Edit: Ngọc

----

Diệp Thiều Hoa đứng vững.

Sau đó nhìn về ngã tư cách đó không xa.

Cô nhớ rõ nơi này sẽ có lần công nhân vệ sinh nhỏ tuổi xuất hiện.

Chờ một phút đồng hồ, 2 công nhân vệ sinh mặc 1 bộ đồ màu đen cuối cùng cũng xuất hiện.

Diễn biến giống hệt như ba mươi phút trước.

Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, cô biết đại khái . . . Cái thế giới này không giống mấy thế giới kia.

Cô dựa theo nội dung cốt truyện đi một lượt.

Đến cửa chính nhà họ Diệp, Diệp Quốc Phú gọi cho cô, nói bà nội Diệp xảy ra chuyện.

Chỉ có điều lần này, Diệp Thiều Hoa không bỏ điện thoại vào túi.

Đẩy cửa ra, lần này Diệp Vân không ngồi ở trêи ghế sa lông, bên cạnh cũng không có nước.

Cô ta đứng ở trong đại sảnh, cười rất giống lúc nãy, "Thiều Hoa, em trở về rồi . . ."

Diệp Vân nhìn Diệp Thiều Hoa chưa hề nói bất luận cái gì, trực tiếp đi vào, nụ cười trêи mặt càng tăng lên.

Đối với điện thoại Diệp Thiều Hoa cầm trong tay cũng không có để ý.

Diệp Thiều Hoa, mày có thể ngửi được mùi thuốc trong nước, còn có thể ngửi được mùi trong không khí chắc? Mày thông minh như vậy, có thể thi được top 1 cả nước, nhưng mày có lẽ không thể ngờ, tao đã sớm không còn là một Diệp Vân bình thường rồi, vì tao trọng sinh.

Dù thế nào mày cũng chỉ là một người bình thường, còn tao thì không.

Diệp Thiều Hoa đi vào trong phòng đứng một phút đồng hồ, mới nhìn qua hướng Diệp Vân, "Diethyl ether?"

"Không nghĩ tới nhanh như vậy mày có thể đoán được, đáng tiếc cũng vô dụng." Diệp Vân trêи mặt mang ý cười nhạt nhẽo, cô ta thong dong ngồi lên trêи ghế sa lon bên cạnh Diệp Thiều Hoa, từ bên trong bàn trà lấy ra một bộ dụng cụ giải phẫu "Nhiều nhất là ba phút, mày sẽ ngã xuống."

"Vì sao?" Diệp Thiều Hoa tựa hồ có chút không hiểu"Tôi không hề chọc giận cô? Những người khác cho là tôi đẩy Dương Cầm, nhưng cô là người rõ ràng nhất, không phải là tôi."

"Đương nhiên, nhưng những cái này ai lại để ý đâu? Tất cả mọi người đều biết rất rõ muốn em trai tao biến mất là mày, tao trải qua vô số lần thí nghiệm, tuyệt đối sẽ không đổ máu, cũng sẽ không để cho em trai tao có việc gì." Diệp Vân biết năng lực của mình, cho nên cũng không có phủ nhận:"Trạng nguyên cả nước, tiền đồ vô lượng, đáng tiếc."



Diệp Vân biết rõ Diệp Thiều Hoa đang bẫy mình, nhưng cô ta một chút cũng không để ý.

Dù sao, nếu xảy ra chuyện gì, cô ta cũng sẽ làm lại. Nếu không, sao cô ta có thể tính kế cho Dương Cầm mang thai con của Diệp Quốc Phú được chứ?

Diệp Quốc Phú để ý Diệp Thiều Hoa như vậy, ngàn vạn lần luôn có một lần sơ hở.

"Cho nên bây giờ cô vì công ty, vì em trai cô cho nên phải động thủ với tôi sao?" Diệp Thiều Hoa nhìn về phía Diệp Vân.

"Không, sao mày lại nghĩ như thế vậy? Tao còn thiết kế Mạnh Trạch đây, tên ngu xuẩn kia khẳng định không biết đêm hôm đó là ta cho hắn uống thêm liều thuốc, nhưng thế thì sao? Hắn vẫn vứt bỏ mày." Biểu hiện trêи mặt Diệp Vân vẫn như cũ hoàn mỹ vô khuyết: "Đương nhiên tao chỉ muốn tim của mày, Chuyên gia nước M bên kia đã liên lạc với tao. Chỉ cần lấy được trái tim của mày, tao có thể sống được lâu hơn, vốn còn muốn tìm Mạnh Trạch hỗ trợ, đáng tiếc hắn hiện tại đã không nghe lời."

"Trái tim?" Diệp Thiều Hoa thanh âm có chút yếu: "Vẻn vẹn đều vì trái tim sao?"

Hóa ra, là bởi vì trái tim của cô.

Diệp Vân cầm giao cho giải phẫu hiện ra hàn quang lên, nhìn biểu lộ của Diệp Thiều Hoa càng ngày càng mê mang, "Đúng vậy, nhưng mày không có theo dự tính của tao, cũng không sao, dù sao bây giờ trái tim của mày càng thích hợp với tao."

Diệp Thiều Hoa hít một hơi thật sâu.

Đại khái làm rõ ý nghĩ một chút.

Khó trách cái thế giới này lộ ra một điểm không thích hợp.

Diệp Quốc Phú yêu mẹ nguyên chủ như vậy,, bà cũng rất nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh, hầu hết phụ nữ đều muốn sinh con cho ông, nhưng tại sao chỉ mình Dương Cầm thành công.

Nguyên chủ thành tích tốt như vậy, nhất định phải chịu được, sao lại sa đọa như vậy?

Còn Diệp Vân, trêи thực tế cô ta mặc dù trọng sinh, nhưng đầu óc cũng không có thông minh như thế.

Nhưng hết lần này tới lần khác, vô luận chuyện gì cô ta đều làm rất hoàn mỹ.

. . .

Hiện tại cô rốt cuộc hiểu rõ.

Nguyên lai hệ thống cho nội dung cốt truyện chính là sai lầm.

Trọng yếu nhất là, cô ta đọc file.

Chỉ cần phát hiện một điểm không đúng, Diệp Vân sẽ đọc file làm lại, giống như một bug vậy đó.

Cô cầm lấy điện thoại, nói khẽ: "Chú cảnh sát, làm phiền các ngươi tra một chút nước M có phải đang có một chuyên gia giải phẫu đang chờ cháu không."



"Diệp tiểu thư, xin cô cần phải cam đoan an toàn của bản thân! Hiện tại phạm nhân tinh thần không bình thường, chúng tôi lập tức tới!"

Mà trêи mạng.

"Thế giới vậy mà có kiểu người này, cảnh sát, chú nhất định phải trừng phạt thích đáng."

"Cái người tên Diệp Vân này không những bị tâm thần mà còn mắc chứng hoang tưởng."

"Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ, đau lòng thay cho chị gái . . ."

Chờ chút?

Diệp Vân nhìn điện thoại trong tay Diệp Thiều Hoa, rốt cuộc phát hiện có chỗ nào đó không được bình thường.

Cảnh sát, Diệp Thiều Hoa vậy mà báo cảnh sát?

Cùng lúc đó, chuông điện thoại Diệp Vân bỗng nhiên reo lên, người đầu tiên gọi điện thoại cho cô không phải Diệp Quốc Phú, mà là giọng nói của Dương Cầm: "Diệp Vân, con biết con đang làm gì không? !"

Diệp Quốc Phú và bà nội Diệp bên kia căn bản cũng không ngừng chân, vội vã lái xe hơi tới.

Cảnh sát đã ra tay, nhưng mà động tác đều không nhanh như Vân Dặc.

Bên kia không chỉ tìm được chuyên gia phẫu thuật tim, mà còn tìm được nơi để Diệp Vân giấu giếm với Diệp Thiếu Hoa.

Cảnh sát đứng ở bên cạnh Vân Dặc, cũng có thể cảm giác được hàn ý trêи người hắn lạnh đến thấu xương.

Diệp Vân trực tiếp cúp điện thoại, cô ta đã nghe ra tiếng chuông cảnh báo bên ngoài, nhưng mà trêи mặt vẫn không bối rối, chỉ là khẽ mỉm cười: "Diệp Thiều Hoa, tao thừa nhận mày rất thông minh."

"Chỉ tiếc, có một việc mày từ đầu đến cuối đều không ngờ rằng."

Diệp Vân vừa nói, chậm rãi cười, cô ta nhìn Diệp Thiều Hoa: "Yên tâm, lần tiếp theo thì sẽ không."

Nhưng mà, cô ta cười cười, nụ cười trêи mặt dần dần biến mất.

Thậm chí, còn vô cùng kinh hoàng.

Diệp Thiều Hoa vẫn như cũ hai ôm hoàn ngực, "Trọng sinh, đọc được file, Diệp Vân, bàn tay vàng của cô to thật đấy."

Nghe được câu nói này của Diệp Thiều Hoa, con mắt Diệp Vân trợn thật lớn.

“Thật đáng tiếc.” Diệp Thiều Hoa cười vô cùng trong trẻo, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, làm lông mày cô ngược ánh sáng, nhìn rất đẹp, “Thật là trùng hợp, tôi cũng trọng sinh, Diệp Vân, cô đoán xem tại sao không đọc được file. . Nếu có thể, đoán xem, tôi đã tái sinh bao nhiêu lần? "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play