Chương 26: Hương sắc khuynh thành (8)
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Vi phu đặc biệt làm suối nước nóng này vì phu nhân." Lãnh Văn Uyên cẩn thận dắt tân nương tiến vào lối ngầm khác hơi chếch lên trên. Sau khi ra khỏi lối đi, cách đó không xa liền hiện ra một căn nhà mới tinh, đèn lồng đỏ chót treo cao trên mái, trên cánh cửa dán chữ "Hỉ" Hết sức nổi bật.
Lâm Dung Vi chợt thở phào nhẹ nhõm, tuy nói là cưới gà theo gà cưới chó theo chó nhưng không cần ở dưới đất thật là tốt.
Mà khoan, mình là nam tử hán đại trượng phu, cái gì mà gả với không gả?
Lâm Dung Vi bị chính suy nghĩ của mình làm phiền não một trận, lần nữa ngẩng đầu lên đã không thấy bóng người.
Lâm Dung Vi đi theo vào, tìm kiếm trong khu nhà lúc lâu mới thấy hơi nước từ suối nước nóng.
Chỗ này sắp xếp giống y đúc với suối nước nóng sau Tùng Đường của mình!
Tân nương đã cởi hỉ bào đang ngâm trong suối nước nóng, dáng vẻ y hệt lúc mình dụ dỗ Lãnh Văn Uyên. Điệu bộ của tân nương không khác mình lúc đó chút nào!
<Chạy mau đi! Ngươi còn chờ bị thông nữa à?!> Lâm Dung Vi bi thống vạn phần, bất lực quơ tay trước mặt tân nương.
Tân nương hai mắt nhắm hờ, thân thể phía trên lộ ra một ít, một vệt màu đỏ thu hút sự chú ý của Lâm Dung Vi.
Chỉ cần hơi cúi xuống là có thể thấy một vết sẹo trên ngực tân nương, có vẻ là vết thương do kiếm gây ra. Y liền vòng ra sau lưng tân nương, tấm lưng phía sau bị tóc che cũng có một vết sẹo ở vị trí tương ứng.
Đây là bị kiếm đâm xuyên sao? Nhìn vị trí vết sẹo thì chắc là đâm xuyên qua tim rồi.
Đây... thật là mình sao?
Lâm Dung Vi vô thức khẽ vuốt ngực mình, nơi đó bóng loáng bằng phẳng không có lấy một vết sẹo.
Suy xét thật kĩ thì tuy bình thường mình luôn âm thầm trào phúng nhưng chưa bao giờ biểu lộ ra bên ngoài, bản thân mình càng không thể làm ra hành động ôm cổ thân mật như vậy với Lãnh Văn Uyên.
Cho dù mình có thích thức ăn do nam chính làm nhưng bưng tới mình cũng chỉ nếm một chút như ăn hương ăn hoa. Chưa bao giờ có thể vừa ăn vừa đi nhiều như vậy. Việc này không giống Vi Sinh Huyền Dương chút nào!
Coi như là nằm mơ cũng không thể mơ ra hành động khác người như vậy. Thế này có khác gì đem linh hồn hoạt bát của thiếu nữ đặt vào cái thân thể này đâu!
"Phu nhân." Lãnh Văn Uyên bưng một mâm bạc đi vào, trên người chỉ khoác một tấm áo choàng tắm màu đỏ.
"Hử?" tân nương lười biếng đảo mắt, thấy hắn liền khẽ cong môi cười,
"Rượu hợp cẩn còn chưa uống." Lãnh Văn Uyên tùy tiện cởi áo choàng tắm ra, bưng mâm bạc vào trong suối.
Tân nương cười dịu dàng đón lấy, tay phải nâng một chung rượu trên mâm, tay trái đè lên ngực Lãnh Văn Uyên, nhẹ nhàng vuốt ve ý muốn lôi kéo hắn xuống.
Đây tuyệt đối không phải việc Vi Sinh Huyền Dương có thể làm!
Tân nương đắm đuối nhìn Lãnh Văn Uyên, ngửa đầu uống một nửa rượu hợp cẩn, vài giọt rượu theo khóe miệng chảy xuống cằm dọc theo cổ, hòa cùng nước suối.
Lãnh Văn Uyên nhận lấy chung rượu tân nương uống phân nửa, không để tâm đến việc tân nương đã chạm miệng qua mà uống một hơi cạn sạch.
Khi rượu vừa uống hết cũng là lúc Lãnh Văn Uyên bộc phát, hắn gạt mâm rượu qua một bên mà ôm chặt người trước mặt. Bất ngờ hôn lên đôi môi mỏng của tân nương, dây dưa không dứt, miệng lưỡi quấn quýt, hết cắn lại mút, cả hai triền miên không dứt.
Thân thể hai người kề sát, Lãnh Văn Uyên rõ ràng chiếm thế chủ động, một tay ôm chặt vòng eo nhỏ của tân nương, từng bước một xê dịch đến cạnh bờ.
Theo giọt rượu còn sót lại, hắn tỉ mỉ kéo nụ hôn xuống, cằm nhỏ nhắn, cần cổ thon dài rốt cuộc vì chìm trong sắc dục mà ngẩng cao như trốn tránh.
Lâm Dung Vi thấy Lãnh Văn Uyên nhẹ nhàng cắn lên hầu kết của tân nương, dường như dùng lực hơi mạnh mà khiến quanh hầu kết lưu lại một dấu răng nhàn nhạt.
"Còn đau không?" Lãnh Văn Uyên dịu dàng hôn lên vết sẹo ở ngực kia.
"Hừ." Tân nương hừ lạnh một tiếng, làm bộ muốn đẩy hắn ra.
"Không được!"
Lãnh Văn Uyên vội vã kéo người về ôm thật chặt trong lòng, một câu nói ra như gầm nhẹ mang theo tâm tình lo được lo mất.
"Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta." Lãnh Văn Uyên siết chặt tân nương cùng chìm xuống, "Ngươi là của ta."
Thế là Lâm Dung Vi trơ mắt nhìn hắn hoàn toàn chìm vào trong nước. Nét mặt tân nương chợt cứng đờ, ngón tay run rẩy bấu vào thành sứ của suối, hơi thở hỗn loạn cắn môi thở dốc.
Màu hồng nhạt lan trên cổ, tai đỏ như muốn nhỏ máu. Tân nương khẽ cắn môi, một tay quờ quạng trong nước, bật ra một tiếng "ưm ha", Lãnh Văn Uyên trồi lên khỏi mặt nước, tay hắn tựa hồ còn đang di chuyển bên dưới.
"Thoải mái sao?" Lãnh Văn Uyên cũng thở hổn hển.
"Ưm.. a..." đôi mắt tân nương ngậm nước, khóe mắt phiếm hồng tựa hồ còn đang chìm trong khoái cảm.
Lãnh Văn Uyên lại bước lên trước, đem tân nương sít sao ép giữa thành suối và hắn, từ dưới nước nâng đôi chân dài thon thả gác lên vai hắn.
Lâm Dung Vi quả thực không cách nào nhìn khuôn mặt giống mình như đúc kia bị Lãnh Văn Uyên đè dưới thân, cảm thấy phía dưới không ổn tí nào đành phải xoay người nhìn chỗ khác.
"A!" Một tiếng kêu run rẩy từ phía sau truyền tới, Lâm Dung Vi nhắm mắt, trong lòng nhẩm hết từ thanh tâm quyết đến tĩnh tâm quyết.
"A! Ưm.. phu quân..." âm cuối còn mang theo ý nũng nịu như thể đang động tình.
Tiếng nước chảy cùng da thịt va chạm nhau hòa cùng nhau trong một không gian kín, ban đầu còn chậm rãi sau đó càng tăng nhanh tốc độ, theo tiếng tân nương rên rỉ tiếng nước bắn càng thêm ồn ã.
<Đây không phải là ta, đây không phải là ta.> Lâm Dung Vi lẩm nhẩm tự thôi miên chính mình giống như chỉ có vậy mới chứng minh mình là thẳng nam, không có chút dục vọng nào.
"A, nhẹ- nhẹ một chút... "
"Ưm a.. ha.. sâu quá.. A."
Tà âm luôn làm người dao động, loạn thân loạn tâm.
Tiếng nước chảy tựa hồ tóe lên nhanh hơn, âm thanh nhóp nhép kia như quấy đảo trong hũ mật vậy. Chỉ là vừa hung hãn vừa mạnh mẽ, dùng khí lực toàn thân như muốn nghiền qua từng nơi một.
"Ư.. a a!"
Tiếng rên bỗng trở nên dồn dập, càng lúc càng gắt gao, mang theo giọng mũi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.
"Mới có một lúc như vậy, xem ra còn phải bồi bổ nha." Tiếng lẩm bẩm không thể lẫn với ai lọt vào tai Lâm Dung Vi.
"Dược Tôn?" Lâm Dung Vi nhận ra giọng lão, y chỉ hận không thể cùng lão già không đứng đắn này tử chiến một trận.
"Ai da, lão phu cũng chỉ mới tới, sáp kia xảy ra chút vấn đề, hình như bị tiểu tử này phát hiện, lão bị nhốt ở địa lao, âm u hù chết người ta. Vừa rồi thần hồn tiểu tử thúi này mất cảnh giác lão mới thoát ra được." Dược Tôn mặt đầy vô tội từ từ hiện ra, trên vai còn có cục lông nhỏ đang chột dạ.
"Ngươi lừa bản tôn tới đây rốt cuộc có ý gì!" Lâm Dung Vi nổi giận, cho dù là ai đi nữa thì cũng không thể chấp nhận việc một người y hệt mình bị người khác đâm tới đâm lui như vậy.
"Lão phu không có nhét thuốc vào miệng ngươi, là chính ngươi muốn thử." Dược Tôn đổ ngược lại cho Lâm Dung Vi, bộ dáng càng thêm thiếu đánh.
"Ít nhất thì bây giờ ngươi cũng đã thấy rõ tâm tư của đệ tử ngươi. Hoặc là ngươi mau chóng chặt đứt ý niệm của hắn, không yêu nhau thì vui vẻ làm bằng hữu*. Hoặc là đáp lại một mảnh thâm tình. Lão phu thấy tiểu tử thúi quả thực có thiên phú, vì vậy mà hủy hoại tiền đồ thì thật tiếc. Lão phu thích nhất là giúp đỡ người khác, ông tơ bà nguyệt xe duyên gì đó cũng giúp tích cho mình chút tiên duyên."
(一别两宽: Trích từ "biên bản li hôn" thời xưa, ý là <Ta cùng nhau lầm lỡ, thà chia tay vui vẻ rời xa.>)
"Ngươi nhìn cho rõ, người trong lòng hắn rõ ràng không phải bản tôn." Lâm Dung Vi chỉ về hướng hai người triền miên trong suối, trong lòng phảng phất chút không cam lòng.
"Rõ ràng nhìn giống nhau như đúc mà." Dược Tôn trợn mắt nhìn, quan sát kỹ càng, lại nhìn chằm chằm vào Lâm Dung Vi. Cuối cùng không giải thích được mà vuốt râu trầm ngâm.
"Theo kinh nghiệm mấy ngàn năm hành tẩu ở Tiên Vực của lão phu, ánh mắt tiểu tử kia khi nhìn ngươi quả thực mang theo tình yêu thật đấy." Dược Tôn có chút buồn bực.
"Có lẽ là ngươi nhìn lầm rồi, Lãnh Văn Uyên đối với bản tôn chỉ có tôn kính, không có tâm tư gì khác." Lâm Dung Vi lạnh mặt, "Làm sao để ra ngoài?"
"Việc này..." Dược Tôn chớp chớp mắt cố tỏ ra vô tội, "Nhất định phải chờ tiểu tử thúi kia tỉnh mới được."
"..." Lâm Dung Vi tỏa ra hàn khí bốn phía, ánh mắt lạnh như băng.
"Xin Tiên Tôn yên tâm, Hoàng Lương Nhất Mộng là giấc mộng rất ngắn mà, sẽ tỉnh nhanh thôi." Dược Tôn cười khổ, "Trách lão phu bất cẩn làm bẩn mắt Tiên Tôn, sau khi rời khỏi đây nhất định đem đan dược thượng phẩm đến tạ lỗi."
Lâm Dung Vi mới vừa nổi giận liền thu lại một phần sát khí.
"A, phu quân, không cần! "
Một tiếng kinh hô khiến Lâm Dung Vi liếc sang, không biết từ khi nào hai người đã đến bên tường. Tân nương lưng tựa sát tường, chân như mềm nhũn khó khăn lắm mới quỳ lên được.
Lãnh Văn Uyên cũng quỳ xuống, đầu gối chặn giữa hai đùi tân nương khiến tân nương không thể nào khép chân lại được. Hắn đẩy hông lên trước khiến tân nương như hít vào một hơi khí lạnh.
Lâm Dung Vi nhìn về phía Dược Tôn phát hiện lão ta đã sớm quay lưng lại, làm thêm một cái pháp quyết phong bế ngũ giác, tiện thể che kín cả cục lông nhỏ.
Lâm Dung Vi lúc này mới nhớ còn có pháp quyết phong bế ngũ giác, y vừa chuẩn bị niết quyết thì nghe loáng thoáng tân nương thút thít xin tha, giọng như sắp khóc khiến người nghe không khỏi thương yêu.
"Hoa Tập Nguyệt kia, ngươi còn muốn gặp lại nàng ta sao? Lãnh Văn Uyên dùng lực đẩy hông lên lần nữa, giọng hắn trầm thấp hỏi.
Lâm Dung Vi dựng cả tóc gáy, chỉ nghe tân nương cố nén rên rỉ mà trả lời.
"Không- Không muốn..."
"Lời nàng nói ngươi có tin không?"
"Không, ta chỉ tin- tin phu quân..."
"Còn có Linh Dao, ngươi có biết ả không phải hạng tốt lành gì không?"
Tân nương ngừng một lát, trong nháy mắt bị Lãnh Văn Uyên đè lên tường tăng thêm sức.
"Biết, a... biết!"
"Còn có Quân Dật Nhiên, hắn xé thư tình của ngươi, ngươi còn không cam lòng?"
"Không có, ta không có... "
"Đồ hắn đưa cho ngươi, ngươi không được phép lấy. Nếu ngươi thích thì nói cho phu quân, bất kể là vật gì phu quân cũng sẽ đem đến cho ngươi."
"Ưm... hưm..."
"Ta thấy hiên chủ Tử Hiên Lâu với sư điệt ngươi đều mang tâm tư bất chính với ngươi. Ngày thường không cần thiết thì phải tránh xa bọn họ ra, biết chưa?"
"Phu quân.. Ta.. Ta biết..." Tân nương giọng mũi nhàn nhạt, mái tóc dài xõa xuống, khóe mắt ửng đỏ, thân thể như ngọc tạc mang theo vô số vết hôn, đặc biệt hấp dẫn.
Sau lưng Lãnh Văn Uyên cũng có mấy vết cào, hiện ra mấy phần kịch liệt.
Lâm Dung Vi cứng đờ quay đầu nhìn Dược Tôn, thấy lão vẫn như cũ phong bế ngũ giác, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
"Nếu ngươi còn không nhớ thì phu quân sẽ phạt ngươi thật nhiều." Lãnh Văn Uyên cúi đầu cắn nhẹ lỗ tai tân nương. Lâm Dung Vi sợ hãi không thôi, như thế này thì tân nương trong lòng hắn chính là mình?
Tham ăn, chủ động nhiệt tình, và vết thương ở ngực kia rốt cuộc là chuyện gì?
-----
Tô: Ngựa đ* nên xóa pass up lên :))))