“Không.” Mạnh Đồng lúc này mới khẽ nói:“Vậy bà thực sự không biết, cô ấy đạt hạng nhất quốc gia với số điểm cao hơn vị trí thứ hai tận 20 điểm sao?”
Mạnh đổng nói xong, toàn bộ phòng khách, vô cùng yên tĩnh.
Nhìn vào biểu hiện của họ một vòng.
Đặc biệt là bà nội Diệp, bà ngạc nhiên đến mức không giấu được nếp nhăn trêи mặt.
Mạnh đổng xác định, mấy người này thật sự không biết.
Trêи thực tế, hiện tại Mạnh đổng nhìn Diệp Vân với ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Trước đó khi xác định Diệp Thiều Hoa không muốn phát triển, hắn vội vã không nén nổi để Mạnh Trạch giải trừ tất cả quan hệ với Diệp Thiều Hoa.
Chớ nói chi là lúc ấy Dương Cầm xác định cái thai trong bụng là con trai, về sau gia sản nhà họ Diệp rất có thể là của chị em Diệp Vân, bởi vì điều này hắn chấp nhận quan hệ của Mạnh Trạch và Diệp Vân.
Thế nhưng là hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Thiều Hoa bởi vì mẹ mà sa đọa, vậy mà cmn lại quật khởi!
Diệp Vân cùng bà nội Diệp nghe được top 1 cả nước động tác liền cứng ngắc lại.
Hành động đầu tiên của Diệp Vân là nhấc điện thoại lên và tìm kiếm trêи Internet trong sự hoài nghi.
Nếu như không phải trong nhà có người thi đại học, ngoại trừ mấy trường đó, căn bản không ai chú ý tới kết quả thi đại học, Diệp Vân cũng như vậy, tìm kiếm lúc này, tin tức tràn ngập đều là về tiểu thư Diệp gia. Diệp Thiều Hoa.
Trêи mạng miêu tả rất cặn kẽ, Diệp Vân đã nhìn thấy độ khó của đề thi được đăng lên weibo.
Cô ta choáng váng trước thành tích của Diệp Thiều Hoa, sao Diệp Thiều Hoa có thể đạt được số điểm này chứ?
Cô không phải ba năm không chạm qua sách sao?
Diệp Vân rõ rõ ràng ràng nhớ kỹ đời trước không có chuyện này, Diệp Thiều Hoa cũng bởi vì đánh nhau bị cho nghỉ học, nhưng bây giờ chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ cô ta trọng sinh một đời còn không bằng đời trước?
Diệp Vân không tin, cô ta che ngực, có chút thở không nổi.
"A Vân, cháu không sao chứ?" Bà nội Diệp lấy lại tinh thần, nhìn thấy Diệp Vân bờ môi phát tím.
Diệp Vân miễn cưỡng nở nụ cười, "Không có việc gì."
Chỉ là bờ môi có chút phát tím, ánh mắt trầm xuống càng thêm dữ tợn.
**
Giáo sư từ Đại học B đã gọi điện cho Diệp Thiều Hoa vài lần, cuối cùng Diệp Thiều Hoa quyết định đi học Đại học B.
"Vừa vặn." Giáo sư vô cùng nhiệt tình: "Em có một vị đàn anh cũng ở Thanh thị, vừa vặn có hạng mục đang nghiên cứu, em lại am hiểu không gian đa chiều nhỉ ! Ngày mai để vị đàn anh kia tìm em."
Còn chưa tới đại học B, đã bắt đầu nhận hạng mục.
Giáo sư quá an tâm về năng lực của Diệp Thiều Hoa.
Nhưng cũng là vì câu hỏi toán cuối cùng năm nay liên quan đến không gian đa chiều nên Diệp Thiều Hoa đạt điểm tuyệt đối. Giáo sư nghe được từ những người có liên quan rằng cô đã sử dụng cách ngắn gọn hơn câu trả lời để trả lời câu hỏi.
Hắn biết lý lịch của học sinh này là gì, nhưng cũng thắc mắc tại sao một thiên tài toán học như vậy lại không tham gia IMO.
“Cậu điền cái gì á?” Dư Hằng cùng những người khác nghiêng người xem nguyện vọng của Diệp Thiều Hoa.
Những người khác tốt xấu đều điền nguyện vọng 1 nguyện vọng 2, cuối cùng còn sợ bản thân không đủ trình độ điền nguyện vọng 3.
Bọn họ nhìn nguyện vọng của Diệp Thiều Hoa.
Sạch sẽ.
Chỉ có duy nhất 1 nguyện vọng
Đại học B
Cái nguyện vọng này, phách lối vcl.
"Lão đại không hổ danh là lão đại:" Đám người Vu Hàng cầm bút của mình hướng về phía Diệp Thiều Hoa bái phục:"Không thể trêu vào, không thể trêu vào."
Đám người này, chỉ có Vu Hàng đặt nguyện vọng 1 là đại học B, những người khác không đủ điểm.
Sau khi điền xong, Diệp Thiều Hoa bị bọn họ kéo ra làm dây.
Vừa ra khỏi cửa liền nhận được một cuộc điện thoại.
"Xin chào?" Diệp Thiều Hoa cong mi mắt.
Gần đây có quá nhiều cuộc gọi, cô lười xem là ai.
"Thiều Hoa, tớ là Hứa Mộng Khiết." đầu bên kia điện thoại là một giọng nói rất ngọt ngào, "Thời gian họp lớp lần trước tớ đã chọn rồi. Chuyện là các bạn học cũ của chúng ta đều được nghỉ vào đầu tháng 7, nếu không ngày 3 sau đi, cậu có thời gian tới không?"
Họp lớp?
Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, nhớ lại điểm này, cô vừa tới cái thế giới này, có một người nữ sinh ở trường học Nhất Trung mời cô đi.
Không nghĩ đến Hứa Mộng Khiết này còn nhớ rõ.
"Vừa hay cậu cũng thi đại học xong rồi." Hứa Mộng Khiết mãi không nghe được câu trả lời của Diệp Thiều Hoa, tưởng cô không dám đến, nói: " Sao cậu lại không nói gì? Cậu không muốn đến à? Đừng, còn nhiều người đang chờ cậu đấy, nam thần trung học trước kia cũng đến."
Diệp Thiều Hoa lấy lại tinh thần, nở nụ cười, "Được, gửi thời gian và địa chỉ cho tôi là được."
Từ bây giờ đến ngày mùng 3 còn mấy ngày nữa, không vội!
Đầu bên kia điện thoại Hứa Mộng Khiết nghe vậy, hướng về phía nam sinh đẹp trai bên cạnh, nói: "Nghiêm Sênh, Thiều Hoa nói cô ấy sẽ đến."
Hai tháng trước, cô ả mời Diệp Thiều Hoa, tưởng rằng cô sẽ không đi, không nghĩ tới đối phương vậy mà đáp ứng.
Diệp Thiều Hoa không biết Hứa Mộng Khiết tìm cô đi họp lớp hoàn toàn chính là muốn xem bộ dạng thất bại hiện giờ của cô.
Bất quá coi như biết rõ cô cũng không để ý.
Mặc dù đã thi ĐH xong, nhưng cô còn có việc phải giải quyết.
Mọi việc trong công ty đang chờ đợi cô, cô cũng đang bận rộn với việc nghiên cứu học thuật mà giáo sư giao.
Còn có đám nhóc con lớp 13, nguyên một đám khăng khăng muốn mời từng người một đến nhà mình ăn.
Khi Diệp Thiều Hoa trở về biệt thự, Diệp Quốc Phú không có ở nhà.
Quản gia và những người khác cũng không có ở đó.
Thời điểm đứng ở cửa biệt thự nhận được điện thoại của Diệp Quốc Phú: "Thiều Hoa, bà con bên này xảy ra chút chuyện, cha đi xem một chuyến."
Cô cúp điện thoại đi vào cửa, lại phát hiện Diệp Vân ngồi trong đại sảnh hết sức bình tĩnh.
"Thiều Hoa, em trở về rồi, cha không có ở đây, em uống miếng nước đi." Diệp Vân ôn hòa nhìn Diệp Thiều Hoa.
Còn thân mật rót cho cô một chén nước.
Diệp Thiều Hoa nhìn ly nước này, nửa ngày không nhúc nhích.
Diệp Vân vốn là đang cười, càng về sau, nụ cười có chút cứng ngắc lại:"Thiều Hoa, vì sao em không uống?"
"Uống nước có thuốc mê này?" Diệp Thiều Hoa khiêu mi.
Dù sao, bây giờ muốn trở thành đặc vụ cũng không dễ dàng, nếu không biết được mấy cái mánh khóe này sao xứng làm đặc công được chứ.
"Cô ngửi được mùi thuốc sao?” Diệp Vân ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Hoa, Diệp Thiều Hoa nhận thấy trong mắt cô ta chỉ có kinh ngạc, không có sợ hãi, thậm chí là hoảng sợ.
Diệp Thiều Hoa còn muốn nói điều gì, đột nhiên trước mắt một mảnh sương trắng, đầu óc có chút đau đớn.
Lần nữa lấy lại tinh thần, cô phát hiện mình tại nhận một cuộc điện thoại: "Tại sao cậu không nói chuyện? Chẳng lẽ cậu không tới? Đừng, rất nhiều người cũng đang chờ cậu đây, nam thần trường trung học cũng đến đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT