Credit: Thùy Linh

Nguyên Khánh năm thứ mười lăm.

Trước mắt đông chí vẫn chưa tới, tuyết đã rơi đầy trên đất. Dõi mắt nhìn quanh, toàn bộ thành Trường An như được phủ lên một lớp trắng xóa, sương mù mênh mang, phố hẻm vốn rất náo nhiệt nay cũng thay đổi, trở nên cực kỳ quạnh quẽ.

Canh ba giờ Mẹo, nắng sớm chưa xuyên qua được lớp mây mù dày đặc đã thấy một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy giữa đường.

Sau nửa canh giờ, dừng ở trước một tòa phủ đệ.

Thẩm Chân xuống ngựa, thất thần nhìn vào cánh cửa đóng chặt của phủ Túc Ninh bá. Nàng do dự mãi, cuối cùng vẫn giơ tay lên gõ cửa.

Gõ liên tục ba tiếng, bên trong không có dấu hiệu đáp lại.

Bị chặn ngoài cửa suốt nửa tháng, Thẩm Chân - một đoá kiều hoa chưa bao giờ bị người làm khó nay rốt cuộc cũng hiểu rõ thế nào là bị dồn chân tường, như thế nào là cây đổ khỉ tan.(*)

(*) Thất bại nên bị xa lánh, không ai giao du, giúp đỡ.

Một tháng trước.

Vân Dương hầu Thẩm Văn Kỳ nhậm chức Công Bộ Thượng Thư vừa tròn 3 năm, mắt thấy sắp được thăng chức nhưng thành Tây Cừ mới xây lại ầm ầm sụp đổ. Nước tràn lan gây cản trở đường xá, lũ lụt ngập úng, thương vong vô số, trăm họ oán than. Hoàng đế vì an ổn lòng dân nên nhất quyết xử toàn bộ Công Bộ.

Vân Dương hầu thân ở chức vị quan trọng, cho dù chuyện thành Tây Cừ không phải xuất phát từ tay ông nhưng cũng không tránh khỏi tội không làm tròn trách nhiệm.

Theo luật pháp đương triều, ông chẳng những bị cách chức đoạt tước còn bị phán ngồi tù hai năm.

Tin tức vừa được truyền ra, thân thích ngày trước lúc nào cũng tới cửa qua lại mong được hưởng ít lợi ích, nay thấy người Thẩm gia lại sợ hãi, tránh như tránh tà, chỉ sợ bị liên lụy.

Cái gọi là đồng cam thì dễ, cộng khổ thì khó, chắc cũng chỉ như vậy.

Thời gian cứ thế trôi đi, người trên đường cũng đông đúc dần lên. Thấy phủ Túc Ninh bá vẫn một mực đóng cửa không tiếp khách, mấy phụ nhân đi qua bèn tụ tập lại châu đầu ghé tai nhìn về phía Thẩm Chân mà bàn tán.

"Vị kia là tam cô nương Thẩm gia đúng không?" Nhắc tới Thẩm gia, tiếng nói chuyện tự nhiên yếu đi.

“Là nàng ấy đấy. Hai hôm trước ta đi chợ phía thành Tây mua tơ lụa, lúc đi ngang qua Bách Hương các đúng lúc trông thấy nàng ấy đang giúp mấy quý phụ điều chế hương liệu ở trong tiệm.”

“Nhắc tới mới nói, tam cô nương này cũng là một người đáng thương. Mẫu thân chết bệnh, cha thì bị bỏ tù, hiện trên vai còn có khoản nợ lớn như vậy, thật đúng là nhà dột còn gặp mưa rào.”

Một người khác thở dài nói: “Nói tới nợ nần, lợi nhuận hàng tháng ở chỗ Kim thị cũng cao quá rồi, sợ là trả cả đời cũng không hết được.”

“Còn trả nợ à? Theo ta thấy không phải bán thân là tốt lắm rồi đấy!”

Vừa dứt lời, mấy người xung quanh đều thổn thức. Trong đám, một vị nữ tử mang mũ có rèm che sâu kín mở miệng: “Phật pháp chú ý nhân quả luân hồi. Theo ta, không chừng là người Thẩm gia làm quá nhiều việc thất đức, lúc này mới gặp báo ứng.”

Có người vừa lên tiếng, nội dung nghị luận lập tức xoay chiều gió. Mọi người mồm năm miệng mười càng nói càng hoang đường.

Thanh Khê đứng một bên nghe không nổi nữa. Nàng nhìn bóng dáng cứng còng của cô nương nhà mình, trái tim như bị ai xé ra vậy.

Tam cô nương Thẩm gia lá ngọc cành vàng đã bao giờ phải chịu uất ức như thế?

Thanh Khê quay đầu căm tức nhìn đám người, đang muốn mở miệng lại bị Thẩm Chân kéo cánh tay ngăn lại: “Thanh Khê, chúng ta đang cầu người ta.”

Thẩm Chân đã lên tiếng, Thanh Khê chỉ có thể quay đầu.

Nàng ấy kìm nén mãi mới làm ngữ khí trở nên bình tĩnh, “Hôm nay nhiều người sẽ dễ bị lộ, cô nương lại sợ lạnh nữa, hay để ngày khác chúng ta quay lại ạ?”

Ngày khác ư?

Thẩm Chân rũ mắt, tự hỏi trong lòng: Những kẻ đầu trâu mặt ngựa chạy tới Thẩm gia đòi nợ liệu có chờ nàng đến ngày khác không?

Nàng duỗi tay chỉnh lại áo choàng trên người, nhỏ giọng nói: “Chờ thêm một lát đi.”

Chờ một lát là từ buổi sớm chờ tới mặt trời lặn đằng tây.

Ánh sáng đỏ đậm từ chân trời dần dần nhiễm hồng từng đám mây bay. Những người xem náo nhiệt kia cũng tự thấy không thú vị nên dần dần rời đi.

Đúng lúc này, cửa lớn vốn luôn đóng chặt từ từ mở ra, Lưu ma ma ra một mình, quen thuộc nói với Thẩm Chân: “Tam cô nương mau vào đi.”

Đóng cửa lại, Lưu ma ma vội nói: “Gần đây đại phu nhân bị phong hàn, thân thể không được khoẻ, cả ngày mơ mơ màng màng, ai tới cũng từ chối tiếp, lúc này mới tỉnh lại thôi.”

Thẩm Chân nghe ra ý hoà giải nên cũng không vạch trần, chỉ hùa theo: “Cô mẫu bị bệnh lúc nào, có nghiêm trọng lắm không?”

Lưu ma ma vừa dẫn đường vừa thở dài nói: “Phu nhân nghe nói đại lão gia bị đánh sáu mươi trượng ở trong ngục thì lập tức khóc ngất đi, lúc này mới bệnh không dậy nổi.”

Vừa dứt lời, cánh tay đặt trong tay áo của Thẩm Chân không ức chế được run rẩy, huyết sắc trên mặt cũng dần rút đi.

Hoàn toàn luống cuống.

*****

Đúng lúc đi qua hành lang, bọn họ trùng hợp gặp mặt Túc Ninh bá Tạ Thừa đang đi từ trong viện ra.

Hoàn cảnh lúc này vô cùng xấu hổ, quần áo Túc Ninh bá xốc xếch, trên cổ còn có hai dấu đỏ khả nghi.

Thẩm Chân vội vàng cúi đầu, khom người hành lễ.

Túc Ninh bá nghe tiếng động thì xoay người, bước lên một bước, dùng nửa con mắt đánh giá Thẩm Chân. Hắn nở nụ cười: “Tam cô nương tới tìm cô mẫu à?”

Thẩm Chân gật đầu, quy củ trả lời một câu.

Túc Ninh bá không hề kiêng dè dùng ánh mắt đánh giá cô nương mười sáu dáng người đẫy đà, da thịt trắng nõn tựa ngọc thạch... Hắn ta sững sờ trong phút chốc. 

Mãi đến khi mắt đối mắt với Thẩm Chân mới mất tự nhiên đáp: “Vậy không cần đa lễ, mau vào đi.”

Trong lòng Thẩm Chân tưởng nhớ phụ thân nên cũng không nghĩ nhiều, nghe tiếng trưởng bối cho phép thì vội vã đi về hướng chủ viện.

Vừa đi nhanh, quần áo trên người cũng theo từng bước chân phác hoạ ra dáng người nóng bỏng quyến rũ.

Túc Ninh bá nghiêng đầu thưởng thức dáng người phập phồng, ung dung cười một tiếng, thầm nghĩ: Dẫu sao cũng là đoá kiều hoa của thành Trường An, những dung chi tục phấn ở Bình Khang phường quả thật khó mà sánh bằng.

Trong phòng, ánh nến bập bùng, một mùi hương khó tả tràn ngập trong không khí, Thẩm Chân vén rèm lên, trông thấy người cô mẫu mà nàng từng thân thuộc nhất - Thẩm Lam.

Nhìn qua cứ tưởng Thẩm Lam nở mày nở mặt, thê tử của đại bá nhưng chỉ cần nhắc tới xuất thân của bà ta, hoá ra cũng chỉ là một trong những câu chuyện phiếm của các quý nhân lúc trà dư tửu hậu (*). Thì ra, mẫu thân của bà ta - Mạnh thị cũng chỉ là một thông phòng của lão hầu gia mà thôi.

(*) Trà dư tửu hậu là cái dư vị ngọt ngào của trà sau khi uống xong còn lưu lại trong khoang miệng và cái cảm giác êm đềm lâng lâng, say ngà ngà sau khi uống rượu còn tồn tại nơi ta.

Mọi người đều không kìm được cảm thán, nữ nhi thân sinh của một thông phòng mà có thể bò tới được vị trí này, không biết phải có thủ đoạn thế nào nào đây?

Thẩm Lam nằm nghiêng trên giường, sắc mặt tái nhợt, thấy Thẩm Chân đi tới thì ngồi dậy nói: “Chân Nhi mau vào đi.”

Thẩm Chân đi lên phía trước, uyển chuyển gọi một tiếng: “Cô mẫu.”

Thẩm Lam vỗ xuống chỗ bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống, bốn mắt nhìn nhau, bà ta lại nói: “Cô mẫu không nghĩ tới con vậy mà lại mệnh khổ.”

Hai chữ "mệnh khổ" đối với quý nữ gặp phải hoàn cảnh khó khăn mà nói không khác gì xát muối vào tim. Nhưng có lẽ vài ngày nay nghe được quá nhiều rồi nên giờ nghe thấy chỉ khiến nàng sinh ra một tia chết lặng.

Hàn huyên được vài câu, Thẩm Lam đột nhiên nức nở: “Nửa tháng trước ta từng đi một chuyến qua Đại Lý Tự.”

Hai mắt Thẩm Chân chợt trợn tròn.

“Ta nghe nói huynh trưởng bị dụng hình, vốn định đưa ít bạc nhưng đương nhiệm Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An lại dầu muối không ăn, không chịu lấy một xu.”

Tay Thẩm Chân đặt trên đầu gối âm thầm dùng sức, giọng run rẩy: “Vậy thương thế của cha con...”

Thẩm Lam dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thẩm Châni: "Trong tù lạnh lẽo, trời đông giá rét..." Bà ta lại thở dài một hơi, “Hẳn sẽ rất cực khổ.”

Tiếng nói vừa dứt, trong cặp mắt trong suốt của Thẩm Chân đã xuất hiện một lớp hơi nước.

Một màn mỹ nhân khóc quả nhiên khiến người ta đau lòng.

Người đời đều nói Thẩm Chân lớn lên xinh đẹp, người ở Trường An từng gặp mặt nàng đều phải dùng hai chữ "khuynh thành" để hình dung.

Dung mạo của nàng không hề diễm lệ, kiêu căng mà giống như vùng sông nước Giang Nam mờ ảo, sương mù ập vào mặt, mông lung lại nhu hòa khiến mọi người không nhịn được hãm sâu vào trong đó.

Chỉ cần nàng cười một cái, phần lớn nam nhân trên đời đều sẽ vì nàng mà trầm luân, vì nàng mà khuynh đảo.

Hay giống như giờ phút này, mỹ nhân rơi lệ, nhỏ bé yêu kiều. Dù có là nam nhân kiên định cũng sẽ sinh ra thương tiếc, đau lòng.

Thẩm Lan nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thầm than: Nhan sắc như vậy, ai có thể thoát được.

Bà ta ôm Thẩm Chân vào trong lòng, vỗ nhẹ lên lưng, an ủi nàng: “Ngoan, đừng khóc nữa, mắt đỏ cả lên rồi. Hôm nay con đã đến tìm cô mẫu thì cô mẫu cũng sẽ giúp con nghĩ cách.”

Thẩm Lam đưa ngón tay lau nước mắt cho Thẩm Chân. Hồi ức bất chợt ùa về, hai mắt bà ta dần đỏ lên, nước mắt chực trào: “Chân Nhi, Thẩm gia thất thế, cô mẫu ở bá phủ cũng như đi trên tầng băng mỏng, chẳng thể giúp gì cho con... May mắn trời không tuyệt đường người, vẫn có một người có thể giúp con.”

Ánh mắt Thẩm Chân trong suốt, dịu dàng nói: “Cô mẫu cứ nói, xin đừng ngại.”

Thẩm Lam nhìn đôi mắt nàng thì không đành lòng nhưng vừa nghĩ tới lời Tạ Thừa cảnh cáo, chỉ có thể nhẫn tâm: “Ba ngày nữa Đằng Vương sẽ mở một cuộc đá cầu so tài, đến lúc đó cô mẫu sẽ mang con qua. Chỉ cần con đi cầu xin hắn cô mẫu cam đoan, sau này hắn nhất định sẽ che chở cho con, sẽ không để con chịu khổ.”

Đi cầu Đằng Vương.

Thẩm Chân nghe hiểu hàm ý, ngay tức thì nàng cảm giác máu quanh thân đều dồn về lồng ngực.

Đằng Vương năm nay đã 40, thê thiếp thành đàn, lòng dạ độc ác, từ trước đến nay đều bất hoà với cha, bảo nàng vào phủ Đằng vương thì có khác nào muốn giết chết nàng đâu? 

Thẩm Lam nhìn đầu ngón tay nàng run rẩy, dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng.

Bà ta kéo tay Thẩm Chân khẽ nói: “Chân Nhi, chỉ cần con có thể nhẫn nhịn, cúi đầu cha con bên kia cùng với số nợ của Thẩm gia tự khắc sẽ được người giúp đỡ giải quyết, nhưng nếu ngược lại, một thân nữ nhi như con làm sao có thể trụ lại trong thành Trường An toàn là thú dữ này đây?”

Sắc trời chuyển tối, gió rét thổi mạnh đẩy cánh cửa sổ va vào tường phát ra tiếng kêu lạch cạch.

Cũng như tiếng tim đập của Thẩm Chân lúc này.

Vì sao cô mẫu sẽ nhắc tới Đằng Vương nàng đương nhiên hiểu rõ. Hiện giờ cây đại thụ là Thẩm gia đã ngã xuống, phủ Túc Ninh bá đang nóng lòng muốn đầu nhập vào một thế lực lớn khác để củng cố địa vị.

Đằng Vương thân là vương gia sở hữu tài sản khổng lồ, lại được hoàng đế tin tưởng tự nhiên là một lựa chọn tốt.

Nghĩ như vậy, Thẩm Chân mới bừng tỉnh nhớ tới ánh mắt vừa rồi Túc Ninh nhìn nàng. Loại ánh mắt kia nào giống như ánh mắt của trưởng bối nhìn vãn bối?

Mà càng giống như là ánh mắt đánh giá, ước lượng giá trị của một nữ nhân.

Hoá ra, nàng cũng chỉ là thành ý mà Túc Ninh bá dùng để nịnh bợ Đằng Vương mà thôi.

Trước hôm nay nàng vẫn cứ tưởng cô mẫu sẽ niệm tình cũ mà giúp đỡ ít nhiều nhưng sự thật chứng minh trưởng tỷ dặn dò nàng không hề sai.

Người ngoài nói một chữ cũng không tin được.

Thẩm Lam thấy nàng mãi không trả lời, biết ép quá lại dễ hỏng việc, thế là ôn tồn nói: “Con không cần cho ta đáp án ngay, nếu chưa quyết định được cứ trở về ngẫm lại thật kỹ.”

Không đợi bà ta nói xong Thẩm Chân đã trực tiếp đứng dậy.

Nàng tránh ánh mắt quan tâm của cô mẫu, nói từng tiếng: “Lời cô mẫu mới vừa nói Chân Nhi coi như chưa từng nghe thấy.”

"Hôm nay Chân Nhi không mời mà tự đến, đã quấy rầy, mong cô mẫu thứ lỗi." Dứt lời nàng lập tức xoay người rời đi.

Lưu ma ma đang chuẩn bị tiến lên ngăn lại, Thẩm Lam lại đưa ánh mắt "để nó rời đi".

Tiếng cửa khép lại vang lên kẽo kẹt, Lưu ma ma không nhịn được nói vài câu thấm thía: “Lão nô cảm thấy tam cô nương quen sống trong nhung lụa rồi. Với tính tình này, dù có vào phủ Đằng Vương sau này chưa chắc sẽ làm việc cho phu nhân.”

Thẩm Lam đưa tay xoa huyệt thái dương, khinh thường nói, “Vậy ngươi nói xem, những ca cơ ở Bình Khang phường đó chẳng lẽ đều là trời sinh thích lấy lòng nam nhân hay sao? Nói cho cùng, bị ép buộc, bị dồn đến chân tường thì tự nhiên sẽ biết hấp hối giãy giụa là vô dụng nhất.”

Nói xong, Thẩm Lam nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, thở dài một tiếng.

Nếu không phải đã mất hướng đi ai lại nguyện ý tính kế cả nhà mẹ đẻ của mình? Thẩm Chân tuy không phải cháu gái ruột thịt nhưng cũng là người Thẩm gia.

Nghĩ đến đây Thẩm Lam lại siết chặt bàn tay.

Tên tiểu nhân Tạ Thừa âm hiểm xảo trá, trở mặt vô tình. Một tháng trở lại đây hắn ta không chỉ thu lại quyền quản gia của bà ta, giao toàn quyền cho ái thiếp của hắn, còn gửi nhi tử Tạ Bằng của bà ta tới chỗ lão phu nhân. 

Cái gì mà họa đều đến từ nữ nhân không chịu gả ra ngoài, toàn là lời nói vô căn cứ mà thôi.

Nếu như Thẩm Chân không thể trở thành niềm vui mới của Đằng Vương, không thể giúp hắn thăng chức ở Lễ Bộ, như vậy chỉ sợ hoàn cảnh của bà ta và Bằng Ca Nhi sẽ càng thêm gian nan.

Chỉ mong chất nữ này của bà ta không quá cố chấp, nếu không đừng trách bà ta không nể mặt.

Thẩm Lam tính toán thời gian, đã hơn nửa tháng, cũng đến lúc Kim thị dẫn người tới cửa đòi nợ rồi

🌺Đã beta lần 1!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play