Credit: Thùy Linh

Ngày năm tháng mười, giữa trưa, tại phủ Kinh Triệu.

Lục Yến đang dựa vào bàn viết giấy tờ thì nghe bên ngoài có người đánh từng tiếng trống liên hồi.

Một thị vệ tên gọi Dương Tông sải bước đi vào: “Chủ tử, bên ngoài có người cầu kiến.”

Lục Yến đầu cũng không nâng, tiếp tục hạ bút: “Là người nào, có hỏi rõ mọi chuyện chưa?”

Dương Tông trả lời: “Người đánh trống là một thị nữ của Thẩm gia. Theo nàng ấy nói, cửa hàng của tam cô nương Thẩm gia ở chợ phía Tây bị người tới đập phá.”

Nghe vậy, ánh mắt Lục Yến trầm xuống, khóe miệng hơi nhếch, hạ bút, hơi ngả người về phía sau.

Cô nương Thẩm gia.

Đây không phải là rước phiền toái tới ư?

Dương Tông nhìn thế tử gia nhà mình cau mày thì nhỏ giọng hỏi: “Vậy... có để nàng vào không ạ?”

"Không thì thế nào?" Đây là phủ Kinh Triệu, không phải phủ Trấn Quốc Công. Chẳng lẽ hắn nói ở đây không có người thì sẽ không có người chắc?

Dương Tông nghe vậy, không nhiều lời thêm đi thẳng ra ngoài.

Lục Yến gõ ngón trỏ xuống bàn, làm thế suy tư.

Hôm nay Trịnh Kinh Triệu không có mặt, sắp xếp xong xuôi, hắn hẳn là nên được thăng chức, như vậy sẽ không thoát được chuyện phiền toái này. Nghĩ vậy, Lục Yến thả bút lông sói trở lại nghiên mực, cầm theo mũ cánh chuồn trên bàn, mặt không biểu tình bước về phía sảnh.

*****

Một giọng nói mạnh mẽ truyền đến từ hai phía.

Thanh Khê đứng giữa công đường, thấy người tới thì lập tức quỳ xuống, hai đầu gối nện mạnh lên mặt đất: "Thỉnh đại nhân hãy cứu cô nương nhà nô tỳ! Chưởng quầy mà Kim thị kia phái tới thật sự khinh người quá đáng, thế mà hắn định thu sáu phần lợi nhuận chỉ trong vòng một tháng!" Thanh Khê vừa khóc vừa nói.

Lục Yến không thích thấy người ta khóc, càng không thích thấy người gào khóc trên công đường.

Với lại, hắn đến nhậm chức ở phủ Kinh Triệu đã hơn một năm, đã gặp không ít vụ án người mượn tiền nhưng không trả được, chạy tới kêu cứu mạng.

Nhưng nơi này là phủ Kinh Triệu, không phải chùa Quan Âm.

Phủ Kinh Triệu chỉ nói tới luật pháp, không cứu được mạng ai.

Thanh Khê nhìn phía trên công đường, thấy ánh mắt người nọ nghiêm khắc, trong lòng lập tức sinh ra chút sợ hãi, vội vàng giải trình tội ác của Kim thị từ đầu tới cuối, một thôi một hồi.

Đe doạ, uy hiếp, ép cô nương nhà nàng bán mình.

Mặc cho ai nghe xong những lời này cũng phải đồng tình.

Duy chỉ có Lục Yến là không.

Người này bề ngoài đẹp đẽ, nhưng cảm xúc lại khiến người ta khó bề phân biệt, như đeo một lớp mặt nạ.

Mà trên lớp mặt nạ kia là gương mặt anh tuấn, kiêu ngạo đúng mực, làm người trong kinh lầm tưởng rằng thế tử gia phủ Trấn Quốc Công này là một khiêm khiêm quân tử, dịu dàng như ngọc. Khuê tú kinh thành nghe thấy tên hắn đều phải mặt đỏ tai hồng. Chỉ có rất ít người biết ở dưới lớp mặt nạ đó, hắn cỡ nào kiêu ngạo, vô lễ.

Dường như đối với hắn, phần lớn sự việc trên đời này đều có thể thờ ơ, hững hờ, lạnh nhạt để ứng phó.

Lục Yến bễ nghễ nhìn xuống dưới, hỏi: “Bản quan hỏi ngươi, ban đầu mượn tiền có lập chứng từ không?”

Thấy nàng gật đầu, Lục Yến lại nói: “Theo luật pháp triều ta, xử lý tranh cãi vì mượn tiền, đầu tiên phải xem chứng từ. Nếu giấy trắng mực đen đã rõ, chỉ cần không giết người, phóng hỏa nha môn không có quyền can thiệp.”

Nghe thế, Thanh Khê bỗng nhiên nhớ lại lời cô nương đã dặn dò, vội nói: “Nhưng nếu còn chưa tới kỳ hạn trả nợ bọn họ đã tới đập phá cửa hàng thì sao? Nô tỳ từng nhìn thấy tờ chứng từ kia, giấy viết rõ ràng là mùng mười phải trả, nhưng hôm nay mới có mùng năm.”

Tam cô nương từng nói với nàng, chỉ cần bám chặt vào ngày tháng, chăm chăm vào sai lầm của đối phương, chuyện này quan phủ nhất định sẽ xen vào.

Quả nhiên nghe xong lời này, Lục Yến khẽ đổi sắc mặt, nghiêm giọng nói: “Ngươi có biết lừa gạt mệnh quan triều đình là tội gì không?”

"Nô tỳ không dám." Thanh Khê nói.

Hắn suy tư một lát rồi đứng dậy, mang theo vài thị vệ rời khỏi nha môn.

Khi Lục Yến chạy tới chợ phía Tây, trên đường đã bị người vây chặt như nêm cối, hắn thong thả kéo dây cương, xoay người xuống ngựa.

Đầu đội mũ quan, người mặc triều phục màu sắc tím thẫm, eo treo ngọc bội thượng đẳng còn lắc lư. Một thân khí thế cùng với phố phường lúc này dường như không hoà hợp.

Dương Tông vội vàng chạy tới mở đường.

Lục Yến lập tức tiến lên, đập vào trong mắt là tấm biển lung lay sắp đổ viết rõ ba chữ - Bách Hương các.

Hắn đưa mắt nhìn quanh nhưng vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh nữ tử.

Chỉ thấy tên chưởng quầy mà Kim Thị dẫn tới lần trước đứng trước cửa tiệm lên giọng đe dọa: “Tam cô nương thức thời thì ký khế ước bán mình đi, cô kéo dài qua mùng một cũng chẳng thể kéo dài tới 15, hôm nay người đông thế lớn, tới cuối cùng người gặp bất lợi vẫn là tam cô nương thôi.”

Thấy người bên trong mãi không có động tĩnh, chưởng quầy lại tiếp tục nói: “Hôm nay cô không ký cũng phải ký. Kẻ hèn này nghe nói Thẩm gia còn có một tiểu thiếu gia tên là Thẩm Hoằng đúng không? Tuy tuổi còn nhỏ nhưng vẫn có chút ít tác dụng. Hiện giờ trong thành Trường An có không ít gánh hát, toàn là những đứa trẻ cụt tay cụt chân kiếm tiền. Tam cô nương thấy sao?”

Dương Tông nghe xong lời này thì không kìm được hỏi khẽ: “Chủ tử, chúng ta có cứu người không ạ?”

Lục Yến cong môi đáp: "Chờ một lát đi." Hắn chỉ tò mò trên phố mọi người đều khen đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, bị uy hiếp như vậy không biết nàng sẽ phản ứng thế nào.

Đúng lúc này, bên trong truyền đến một giọng nữ run rẩy: "Đúng là vô lại! Ta không biết các ngươi lấy được con dấu của Thẩm gia ở chỗ nào nhưng phụ thân ta rõ ràng chưa từng mượn số tiền đó." Từ trong giọng nói thế nhưng nhận thấy được nàng đang cố gắng che dấu sự run sợ của mình.

Nghe xong, Lục Yến hơi nhướng mày.

Dù thế nào cũng là quý nữ nhà cao cửa rộng được nuông chiều từ bé.

Khi mắng người hai chữ vô lại đã là cực hạn.

Không biết có phải do hắn ở phủ Kinh Triệu lâu rồi, nghe thấy nhiều nữ nhân chanh chua chửi đổng hay không, nay bất thình lình nghe được một từ văn minh lại chợt cảm thấy mới mẻ.

Khác với Lục Yến, thanh âm mềm mại của Thẩm Chân lại khiến không ít nam nhân xung quanh sinh lòng trắc ẩn. Nhất là bên trái còn có một thư sinh nghèo mặc y phục trắng nắm quyền dậm chân, vài lần muốn mở miệng, cuối cùng vẫn đỏ mắt rời đi.

Anh hùng cứu mỹ nhân ai cũng muốn làm nhưng không phải ai cũng làm được.

Dù sao thì nợ ở trên người Thẩm Chân, có vài người dù táng gia bại sản cũng không trả nổi.

Bên này tên chưởng quầy lạnh lùng cười, lên giọng đáp: "Dù sao chúng ta cũng chỉ là kẻ làm thuê của Kim Thị, từ trước tới nay nói chuyện đều có giấy trắng mực đen rõ ràng. Nếu tam cô nương không phục thì có thể báo quan." Nói xong, hắn giơ tay làm một động tác.

Thấy hắn như vậy, vài tên trai tráng vạm vỡ tay cầm gậy gộc đứng phía sau lập tức xông vào cửa lớn, bắt đầu đập phá lung tung những các loại hương phấn, bình sứ trong tiệm.

Bình sứ rơi xuống vỡ nát, hương phấn vương vãi đầy đất.

Tranh chấp động tĩnh lớn như vậy, Lục Yến đứng một bên không nén được cười nhạo thành tiếng. Mấy tên nam nhân lại đi uy hiếp một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, đúng là không từ thủ đoạn.

Ánh mắt hắn vừa biến đổi, Dương Tông lập tức hiểu ý chủ tử tiến lên nói: “Kim chưởng quầy, đại nhân của chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Thanh âm không nhỏ, mọi người đều bị thu hút nhìn sang bên này.

Kim chưởng quầy chửi thầm trong lòng, không biết tên tiểu quan nào không có mắt dám cản trở chuyện của hắn, không ngờ vừa quay đầu đã trực tiếp sững sờ.

Chuyện này, thế tử gia của phủ Trấn Quốc Công sao lại tới đây?

Đôi mắt ranh mãnh của Kim chưởng quẩy nhíu lại, ngay sau đó lại giống như tỉnh rượu, lập tức thay đổi sắc mặt: “Không biết Lục đại nhân muốn hỏi tiểu nhân cái gì ạ?”

Ánh mắt Lục Yến không phân rõ hỉ nộ, giương ánh mắt ý bảo hắn nhìn phía sau, nghiêm giọng hỏi: “Chuyện gì đây?”

Kim chưởng quầy vội vàng tiến lên một bước, tay run run cầm giấy tờ giao cho Lục Yến: “Lục đại nhân đừng hiểu lầm, tiểu nhân luôn làm việc theo quy củ. Đây là chứng từ.”

Lục Yến gật đầu nhìn lướt nhanh qua chỗ ký tên và ngày tháng, cười lạnh một tiếng hỏi: “Trong này kỳ hạn không phải là 5 ngày sau sao?”

Bị hỏi như vậy, thần sắc Kim chưởng quầy khẽ biến đổi, nhưng dẫu sao cũng là người linh hoạt, hắn cười hì hì nói: “Chuyện này... Đây cũng là một số tiền lớn, nếu chờ tới tháng sau chỉ sợ Thẩm gia bọn họ đã sớm trốn mất, là nợ thì sớm hay muộn cũng phải trả, kết quả không phải đều giống nhau sao.”

Lục Yến trả chứng từ lại cho hắn, không lưu tình nói: “Đã làm việc theo quy củ vậy ngươi chờ 5 ngày sau lại đến đi.”

Nghe lời này, Kim chưởng quầy như nghẹn ở yết hầu. Hắn thật sự không hiểu ý của vị thế tử gia kiêu ngạo này. Hắn ta rốt cuộc là muốn che chở cho tam cô nương hay chỉ đang làm theo quy củ đây?

Những hắn có thể hỏi chắc?

Không phải Kim chưởng quầy chưa từng gặp quý nhân nên sợ hãi, mà là vị trước mắt này hắn thật sự không đắc tội nổi.

Nếu hắn chỉ là từ tứ phẩm Thiếu Doãn của phủ Kinh Triệu thì còn có thể chu toàn một phen.

Nhưng hắn không chỉ là Thiếu Doãn, hắn còn là thế tử gia của phủ Trấn Quốc Công, là nhi tử độc nhất của Tĩnh An trưởng công chúa, gộp mấy thân phận này lại tất thành Tể Tướng(*), hiển nhiên phải khách khí.

(*) Ở đây hiểu là chức quan to.

Kim chưởng quầy do dự mãi, cuối cùng quyết định gọi mấy tên thuộc hạ quay lại, hậm hực nói: “Rút lui.”

Ai ngờ mới đi được vài bước, Dương Tông đột nhiên ngăn cản bọn họ: “Chưởng quầy, vô cớ đập phá cửa tiệm nhà người ta cứ đi như vậy có vẻ không được tốt lắm đâu.”

Kim chưởng quầy quay đầu nhìn Lục Yến, không nói lời nào.

Trước nay tin tức của Kim chưởng quầy vẫn luôn chính xác. Theo hắn biết, phủ Trấn Quốc công và phủ Vân Dương hầu vốn không có quan hệ gì, không thân thích, cũng chẳng giao lưu, vị thế tử gia này hẳn sẽ không làm khó hắn mới phải.

Lục Yến nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, bèn nói thẳng: “Trả vật về chỗ cũ là được, 5 ngày sau bản quan sẽ không can thiệp.”

Kim chưởng quầy nhìn quanh bốn phía, yên lặng siết chặt tay.

Nếu vừa rồi hắn ta chưa hiểu được ý của vị thế tử gia này thì giờ phút này, thấy thị nữ đứng bên cạnh Lục Yến đang trừng mắt nhìn, hắn lập tức hiểu rõ tất cả.

Hóa ra trong lòng cô nương không an tâm nên phái người báo quan.

Đã biết rõ nguyên nhân, Kim chưởng quầy cũng không đôi co nhiều lời nữa mà xoay người, cần bồi thường thì bồi thường, cần tu sửa thì tu sửa. Trước sau đều theo lời chủ tử của hắn đã nói, quan trọng không phải là tiền mà là người ở bên trong.

Đã như vậy 5 ngày sau lại đến cũng không có vấn đề gì.

Nghe tiếng Kim chưởng quầy mắng thầm, biết kế hoạch kéo dài của mình có tác dụng, nàng cúi đầu xoa mu bàn tay bị mảnh sứ cắt qua đang chảy máu, từ từ đứng dậy.

Bên ngoài, tiếng người ầm ĩ, chợt thấy trước mắt xuất hiện một mỹ nhân dáng điệu uyển chuyển.

Mái tóc dài của nàng rũ ra sau, dáng người lung linh quyến rũ thong thả đi về phía Lục Yến. Trong đôi mắt hàm chứa hơi nước như giấu giếm phong tình, dường như hoàn cảnh lộn xộn lúc này càng giúp nàng tô điểm thêm vẻ đẹp xuất trần, thoát tục.

Trong đám người có kẻ thấp giọng tán thưởng: “Nếu Lạc Thần thật sự tồn tại chắc cũng chỉ đẹp như vậy thôi.”

Nghe có người khoa trương ca ngợi như thế, Lục Yến khinh thường nhếch khóe miệng, không chút để ý nâng mắt.

Bốn mắt giao nhau, trái tim hắn tựa như hẫng một nhịp.

Trước mắt là một màn đêm đen nhánh, giống như đã rơi vào biển sâu vô biên vô tận. Khi sắc đen dần dần rút đi, hắn bất ngờ thấy được một màn hoạt sắc sinh hương.

Một nữ tử trần trụi nằm trong lồng ngực hắn.

Dung nhan nàng xinh đẹp mềm mại, ánh mắt trong veo. Lúc đầu hắn đau như sắp vỡ ra, chỉ thấy môi đỏ của nàng khi đóng khi mở khẽ gọi tên chữ của hắn - Thời Nghiên, Lục Thời Nghiên.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play