng hơn, hiện tại ta cũng không rõ địa điểm cụ thể…
Trong nháy mắt, Dương Tiểu Cận đoán được, khả năng cao Nhâm Tiểu Túc cũng bị thương. Có điều đối phương vẫn không ngừng việc nói nhảm lại, hẳn bị thương cũng không nghiêm trọng…
Lúc này, ảnh tử dừng bước. Rốt cục nó cũng tìm được một nơi khô ráo và cao để thả Dương Tiểu Cận và Nhâm Tiểu Túc xuống.
Dương Tiểu Cận và Nhâm Tiểu Túc dựa vào vách tường, ngồi bệt dưới đất. Nhâm Tiểu Túc lấy một cây nến ra đốt. Hắn hỏi:
- Lần này sao Lạc Hinh Vũ không cứu ngươi?
- Chắc đã có chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Tinh thần Dương Tiểu Cận đã tốt hơn:
- Nếu không có việc ngoài ý muốn, nàng nhất định tới.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc cũng không buông tha việc chụp “mũ” người khác. Hắn nói với ảnh tử:
- Cám ơn ngươi, lão Hứa…
Dương Tiểu Cận cười rộ lên:
- Hiện tại miệng vết thương rất đau, ngươi đừng chọc ta cười.
- Lão Hứa đặc biệt chạy về từ hơn 100km bên ngoài để cứu chúng ta. Chẳng lẽ ngươi không thể cám ơn hắn một câu à?
Nhâm Tiểu Túc nói một cách chính nghĩa.
- Trên người Hứa Hiển Sở có thiết bị theo dõi của chúng ta.
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Buổi sáng, ta vừa thấy hắn đã đi qua Ô Sơn, đang chạy về phía tây bắc có hàng rào 178. Là ngươi kêu hắn đi hướng đó mà. Ta nhớ ngươi từng nhắc tới Trương Cảnh Lâm. Khi ấy ta cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua ta cảm thấy tên này nghe quen tai, cũng không xác định đó có phải người ta biết không.
Nhâm Tiểu Túc phẫn nộ:
- Các ngươi dựa vào đâu mà theo dõi lão Hứa!
- Ngươi đừng đánh trống lảng.
Dương Tiểu Cận nhẹ giọng:
- Ta nghĩ mãi cũng không hiểu một vấn đề. Rõ ràng lúc ấy người ta thấy trong Cảnh Sơn là ngươi. Kết quả lúc đó Khánh thị không truy nã ngươi mà treo thưởng Hứa Hiển Sở với số tiền lớn như thế…
Nhâm Tiểu Túc chột dạ:
- Không liên quan tới ta. Ngươi đừng giội nước bẩn lên người ta.
- Cho nên, năng lực siêu phàm của ngươi là phục chế năng lực của người khác.
Dương Tiểu Cận nhẹ giọng:
- Ngươi cũng từng phục chế năng lực của ta. Ta đã tỉ mỉ nghiên cứu qua, góc độ ngươi giơ súng giống y đúc ta, không lệch đi tí nào.
Lúc trước, Dương Tiểu Cận cảm thấy động tác giơ súng của Nhâm Tiểu Túc quen thuộc một cách kỳ quái. Cho tới bây giờ, nàng cẩn thận suy nghĩ mới dần hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, Dương Tiểu Cận không biết nên đánh giá năng lực của Nhâm Tiểu Túc thế nào. Một điều mà các tổ chức có siêu phàm giả công nhận là: một siêu phàm giả không thể cùng lúc có hai loại năng lực.
Có lẽ Nhâm Tiểu Túc khác, năng lực của hắn đã sớm vượt qua hai loại.
Tất cả mọi người đều là siêu phàm giả. Kết quả bản thân vất vả thức tỉnh năng lực lại bị người khác nhẹ nhàng phục chế. Thậm chí còn mạnh hơn bản chính nữa, điều này thật quá đáng giận.
Tỷ như ảnh tử của Hứa Hiển Sở không mạnh bằng Nhâm Tiểu Túc chẳng hạn.
Cho nên Dương Tiểu Cận có cảm giác… năng lực Nhâm Tiểu Túc phảng phất như ở trên các siêu phàm giả khác.
Ngay sau đó, Dương Tiểu Cận tiếp tục nói:
- Cho nên mấy ngày hôm trước, Khánh thị bỗng nhiên nâng cao mức giá treo thưởng của Lạc Hinh Vũ cũng vì ngươi ban tặng.
Nhâm Tiểu Túc nhất quyết không nhận:
- Không có! Không phải ta a!
Không phải Nhâm Tiểu Túc lo người khác biết hắn vu oan cho Lạc Hinh Vũ, mà là Nhâm Tiểu Túc không muốn Dương Tiểu Cận biết khi hắn phục chế năng lực siêu phàm của người khác bị gặp sự cố. Người khác có thể dẫn người đi xuyên không gian, còn hắn chỉ xuyên được mỗi cánh tay…
Nói ra chẳng phải mất mặt lắm à…
- Cho nên chuyện gì ngươi cũng biết à.
Dương Tiểu Cận khẽ cười.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, cũng không thể để Dương Tiểu Cận vạch trần bản thân. Hắn phải phản kích, Nhâm Tiểu Túc bỗng nói:
- Trước tiên chúng ta nên bàn cách thoát khỏi hàng rào. Kế hoạch của ta khá tốt. Tuy chúng ta chạy nhanh nhưng thể lực không đủ, khoảng cách lại quá xa. Cho nên cần có phương tiện di chuyển. Ta có một chiếc xe đạp, không phải ngươi biết chạy xe đạp à. Đợi thương thế ngươi tốt hơn, ngươi liền lái xe đạp chở ta chạy trốn.
Dương Tiểu Cận im lặng một lúc rồi bình tĩnh nói:
- Không được, ta không biết lái xe đạp.
- Ha ha ha ha ha…
Nhâm Tiểu Túc cười rộ lên. Dương Tiểu Cận, ngươi cũng có ngày hôm nay!
- Cười cho đã đi.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT