Chương 25: Hương sắc khuynh thành (7)

Editor: Mòi học tra

Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Từng có thời ở trong thế giới hiện thật của Lâm Dung Vi cũng thịnh hành một loại viên thuốc nhỏ màu xanh da trời. Viên thuốc nhỏ bé này đã đem lại hạnh phúc cho rất nhiều cặp đôi. Đặc biệt là khiến cho đàn ông tin rằng mình là đế vương giường chiếu.

Thứ thần dược này được mệnh danh không gì là không thể, có nhũn như bún cũng phải thẳng tắp. Tục truyền là Viagra*.

(Thuốc trị rối loạn cương dương, rộ lên ở Trung Quốc vào năm 2005)

Có đúng là nó không đấy? Lâm Dung Vi vân vê viên thuốc nhỏ, có chút do dự.

"Ngươi yên tâm đi, chỉ cần chờ tiểu tử kia vừa vào mộng, ngươi ăn cái này dù là cách trăm sông ngàn núi cũng có thể đi vào mộng cảnh của hắn nhìn cho rõ ràng." Dược Tôn vỗ ngực bảo đảm.

"Nhưng có tác dụng phụ không?" Lâm Dung Vi cẩn thận hỏi lại.

"Chắc là không có." Dược Tôn vuốt râu, "Dù sao cũng là thuốc mới, chưa có ai thử qua."

Y càng dao động, cảm giác thuốc này không phải thứ đứng đắn gì lớn hơn một chút.

Từ từ.

Lâm Dung Vi đột nhiên nhận ra, nếu Lãnh Văn Uyên ngửi phải viên sáp kia rồi vào giấc mộng xuân mà hắn mong muốn thì mình cần gì phải uổng công vô ích đứng cạnh xem?

Y như thể được giác ngộ, nhìn viên thuốc Dược Tôn đưa, "Bản tôn không hứng thú."

"Kaa ka ka." Cục lông nhỏ vọt vào Tùng Đường, nhảy lên án kỷ, chồm lên đắc ý ngửa đầu.

"Ha ha, dù sao Hoàng Lương Nhất Mộng đã ở dưới giường tiểu tử kia rồi. Ngươi muốn xem hay không thì tùy." Dược Tôn xốc lấy cục lông nhỏ vui vẻ rời đi.

Lâm Dung Vi nhìn viên thuốc nhỏ màu xanh da trời trong tay, rơi vào trầm tư. nam chính này đối với đệ nhất mĩ nhân dù là nam hay nữ cũng không động tâm. người có thể quyến rũ hắn phải có dung nhan khuynh thành cỡ nào chứ?

Lòng hiếu kỳ là động lực để loài người khám phá thế giới. Cũng là động lực để bên Tây có câu ngạn ngữ "Tò mò hại chết mèo."

Y chần chừ một chút, cuối cùng là không nhịn được nhón viên thuốc tới. Nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng, nhắm hai mắt lại.

***

"Tay cầm đèn lồng đỏ soi đường lớn nha."

"Cung hỉ nha."

"Hai cửa đại hồng môn không mở ra nha."

"Cung hỉ nha."

"Gõ cánh bên trái, tân nương sớm sinh quý tử nha."

"Cung hỉ nha."

"Gõ cánh bên phải, tân lang sớm thành tiên nha."

"Cung hỉ nha."

...

Một đám con nít vây quanh tung tăng ríu rít trước đoàn rước dâu.

Linh thú trên đầu mang hoa lụa đỏ, bông hoa lắc lư theo từng bước chân, dáng vẻ vui mừng nghênh ngang.

Lãnh Văn Uyên mặc hỉ bào, mỉm cười ném kẹo ra, đám trẻ con chen nhau tranh sạch sẽ.

"Phía trước đường khó đi, phiền các huynh đệ nâng kiệu cẩn thận chút." Lãnh Văn Uyên quay đầu lại dặn dò kiệu phu, tầm mắt nhìn xuyên qua Lâm Dung Vi.

"Tân lang cứ yên tâm, tán huynh đệ chúng ta trời sinh thần lực. Thâm niên nâng kiệu hơn ba mươi năm, rất thận trọng!"

Lãnh Văn Uyên hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn tới hỉ kiệu, trong mắt như lấp lánh sao trời.

Lâm Dung Vi nhìn về phía kiệu hoa, rèm làm bằng băng tơ cực phẩm, trên thêu long phượng quấn quít, bốn đỉnh mái kiệu cầu kì, trên bốn đỉnh vểnh lên đều có một con phượng hoàng giương cánh, miệng ngậm ngọc lưu ly.

Bốn phía mái kiệu hoa buông xuống tơ vàng, được chạm trổ từng chút một. Kiệu hoa dát bạc thiếp vàng, tinh mĩ vô cùng. Nhưng y thấy nó giống điện thờ hơn là kiệu hoa.

Kiệu hoa càng đi đường càng hẻo lánh, mắt thấy sắc trời bắt đầu tối, tám kiệu phu chỉ đành phải kiên trì đi tiếp. Khi tới dưới chân một ngọn núi hoang, gió lạnh thốc tới từng cơn khiến da đầu tê dại.

"Đến nơi rồi." Lãnh Văn Uyên vỗ vào linh thú, xoay người bước xuống đi tới trước kiệu.

"Các vị, đến chỗ này là được rồi, đây là lì xì." trong tay Lãnh Văn Uyên lấy ra vài linh thạch thượng phẩm cho kiệu phu.

Linh thạch hắn thưởng cho họ không ít nhưng mấy kiệu phu đáng thương bị dọa sợ, vội vàng nói "cát tường" rồi chạy mất dạng.

Lãnh Văn Uyên cười xòa một tiếng, giơ tay muốn vén màn kiệu lên.

"Khoan đã." Người trong kiệu đột ngột lên tiếng, trong trẻo như ngọc.

Lãnh Văn Uyên dừng tay lại, chậm rãi rụt trở về.

"Nghe nói hạ giới các ngươi có phong tục. Khi hạ kiệu, lúc đón ta xuống phải đá vào kiệu ba cái hoặc dùng quạt gõ ba cái. Sau đó mới có thể vén kiệu mời ta xuống. Ngươi quên rồi sao?"

Lãnh Văn Uyên bật cười vui vẻ, nhanh nhẹn xốc rèm kiệu lên, cúi người vào ôm ra một thân hỉ bào đỏ thắm, đầu đội khăn che tân nương.

"Phu nhân nghĩ nhiều rồi, phong tục đó là để khiến tân nương sợ hãi không dám làm càn ở tân gia, kia là kiệu hoa phu nhân ngồi, sao ta nỡ đá chứ?"

Tân nương khẽ cười một tiếng, giơ hay tay vòng lên cổ Lãnh Văn Uyên trông vô cùng thân mật.

Vì có khăn đội đầu che nên Lâm Dung Vi không thấy rõ dung mạo của tân nương. Chỉ nghe thanh âm kia, nhìn bộ ngực bằng phẳng cùng hầu kết nhô ra ở cổ, chắc chắn là đàn ông không sai.

"Sao ta ngửi thấy mùi hoa trên núi này vậy?" Tân nương thắc mắc.

"Cái gì cũng không giấu phu nhân được." Lãnh Văn Uyên vô cùng dịu dàng cẩn thận thả tân nương xuống.

Lâm Dung Vi cúi đầu lúc này mới phát hiện một đường hoa trải thẳng lên núi, mùi thơm hoa mai vấn vít quanh núi, thảm mai đỏ rực này đúng là tận tâm.

Tân nương bước trên thảm hoa, trong tay cầm một đầu dây hoa đỏ, Lãnh Văn Uyên cầm đầu còn lại, hoa lụa đỏ thẫm treo ở chính giữa, gió nhẹ thổi, cánh hoa nho nhỏ quấn lên theo gió bay khắp không gian, khiến đôi tân lang tân nương như bước trong mộng ảo.

Tân nương như lọt thỏm trong bộ hỉ bào, Lãnh Văn Uyên thi thoảng liếc nhìn qua, ý cười trên môi không giảm.

"Phu nhân, ăn vài thứ đi." Lãnh Văn Uyên chợt nhét một thứ vào tay tân nương.

"Quả quýt à?" Tân nương lột vỏ, tách một múi bỏ vào miệng.

"Ta đến phía nam chọn đấy, ngụ ý đại cát, đại cát đại lợi." Lãnh Văn Uyên tiếp tục nhét vào tay tân nương thứ khác.

"Quả lạc?"

"Thêm cả táo đỏ, hạt sen và long nhãn, ngụ ý sớm sinh quý tử*, sung túc thịnh vượng, ngọt ngào đằm thắm." Lãnh Văn Uyên cúi đầu cười khẽ, lại lột vỏ một quả nhãn đút cho tân nương.

(Quả táo tàu/táo đỏ: 红枣 (Hóngzǎo)

Quả lạc: 花生 (Huāshēng)

Quả nhãn: 桂圆 (Guìyuán)

Hạt sen: 莲子 (Liánzǐ)

Khi ghép 4 loại này vào sẽ có câu: "枣生桂子" (Zǎo shēng guìzǐ), cách đọc này giống câu chúc : "早生贵子" (sớm sinh quý tử), chúc tân lang tân nương sớm có con trai nối dõi.)

"Còn đây là gì?"

"Bánh Ma Lão, ngụ ý sống cùng nhau đến đầu bạc răng long*."

(麻老: Ma Lão, một loại bánh bằng gạo nếp lăn vừng. Hay có trong đám cưới và lễ hội truyền thống)

Lâm Dung Vi tâm tình phức tạp nhìn đôi uyên ương vừa ăn vừa lên núi. Có câu con đường ngắn nhất đến trái tim là đi qua dạ dày, về mặt này thì Lãnh Văn Uyên đúng là đỉnh thật sự.

"Phu nhân, đây là nhà của ta." Lãnh Văn Uyên dừng bước, ngước lên nhìn bức hoành phi cũ kĩ.

"Hàn Sơn Trang." Lâm Dung Vi lẩm bẩm đọc. Thấy hắn đẩy cửa ra, bên trong hoang tàn trống hoác, cỏ dại mọc um tùm, nhà cửa đổ nát, những cánh cửa mục rỗng như có thể đổ bất cứ lúc nào. Lãnh Văn Uyên dắt tân nương luồn lách đi tới trước nhà chính, nhẹ nhàng đẩy cửa nhưng cánh cửa khi bị mưa gió ăn mòn từ lâu, vừa đẩy ra đã rơi nứt thành mấy miếng.

<Tân nương phải chán đời cỡ nào mới gả cho cái tên đệ tử nghèo nhà ta thế này chứ.> Lâm Dung Vi nhìn quanh Hàn Sơn Trang, gian nhà đình đài vườn hoa không ít chút nào, có thể thấy được dấu vết một thời thịnh vượng.

Thì ra Lãnh Văn Uyên vốn là công tử của một gia tộc sa cơ lỡ vận.

Nghĩ kĩ lại thì năm đó cha mẹ Linh Dao thấy Lãnh gia nghèo khó như vậy chắc hẳn không đề xuất hôn sự dễ dàng thế. Lãnh gia lúc ấy nhất định cũng thuộc dòng dõi quý tộc, có khả năng theo con đường tu tiên vấn đạo mới có thể cùng Linh gia kết hôn sự.

Đáng tiếc đấy chỉ là chuyện cũ năm xưa, giờ đây Lãnh gia chỉ còn lại vườn không nhà trống, đáng thương tân nương gả tới đây phải chịu khổ.

Lãnh Văn Uyên bóc vỏ một viên kẹo màu đỏ, cưng chiều đút cho tân nương dưới khăn đội đầu. Một tay cầm dây hoa, tay còn lại trích máu quệt lên một nơi trên tường.

Lâm Dung Vi nhìn cái kệ chậm rãi mở ra, Lãnh Văn Uyên đi trước dắt tân nương theo sau.

"Phu nhân, đây là mật thất của Lãnh gia ta." Hắn lấy ra mấy viên dạ minh châu chiếu sáng toàn bộ khung cảnh bên trong mật thất.

Lâm Dung Vi nghẹn lại một lúc, nhìn chỗ vàng bạc châu báu kia chói muốn mù mắt!

"Những thứ trần tục này ngươi đừng chê, vốn là phụ thân ta muốn dùng chúng để tạo ra một tiên giả bằng vàng. Sau đó xảy ra sự cố, không thể hoàn thành đành chất ở trong này." Lãnh Văn Uyên lại dắt tân nương vào một lối ngầm khác, bên trong các loại huyền khí thậm chí còn có vài tiên khí cấp thấp nữa.

Sau khi hắn mang tân nương qua rất nhiều lối đi ngầm thì tới một gian mật thất cuối cùng rất rộng. Lối đi lắt léo ẩn chứa đủ loại bẫy rập trong đó. nếu không phải có Lãnh Văn Uyên dẫn đường thì Lâm Dung Vi cũng không biết ở đâu.

"Chính là chỗ này." Lãnh Văn Uyên đánh một chưởng chứa tiên lực tới khiến một bức tường hiện ra.

Trên tường có mấy trăm cái hốc xếp đều tăm tắp.

Lâm Dung Vi cẩn thận quan sát, ở cuối mật thất là nơi bày linh vị, trước linh vị có đặt một viên đá màu đỏ nhỏ nhỏ không biết là dùng làm gì.

"Chư vị tổ tiên Lãnh gia trên cao, gia chủ Lãnh gia đời thứ hai mươi ba đại tôn Lãnh Văn Uyên cùng đạo lữ tới xin tổ tiên làm chứng." Hắn cúi đầu bái một bái, tân nương cũng làm theo, rất có tinh thần lấy chồng theo chồng.

Khi Lãnh Văn Uyên bái một cái, những viên đá nhỏ kia lóe sáng từng viên một hệt như được đánh thức, tường đá tức khắc chiếu rọi như dải ngân hà, lấp lóe ánh sáng.

"Phu nhân, tổ tiên Lãnh gia rất thích ngươi." Lãnh Văn Uyên vui mừng nhìn về phía tân nương, "Vi phu không cho ngươi được thứ gì quý giá, chỉ có thể lấy thân thể cùng trái tim này giao phó cho ngươi. Bên ngươi đời đời kiếp kiếp, dù là máu thịt tan rã, kiếp sau cũng chỉ yêu một mình ngươi."

Lâm Dung Vi ở một bên nghe không khỏi cảm khái, thân thể này là ta làm cho ngươi, ngươi một chút cũng không đau lòng vi sư khổ tâm. Nói giao ra là giao đi luôn như thế!

"Vậy chúng ta mau bái thiên địa đi." Tân nương dường như cũng có chút cảm động.

"Được, đều nghe phu nhân." Bộ dáng thâm tình chân thành của Lãnh Văn Uyên khiến trái tim nhỏ của Lâm Dung Vi đau nhói.

<Đồ vô lương tâm, thế này rõ ràng bị người ta câu đi mất rồi, ta tốt với hắn như vậy, cuối cùng để một tiểu yêu tinh hưởng lợi.>

Trong lòng y ngứa ngáy, càng tò mò rốt cuộc tiểu yêu tinh này trông như nào, khuôn mặt phải thế nào mới có thể khiến Lãnh Văn Uyên thần hồn điên đảo.

"Nhất bái thiên địa."

Lãnh Văn Uyên cùng tân nương hành lễ bái, Lâm Dung Vi liền cúi xuống muốn xem khuôn mặt tân nương nhưng tân nương đứng dậy nên không nhìn thấy.

"Nhị bái cao đường."

Hai người hướng về phía tường đá hành một bái, trong vách tường lập tức sáng rực lên như đáp lại hai người.

Lâm Dung Vi cong người muốn nhìn lần nữa nhưng vô ích.

"Phu thê giao bái."

Lâm Dung Vi nhân cơ hội lách vào nằm giữa hai người, chờ lúc tân nương cùng Lãnh Văn Uyên đối bái khom người xuống, dưới khăn trùm đầu lộ ra khuôn mặt thanh mĩ vô song của tân nương.

....

"..." Lâm Dung Vi nhìn khuôn mặt y đúc mình kia, hốt hoảng như thể thấy ảo ảnh trong gương của chính mình.

Làm sao có thể?! Bản tôn luôn luôn duy trì hình tượng cao lãnh lạnh lùng. Sao có thể ăn không ngừng miệng dọc đường, còn đòi Lãnh Văn Uyên đá kiệu, còn ôm cổ hắn như vậy?

Bản tôn không phải tiên nhân như vậy!

"Đưa, vào, động, phòng."

Lâm Dung Vi chôn chân chết đứng giữa hai người, thấy sườn mặt của Lãnh Văn Uyên ửng hồng, "Phu nhân, ta biết ngươi thích tắm rửa, trên đường đi dính không ít bụi bẩn, vi phu tắm cùng ngươi nhé?"

Lâm Dung Vi ngơ ngác quay đầu nhìn về phía tân nương, chỉ nghe giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.

"Được thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play