Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 27 - Hương sắc khuynh thành (9)


1 năm

trướctiếp

Chương 29: Hương sắc khuynh thành (9)

Editor: Mòi học tra

Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Đau khổ ở hiện trường đông cung hồi lâu, Lâm Dung Vi nghe thấy tiếng tân nương như sắp khóc, vốn tưởng rằng sẽ kết thúc sớm thôi. Không ngờ đêm hôm đó hào quang lang sói của nam chính thức tỉnh, một đêm chiến n hiệp. Vẻ mặt hốt hoảng cùng bộ dáng cả người rã rời của tân nương in thật sâu trong đầu y.

"Không muốn nữa..." Giọng tân nương yếu ớt hơi khàn như chim nhỏ bị thương, trông mong đổi lấy một chút thương tiếc.

"Ngoan nào." Lãnh Văn Uyên cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán mướt mồ hôi của tân nương, như chuồn chuồn lướt một đường xuống dưới. Cọ vào vành tai ửng đỏ, vân vê đầu tai bằng lưỡi, thi thoảng nhay cắn.

Hơi nước mù mịt, trên người tân nương đọng một lớp mồ hôi mỏng như bạch ngọc phủ phấn. Đầu ngón tay phiếm hồng víu chặt lấy lưng Lãnh Văn Uyên lưu lại những dấu vết mờ ám.

"Không... không chịu nổi nữa..." Trong mắt tân nương ngậm nước như chực chờ rơi xuống.

"Sau này không được phép lạnh nhạt với ta như vậy, biết chưa?" Lãnh Văn Uyên khẽ vén lọn tóc ướt đẫm của tân nương ra sau tai, ánh mắt yêu chiều, "Phu nhân có thể lạnh lùng với bất cứ ai nhưng tuyệt đối không thể làm thế với vi phu. Mỗi lần vi phu thấy ngươi tỏ ra lạnh lùng xa cách, trái tim ta như bị bóp nghẹt vậy."

Tân nương nhắm mắt lại hai hàng lệ trong suốt lăn xuống.

Lãnh Văn Uyên nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của tân nương, siết chặt tân nương trong ngực, thần sắc thương xót và phức tạp.

"Thật tốt, cuối cùng ta và ngươi cùng về chung một nhà."

Một câu cuối cùng nhẹ nhàng nhưng khổ sở âm ỉ như vậy. Lâm Dung Vi chợt nhận ra rằng Lãnh Văn Uyên đã biết mình ở trong mộng hắn nên hắn mới không kiêng kị gì cả.

Giống như nằm mơ thấy cấp trên đáng ghét, khi nhận ra đấy là giấc mơ liền thoải mái thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh cho hắn kêu cha.

Hơi nước càng lúc càng dày đặc, mờ mịt đến mức không thấy rõ hai người trong suối nước nóng bên kia. Trước mắt mờ mịt một lúc, Lâm Dung Vi bừng tỉnh, nghiên mực nằm yên ắng trên án kỉ vẫn chưa khô.

Quả thật là một giấc mộng hoàng lương.

[Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ thứ chín hoàn thành, tiến trình +4%. Kích thích không? Kích thích không?]

<Nói ngắn gọn, bản tôn đang rối lắm.> Lâm Dung Vi không dám nhớ lại nội dung giấc mộng kia. Chỉ cảm thấy hình như mình vào nhầm phim trường rồi.

<Về nhiệm vụ thứ mười, muốn cùng nam chính hưởng chung tác dụng của đan dược. Ngoài song tu ra còn có cách nào khác không?> Lâm Dung Vi lo lắng.

[Trừ song tu ra không còn cách nào khác. Nhưng mà...]

<Nhưng nhị cái gì, hệ thống anh ấp a ấp úng làm người ta sốt hết cả ruột.> Lâm Dung Vi có chút nóng nảy.

Hệ thống dừng một chút, từ tốn chậm rãi đáp lại, [Đúng là chỉ có cách song tu, nhưng không nói rằng cậu nhất định phải nằm dưới.]

Lâm Dung Vi sửng sốt một chút.

[ Nhiệm vụ không phải là không ép cậu làm thụ sao? Nghĩ lại chuyện trước đây chút nào, vung tiền cho nam chính, tặng kiếm thu đồ, đây là đang giúp cậu vào vị thế chủ đạo đấy.] Hệ thống nhắc Lâm Dung Vi.

<Nói như vậy...>

Lâm Dung Vi bừng tỉnh đại ngộ, <Trước kia vì nam chính cản đao chẳng phải là khổ nhục kế sao? Như vậy thì đến lúc mình đè nam chính hắn cũng không thể oán hận gì phải không?>

<Sao không nói sớm!> Vui mừng không lâu Lâm Dung Vi lại đau thương đong đầy, <Lúc ta nắn chỗ đó của hắn lớn như vậy cũng không nhắc ta một tiếng, đến lúc đó ta móc "hàng" ra thì xấu hổ lắm!>

[ Cái này có thể trách hệ thống sao? Lương tâm kí chủ để đâu?]

<Thôi, không bằng phá giải tâm ma của nam chính trước đã.> Lâm Dung Vi khẽ thở dài. Đi thi câu nào dễ thì làm trước. Tuy nói tâm ma có lẽ không dễ xử lí nhưng so với việc đè nam chính thì Lâm Dung Vi thà chọn giải quyết tâm ma còn hơn.

"Bẩm báo Tiên Tôn, Quân Dật Nhiên cầu kiến," Giọng tiểu đồng trong trẻo hơn mấy phần.

Ngón tay Lâm Dung Vi khẽ giơ lên, cửa Tùng Đường chậm rãi mở ra, Quân Dật Nhiên tiến vào, trên tay bưng một khay ngọc, phía trên đặt những lệnh bài bằng vàng.

"Đệ tử bái kiến sư tôn." Quân Dật Nhiên cúi người thi lễ, cung kính dâng lên khay ngọc.

"Đây là lệnh bài chứng thân của Cửu U bí cảnh, lần này Ngũ Tông Sơn chúng ta có 32 cái, tông chủ chia cho Thanh Phong 7 cái."

Lâm Dung Vi nhìn lệnh bài bằng vàng phía trên có khắc một chữ "U" kia, y đưa tay liền có một cái bay vào trong tay.

Vô cùng rắn chắc, cầm lên khá nặng tay. Theo nguyên tác nói thì lệnh bài này là do vật liệu đặc biệt trong Cửu U bí cảnh chế ra, chỉ có người cầm lệnh bài mới có thể vào bí cảnh.

Thời gian Cửu U bí cảnh mở ra khó mà xác định được, lần mở gần đây nhất cũng là hơn ngàn năm trước.

Toàn bộ Tiên Vực chỉ có mười ngàn tiên tu có thể vào, các tiên tu này tu vi phải dưới kim tiên, tiên linh không quá ngàn tuổi."

Trong Tiên Vực môn phái lớn nhỏ phải đến hơn ngàn vạn, thế gia càng nhiều vô kể. Mười ngàn lệnh bài mà Ngũ Tông Sơn có thể có 32 cái , có thể thấy địa vị của Ngũ Tông Sơn rất cao.

"Sư tôn, số đệ tử đáp ứng được điều kiện trong Thanh Phong có 13027 người. Có thể dựa theo quy chế cạnh tranh lần trước mà giao cho đệ tử phụ trách sau đó trao lệnh bài cho người đứng đầu được không?" Quân Dật Nhiên thái độ cung kính.

Lâm Dung Vi nhàn nhạt gật đầu.

Quân Dật Nhiên đứng dậy chăm chú nhìn Lâm Dung Vi, thấy y lấy riêng ra một lệnh bài để xuống án kỉ, ý tứ vô cùng rõ ràng.

"Sư tôn lấy cho Lãnh sư đệ một lệnh bài sao?" Hắn không biết vì sao mình đã rõ còn cố hỏi.

Lâm Dung Vi không lên tiếng, ánh mắt lãnh đạm.

"Lần trước lúc Cửu U bí cảnh mở, sư tôn cũng là vì đệ tử giữ lại một lệnh bài." Quân Dật Nhiên nhìn chăm chú lệnh bài trên án, có chút xuất thần.

"Nói thật thì, lúc ấy đệ tử trẻ người non dạ, làm uổng phí tâm tư của sư tôn. Bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy lúc ấy thật ngu xuẩn." Hắn ngước mắt nhìn Lâm Dung Vi, tuy miệng mỉm cười với y nhưng trong mắt có mấy phần bi ai.

Lâm Dung Vi trầm mặc, chỉ là nâng tay cầm bút lông, bày giấy và nghiên mực ra.

Quân Dật Nhiên duy trì phong độ, hắn thi lễ với y trong lòng rối rắm một hồi, cuối cùng chỉ nói ra một câu "Đệ tử cáo lui."

~~~

Năng lực làm việc của Quân Dật Nhiên rất tốt, rất nhanh đã tổ chức một cuộc tranh tài. Thân là gia chủ tương lai của Quân gia, là thủ đồ của Vi Sinh Huyền Dương, là long phượng giữa bầy gà, lời hắn nói đừng nói là Thanh Phong, kể cả Tiên Vực cũng không một ai dám ý kiến.

Không tới mười ngày sau, sáu lệnh bài đã có chủ và được Lâm Dung Vi triệu kiến.

Sáu người đều là anh tài chưa đầy ngàn năm, tu vi thấp nhất cũng là thượng tiên hậu kỳ, so với Lãnh Văn Uyên còn cao hơn hẳn một cấp.

Khi các đệ tử này biết sẽ được gặp Vô Nhất Tiên Tôn trong truyền thuyết ai nấy đều cảm thấy rất hồi hộp. May là do Quân Dật Nhiên thông báo nên vẫn giữ đúng mực.

Quân Dật Nhiên vào Tùng Đường bẩm báo trước cho Lâm Dung Vi, y khẽ gật đầu sau đó cho tiểu đồng đi gọi nam chính đại nhân đã mấy ngày không gặp tới.

Lãnh Văn Uyên nhanh chóng tới, sau khi hành lễ với Lâm Dung Vi thì hệt như ngày trước mà đứng rất gần y như thể không có gì khác lạ.

"Sư tôn, mấy ngày không gặp, đệ tử vô cùng nhớ người."

Lâm Dung Vi làm như tự nhiên mà gật đầu, nhìn về phía Quân Dật Nhiên.

Quân Dật Nhiên hiểu ý mang sáu vị đệ tử vào hành đại lễ.

"Tham kiến phong chủ, chúng đệ tử nguyện vì Thanh Phong mà dốc hết sức mình, đem về vinh quang cho phong chúng ta."

Lâm Dung Vi dùng tiên lực đỡ sáu người dậy, nghiêng mắt nhìn qua Lãnh Văn Uyên.

"Ngươi chọn một trong sáu người này để so tài, nếu có thể chiến thắng thì vi sư sẽ tặng ngươi lệnh bài Cửu U."

Thanh âm lãnh đạm vô dục vô cầu như phiêu đãng trong lòng người, các đệ tử không nhịn được ngước lên xem, trong thoáng chốc như hút hồn.

Tầm mắt Lãnh Văn Uyên quét qua sáu người, ánh mắt càng lạnh hơn.

"Bẩm báo sư tôn." Ngữ điệu hắn không đổi, "Có thể chọn tất cả được không?"

Tất cả? Tiểu tử ngươi có niềm tin lắm!

Lâm Dung Vi lãnh đạm đáp lời, "Tùy ngươi."

Lãnh Văn Uyên bước tới trước mặt sáu vị đệ tử, ánh mắt sắc bén.

"Tại hạ Lãnh Văn Uyên muốn thỉnh giáo chư vị, mạo phạm rồi."

"Ta lên trước!" Một đệ tử vội vã muốn thể hiện trước mặt Lâm Dung Vi, để Tiên Tôn nhìn mình lâu thêm một chút cũng rất quý rồi.

"Đa tạ, tại hạ muốn sáu vị cùng lên một lần." Lãnh Văn Uyên nâng Cực Tình Kiếm lên, từ tốn rút kiếm ra khỏi vỏ.

Lấy một địch sáu sao? Liệu có đánh giá thấp đối phương không?

Lâm Dung Vi từng xem qua nguyên tác nên y cảm thấy tình huống "tất cả lên hết đi" này hình như là nam chính đang không vui.

Sáu đệ tử đánh mắt nhìn nhau, đang muốn rút vũ khí ra thì đột nhiên có một người tiến lên một bước, chắp tay nhìn Lãnh Văn Uyên, "Tại hạ tự nhận không địch lại đệ tử của Tiên Tôn, tự nguyện nhận thua."

Lời này vừa nói ra sắc mặt mỗi người mỗi khác.

Theo thông lệ trước nay cho dù là bí cảnh có lớn hơn nữa, những người tham gia đoạt lệnh bài cũng chưa từng được Tiên Tôn triệu kiến, sở dĩ lần này Tiên Tôn cho gọi sáu người là vì đệ tử huyền tiên hậu kỳ trước mắt này đây!

Nói cho dễ nghe thì muốn để Lãnh Văn Uyên cạnh tranh công bằng với mọi người. Nói toẹt ra thì là Tiên Tôn làm cho đúng quy trình thôi.

Lãnh Văn Uyên hiện giờ là đệ tử cưng nhất của Tiên Tôn, nếu mình đánh Lãnh Văn Uyên thì chẳng khác nào mạo phạm Tiên Tôn.

Bảo sao hắn có dũng khí nói lấy một địch sáu, rõ ràng là hắn biết tất cả đều không dám đấu với hắn.

Năm người còn lại ngơ ngác nhìn nhau sau đó khéo léo hiểu ra mà thu hồi pháp khí.

"Bẩm báo Tiên Tôn, đệ tử tự nhận không phải đối thủ của Lãnh sư huynh, cam nguyện nhận thua." Năm người kịp phản ứng đồng loạt hành lễ nói.

Quân Dật Nhiên đứng ở bên ánh mắt càng trở nên u ám, siết tay thật chặt.

Lâm Dung Vi bỗng bị đẩy vào thế khó, vốn là định để cho Lãnh Văn Uyên giao đấu cùng một người trong đó một người trong đó. Tuy có thể bị thương nhưng hắn chắc chắn sẽ thắng. Những người khác nể mặt mình sẽ không nặng tay với Lãnh Văn Uyên. Sau đó mình mượn cớ chữa thương mà gợi chuyện biết hắn có tâm ma.

Không ngờ rằng bọn đệ tử này lại không có chí khí như vậy, chưa đánh đã kéo nhau đầu hàng.

"Khởi bẩm sư tôn." Quân Dật Nhiên đột nhiên tiến đến , "Đệ tử nguyện phong bế tu vi bằng Lãnh sư đệ rồi so tài."

Ánh mắt sáu người tức khắc sáng lên, suy nghĩ kỹ một chút thì đây mới là cách tốt nhất.

Không chiến mà thắng thì bên ngoài đều hiểu rằng người khác không dám động tay, truyền đi nhất định sẽ khiến xôn xao, tổn hại đến danh tiếng của Tiên Tôn và Lãnh Văn Uyên.

Nhưng nếu Quân Dật Nhiên tự phong bế tu vi cùng so tài một trận, vừa động thủ người thật việc thật, có thể chứng minh Lãnh Văn Uyên quả thực có thực lực. Đây mới là chu toàn đại cuộc, không hổ là thủ đồ của Tiên Tôn, quả nhiên suy tính kĩ càng.

Ánh mắt Lâm Dung Vi lướt qua Lãnh Văn Uyên như thể hỏi ý, hắn liền thi lễ, "Đệ tử nguyện ý."

To rõ tới điếc tai như vậy, hẳn là cực kỳ nguyện ý.

Lâm Dung Vi nghĩ về tác phong quân tử của Quân Dật Nhiên, chắc mẩm rằng hắn sẽ không ra tay quá nặng nên lập tức đồng ý cuộc chiến của hai người.

Quân Dật Nhiên cùng Lãnh Văn Uyên bước ra sân Tùng Đường, sau khi Quân Dật Nhiên tự phong bế tu vi thì giơ cổ tay cho Lâm Dung Vi kiểm tra, ngón tay y chạm lên cổ tay hắn, quả thật là hắn đã tự phong bế không có chút dối trá nào.

Lâm Dung Vi kiểm tra xong thì gật đầu tỏ ý có thể bắt đầu. Cả hai trở về vị trí cũ, đối diện nhau mà chắp tay tỏ vẻ tôn trọng.

Lâm Dung Vi ngồi ngay ngắn trong nội đường, thản nhiên nâng chung trà lên, chắc hẳn Quân Dật Nhiên cũng chỉ làm màu một chút, nhất định không khiến Lãnh Văn Uyên bị thương thật.

Gió thốc qua hàng cây tùng, hai người mặt đối mặt, bầu không khí dần trở nên nghiêm túc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp