Rất nhanh, đối với đề nghị của Nguyễn Nam Chúc, trong lòng Lâm Thu Thạch liền có đáp án —— hắn quyết định muốn cùng Nguyễn Nam Chúc tiến vào cửa thứ chín của Trình Nhất Tạ.
Đối với quyết định của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc cũng không kinh ngạc, hắn chỉ hỏi lại Lâm Thu Thạch một câu: "Anh nghĩ kỹ chưa?"
Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."
"Độ khó cửa thứ chín sẽ tương đối cao, tôi cũng không thể bảo đảm anh có thể an toàn ra ngoài." Nguyễn Nam Chúc nói trắng ra, "Đây có khả năng là cửa cuối cùng của anh."
Lâm Thu Thạch nói: "Không sao."
Nguyễn Nam Chúc chăm chú nhìn biểu cảm của Lâm Thu Thạch một lát, gật gật đầu ý bảo chính mình đã biết.
Lâm Thu Thạch cảm thấy dường như hắn còn muốn nói thêm cái gì, cuối cùng Nguyễn Nam Chúc lại không nói gì cả.
Sau khi xác định Lâm Thu Thạch muốn đi vào cửa thứ chín, Nguyễn Nam Chúc liền nói manh mối cửa thứ chín cho Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch cầm lấy manh mối nhìn một chút, lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Đây là manh mối?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ừ."
Chỉ thấy trên tờ giấy viết một câu: Lấy đồng làm gương, có thể chỉnh phục trang; lấy sử làm gương, có thể biết thăng trầm; lấy người làm gương, có thể hiểu được mất.
"Đây có ý gì vậy?" Lâm Thu Thạch nhớ rõ đây là danh ngôn từ thời Đường do Lý Thế Dân nói qua, còn được vào sách giáo khoa, nhưng đặt ở hoàn cảnh bên trong cánh cửa, manh mối như vậy gần như có thể nói là không có dấu vết để tìm.
"Không biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Manh mối những cửa sau đều sẽ tương đối mơ hồ, không giống như trước có tính định hướng xác minh như vậy, cho nên tình huống cụ thể như thế nào, còn phải đợi vào cửa lại nói."
Thời gian vào cửa cụ thể là vào ngày mười lăm tháng sau, đây là Trình Nhất Tạ nói cho Lâm Thu Thạch, biểu hiện sau khi cậu ta biết Lâm Thu Thạch muốn cùng cậu ta vào cửa rất bình tĩnh, như là đã sớm dự liệu đến Nguyễn Nam Chúc sẽ dẫn theo Lâm Thu Thạch.
Trình Nhất Tạ đại khái là người không thích nói chuyện nhất trong toàn bộ biệt thự, cả ngày đều rất im lặng, ngoài trừ thời điểm dạy dỗ em trai của mình.
Tuy rằng Trình Thiên Lí với Trình Nhất Tạ là sinh đôi, nhưng tính cách hai người lại là một trời một vực, Trình Thiên Lí cả ngày nói nói cười cười giống như một đứa trẻ không lớn lên, mà Trình Nhất Tạ lại cực kỳ trưởng thành.
Cách lúc vào cửa còn một đoạn thời gian, Lâm Thu Thạch tiếp tục nghỉ ngơi ở biệt thự.
Trong lúc đó Đàm Táo Táo với ảnh đế Trương Dặc Khanh kia cũng tới đây một chuyến, cùng tới còn có nam nhân qua cửa với Trương Dặc Khanh.
Người nọ tên gọi Bạch Minh, bất kể là diện mạo hay là khí chất đều cực kỳ dương quang, tóc hơi xoăn tự nhiên, thời điểm cười rộ lên trên má còn có cái lúm đồng tiền đáng yêu. (dương quang đại khái là hướng ngoại)
Nói thật, người như vậy, Lâm Thu Thạch rất khó liên hệ cậu ta với đại lão trong cửa, hắn thật sự là có chút tò mò, Bạch Minh này ở trong cửa là bộ dáng gì.
Nhưng vấn đề này hơi có cảm giác xâm phạm quyền riêng tư, cho nên Lâm Thu Thạch cũng không đi hỏi.
Trạng thái của Trương Dặc Khanh thật ra tốt hơn so với trước rất nhiều, ít nhất không còn một bộ tinh thần hỏng mất.
Bạch Minh lại rất có hứng thú với Lâm Thu Thạch, đương nhiên trước mặt Nguyễn Nam Chúc cậu ta không dám biểu hiện quá rõ ràng, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn chú ý tới ánh mắt như có như không kia của cậu ta, đang đánh giá.
"Phim của Dặc Khanh tháng 5 công chiếu rồi, mọi người nhất định phải đi xem đấy nhé." Bạch Minh vừa đến biệt thự chuyện thứ nhất làm chính là phân phát vé vào cửa xem phim của Trương Dặc Khanh, "Tôi đã xem qua bản còn chưa được biên tập cắt nối, nhưng vẫn quá là hay luôn."
Trương Dặc Khanh ngồi ở bên cạnh nghe Bạch Minh bán Amway cho mình, sắc mặt hơi không dễ nhìn. Lâm Thu Thạch suy đoán đó là bởi vì anh ta cảm thấy rất là xấu hổ......
(Amway là thuật ngữ thông dụng trên mạng, bắt nguồn từ tuyên ngôn thương hiệu của Công ty Amway mang ý nghĩa chia sẻ và chân thành, nhưng sau đó đã được mở rộng sang giới game thủ, coser và otaku mang ý nghĩa "những gì bạn cho là tốt sẽ được giới thiệu và chia sẻ nhiệt tình với bạn học, bạn bè, người thân, giáo viên, khách hàng, v.v." - Theo Baidu)
"Dặc Khanh thật sự quá đỉnh, tôi siêu cấp thích anh ấy." Bộ dáng Bạch Minh thổ lộ, quả thực như là fan não tàn theo đuổi thần tượng, ngày thường ngược lại còn tốt, hiện tại lại làm trò khen ngợi trước mắt đương sự, quả thực làm người chịu không nổi. Lâm Thu Thạch tận mắt nhìn thấy vẻ mặt Trương Dặc Khanh tuy rằng nghiêm túc, nhưng tai đã đỏ ửng, ra vẻ bình tĩnh đứng lên nói mình muốn ra ban công hút điếu thuốc.
Lâm Thu Thạch nhìn vào trong mắt âm thầm buồn cười, Bạch Minh này cũng coi như là đã trị được Trương Dặc Khanh.
Đàm Táo Táo cũng rất không khách khí cười ha ha.
"Táo Táo có phải cô lại sắp vào cửa hay không?" Lâm Thu Thạch tính toán thời gian một chút, cảm giác cửa tiếp theo của Đàm Táo Táo hẳn sắp tới.
"Ừ." Đàm Táo Táo gật đầu, "Lần này là Trần Phi dẫn tôi vào...... Anh thì sao, qua mấy cửa rồi?"
Lâm Thu Thạch nói: "Vẫn là cửa thứ sáu." Hắn không nói ra chuyện mình muốn cùng Nguyễn Nam Chúc bọn họ đi vào cửa thứ chín.
"À......" Đàm Táo Táo có chút thất thần, như là suy nghĩ chuyện gì.
Lâm Thu Thạch hỏi cô ta: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Đàm Táo Táo thở dài, "Chỉ là đang suy nghĩ cửa sau nên làm cái gì bây giờ." Cô ta cũng không thể giống như Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch bọn họ hoàn toàn buông công việc của mình ở thế giới hiện thực chuyên tâm qua cửa, cũng không có dũng khí khiêu chiến không ngừng, việc này mang nghĩa thời điểm cô ta gặp phải cửa cao cấp liền lành ít dữ nhiều, chưa tính những cửa sau cửa thứ sáu, kể cả là Nguyễn Nam Chúc cũng gần như là không nhận.
Nghe nói sau của thứ sáu, độ khó sẽ biến chất. Còn biến hóa như thế nào Đàm Táo Táo cũng không rõ lắm, dù sao thì cũng là rất khó.
Mấy người hàn huyên một lát, ăn bữa cơm trưa, Lâm Thu Thạch từ đối thoại của Nguyễn Nam Chúc với Bạch Minh biết được hai người bọn họ đã quen nhau bốn năm năm, xem như bạn già.
Bạch Minh đã qua cửa thứ chín, đang chờ cửa thứ mười đến.
Cơm nước xong, Bạch Minh cùng Nguyễn Nam Chúc tới phòng sách, dường như hai người có chuyện gì muốn nói riêng.
Đàm Táo Táo kéo Lâm Thu Thạch với Trương Dặc Khanh chơi trò chơi ở dưới tầng.
Hai người họ rốt cuộc nói chuyện gì Lâm Thu Thạch không biết, nhưng thời điểm bọn họ từ trên tầng đi xuống, ánh mắt lại đều đặt lên người hắn.
"Không có gì." Bạch Minh cười, "Chỉ là hơi tò mò về anh."
Lâm Thu Thạch: "Tò mò?"
Bạch Minh nói: "Chẳng lẽ anh cảm thấy bản thân không có chỗ nào đặc biệt?"
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Đặc biệt thích mèo?" Thời điểm hắn nói lời này, còn đang len lén nhéo thịt lót của Hạt Dẻ, Hạt Dẻ liếc mắt vẻ mặt khó chịu nhìn hắn.
Nguyễn Nam Chúc: "......" Đây cũng coi như là chỗ đặc biệt đi.
Bạch Minh nghe vậy nở nụ cười, nói: "Anh thực sự là thú vị." Cậu ta cũng không nói thêm gì về Lâm Thu Thạch, lại ngồi một lát, liền cùng Trương Dặc Khanh với Đàm Táo Táo đi mất.
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có chỗ nào đặc biệt à?"
Nguyễn Nam Chúc nhìn hắn một cái: "Anh cảm thấy sao?"
Lâm Thu Thạch lắc đầu, nghĩ không ra.
Nguyễn Nam Chúc: "Anh không cảm thấy bản thân có chỗ nào không quá bình thường?"
Lâm Thu Thạch: "Không có."
Nguyễn Nam Chúc đứng lên: "Không có thì thôi." Hắn nói xong lời này xoay người liền đi, không hề cho Lâm Thu Thạch thêm cơ hội dò hỏi. Lâm Thu Thạch không hiểu sao lại cảm thấy dường như tâm tình Nguyễn Nam Chúc không tốt lắm......
Trình Thiên Lí cũng biết bọn họ muốn vào cửa thứ chín, cậu ta cực kỳ lo lắng, còn bày bàn thờ trong phòng của mình, nghiêm túc cúng bái.
Lâm Thu Thạch là bị cậu ta lôi vào thắp ba nén hương.
"Nhất định phải phù hộ bọn họ bình an trở về." Biểu tình Trình Thiên Lí rất là thành kính.
Lâm Thu Thạch vốn là không tin những thứ này, nhưng thế giới bên trong cánh cửa làm điên đảo thế giới quan của hắn, cho nên cũng không làm trò trước mặt bàn thờ nói ra lời gì bất kính.
"Em sợ quá đi mất." Trình Thiên Lí thắp xong hương, liền ngồi ở trên giường phòng ngủ của mình lẩm bẩm với Lâm Thu Thạch, "Vẫn là cực kỳ sợ."
"Đừng sợ, sẽ không có việc gì." Lâm Thu Thạch sờ sờ đầu cậu ta, Trình Thiên Lí mới mười sáu tuổi, cũng chỉ là một thằng nhóc choai choai, "Còn có Nguyễn ca của cậu nữa mà."
"Ừ." Trình Thiên Lí nói, "Em muốn trở nên lợi hại hơn một chút, đến lúc đó, đến lúc đó là có thể......" Cậu ta nói tới đây, dường như có chút ngượng ngùng.
Lâm Thu Thạch hỏi cậu ta: "Là có thể cái gì?"
Trình Thiên Lí nói: "Là có thể biến thành em bảo vệ anh trai rồi!" Cậu ta ưỡn ngực, một bộ dáng đắc ý.
Lâm Thu Thạch cười: "Ừ, vậy thì cậu cần phải nỗ lực." Trình Thiên Lí có một vài thời điểm thoạt nhìn thật là ngốc nghếch một cách đáng yêu.
Trình Thiên Lí nói: "Tuy rằng tính tình anh ấy không tốt, lại ghét bỏ em, nhưng ai bảo anh ấy là anh em chứ." Cậu ta nằm ở trên giường, lầm bầm lầu bầu, "Lại còn lớn lên giống em như đúc nữa......"
Lâm Thu Thạch ở bên cạnh lẳng lặng nghe.
Thực ra hắn không hiểu quá rõ tình thân trong miệng Trình Thiên Lí, từ nhỏ hắn đã không được tiếp xúc qua bầu không khí gia đình linh tinh gì đó, cũng không có anh chị em ruột, sống đến năm 26, ngay cả người mình thích cũng đều không có. Lâm Thu Thạch nghĩ như thế, chợt cảm thấy nhân sinh có chút tiếc nuối, nếu hắn chết ở trong cửa, cảm giác đời này có rất nhiều chuyện đều chưa từng được trải qua.
Thời gian vào cửa của Trình Nhất Tạ từng chút đẩy mạnh.
Không khí trong biệt thự cũng trở nên căng thẳng.
Ngoại trừ Nguyễn Nam Chúc, thì cấp bậc cửa của Trình Nhất Tạ là cao nhất, Lâm Thu Thạch tính toán đại khái một chút thời gian Trình Nhất Tạ vào cửa, phát hiện cậu ta thế mà từ lúc mười một mười hai tuổi đã bắt đầu. Tuổi còn nhỏ như vậy còn có thể qua nhiều cửa như thế, Trình Nhất Tạ thật là lợi hại.
Mà em trai của cậu ta Trình Thiên Lí mới chạy đến cửa thứ sáu, thời gian cửa thứ nhất của hai người ít nhất kém nhau cũng phải mấy năm.
Lần này Nguyễn Nam Chúc cũng không kêu Lâm Thu Thạch mặc đồ nữ, trong rất nhiều may mắn, sâu trong nội tâm Lâm Thu Thạch lại là sinh ra một chút tiếc nuối. Lúc hắn phát hiện loại cảm xúc tiếc nuối này liền bị dọa nhảy dựng, không nghĩ tới loại chuyện mặc đồ nữ này còn có thể nghiện.
Đương nhiên, Lâm Thu Thạch rất nhanh tiêu diệt cái loại cảm xúc tiếc nuối này, vẫn là rất vui vẻ bản thân không cần phải giả gái câm —— còn mấy thứ như giọng giả này, hắn vẫn là không thể thông não.
Thời gian lướt nhanh, chớp mắt liền đã sắp tới lúc vào cửa.
Thời tiết cũng dần dần nóng lên, Lâm Thu Thạch ăn xong bữa chiều, thời điểm ngồi trên ban công tiêu cơm, trông thấy Trình Nhất Tạ đứng ở hoa viên dưới lầu. Vẻ mặt của cậu ta rất nghiêm túc, trong tay lại là cầm một điếu thuốc đang chậm rãi hút.
Lâm Thu Thạch từ trên cao nhìn xuống cậu ta, ngẫm lại trong chốc lát, gọi cậu ta một tiếng: "Trình Nhất Tạ!"
Trình Nhất Tạ ngẩng đầu.
Lâm Thu Thạch lớn tiếng nói: "Vị thành niên không thể hút thuốc ——"
Trình Nhất Tạ nhíu mày, diện mạo của cậu ta có chín phần tương tự với Trình Thiên Lí, khác biệt duy nhất đó là khí chất lãnh đạm trên người. Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng khí chất kia của cậu ta lại có thể cho người khác cảm giác được rõ ràng người này cũng không dễ chọc, cậu ta nghe xong Lâm Thu Thạch nói, vậy mà thật sự dụi thuốc.
Lâm Thu Thạch móc kẹo từ trong túi ra, ném từ tầng hai xuống: "Ăn cái này."
Kẹo đủ mọi màu sắc rơi lung tung trên cỏ, như là pháo hoa nổ tung, nhìn qua lại cực kỳ đẹp mắt.
Trình Nhất Tạ khom lưng, nhặt lên một viên bóc giấy gói kẹo nhét vào trong miệng.
Lâm Thu Thạch cười tủm tỉm nhìn cậu ta: "Ngon không? Viên màu tím đó là vị nho ——" Kẹo này là kẹo cứng vị trái cây hắn mua ở trên mạng, hương vị rất không tồi.
Trình Nhất Tạ nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ là cẩn thận nhặt hết kẹo dưới cỏ lên, nhét vào trong túi xoay người đi mất.
Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng cậu ta rất vui vẻ, tuy rằng Trình Nhất Tạ vào cửa trước so với hắn, nhưng ở trong mắt hắn, Trình Nhất Tạ cũng chỉ là một đứa trẻ chưa 18 tuổi.
Trước lúc vào cửa một ngày, Nguyễn Nam Chúc lại thay một bộ quần áo nữ, ba người đều đeo lên cái vòng tay đặc thù kia, bắt đầu chờ đợi cửa đến.
Cảm xúc của Trình Thiên Lí trở nên rất lo âu, không ngừng đi đi lại lại khắp phòng.
Cuối cùng vẫn là Trình Nhất Tạ chịu không nổi, nhíu mày nói: "Em đi cái gì, mắt anh sắp hoa rồi."
Trình Thiên Lí vô tội nói: "Em đi dạo cũng không được à."
Trình Nhất Tạ: "Không được."
Trình Thiên Lí: "...... Hừ, em cứ không, em càng muốn đi." Ngoài miệng tuy rằng cậu ta nói muốn tiếp tục đi, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngồi lại trên sô pha, bắt lấy Bánh Gối bên cạnh vuốt ve điên cuồng.
Bánh Gối bị Trình Thiên Lí vuốt tới choáng váng đầu óc, trừng mắt đen oan khuất kêu âu âu.
"Em đừng dày vò nó." Trình Nhất Tạ lại nói chuyện.
Trình Thiên Lí: "Uây, anh thật quá đáng, này không cho em làm, kia không cho em làm ——"
Trình Nhất Tạ cũng không hé răng, cứ như vậy mặt vô biểu tình nhìn Trình Thiên Lí. Hai người giằng co mười mấy giây, Trình Thiên Lí không hề trì hoãn lại thua lần nữa, tiếc nuối buông cái mông phì nhiêu của Bánh Gối, trơ mắt nhìn nó chạy.
Trình Nhất Tạ nhìn nhìn đồng hồ.
Trình Thiên Lí nhìn động tác của Trình Nhất Tạ, cảm xúc càng thêm nôn nóng, môi cậu ta mấp máy một lát, hơi không thể nghe thấy thoát ra một câu: "Nhất định phải trở về đấy."
Trình Nhất Tạ ngước mắt nhìn cậu ta một cái.
"Này, em đang nói chuyện với anh đấy." Trình Thiên Lí nói, "Anh có nghe hay không, Trình Nhất Tạ, anh nhất định phải trở về đấy." Dường như cậu ta tích đủ dũng khí mới nói ra được lời này, "Nhất định phải trở về!"
Trình Nhất Tạ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trình Thiên Lí lúc này mới vừa lòng, lại lẩm bẩm dặn dò mấy thứ khác.
Thời điểm hai anh em nhà này tương tác, Lâm Thu Thạch đang ngồi ở bên cạnh, tận mắt nhìn thấy lúc Trình Thiên Lí lẩm bẩm, khóe miệng Trình Nhất Tạ hơi hơi nhếch lên một cái, nhưng độ cong quá nhỏ, giây lát lướt qua, rất dễ làm người cảm thấy đây là ảo giác của mình.
Thời gian vào cửa là chạng vạng ngày hôm sau.
Lâm Thu Thạch ăn xong cơm, trở về phòng mình.
Hắn ngồi trước máy tính, mới vừa ấn nút khởi động máy, thân thể lại xuất hiện một loại cảm giác cực kỳ kỳ dị. Cảm giác này hắn rất quen thuộc —— cửa mở.
Lâm Thu Thạch đứng dậy, mở cửa phòng ngủ ra, không chút nào ngoài ý muốn trông thấy trên hành lang xuất hiện mười hai cánh cửa sắt. Trong đó đã có tám cửa bị dán giấy niêm phong, ba cửa còn lại không có cách nào mở ra.
Duy nhất có thể mở ra, chính là cánh cửa thứ chín thuộc về Trình Nhất Tạ.
Lâm Thu Thạch đi tới trước cửa, kéo cửa sắt ra —— cảnh sắc xung quanh xoay chuyển, Lâm Thu Thạch xuất hiện trên một con đường trống trải.
Sau khi hắn nhìn quang cảnh xung quanh, biểu tình có chút kinh ngạc, bởi vì bốn phía cũng không phải dã ngoại hoang vắng, mà là phố buôn bán phồn hoa. Biển hiệu đủ mọi màu sắc treo ở hai bên đường, tuy rằng thời gian lúc này quá muộn đa số cửa hàng đã đóng cửa, nhưng hơi hơi có thể tưởng tượng ra khung cảnh phồn hoa lúc ban ngày.
Con đường dưới chân rất phẳng, Lâm Thu Thạch theo đường đi về phía trước, thấy được một toà chung cư cao ngất trong mây. Trên tường ngoài chung cư dán đầy lớp dán đặc thù, tựa như một toà nhà cao tầng dùng gương lát thành, hấp thu hết ánh sáng xung quanh, ở trong bóng đêm đen tối, cũng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Lâm Thu Thạch nhìn đến toà chung cư này, không hiểu sao lại nghĩ tới một từ: Phototaxis.
Phototaxis là một tập tính của sinh vật, đều được thể hiện ở động vật với thực vật, rõ ràng nhất chính là buổi tối côn trùng sẽ lao tới nguồn sáng, mặc dù đó chỉ là ngọn lửa sẽ đốt cháy bọn chúng.
Người cũng coi như là một loại sinh vật đi, Lâm Thu Thạch nghĩ, trong bóng đêm đen tối, trông thấy ánh sáng chung quy sẽ muốn đi tới nơi đó. Không hề tự hỏi phía cuối ánh sáng rốt cuộc có cái gì.
Cửa chung cư mở rộng, Lâm Thu Thạch chậm rãi đi vào, nhìn thấy trong đại sảnh có tám, chín người đang đứng. Những người này đã chia xong nhóm, thấy Lâm Thu Thạch đi vào, đa số người đều lộ ra biểu tình xem xét hoặc là đánh giá.
Lúc này, Lâm Thu Thạch không còn thấy tình trạng có người mới bên trong.
Lấy độ khó cửa thứ chín, nếu thật sự có người mới, vậy Lâm Thu Thạch chỉ có thể hoài nghi người mới kia có phải giây tiếp theo liền chết mới bị kéo vào trong cửa hay không.
Nhìn quanh bốn phía, Lâm Thu Thạch không có tìm được người bản thân muốn tìm, hắn liền tùy tiện tìm một cái sô pha ngồi xuống, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh.
Hiện tại thêm hắn tổng cộng có chín người, năm nam bốn nữ, có vẻ chia làm ba đội. Đại khái đều là người có kinh nghiệm, những người này cũng không tiếp tục giả vờ không quen biết đối phương, mà là khe khẽ nói nhỏ với nhau, thấp giọng thảo luận về cánh cửa này.
Lâm Thu Thạch ngồi trên sô pha một lát, liền nhìn thấy có hai người từ bên ngoài vào. Một cao một thấp, cao là nữ nhân mặc váy dài, thấp là một thiếu niên biểu tình lạnh nhạt.
Tuy rằng diện mạo hoàn toàn bất đồng, Lâm Thu Thạch vẫn là từ quần áo cùng thần sắc của bọn họ, nhận ra thân phận hai người —— đúng là Nguyễn Nam Chúc với Trình Nhất Tạ.
Hai người họ cũng trông thấy Lâm Thu Thạch ngồi trên sô pha, đi tới chỗ hắn.
"Đủ người chưa?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Hẳn là chưa." Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch, "Có người còn đang ngó ra phía ngoài, hẳn là đang đợi đồng đội."
Nghe vậy, Lâm Thu Thạch không thể không bội phục sức quan sát của Nguyễn Nam Chúc, giống như chỉ là mới vài phút thời gian đi vào nơi này, hắn liền thu được hầu hết tin tức của những người xung quanh.
Quả nhiên, khoảng ba bốn phút sau, bên ngoài lại có hai người đi vào, cũng là một nam một nữ, vừa tiến đến liền đi tới một góc.
Lâm Thu Thạch nhìn thấy hướng bọn họ đi hơi kinh ngạc: "Bọn họ...... Một đội có tận năm người?"
Nguyễn Nam Chúc: "Hẳn là vậy."
"Trong cửa tồn tại ưu thế về nhân số?" Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, cảm thấy dường như không đúng chỗ nào.
"Từ trình độ nào đó mà nói thì có." Nguyễn Nam Chúc dựa vào sô pha, nói, "Mang nhiều người chút, không phải còn có thể loại trừ mấy cái điều kiện tử vong à."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc nhìn trong góc liếc mắt một cái, lạnh lùng cười cười: "Có người vì sống sót, chuyện gì cũng có thể làm được."
Có người ở thời điểm qua cửa, vì loại trừ điều kiện tử vong, sẽ cố ý mang rất nhiều người mới tiến vào. Những người mới này cái gì cũng đều không hiểu, rất dễ dàng gặp tai nạn ở trong cửa. Đương nhiên, bọn họ gặp tai nạn cũng không có liên quan gì, đối với người dẫn bọn họ vào cửa mà nói, đây ngược lại là chuyện tốt —— rốt cuộc bọn họ chiếm slot tử vong ngày đó, dựa theo quy tắc của cửa, số lượng người chết đi mỗi ngày có hạn chế, cho nên ngược lại là bản thân an toàn.
Lâm Thu Thạch không nghĩ tới còn có thể như vậy: "Những người mới đó sẵn lòng tiến vào?"
"Có gì mà không muốn." Nguyễn Nam Chúc lười nhác nói, "Có người luôn muốn một miếng ăn thành đại mập mạp." (kiểu "một bước lên tiên")
Có ai không muốn nhảy cóc qua những quá trình ở giữa thẳng tắp thông qua cửa thứ chín đâu. Nguy hiểm với tiền lời thông thường là ngang nhau, muốn đạt được cái gì, dù sao cũng phải trả giá chút gì đó.
Nhân sinh cũng là như thế.
Rốt cuộc người đã đến đông đủ, tổng cộng có mười bảy người, đại khái có vẻ là chia làm năm sáu đội. Trong đó đội có nhân số nhiều nhất kia tổng cộng có năm người, Lâm Thu Thạch rõ ràng cảm giác được dẫn đầu trong đó là nữ nhân biểu tình bất thiện kia, dường như cô ta chính là thủ lĩnh của năm người này.
Mọi người tụ tập trong đại sảnh, âm thanh ồn ào càng lúc càng vang dội.
Đúng lúc này, từ phía thang máy có một người mặc đồ phục vụ đi ra, tay hắn cầm một vài thẻ phòng, mỉm cười nhìn đám người tụ tập trong đại sảnh.
"Ngại quá, để các vị đợi lâu." Nhân viên phục vụ nói, "Đây là thẻ phòng của các vị."
Hắn ta bắt đầu phân phát thẻ phòng cho mọi người.
Trong đám có người đặt câu hỏi: "Đây là mấy người một phòng vậy? Phòng đơn hay là phòng tiêu chuẩn?"
Nhân viên phục vụ nói: "Là phòng tiêu chuẩn." Hắn ta cười cười, "Thẻ màu đỏ là phòng giường lớn, màu trắng là phòng đôi, màu xanh lá có thể ba người ở, nhưng cần phải có người ngủ trên sô pha." Giọng hắn ta mềm nhẹ, "Chào mừng các vị tới nơi này du lịch, hy vọng mọi người có thể chơi vui vẻ ở chỗ này."
Thì ra thân phận của bọn họ là người du lịch, Lâm Thu Thạch trong lòng vừa động.
"Khi nào chúng tôi kết thúc chuyến du lịch?" Thủ lĩnh đội năm người kia đột nhiên mở miệng, "Xung quanh có điểm du lịch gì không?"
Nhân viên phục vụ cười nói: "Tờ hướng dẫn du lịch sẽ được phát cho mọi người vào ngày mai, trên đó sẽ ghi lại điểm du lịch xung quanh đây." Hắn ta phát thẻ phòng trong tay, "Hôm nay xin mời mọi người hãy ngủ một giấc thật ngon đi."
Lâm Thu Thạch đứng dậy, đi nhận một tấm thẻ màu xanh lá. Người phục vụ nói thẻ màu xanh lá có thể ba người ngủ cùng nhau, ba người bọn họ vừa lúc thích hợp.
Thẻ phòng lục tục phát ra, mọi người liền từng người tan đi.
Phòng của bọn Lâm Thu Thạch ở tầng 34. Mặt đất trải thảm thật dày, hành lang tản ra một mùi tinh dầu nồng đậm.
Ánh đèn rất tối, sau khi bọn họ đi vào phòng liền cắm thẻ vào nguồn điện, đèn trong phòng sáng lên.
Lâm Thu Thạch đi tới bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, hắn trông thấy thành thị lâm vào trong bóng đêm, không khí toàn thành phố tĩnh mịch, thậm chí đến ngọn đèn đường đều nhìn không thấy —— nhưng thời điểm hắn từ bên ngoài đi vào, rõ ràng là nhìn thấy đèn ven đường có bật.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Phòng này thực sự rất thú vị."
Lâm Thu Thạch quay đầu: "Hử?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Khắp nơi toàn là gương."
Lâm Thu Thạch nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đúng là trong phòng có rất nhiều gương, trong đó không thể tưởng tượng nhất là ngay cả trên sàn nhà cũng có một cái.
Mà nhìn đến gương, Lâm Thu Thạch liền không tự chủ được nhớ tới câu lấy đồng làm gương trong manh mối, trực giác hắn nói chìa khóa có liên quan tới gương, nhưng manh mối quá ít, trong lúc nhất thời cũng không thể nắm bắt được.
Trình Nhất Tạ nhìn chằm chằm gương dưới chân, thật lâu không nói gì, cho đến khi Lâm Thu Thạch định tránh ra, cậu ta đột nhiên thấp thấp nói câu: "Đây là gương hai mặt."
Biểu tình Lâm Thu Thạch cứng đờ.
Giọng Trình Nhất Tạ rất chậm, cậu ta nói: "Người dưới tầng, có thể thấy phòng của chúng ta."
Nguyễn Nam Chúc nghe được lời này, đột nhiên cúi đầu nhìn váy mình: "Tôi đây chẳng phải là bị xem hết."
Trình Nhất Tạ: "......"
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Cẩn thận ngẫm lại, còn thấy hơi ngượng ngùng đây."
Lâm Thu Thạch: "......" Cậu ngượng ngùng như vậy còn vén váy lên làm gì......
Tác giả có lời muốn nói: Chào mọi người, tôi là hòm ký gửi của Tây Tử Tự, vài ngày tới tôi sẽ cập nhật cho các bạn những chương mới. Về phần Tây Tử Tự, tay của cô ấy đã bị đứt khi đang tắm cho mèo ngày hôm qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT