“Thời Nghiên, Lục Thời Nghiên.”
Nghe thanh âm mềm mại, ngọt ngào của nàng, Lục Yến theo bản năng che lồng ngực đột nhiên nhói đau.
Lúc hắn đang hoảng hốt, một cơn gió rét lạnh lẽo thổi qua, trên đầu truyền tới âm thanh kẽo kẹt.
Thẩm Chân tay mắt lanh lẹ tiến lên hai bước, duỗi tay nắm lấy tay áo Lục Yến, muốn cùng hắn tránh ra khỏi nơi tấm biển sắp sửa rơi xuống: “Đại nhân cẩn thận!”
Rồi hai người hết sức khó khăn nghiêng người tránh đi, chỉ nghe một tiếng "rầm" thật lớn, tấm biển ghi ba chữ Bách Hương các đã nằm trên mặt đất.
Phía trên mái hiên, tuyết bay tán loạn.
Lục Yến bị tiếng động này đánh thức, ánh mắt dần khôi phục tỉnh táo.
Hắn cúi đầu nhìn những ngón tay tinh tế trắng nõn đang đặt trên cổ tay mình, thân thể cứng đờ, lập tức nâng tay tránh khỏi đụng chạm của nàng.
Thẩm Chân sửng sốt, sau đó hai má cũng nhiễm màu đỏ ửng, cả người trở nên lúng túng, xấu hổ.
Nàng tính lên tiếng giải thích rằng đây chỉ là xuất phát từ lòng tốt chứ không hề có ý mạo phạm, nhưng lại sợ càng giải thích thì càng luống cuống, cuối cùng đành từ bỏ.
Lễ nghĩa chu toàn, Thẩm Chân khẽ cắn môi, khom người hành lễ với nam nhân, nhỏ giọng nói: “Đa tạ đại nhân vừa rồi ra tay tương trợ.”
Đau đớn trước lồng ngực chưa kịp tan hết đã nghe thấy thanh âm của nàng, Lục Yến cau mày, điều chỉnh hô hấp rồi thấp giọng đáp: “Cô nương không cần nói lời cảm tạ, công việc này vốn thuộc bổn phận của bản quan.”
Dứt lời hắn lại cọ xát tay áo, không hề sai lệch, là chỗ Thẩm Chân vừa chạm vào.
Bọn họ vốn là bèo nước gặp nhau, ngày sau chưa chắc đã chạm mặt. Hiện tại dù có xấu hổ cũng không đáng ngại.
Chờ một lát, Lục Yến mang theo thị vệ rời đi, Thẩm Chân và Thanh Khê thì vào phòng trong nói chuyện.
*****
Hoàng hôn dần dần đậm màu, từng rặng mây cũng theo đó mà nhuốm một màu đỏ như nung.
Quản gia phủ Trấn Quốc Công thấy Lục Yến trở về thì vội khom người hành lễ.
Lục Yến gật đầu đáp lại, phân phó vài câu rồi sải bước qua hành lang trở về Túc Ninh đường.
Hắn ngồi trước án thư, nhìn ống tay áo từng bị nàng nắm chặt, lại nhớ tới những hình ảnh đột ngột hiện lên lúc vừa rồi. Lục Yến bỗng cảm thấy hoang mang, mờ mịt.
Hắn không ngừng thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là trùng hợp.
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, làn da trắng sứ, xương quai xanh mỹ miều cùng với độ ấm khi nóng bỏng triền miên vẫn in sâu trong đầu khiến hắn không tài nào ném đi được.
Lúc này, lư hương trong phòng toả ra từng đợt sương khói, quanh thân Lục Yến như lượn lờ một mùi hương mờ nhạt.
Cực kỳ giống với hương vị nơi đầu ngón tay nàng.
Chốc lát, hắn bỗng cười tự giễu.
Phải, hắn thừa nhận, tam cô nương Thẩm gia tuy rằng thất thế nhưng dung mạo quả không tầm thường. Nhưng mà trên đời này không thiếu nhất là nữ tử xinh đẹp, Lục Yến hắn cũng không đến nỗi nhìn nàng một cái đã động lòng rồi sinh tâm tư không nên có.
Lục Yến suy nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi.
Hắn làm việc chỉ nói đến chứng cứ, không bao giờ suy nghĩ những thứ giả dối, hư ảo.
Cuối cùng, Lục Yến đành quy những hình ảnh ướt át trong mơ đó là kết quả của việc liên tục làm việc ở công đường, mệt mỏi quá độ hoặc cũng có thể là hoả khí quá vượng.
Suy nghĩ xong, hắn tiến vào tịnh phòng. Đến lúc rời khỏi, trời đã tối sầm.
*****
Nến đã tắt, màn đêm dài buông xuống.
Chưa nằm xuống được bao lâu, Lục Yến lần thứ hai nằm mộng.
Từ từ mở mắt ra, Lục Yến phát hiện bản thân đang đứng trên hành lang của phủ Trấn Quốc Công.
Ban đêm, mặt trăng đứng lấp ló sau những đám mây, chỉ còn le lói những tia sáng yếu ớt khiến phủ Trấn Quốc Công vốn yên ắng nay càng thêm tối tăm, u uất.
Hắn nhìn sang trái.
Dương Tông đang đứng cuối hành làng đưa tay ấn một nam tử lên tường, tức giận nói: “Bạch Đạo Niên, không phải ngươi là thần y hay sao? Đã là thần y, sao bệnh của thế tử gia ngươi lại không chữa được hả?”
Người kia liên tục xua tay: “Thế tử có ân với ta, nếu có thể cứu ta nhất định sẽ cứu. Nhưng năm đó thế tử vốn không phải chỉ bị trúng tên, mấu chốt là mũi tên đó có tẩm độc! Ta ở Tây Vực nhiều năm nên mới biết được đó là một loại độc của hoàng thất Tây Vực, tên là hào cổ độc. Người bị trúng hào độc sẽ không có bất kỳ triệu chứng gì nhưng đợi đến ba năm sau cổ độc trong người sẽ phát tác, hút khô lục phủ ngũ tạng, đoạt đi sinh mệnh của người đó!”
Nghe những lời này, Dương Tông run rẩy nói: “Thật sự không thể giải được ư?”
Nam tử kia gật đầu: “Mặc dù loại độc này có thuốc giải nhưng giờ đã không kịp nữa rồi. Hào độc đã sớm thấm vào từng lớp máu thịt, ta thật sự không có cách nào cứu chữa.”
Dương Tông nghe xong, hai tay buông thõng, cả người ngã ngồi xuống đất, gương mặt để lộ thần sắc đau khổ.
Lục Yến đứng một bên nghi hoặc, hắn nghĩ ngợi, định tiến lên hỏi Dương Tông.
Cái gì mà trúng tên?
Hắn rõ ràng chưa bị trúng tên bao giờ.
Nhưng vừa nhấc chân, cả người Lục Yến bỗng nặng nề, trời đất xoay chuyển, khung cảnh cũng thay đổi.
Túc Ninh đường sương khói nghi ngút, trong không khí nồng nặc một mùi thuốc gay mũi. Hắn phất phất tay áo, đến lúc thấy rõ trước mặt hai mắt lập tức mở to.
Lục Yến vậy mà nhìn thấy bản thân đang nằm thoi thóp trên giường, đôi mắt vẩn đục, sắc mặt tái nhợt, tóc đã xen lẫn sợi bạc, tựa như già đi cả mười tuổi.
Hắn bước nhanh về phía trước, cố gắng nhìn kỹ thì phát hiện bản thân đang giữ chặt một chiếc túi thơm màu sắc trắng thuần, mặt trên chỉ thêu duy nhất một chữ - Chân.
Nhìn thấy chữ này, Lục Yến như có cảm giác sấm rền bên tai.
Còn Dương Tông lúc này đã không màng quy củ, quỳ gối trước giường, nức nở nói: “Tuy thế tử không nói ra nhưng thuộc hạ biết, dù đã qua ba năm nhưng thế tử chưa từng quên đi Thẩm cô nương. Nếu đã như vậy sao ngài không giữ nàng ấy lại bên cạnh?”
Nói xong hắn im lặng nhìn Lục Yến.
Lục Yến tựa như nghe được tiếng lòng của mình: nếu người nàng ở cạnh là hắn, hắn nhất định sẽ giữ nàng thật chặt.
Từ trước tới nay, chia ly vẫn luôn làm người ta đau lòng.
Trong lòng nàng vốn là một người khác, dù hắn có nhẫn tâm với bản thân thì cũng sẽ để nàng rời đi.
Chỉ là đi đến bước đường hôm nay, trong lòng hắn chỉ cầu mong bốn chữ: nếu có kiếp sau.
Trong mắt Lục Yến hắn con người chỉ có một đời này, không có kiếp sau, cái gọi là kiếp sau chỉ là lời hứa hẹn suông mà thôi.
Nhắm hai mắt lại, Lục Yến hồi tưởng cuộc sống mấy chục năm nay mình đã trải qua.
Hắn nhớ tới lòng bàn tay ấm áp của tổ mẫu, công ơn dạy dỗ của cha mẹ, nhớ tới khi nhược quán hắn đề tên bảng vàng, cũng nhớ tới đêm động phòng đơn sơ.
27 năm không ngắn không dài.
Tầm mất dần dần mơ hồ, hắn nghẹn ngào nói: “Chờ ta đi rồi, ngươi hãy ném bỏ hết đồ đạc của ta đi, đừng để mẫu thân thấy... Còn lá thư kia, người muốn xử lý sao cũng được, chỉ không được đốt.”
Hắn sợ trên đường đi xuống Hoàng Tuyền gặp được nàng lại là một lần nữa đau thấu tim gan.
Ngày ấy vào cuối thu, phủ Trấn Quốc Công treo vải trắng.
Hắn tận mắt nhìn thấy mẫu thân của mình - Tĩnh An trưởng công chúa cao quý, kiêu ngạo quỳ ở chính giữa Bách An đường đau đớn gào khóc.
Phụ thân hắn nâng mẫu thân dậy, nói: “Yến Ca Nhi chịu một mũi tên này cũng là vinh quang.”
Nhìn đến đây, khung cảnh xung quanh bỗng trở nên mờ ảo, đau đớn ở ngực hắn càng thêm mãnh liệt, không chỉ riêng ngực mà lục phủ ngũ tạng đều co rút đau đớn.
Hắn không còn nghe thấy gì nữa.
Mọi thứ trước mắt đều biến mất, Lục Yến nằm trên giường khó khăn hô hấp, giống như được người ta bơm thêm không khí, ngồi thẳng dậy há to mồm hít thở.
Hắn cúi đầu nhìn hai bàn tay còn hơi run rẩy, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được như thế nào là hoang mang, thất thố. Hắn ép bản thân phải bình tĩnh lại, nhớ lại một màn thấy trong mơ vừa rồi.
Lục Yến chợt nhớ lại một chi tiết, chính là là chiếc túi thơm màu trắng thêu chữ Chân kia.
Nghĩ đến đây, hắn cười nhạo một tiếng.
Cho dù là mộng cũng không nên hoang đường như vậy chứ!
Không nhắc tới vì sao hắn bị trúng độc, không nhắc tới vì sao gần 30 tuổi hắn chưa thành thân sinh con thì thôi đi. Nhưng có một điều, hắn tuyệt đối không tin bản thân mình sẽ nhớ nhung một người một cách hèn mọn như vậy.
Chuyện này vẫn chưa đủ hoang đường hay sao?
Hắn vừa phủ nhận mọi thứ xuất hiện trong mộng, lại vừa bởi vì những hình ảnh đó quá mức chân thật mà hít thở không thông, lạnh cả sống lưng.
Lục Yến cứ ngồi trước cửa sổ như vậy, không hề động đậy.
Ngoài trời có những bông tuyết đang lơ lửng giữa không trung, có bông lại rơi xuống nền tuyết trắng. Hắn bất chợt nhận ra, từng màn quỷ dị lần lượt xuất hiện đó đều có từ sau khi gặp mặt Thẩm Chân ở chợ phía thành Tây.
Đến lúc này, Lục Yến hoàn toàn rõ ràng.
Là nàng có vấn đề, là Bách Hương các có vấn đề. Hôm ấy hương phấn vương vãi đầy đất, có lẽ hắn đã dính phải loại thuốc huyễn hoặc hay mê dược nào đó, chắc chắn là như vậy.
Càng lâu sau hắn càng xác định với suy đoán của mình. Không muốn chờ thêm, Lục Yến lập tức gọi Dương Tông tới: “Đi tìm hai đại phu tới đây.”
Dương Tông không rõ nguyên nhân, vội vàng hỏi: “Thế tử gia thấy không khoẻ ở đâu ạ?”
Lục Yến nheo mắt, nghiến răng nói: “Ta muốn ra cửa phá án.”
Dương Tông thấy thần sắc chủ tử như mình trầm trọng, cho rằng có chuyện lớn nên không nhiều lời, lập tức chạy đi tìm đại phu.
Canh ba giờ Thìn, Lục Yến dẫn theo người đi qua chợ, một lần nữa đến trước cửa của Bách Hương các.
Tấm biển Bách Hương các đã được người tu sửa rồi treo lên.
Lục Yến nhìn từ ngoài vào, thấy Thẩm Chân đang rũ mi cúi đầu, trông thì trong sáng vô hại nhưng thực tế lại thủ đoạn, tính kế. Một ngọn lửa không tên bùng lên lên trong lòng.
Đợi lát nữa đừng để hắn tìm ra được thứ gì, nếu không... hắn nhất định phải tự mình giải nàng vào Đại Lý Tự!
Cùng lúc đó, Thẩm Chân cũng cảm nhận được một tầm mắt nóng rực đang nhìn nàng. Bàn tay đang đánh bàn tính dừng lại, đôi mắt nhìn ra phía ngoài tìm kiếm.
Vừa trông thấy, hai tay nàng sợ đến mức nắm lại thật chặt.
Nam tử đứng đằng kia đang dùng một đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm nàng.
Bốn mắt một lần nữa giao nhau, Lục Yến quay sang phía đại phu: “Tra cho ta, không được bỏ sót một thứ nào hết!”
🌺 Đã beta lần 1!