Trong phòng này chỉ có hai cái giường, cho nên liền mặc định phải có người ngủ ở sô pha. Lâm Thu Thạch cực kỳ tự giác biểu hiện ra kính già yêu trẻ, phẩm đức tốt đẹp lady first, kiên định tỏ vẻ mình hoàn toàn có thể ngủ trên sô pha, Trình Nhất Tạ với Nguyễn Nam Chúc có thể ngủ giường.
Trình Nhất Tạ không khách khí với Lâm Thu Thạch, thay bộ đồ ngủ bò lên trên giường chuẩn bị ngủ.
Nguyễn Nam Chúc lại ngồi ở mép giường nhìn hắn một hồi lâu.
Lâm Thu Thạch bị hắn nhìn không hiểu sao hơi sởn tóc gáy: "Tại sao cậu lại nhìn tôi?"
Nguyễn Nam Chúc: "Bởi vì anh đẹp á."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Có muốn nằm chung một giường với tôi không?" Hắn vỗ vỗ đệm giường phía dưới.
Lâm Thu Thạch từ chối, tỏ vẻ nếu bản thân thật sự là không ngủ được thì sẽ qua. Nguyễn Nam Chúc nghe vậy nghiêng nghiêng đầu, cũng không dây dưa, nói được.
Thực ra sô pha ở đây rất to rộng cũng rất mềm, ngủ trên đó không có gì không thoải mái. Trên người Lâm Thu Thạch đắp một lớp chăn mỏng, hắn chuyển ánh mắt tới vị trí tấm gương trên mặt đất. Lúc này trên mặt gương đã bị một chiếc khăn tắm đậy lên, mặt gương sáng ngời bị che lại, rốt cuộc để người phía dưới không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bọn họ. Bọn họ còn kiểm tra hết những tấm gương khác ở trong phòng, phát hiện bên trong phòng có gương hai mặt cũng có gương một mặt, vì thế liền bỏ chút thời gian, dùng khăn bông che hết toàn bộ gương hai mặt lại.
Chung cư này rất mới, dường như vừa mới được sửa sang lại, Lâm Thu Thạch nằm trên sô pha, mơ mơ màng màng đã ngủ.
Ngày đầu tiên vào cửa thông thường đều sẽ tương đối bình ổn, Lâm Thu Thạch cho rằng hắn sẽ một giấc ngủ đến ngày hôm sau, lại không nghĩ tới nửa đêm bị Trình Nhất Tạ đánh thức.
Lúc Lâm Thu Thạch tỉnh, thấy Trình Nhất Tạ cau mày ngồi ở mép giường, mũi không ngừng động đậy như là đang ngửi mùi gì đó.
"Có mùi." Trình Nhất Tạ thấp giọng nói, "...... Mùi thứ gì bị đốt trụi, anh có ngửi thấy không?"
Lâm Thu Thạch nghe vậy sửng sốt, hắn nỗ lực hít hít mũi, nhưng lại mùi gì cũng không ngửi thấy, vì thế liền lắc đầu: "Không, tôi không ngửi thấy."
Trình Nhất Tạ không nói, cậu ta đứng lên, đi đến bên cạnh vách tường, bắt đầu ngồi xổm xuống quan sát.
Hành động này thoạt nhìn thật sự là hơi kỳ lạ, Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng cậu ta, đang muốn đặt câu hỏi, liền nghe thấy Nguyễn Nam Chúc trên giường bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?" Nguyễn Nam Chúc cũng tỉnh.
Trình Nhất Tạ còn đang quan sát góc tường.
Giấy dán tường màu vàng nhạt hầu như bao trùm mỗi một góc phòng, Lâm Thu Thạch thấy Trình Nhất Tạ đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn cầm lấy một con dao gọt hoa quả, sau đó qua vách tường, bắt đầu bóc giấy dán tường.
Vài phút sau, giấy dán tường bị bóc xuống, lộ ra một khoảng màu đen nhánh.
Lâm Thu Thạch nương ánh đèn tối tăm, trông thấy vách tường mặt sau giáy dán tường. Hắn lộ ra biểu tình hơi ngạc nhiên: "Trong căn phòng này...... Đã từng xảy ra tai nạn?" Vách tường kia lại có một loại màu đen như là bị thiêu rụi, hiển nhiên trong gian phòng này đã từng xảy ra chuyện gì đó.
Trình Nhất Tạ bắt đầu thấp thấp ho khan, như là bị sặc mùi gì.
Nguyễn Nam Chúc nhìn bộ dáng Trình Nhất Tạ, đứng dậy vào WC, cầm ra một chiếc khăn lông đã dấp nước, đưa cho Trình Nhất Tạ: "Che lại."
Trình Nhất Tạ nhận lấy, che lên miệng mũi, tiếng ho khan lúc này mới giảm bớt.
"Xem ra chung cư này đã từng phát sinh sự cố." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ít nhất từng có một trận hoả hoạn."
Hắn mới vừa nói xong lời này, Lâm Thu Thạch vậy mà cũng ngửi thấy một mùi vị đồ vật bị thiêu rụi, mới đầu hắn cho rằng đây là khứu giác của mình có vấn đề, nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc lại là gật gật đầu với hắn: "Tôi cũng ngửi thấy."
Hắn nhanh chóng vào WC, lại chuẩn bị hai cái khăn lông ướt, đưa cho Lâm Thu Thạch một cái, sau đó nói: "Tôi đi ra ngoài nhìn xem."
Lâm Thu Thạch dùng khăn lông bịt kín miệng mũi, tỏ vẻ: "Cùng nhau đi, tôi cũng đi."
Nguyễn Nam Chúc không từ chối, nâng bước đi tới cửa.
Bên ngoài phòng là một mảnh yên tĩnh, dường như không có người nào khác phát hiện ra mùi vị khác thường này. Nhưng Trình Nhất Tạ vừa ra khỏi phòng, mày liền nhíu càng thêm chặt.
Nguyễn Nam Chúc nhìn cậu ta một cái: "Mùi càng đậm?"
Trình Nhất Tạ gật gật đầu, ánh mắt hắn băn khoăn ở trên hành lang, như là đang phân biệt cái gì, mà Lâm Thu Thạch cũng loáng thoáng nghe thấy một vài âm thanh kỳ quái, âm thanh này rất kỳ lạ, có hơi giống ai đó đang cào ván cửa...... Ánh mắt hắn hướng tới nơi âm thanh phát ra, mà cùng lúc đó, Trình Nhất Tạ cũng chỉ chỉ vị trí cuối hành lang.
Cuối hành lang đều là phòng giường lớn, dường như ở bên kia chỉ có hai cô gái.
Bọn họ đi vài bước tới bên đó, Lâm Thu Thạch đang muốn đi đến nơi phát ra tiếng vang, lại bị Nguyễn Nam Chúc duỗi tay ngắn cản.
"Làm sao vậy?" Lâm Thu Thạch hơi hơi sửng sốt.
Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, chỉ chợt ngẩng đầu lên.
Lâm Thu Thạch nhìn theo ánh mắt hắn, mới phát hiện trên trần hành lang lại cũng lắp một loạt gương, phản chiếu toàn bộ hành lang ở bên trong. Lúc này hình ảnh trong gương cũng ngẩng đầu, làm động tác giống với Lâm Thu Thạch.
Nguyễn Nam Chúc lại chỉ chỉ vị trí cuối hành lang.
Lâm Thu Thạch ngầm hiểu, ngẩng đầu từ trong gương nhìn về phía cuối hành lang, lần liếc mắt này làm hô hấp của hắn ngừng lại, chỉ thấy bên trong gương, cuối hành lang lại đang có lửa cháy hừng hực.
Ngọn lửa kia từ khe cửa chui ra ngoài, cùng với ngọn lửa là khói đen nồng đậm.
Lâm Thu Thạch rốt cuộc đã biết cái loại mùi vị sặc sụa này rốt cuộc là từ đâu tới, hắn thu hồi ánh mắt, lại nhìn hành lang, thấy cuối hành lang trong thế giới hiện thực vẫn đắm chìm trong bóng tối như cũ, không nhìn thấy một chút ánh lửa.
"Khụ khụ khụ khụ." Trình Nhất Tạ nhịn không được bắt đầu ho khan.
Lâm Thu Thạch nói: "Lửa này có thiêu tới đây không?"
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, "Không biết."
Lâm Thu Thạch nhìn cuối hành lang trong gương, ngọn lửa thiêu đốt càng thêm hung mãnh, cửa chống trộm làm bằng kim loại giống như sắp bị thiêu tới biến dạng, âm thanh gõ cửa kia bắt đầu trở nên bén nhọn, đồng thời còn cùng với tiếng khóc thét nho nhỏ —— bên trong cánh cửa kia, hình như có người.
"Cứu mạng, cứu mạng......" Có người đang kêu cứu.
Lâm Thu Thạch không xác định âm thanh này là chỉ hắn nghe thấy, hay là bọn họ đều có thể nghe được, vì thế liền hỏi nói: "Hai người có nghe thấy không?"
Nguyễn Nam Chúc cùng Trình Nhất Tạ đều lắc đầu, ý bảo vẫn chưa nghe được cái gì.
Nhưng Nguyễn Nam Chúc lại nói: "Tuy rằng không nghe thấy, nhưng tôi nhìn thấy."
"Nhìn thấy gì?" Lâm Thu Thạch nghi hoặc hỏi.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Có một bàn tay vươn ra từ trong phòng." Hắn cẩn thận quan sát một chút, "Hiện tại là hai cái."
Thời điểm Lâm Thu Thạch đang nghĩ bản thân cái gì cũng chưa nhìn thấy, sau lưng lại có một bàn tay vỗ nhẹ nhẹ, hắn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, quay đầu lại là thấy một nam một nữ đứng ở phía sau mình, hai người này Lâm Thu Thạch có chút ấn tượng, hẳn là lúc trước đã gặp qua ở dưới chung cư, là người trong đoàn.
"Mọi người đang nhìn gì thế?" Người nữ đặt câu hỏi.
Hai người này xuất hiện vô thanh vô tức, cả ba người họ vậy mà đều không ai phát hiện, nếu không phải lúc trước đã gặp hai người này, chắc Lâm Thu Thạch đã nghĩ bọn họ là quỷ.
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm, cửa thứ chín này, quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.
Nguyễn Nam Chúc thấy hai người này, thật ra lại có vẻ rất bình tĩnh, hắn nói: "Xem pháo hoa."
Cô gái nghe vậy cười: "Pháo hoa?" Cô ta nói, "Đẹp không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Như nhau."
Cô gái nói: "Xinh đẹp hơn cả tôi?"
Nguyễn Nam Chúc cũng cười, hắn cực bình tĩnh nói, "So với cô đẹp, không bằng tôi."
Nụ cười trên mặt cô gái biến mất, ánh mắt bắt đầu lộ ra phẫn nộ, cô ta nhìn chằm chằm mặt Nguyễn Nam Chúc, biểu tình rất là không tốt.
Người nam bên cạnh cô gái đúng lúc đứng dậy, đơn giản tự giới thiệu, nói anh ta với cô gái này là anh em, hắn tên La Thiên Sơn, em gái kêu La Thiên Thủy.
La Thiên Sơn nói: "Cuối hành lang đã xảy ra hoả hoạn?"
Ba người Lâm Thu Thạch đều không ai trả lời vấn đề của La Thiên Sơn, rốt cuộc từ trình độ nào đó mà nói bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh, cung cấp manh mối cho đối thủ cạnh tranh, đích xác không phải hành động gì sáng suốt.
"Cháy." La Thiên Thủy cũng trông thấy cảnh tượng trong gương với hiện thực hoàn toàn bất đồng, cô ta nhìn về phía La Thiên Sơn, "Người bên trong sẽ bị thiêu chết sao?"
La Thiên Sơn nói: "Không biết."
Vì thế liền thành năm người đứng ở trên hành lang tiếp tục lẳng lặng nhìn.
Hoả hoạn dường như cũng không có xu thế lan tràn ra phía ngoài, chỉ giới hạn trong căn phòng kia, Lâm Thu Thạch nhìn bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ, ngáp nhỏ một cái.
Nguyễn Nam Chúc nhìn hắn, nói: "Đi thôi, trở về ngủ."
Lâm Thu Thạch: "Không nhìn nữa?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Chẳng lẽ ở chỗ này xem cả đêm?"
Điều này cũng đúng, hơn nữa còn có hai người kỳ kỳ quái quái đứng bên cạnh. Ba người họ không hề để ý tới đôi anh em này, xoay người trở về phòng.
Khứu giác Trình Nhất Tạ có chút nhanh nhạy quá mức, cũng vì nguyên nhân này, cậu ta bị mùi khói kia sặc vẫn luôn ho khan, sắc mặt rất không tốt.
Nguyễn Nam Chúc là người cuối cùng vào phòng, trước khi hắn đi vào liền nhìn thoáng qua cuối hành lang, lại là hơi hơi nhíu mày.
Sau khi vào phòng, câu đầu tiên hắn nói với Lâm Thu Thạch cùng Trình Nhất Tạ là: "Thứ trong phòng ra ngoài."
Lâm Thu Thạch nói: "Thứ gì?"
"Người bị thiêu chết." Nguyễn Nam Chúc trả lời. Một khắc trước khi hắn vào nhà, thấy cuối hành lang xuất hiện hai thân ảnh, một lớn một nhỏ, có lẽ là một người lớn nắm tay một đứa trẻ, trên người bọn họ đen thui, còn đang bốc cháy, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở cuối hành lang, nhìn chăm chú mọi căn phòng ở tầng này. Làm người nhìn thấy liền sinh ra cảm giác không khoẻ.
Lâm Thu Thạch nghe Nguyễn Nam Chúc nói, lại là nhớ tới nhắc nhở nào đó trong manh mối: Lấy sử làm gương, có thể biết thăng trầm. Chẳng lẽ sử này, là chỉ sự tình đã từng phát sinh trong chung cư?
Ba người trầm tư, mùi vị bị đốt trọi kia lại dần dần phai nhạt.
"Trước tiên ngủ đi." Nguyễn Nam Chúc nhìn thời gian, "Ngày mai lại nghĩ, bằng không thân thể chịu không nổi."
Tiếp theo ba người từng người lên giường.
Nói thật, người bình thường gặp phải những việc này, có lẽ trong đầu đều sẽ là những hình ảnh đáng sợ đó mà khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng hiện tại Lâm Thu Thạch cảm thấy bọn họ đã không thuộc về phạm vi của người bình thường. Hắn chẳng những rất nhanh đi vào giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ còn rất tốt, một giấc ngủ tới sáng sớm ngày hôm sau.
Mặt trời ló rạng, mang theo một loại cảm giác xám xịt, Lâm Thu Thạch bị ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ sát đất bắn vào đánh thức, mê mang mở mắt ra.
"Buổi sáng tốt lành." Nguyễn Nam Chúc chào hỏi với hắn.
"Ừ." Lâm Thu Thạch dụi dụi mắt, từ trên sô pha ngồi dậy, vào WC rửa mặt.
Trình Nhất Tạ lại dường như đã sớm tỉnh, lúc này đã thay quần áo, trầm mặc đứng bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài.
"Bữa sáng ở tầng hai." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đi thôi, tôi hơi đói bụng."
Ba người bọn họ ra khỏi phòng, thấy bên trong nhà ăn đã tụ tập không ít người.
Ánh mắt Lâm Thu Thạch đảo qua đám người, trông thấy đối tượng mình muốn tìm —— chính là hai cô gái ở trong phòng giường lớn kia.
Tinh thần hai cô gái còn rất phấn chấn, đang vui vẻ nói chuyện với nhau, dường như mọi thứ phát sinh tối hôm qua đối với bọn họ không hề có ảnh hưởng.
Lâm Thu Thạch vẫn luôn quan sát hai cô gái, bên tai lại truyền đến giọng Nguyễn Nam Chúc cười như không cười, hắn nói: "Nhìn người khác sao lại nghiêm túc như vậy, thế nào, đẹp hơn tôi à?"
Lâm Thu Thạch nghe vậy mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Đương nhiên là cậu đẹp nhất."
"Làm sao lại nói không tình nguyện như vậy." Nguyễn Nam Chúc ăn một miếng bánh mì, nói, "Hai người kia cũng tới."
Hai người kia là chỉ anh em La Thiên Sơn với La Thiên Thủy bọn họ gặp phải trên hành lang đêm qua, hai người từ bên ngoài tiến vào, một người cười cười với Lâm Thu Thạch, một người khác oán hận nhìn Nguyễn Nam Chúc.
Xem ra La Thiên Thủy đối với khiêu khích đêm qua của Nguyễn Nam Chúc đã ghi hận trong lòng.
Nguyễn Nam Chúc không sợ chút nào, hất hất cằm lên với cô ta, dựa vào vai Lâm Thu Thạch, thanh âm không lớn không nhỏ: "Ủ uây, ánh mắt nữ nhân kia thật là đáng sợ, dọa đến người ta rồi."
Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười.
Trình Nhất Tạ lại dường như đã sớm thành quen Nguyễn Nam Chúc diễn nhiều, toàn bộ quá trình mặt vô biểu tình gặm bánh mì.
Thời điểm bọn họ ăn cũng sắp xong, nhân viên phục vụ ngày hôm qua phát thẻ phòng cho bọn họ xuất hiện, trong tay cầm một chồng đồ vật, hẳn là tờ hướng dẫn du lịch hắn ta đã nói.
Nhân viên phục vụ nói: "Không biết đêm qua mọi người ngủ có ngon giấc không?" Hắn ta nở nụ cười, "Cái này là hướng dẫn du lịch nơi đây, sau khi mọi người cầm lấy nhất định phải cẩn thận xem nhé." Sau đó bắt đầu phát cho mọi người.
Lâm Thu Thạch cũng nhận được một tờ, sau khi hắn mở ra, phát hiện đây vậy mà thật đúng là giới thiệu một vài cảnh điểm bên trong thành phố, trong đó cũng có toà chung cư bề ngoài toàn gương này.
Xem tư liệu có thể biết chung cư này là kiến trúc dấu ấn của địa phương, đã từng được tu sửa hai năm trước, dáng vẻ trước và sau khi sửa chữa quả thực chính là một trời một vực. Bên ngoài chung cư bị dán lên vô số gương, thoạt nhìn cực kỳ quái dị.
Lâm Thu Thạch đang nghĩ nghĩ, lại nghe thấy Trình Nhất Tạ lại bắt đầu thấp thấp ho khan.
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ." Trình Nhất Tạ che mũi, gian nan nói, "Có cái gì bốc cháy rồi......"
"Cái gì?" Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đều không hiểu thế nào, cả hai người bọn họ đều không ngửi thấy gì.
Nhưng rất nhanh, bọn họ liền không cần ngửi thấy, bởi vì trước mắt bọn họ xuất hiện khói đặc —— thứ bị bốc cháy, là một người, đúng là một trong hai cô gái ở phòng giường lớn.
Mới đầu chỉ là trên người cô ta bắt đầu bốc ra một ít khói, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, thân thể của cô ta lại là bốc thẳng lên ngọn lửa chói mắt. Ngọn lửa này như là từ bên trong máu thịt cô ta xông ra, chỉ mất một lát liền lan ra toàn thân cô ta.
"A a a a!!" Cô gái phát ra tiếng kêu thê lương, bắt đầu quay cuồng trên mặt đất như điên, nhưng ngọn lửa là đốt từ trong ra ngoài, cô ta quay cuồng căn bản không làm nên chuyện gì, Lâm Thu Thạch cầm lấy sữa bò trên bàn hắt lên người cô ta định dập lửa, nhưng cũng không hề có tác dụng.
Chỉ qua một hai phút, cô gái vốn dĩ kiều diễm như hoa, trước mặt mọi người ở đây biến thành một bộ thi thể cháy đen.
"Oẹ ——" Có người ngay lập tức phun ra, sắc mặt những người khác cũng không quá đẹp.
Đều nói hoả thiêu là một loại cách chết đau đớn nhất, Lâm Thu Thạch chậm rãi trở về bên người Nguyễn Nam Chúc, buông bình sữa bò trong tay xuống.
Xem ra chuyện phát sinh đêm qua, chính là nguyên nhân cô gái này chết đi.
"Tiểu Nhan!! Tiểu Nhan!!" Cô gái còn lại kia gào khóc, biểu tình gần như hỏng mất bổ nhào đến bên cạnh thi thể Tiểu Nhan.
Lâm Thu Thạch ở bên cạnh nhìn không nói chuyện.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Không có việc gì chứ?"
Lâm Thu Thạch lắc đầu, ý bảo bản thân không có việc gì. Kỳ thật hắn cũng gặp qua không ít cảnh tượng máu me, nhưng một màn trước mắt này cũng quá mức khủng bố...... Không hổ là khó khăn cửa thứ chín. Tối ngày đầu tiên tiến vào, đã có người trúng chiêu.
"Thật ghê tởm." La Thiên Thủy ngồi ở cách đó không xa lạnh lùng nói một câu, đứng lên liền muốn đi, "Hết muốn ăn."
Anh trai cô ta đi theo phía sau rời khỏi nhà ăn.
Thái độ La Thiên Thủy quá mức lạnh nhạt, nhưng thực ra loại thái độ này của cô ta mới là xu hướng chủ đạo. Đã xảy ra chuyện như vậy, vẻ mặt của đa số người trong phòng đều chết lặng, chỉ có bên trong đội ngũ năm người mang theo một vài người mới kia, có người nôn mửa, có người lộ ra biểu tình co rúm lại.
"Tôi sợ lắm, Hạ tỷ." Có một anh bạn tuổi còn khá trẻ nói với nữ nhân dẫn đầu.
Nữ nhân được gọi là Hạ tỷ hẳn chính là người dẫn bọn họ tiến vào, cô ta nói: "Đừng sợ, không có gì phải sợ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tuân thủ quy định, sẽ không xảy ra chuyện." Cô ta nói như thế.
Tuy rằng lời này như là cho có lệ, nhưng dường như cũng chỉ có thể như thế, sắc thái sợ hãi trên mặt nam nhân trẻ tuổi vẫn chưa giảm bớt.
Nguyễn Nam Chúc cũng đứng lên: "Đi thôi, đi xung quanh đây xem một chút."
Bọn họ rời khỏi nhà ăn, đi trên đường phố gần chung cư.
Khác với thế giới trước, thế giới này như là thế giới mở. Trên đường phố phồn hoa người đi như nước, xung quanh là cửa hàng đủ loại kiểu dáng, còn có xe buýt có thể tới địa phương khác, thậm chí cũng có thể sử dụng tiền giống như thế giới của bọn họ.
Lâm Thu Thạch nhìn mọi thứ xung quanh, thực sự có chút tò mò: "Có thể đi nơi khác à?"
"Có thể." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chỉ cần nhanh chóng trở về trước khi trời tối."
Lâm Thu Thạch: "Nếu không nhanh chóng trở về thì sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Vậy thì có thể học được các loại cách chết thiên kỳ bách quái." Ngữ điệu hắn nói rất chắc chắn, hiển nhiên là đã từng thấy qua tình huống như vậy.
"Thế giới này có hoàn chỉnh không?" Mặc dù là đã khắc chế bản thân, nhưng trong lòng Lâm Thu Thạch vẫn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, hắn nhìn bánh kếp đầu đường, "Đồ ăn có thể ăn?"
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hương vị hẳn là không tồi."
Vì thế Lâm Thu Thạch liền bỏ tiền mua ba cái, mỗi người một cái.
Lâm Thu Thạch chọn vị chocolate, bên trong bánh kếp là kem, hắn ăn một miếng, cảm thấy còn thật là ăn khá ngon, nói: "Vậy thế giới này với thế giới hiện thực có gì khác nhau?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Khác nhau? Khác nhau lớn nhất đại khái là thế giới này có ma quỷ tồn tại đi." Hắn tiếp tục nói, "Tôi đi hỏi thăm một chút chuyện về chung cư."
Hắn tới cửa hàng ở gần chung cư, dò hỏi một vài chủ tiệm.
Không thể không nói, ưu thế đồ nữ vào lúc này hiển lộ không thể nghi ngờ, thái độ những chủ tiệm này đối với Nguyễn Nam Chúc cực kỳ thân thiện, thậm chí còn có chủ cửa hàng kẹo ba mươi mấy tuổi tặng Nguyễn Nam Chúc một hộp kẹo, tỏ vẻ nếu buổi tối rảnh có thể hẹn một chút......
Nguyễn Nam Chúc từ chối thẳng thừng lời mời của hắn ta.
Không thể không nói, những NPC trước mắt này hoàn toàn bất đồng so với nhưng NPC trong cửa trước đó, bọn họ càng giống như là nhân loại bình thường, cũng không thể từ ngôn ngữ hoặc là hành vi của bọn họ nhìn ra khác biệt gì với thế giới hiện thực.
Thậm chí Lâm Thu Thạch đều có chút hoảng hốt: "Chúng ta thật là đang ở trong cửa?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đương nhiên." Hắn nhìn Lâm Thu Thạch một cái, "Độ khó càng cao, tỉ lệ trùng hợp với hiện thực lại càng lớn, khi trước tôi vào cửa thứ mười......" Hắn nói tới đây liền ngừng lại, trong ánh mắt toát ra một chút tối tăm, như là nhớ tới hồi ức gì khiến người không thoải mái.
Lâm Thu Thạch thấy thế cũng không đi hỏi, chỉ coi như bản thân không nhìn thấy.
Ngoại trừ điểm này, bọn họ vẫn đã tìm hiểu được không ít tin tức về chung cư.
Hai năm trước chung cư này đã xảy ra một vụ hoả hoạn, một nhà ba người đã chết bên trong đám cháy, nghe nói là gia đình này tới đây để du lịch, kết quả lại gặp chuyện như vậy......
"Chung cư bị thiêu hủy mất một tầng?" Nơi Nguyễn Nam Chúc nghe được tin tức này, là từ một tiệm bán báo nhỏ bên cạnh chung cư, chủ tiệm bán báo này đã có tuổi tác, là một ông cụ.
"Đúng vậy, cả một tầng đấy." Cụ ông nói, "Sau đó chung cư này đã được sửa chữa, tường ngoài bởi vì bị khói hun đen, cho nên dán toàn bộ gương lên." Ông cụ đẩy đẩy mắt kính, dùng âm thanh già nua nói, "Ánh sáng phản xạ thật là chói mắt......"
Lâm Thu Thạch nghĩ tới hai mẹ con nhìn thấy trong gương, xem ra bọn họ chính là người bị hại trong vụ hoả hoạn.
"Mọi người tốt nhất đừng ở trong đó, bên trong có quỷ đấy." Cụ ông nói, "Nghe nói mỗi tối đều có người đang khóc......"
"Chung cư bị thiêu hủy ở tầng mấy ạ?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Tầng 34." Cụ ông trả lời.
Tầng 34 —— đúng là nơi bọn họ ở, xem ra chìa khóa hẳn là có chút liên quan tới trận hoả hoạn này.
Sau khi dạo qua bên ngoài một vòng, tới thời gian cơm trưa, ba người dự định trở lại chung cư.
Lúc này đúng là giữa trưa, ánh mặt trời từ trên bầu trời chiếu xuống dưới, rọi vào gương bên ngoài chung cư, phản xạ ra ánh sáng lóa mắt. Toàn bộ chung cư sáng ngời làm người không thể nào nhìn thẳng, cả một toà kiến trúc như lâm vào trong một ngọn lửa chói mắt, Lâm Thu Thạch chỉ nhìn thoáng qua, mắt liền bị kích thích chảy ra nước.
Nguyễn Nam Chúc bên cạnh tới câu: "Làm sao lại khóc đáng yêu như vậy."
Lâm Thu Thạch mắt đỏ đỏ liếc Nguyễn Nam Chúc một cái.
Kết quả diễn xuất của thứ này nháy mắt liền tới rồi, lúc về nhà ăn làm trò trước mặt mọi người tỏ vẻ dỗ Lâm Thu Thạch đừng khóc, bản thân sẽ chịu trách nhiệm với hắn.
Lâm Thu Thạch: "......" Thôi cậu vui vẻ là được.
Trình Nhất Tạ vẫn luôn không hé răng, rất nhanh trí làm bộ bản thân là phông nền, Lâm Thu Thạch thấy thế mãnh liệt hoài nghi có phải hắ cũng bị Nguyễn Nam Chúc trêu đùa rất nhiều lần rồi hay không.
Đến giờ cơm trưa, thật ra lại có rất nhiều người không tới nơi này ăn cơm. Dù sao bên ngoài chính là đường phố phồn hoa, tính lựa chọn có rất nhiều, không cần một hai phải xuống nhà ăn.
Nhưng ngược lại La Thiên Sơn với La Thiên Thủy khi trước đã gặp qua cũng ở đây, La Thiên Thủy thấy Nguyễn Nam Chúc lại hướng về phía hắn vứt tới ánh mắt xem thường.
Nguyễn Nam Chúc cười tủm tỉm nhận lấy xem thường, vỗ ngực mình nói làm sao lại có loại cảm giác bị chó đuổi theo cắn.
Thiếu chút nữa khiến La Thiên Thủy tức tới xông lên đánh nhau một trận.
Lâm Thu Thạch đối với công phu chọc gái của Nguyễn Nam Chúc lại lần nữa tỏ vẻ bội phục, chẳng qua chữ chọc này ở trên người Nguyễn Nam Chúc có ý nghĩa mới, làm tròn lên cơ bản là tương đương với khiêu khích. Nếu nói em gái tức giận là một con bò, vậy Nguyễn Nam Chúc chính là mảnh vải đỏ chọc con bò tức giận kia......
Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày đều buồn ngủ quá đi mất, hận không thể ngủ mười sáu tiếng đồng hồ _(:3∠)_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT