Chương 28: Hương sắc khuynh thành (cuối)

Editor: Mòi học tra

Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Quân Dật Nhiên cũng tu kiếm đạo như Vi Sinh Huyền Dương, bội kiếm của hắn tên Vô Ưu.

Đúng vậy, là Vô Ưu Kiếm, chỉ khác Vô Nhất Kiếm một chữ, đều lấy từ danh xưng của Vi Sinh Huyền Dương, quả là yêu thương tới tột cùng.

Dùng quặng từ tinh vân hạ phàm để rèn, lấy gỗ tùng vạn năm giữ lửa lò luyện, lại đem nước từ mạch suối sâu nhất Vực Nhược Thủy tôi luyện cốt kiếm, trận pháp phòng vệ trên chuôi kiếm do tự tay Vi Sinh Huyền Dương khắc, thậm chí còn dùng máu tươi dẫn trận.

Cho nên Ngũ Tông Sơn đều biết Quân Dật Nhiên không dễ dàng xuất kiếm. Vì khi cầm vào chuôi kiếm có thể cảm thấy ái tình của sư tôn khi tốn hết bảy bảy bốn mươi chín ngày khắc. Sư tôn hắn ôm thanh kiếm hơn cả tháng nên nghiễm nhiên trên thân kiếm ngấm đầy khí tức của sư tôn.

Nhưng hôm nay thanh kiếm này nằm vững vàng trong tay Quân Dật Nhiên, từng tư thế xuất kiếm nâng kiếm của hắn đều cực kì giống Vi Sinh Huyền Dương.

Lãnh Văn Uyên trầm tĩnh rút Cực Tình Kiếm ra, huyết khí trên thân kiếm rất nồng, lưỡi kiếm ánh đỏ mỏng như lá liễu, tuy là pháp khí nhưng khí thế không hề thua kém Vô Ưu.

Tán cây xào xạc, trong tức khắc kiếm của cả hai đã lao vào nhau, một tiếng vù vù rét lạnh, kiếm khí như hòa cùng chủ nhân mà mang theo linh tính. Từng đường chém của Cực Tình Kiếm khi vung lên vô cùng dày đặc như thể chém đôi sông dài biển rộng, như chia cắt cát vàng trải dài, khói lửa hòa cùng bụi đất, máu huyết bắn lên giáp như tấu khúc. Vô Ưu lạnh lẽo tuấn nhã như mây như khói lướt qua ngọn diên vĩ, trời cao gợn mây, nhẹ nhàng hạ mũi đâm một nhát phóng khoáng như ngọc thụ lâm phong.

Hai người vẫn chưa phân cao thấp, chỉ cảm thấy kiếm quang đỏ bạc lóe lên đan xen nhau, truy đuổi lẫn nhau như vào cảnh giới hư vô.

Lâm Dung Vi cảm thấy hình như hai người đều đang đánh thật, không khỏi ngưng thần xem thử tình hình chiến trường cả hai.

Quân Dật Nhiên dốc toàn lực ứng phó, Lãnh Văn Uyên cũng không chịu yếu thế. Quân Dật Nhiên lớn hơn Lãnh Văn Uyên ngàn tuổi có thừa, đã ở Tiên Vực từ lâu, hành tẩu nhiều nơi, căn cơ vững chắc, tuy phong bế tu vi nhưng Lãnh Văn Uyên đấu với hắn lại có thể ngang tài ngang sức cũng coi như là chuyện lớn.

Thật không hổ là nhân vật chính.

Lâm Dung Vi thả lỏng một chút, đang chuẩn bị cúi đầu thưởng trà thì đáy mắt nhiên xẹt qua một ánh đỏ như máu, y giật mình ngẩng lên thì thấy Cực Tình Kiếm đã đột phá được trận pháp phòng ngự của Vô Ưu Kiếm và chém thẳng vào cánh tay Quân Dật Nhiên.

Tình thế nguy cấp, Lâm Dung Vi nhanh tay ném chung trà vào Cực Tình Kiếm, Lãnh Văn Uyên lập tức vững vàng thu kiếm về, lưỡi kiếm lật ngang vừa kịp đỡ chung trà.

Quân Dật Nhiên thuận thế lui người lại, sắc mặt hơi ngẩn ra.

Lãnh Văn Uyên bị kiếm khí phản phệ, dường như muốn ho ra máu nhưng lại gắng gượng nuốt xuống.

"Đa tạ sư tôn, đa tạ Lãnh sư đệ." Quân Dật Nhiên hướng Lâm Dung Vi cùng Lãnh Văn Uyên chắp tay.

"Sư huynh khách khí." Lãnh Văn Uyên cẩn thận cầm chung trà lên và thu Cực Tình Kiếm về vỏ.

"Nếu đã như vậy thì Lãnh sư đệ tất nhiên có tư cách nhận lấy lệnh bài." Quân Dật Nhiên không chút dấu vết lướt qua Cực Tình Kiếm, hơi xuất thần như đang suy nghĩ điều gì.

"Sư tôn, chung trà của người." Lãnh Văn Uyên tiến lên, quy quy củ củ dâng lên chung trà. Đối với việc Lâm Dung Vi ngăn cản hắn không có câu oán hận nào.

"Đồng môn tham luận phải biết điểm dừng." Lâm Dung Vi nhận lấy chung trà, không nặng không nhẹ nói một câu.

"Đệ tử thấy trên chuôi kiếm sư huynh có khắc trận pháp phòng ngự, không ngờ rằng pháp trận chưa hoạt động, nhất thời lỡ tay, xin sư tôn minh xét." Lãnh Văn Uyên vô tội trình bày.

"Ngươi tới đây." Lâm Dung Vi lạnh mặt.

Hắn nghe lời tiến đến để y chạm vào cổ tay dò xét.

"Nội thương có thể tự khỏi, vi sư thấy ngươi lúc chiến đấu ánh mắt ửng đỏ, có tâm ma quấn thân sao?" Lâm Dung Vi rốt cuộc cũng hỏi được vấn đề y muốn biết.

Lãnh Văn Uyên ngẩn ra, biết rằng không giấu được chỉ đành gật đầu, "Đệ tử có một khúc mắc trong lòng."

"Vì sao lại vậy?" Y ân cần hỏi han.

"Hồi bẩm sư tôn, khúc mắc của đệ tử không giải trừ được." Lãnh Văn Uyên chua xót cười.

"Nhưng ngọn nguồn như thế nào?" Lâm Dung Vi tất nhiên không dễ dàng bỏ qua.

Tâm ma đơn giản chính là thù hận, ham muốn, tham vọng ngông cuồng, chấp niệm oán niệm, Có thể luôn luôn tồn tại hoặc là đột nhiên sinh ra, có thể giấu kín cũng có thể ngày một lớn hơn. Nghiêm trọng có thể chiếm lấy nhân tính, nhưng đồng thời cũng là một con đường rèn luyện của tu giả.

Khi tâm ma còn tồn tại thì tu vi khó mà tăng tiến. Nhưng tốc độ tu luyện của Lãnh Văn Uyên cực nhanh, nếu không phải hệ thống giao nhiệm vụ thi Lâm Dung Vi không thể phát hiện được Lãnh Văn Uyên có tâm ma tồn tại.

Trong suy nghĩ của Lâm Dung Vi thì tâm ma giống như bệnh tâm lý ở hiện đại, từng có thống kê rằng có rất nhiều đang vật lộn với bệnh tâm lý, hiện nay nhịp sống càng ngày càng hối hả, người mắc bệnh tâm lý cũng ngày càng nhiều.

Tài nguyên Tiên Vực cạnh tranh kịch liệt, tu sĩ trong lòng cảm thấy áp lực chắc hẳn cũng là bình thường.

Lâm Dung Vi rất muốn gỡ bỏ tâm ma cho hắn nhưng không biết làm sao, Lãnh Văn Uyên cúi đầu cự tuyệt, "Hồi bẩm sư tôn, đệ tử không nói được nguyên nhân."

Đây hẳn là lần đầu tiên Lãnh Văn Uyên cự tuyệt yêu cầu của mình, Lâm Dung Vi trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào, muốn gặng hỏi hắn tiếp.

"Vọng thoát trần duyên lụy, dĩ lệ tiệm sinh ma." Quân Dật Nhiên thu kiếm vào, nhìn Lãnh Văn Uyên trầm ngâm, "Sợ là trong lòng sư đệ yêu ghét quá mức, trần tục loạn tâm, do đó sinh ra tâm ma."

Lãnh Văn Uyên cười nhạt đáp lại Quân Dật Nhiên, "E rằng sư huynh đã từng lĩnh hội sâu sắc rồi, có những lời này sư đệ quả thật là may mắn."

Quân Dật Nhiên bị hắn chặn họng, cuối cùng cũng không nói gì.

"Đừng để điều đó trở thành tâm ma của ngươi." ánh mắt Lâm Dung Vi tĩnh lặng như thể đang suy tư, lãnh đạm giảng giải, "Vạn niệm do tâm, nếu tâm như tro tàn tất nhiên không thể bị ảnh hưởng."

Lâm Dung Vi và Quân Dật Nhiên đều chững lại, cùng nhìn về phía Lâm Dung Vi khiến y không hiểu gì mà hơi hoảng.

"Vậy sư tôn là... Tâm như tro tàn sao?" giọng Lãnh Văn Uyên hơi run, như chuồn chuồn đậu nước mà sinh ra gợn sóng.

Lâm Dung Vi không lên tiếng, Lãnh Văn Uyên khụ khụ vài tiếng, hầu kết ở cổ hơi động.

Quân Dật Nhiên mặt đầy ngán ngẩm, rủ mắt nhìn hắn.

Lâm Dung Vi đưa lệnh bài cho Lãnh Văn Uyên, nâng chung trà lên như thể muốn uống.

Hai đệ tử hiểu ý bưng trà tiễn khách, cùng nhau cúi người hành lễ. Không nói một lời mang sáu người rời đi.

Y nhìn đoàn người rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi Lãnh Văn Uyên hỏi y, Lâm Dung Vi chỉ cảm thấy trong ngực đau âm ỉ, căng thẳng khó chịu. Chắc là Vi Sinh Huyền Dương bỏ ra ngàn tâm vạn huyết nhưng lại bị đệ tử xé nát thư tình ngay trước mặt mọi người khiến y lòng như tro tàn chăng?

Nếu không phải như thế thì năm đó y cũng không xuất kiếm, không màng sống chết mà đến Dạ Vực. Sau Bất Dạ Chiến lại đi bế quan ngàn năm, có lẽ không phải để chữa thương mà là càng muốn buông xuôi.

Giờ đây nghĩ lại trong nguyên tác, Lãnh Văn Uyên là quỷ tiên, vì bị những kẻ ái mộ Linh Dao ám hại mà bị trọng thương, du hồn lang thang, đến bước đường cùng xuyên qua kết giới vào Tùng Đường.

Bên trong Tùng Đường, hắn gặp Vi Sinh Huyền Dương đã bế quan ngàn năm, sở dĩ y thu Lãnh Văn Uyên làm đệ tử không chỉ là bởi vì vận khí trên người hắn mà còn là nhìn thấy hắn cố kéo dài hơi tàn, hơi thở mong manh không khỏi nhớ đến chính mình.

Lâm Dung Vi nghĩ kĩ lại lần nữa, ở nguyên tác Vi Sinh Huyền Dương đã tới tu vi Tiên Tôn hậu kỳ. Vốn đã trên vạn người nhưng vẫn muốn cọ vận khí nam chính, có lẽ y muốn thăng lên Tiên Đế, mau chóng rời khỏi Tiên Vực tự tạo ra một thế giới. Nguyên do có lẽ liên quan tới việc tâm như chết lạnh này.

Nếu như thế thì khi Quân Dật Nhiên che chở nam chính, Vi Sinh Huyền Dương tim càng như bị bóp nghẹt, y càng muốn tránh xa khỏi hắn. Đối với hành động này của Quân Dật Nhiên càng khiến y ưu tư không lối thoát.

Lâm Dung Vi đột nhiên nhận ra, nếu đã như vậy chẳng lẽ việc Quân Dật Nhiên bảo vệ nam chính là có tính toán bên trong?

Vi Sinh Huyền Dương yêu Quân Dật Nhiên say đắm, nhưng hắn không thích y nên cố ý thân mật với Lãnh Văn Uyên, quang minh chính đại che chở nam chính để Vi Sinh Huyền Dương chết tâm mà từ bỏ ý định.

Không đúng.

Lâm Dung Vi thử đặt mình vào vị trí của Quân Dật Nhiên mà suy nghĩ. Vi Sinh Huyền Dương theo đuổi mình hơn ngàn năm nhưng đột nhiên thu đệ tử mới, tâm tư đặt vào cũng không ít, tựa hồ còn có vẻ hời hợt mình.

Quân Dật Nhiên là trưởng nam Quân gia, thế lực của Vi Sinh Huyền Dương vô cùng trọng yếu với việc xây dựng Quân gia vững vàng. Mắt thấy Vi Sinh Huyền Dương có vẻ sắp buông tha mình, lòng hướng về người khác, Quân Dật Nhiên chắc chắn không thể làm ngơ.

Đầu tiên, nhất định là muốn dò xét xem Vi Sinh Huyền Dương còn có tình ý với mình hay không. Nguyên tác chỉ nói Vi Sinh Huyền Dương chỉ quan tâm đến vận khí của nam chính, nhất định là đối với Quân Dật Nhiên còn vương vấn không dứt được.

Quân Dật Nhiên chỉ cần thỉnh thoảng rắc tí đường cho Vi Sinh Huyền Dương khiến y không dứt được lại theo đuổi hắn. Sau đó hắn lại làm bộ đặc biệt quan tâm nam chính khiến y sinh lòng ghen tị.

Cộng thêm việc bị hào quang nam chính cắn ngược, Vi Sinh Huyền Dương trút giận lên nam chính cũng hợp tình hợp lý.

Đến sau này khi Lãnh Văn Uyên trở mình, Vi Sinh Huyền Dương bỏ mạng, Quân Dật Nhiên tự hiểu năm đó Lãnh Văn Uyên chịu nhục có không ít công lao của mình. Vì bảo vệ Quân gia nên chắc chắn hắn chọn cách sống kín tiếng. Ngay cả thi thể của sư tôn mình cũng không dám mang về.

Đáng thương Vi Sinh Huyền Dương, bị Quân Dật Nhiên xoay như chong chóng, vốn là một bức thư tình dang dở, cuối cùng lại là giấy báo tử* trao tay.

(Theo mình hiểu trong raw thì vế sau câu này có thêm nghĩa là một tình cảm dang dở (đứt đoạn) cuối cùng lại thành Vi Sinh Huyền Dương bỏ mạng (đoạn sinh) TTwTT)

Nghĩ như vậy thì Vi Sinh Huyền Dương cũng chỉ là một quân cờ để Quân Dật Nhiên lợi dụng thôi. Đáng tiếc lưu luyến ngàn năm, ưu thương ngàn năm, cuối cùng cái gì y cũng không chạm tay vào được.

Lâm Dung Vi suy tư hồi lâu, rốt cuộc không đưa ra được kết luận nào thuyết phục. Sơ hở còn rất nhiều nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể suy đoán ra những việc này thôi.

Liên hệ với mấy chuyện dạo gần đây thì quả thực Quân Dật Nhiên cũng có chút tâm tư muốn thân cận với mình. Nhất định không khác nguyên tác là mấy.

Đáng tiếc thật. Lâm Dung Vi hừ lạnh, Vi Sinh Huyền Dương hiện tại cũng không phải cái loại phản diện yêu ngươi đến si ngốc. Bất luận ngươi có dùng thủ đoạn mềm nắn rắn buông thế nào đi nữa bản tôn cũng không động lòng lấy nửa phần.

Vẫn là Lãnh Văn Uyên tốt hơn, ít nhất hắn không có một đại gia tộc chờ hắn nuôi, cũng không cần vì lợi ích gia tộc mà phải lấy lòng người hắn không thích.

Lâm Dung Vi ngẩn ngơ chốc lát, sau đó từ nhẫn trữ vật lấy ra hai quyển trục "Tâm Đầu Ý Hợp".

Trong nguyên tác nam chính đi Cửu U bí cảnh vào đó ngây người hơn ba năm. Mình cũng không thể cắt đứt liên lạc với hắn lâu như vậy.

Y lấy ra một phần "Tâm Đầu Ý Hợp", kêu tiểu đồng đưa cho Lãnh Văn Uyên.

Nếu nam chính tạm thời không chịu nói ra nguồn cơn tâm ma thì ba năm này mình phải cùng hắn trò chuyện thường xuyên. Dò xem có phát hiện ra dấu vết gì không, vừa giúp hắn phá giải tâm ma, vừa hoàn thành nhiệm vụ. Làm việc tốt thật gian nan mà.

Đang bị cuốn trong dòng suy nghĩ thì quyển trục trong tay Lâm Dung Vi sáng lên, y kéo quyển trục ra thì thấy bên trên hiện ra mấy chữ.

"Sư tôn."

Lâm Dung Vi cười thầm, y lấy bút viết lên.

"Có chuyện gì?"

Viết xong vết mực từ từ biến mất, chỉ chốc lát sau quyển trục lại sáng lên.

"Đa tạ sư tôn ban tặng, đệ tử rất vui."

Lâm Dung Vi thầm nghĩ cuối cùng mình cũng có thể tìm được vật hữu dụng trong nhẫn trữ vật của Vi Sinh Huyền Dương rồi. Tay vẫn không ngừng bút.

"Sau khi vào Cửu U bí cảnh có thể dùng vật này liên lạc với ta."

Vết mực biến mất lần nữa, trên quyển trục lại sáng bóng sạch sẽ.

"Sư tôn, ngày thường nếu đệ tử nhớ người có thể dùng vật này không?" Lãnh Văn Uyên hồi đáp cực nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play