Nghe thấy một câu không nhịn được kia của Tần Bất Đãi, sâu trong nội tâm Lâm Thu Thạch sinh ra cảm giác sởn tóc gáy, người trước mặt ngoài miệng dính đầy máu tươi, một đôi mắt trừng lớn phủ kín tơ máu đỏ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt kia bị mạnh mẽ đè nén xuống, làm cánh tay Lâm Thu Thạch nổi lên một tầng da gà, trực giác hắn vào lúc này gõ vang lên chuông cảnh báo —— người trước mắt cực kỳ nguy hiểm.
Tần Bất Đãi chậm rãi tới gần Lâm Thu Thạch, bước chân cuối cùng ngừng ở trước mặt Lâm Thu Thạch, hắn ta chầm chậm gọi tên Lâm Thu Thạch, ngữ khí vừa dính vừa lạnh, mang theo một mùi vị mơ hồ không rõ.
Trong nháy mắt này Lâm Thu Thạch thậm chí là muốn xoay người chạy trốn, nhưng hắn lại cảm giác khoảnh khắc bản thân xoay người lộ ra phía sau lưng, sẽ có chuyện gì đó không thể khống chế xảy ra, vì thế ép buộc đè chặt ý định trốn tránh ở sâu trong nội tâm, nói: "Tần Bất Đãi, anh không sao chứ?"
Tần Bất Đãi lộ ra một nụ cười quái dị với Lâm Thu Thạch: "Tôi không sao." Nụ cười này cười lên còn không bằng đừng cười, làm vẻ mặt của hắn ta càng thêm vặn vẹo.
Ngay ở thời điểm hai người giằng co, bên ngoài phòng bếp lại truyền đến giọng Trần Phi nghi hoặc: "Hai người đang làm gì vậy?"
Trần Phi duỗi tay mở công tác đèn trên vách tường, toàn bộ phòng bếp đều sáng lên, anh ta cũng thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt.
"Tần Bất Đãi ——" Trần Phi nói, "Cậu đang làm gì vậy?" Ánh mắt anh ta chuyển qua những miếng thịt Tần Bất Đãi đã gặm, ngay sau khi hỏi ra vấn đề này, dường như anh ta đã hiểu rốt cuộc Tần Bất Đãi làm cái gì, ngữ khí anh ta hơi ngừng lại, "Cậu vừa ra khỏi cửa à?"
Tần Bất Đãi chậm rãi gật đầu.
"Đói không?" Ngữ khí Trần Phi rất bình tĩnh, như là hoàn toàn không có thắc mắc gì đối với cảnh tượng như vậy, "Tôi làm cho cậu một ít đồ ăn."
Tần Bất Đãi không nói gì, xoay người đi mất.
Nhìn bóng dáng hắn ta, Trần Phi cũng không gọi lại, chỉ là khẽ thở dài một cái.
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Lâm Thu Thạch không có kinh nghiệm phong phú như Trần Phi, không thể lý giải Tần Bất Đãi rốt cuộc là bị làm sao, nói thật, nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Bất Đãi, hắn chỉ có thể nhớ tới những quái vật ở trong cửa.
"Hẳn là hắn ta bị thế giới bên trong cánh cửa ảnh hưởng." Trần Phi đi đến bên cạnh tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một miếng bò bít tết, thật sự dự định làm bò bít tết cho Tần Bất Đãi ăn, "Tinh thần con người rất yếu ớt, một khi đã chịu kích thích mãnh liệt, liền sẽ dễ dàng xuất hiện tình huống hỗn loạn." Anh ta nói xong lời này, lại nhìn Lâm Thu Thạch một cái, "Không phải mỗi người đều có thể bình tĩnh tiếp thu giống như cậu."
Lâm Thu Thạch không biết nên nói cái gì.
"Tình huống tệ nhất là người chết sạch, cửa với chìa khóa đều vẫn chưa xuất hiện." Trần Phi bật bếp, làm nóng dầu, bò bít tết ở trong chảo phát ra tiếng xèo xèo, "Một mình bị nhốt ở trong cửa, không biết còn phải bị nhốt bao lâu......" Giọng của anh ta càng ngày càng thấp.
Đây thật sự là ác mộng.
Một mình bị nhốt ở trong cửa, loại chuyện này kể cả mới suy nghĩ một chút cũng cảm thấy khắp cả người phát lạnh. Lâm Thu Thạch dựa vào cạnh cửa: "Tần Bất Đãi...... Không sao chứ?"
Trần Phi lắc đầu: "Không biết."
Lâm Thu Thạch: "Không biết là sao?"
Trần Phi nói: "Không biết nghĩa là không biết hắn ta có thể khôi phục hay không, có thể tách riêng thế giới hiện thực cùng thế giới bên trong cánh cửa ra hay không."
Lâm Thu Thạch nhíu mày: "Nếu tách không ra thì sao?"
Động tác Trần Phi ngừng một lát, trên mặt xuất hiện nụ cười tự giễu: "Tách không ra? Tách không ra...... Người này liền xong rồi."
Giết người ở thế giới bên trong cánh cửa thì không sao, nhưng ở thế giới hiện thực, lại có pháp luật làm căn cứ chế tài.
Chưa kể người như vậy sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, kể cả không giết người, cũng có thể sẽ làm ra hành động gì đó quá khích. Người không thể phân biệt giữa thế giới bên trong với bên ngoài, thì không thể tiếp tục ở lại biệt thự, đương nhiên, những lời này Trần Phi không nói với Lâm Thu Thạch, bởi vì anh ta cảm thấy không cần thiết.
Làm xong bò bít tết, Trần Phi bưng lên đi tới bàn ăn bên ngoài, đem bò bít tết đưa cho Tần Bất Đãi.
Tần Bất Đãi dùng dao nĩa cắt bò bít tết, dư quang lại đang nhìn chăm chú vào Lâm Thu Thạch, hắn ta vẫn cảm thấy rất đói bụng, bò bít tết trước mắt hoàn toàn không có cách nào tiêu trừ cái loại cảm giác đói khát làm toàn thân hắn ta nôn nóng này, nhưng hắn ta không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, vì thế chỉ có thể cúi đầu, làm bộ bản thân ăn rất vui vẻ.
Trần Phi ở bên cạnh nhìn, Lâm Thu Thạch chú ý tới lông mày anh ta nhíu chặt lại, trong mắt cũng mang theo một loại soi xét, như là đang đưa ra phán đoán với trạng thái của Tần Bất Đãi.
Trần Phi hỏi: "Cậu gặp phải cái gì ở thế giới trong cửa?"
Thời điểm nhắc tới bên trong cánh cửa mấy chữ này, cả người Tần Bất Đãi run run một chút, hắn ta há miệng, sau một lúc lâu vẫn không lên tiếng, như là không có cách nào sắp xếp ngôn từ để tiến hành miêu tả đối với thế giới kia.
Trần Phi nói: "Hử?"
Tần Bất Đãi chữ được chữ mất nói: "Là thế giới rất đáng sợ, nơi đó không có gì ăn, tôi vẫn luôn rất đói bụng."
Trần Phi không nói chuyện, rơi vào trầm ngâm.
Tần Bất Đãi ăn xong bò bít tết, rất lễ phép nói ngủ ngon với bọn họ, sau đó lên tầng đi ngủ.
Lâm Thu Thạch đứng ở tại chỗ nhìn hắn ta chậm rãi đi xa, hắn luôn cảm thấy trạng thái của Tần Bất Đãi vẫn là không quá thích hợp, nhưng rốt cuộc cụ thể là không đúng chỗ nào, hắn lại không có cách nào nói ra.
Trần Phi nói: "Ngày mai tôi hỏi Nguyễn ca một chút."
Lâm Thu Thạch: "Hỏi cậu ấy cái gì?"
Trần Phi thở dài: "Đương nhiên là hỏi cậu ấy rốt cuộc là Tần Bất Đãi vào thế giới nào." Tần Bất Đãi hiện tại vẫn là người mới, đi vào đều là thế giới phía trước, hắn ta không có vận khí tốt như Lâm Thu Thạch, mọi người chỉ dẫn hắn ta qua hai cánh cửa, một cửa gần nhất, chỉ có một mình hắn ta đi vào.
Lâm Thu Thạch gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Buổi tối hôm nay, Lâm Thu Thạch không thể nào ngủ ngon, lăn qua lộn lại trong đầu đều là bộ dáng Tần Bất Đãi gặm ăn thịt tươi. Nói thật, thời điểm nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn thậm chí cũng có một loại cảm giác không phân biệt nổi thế giới bên trong với ngoài cánh cửa, cảm giác này cực kỳ không ổn, làm người tràn ngập cảm giác không an toàn. .
Truyện Trinh ThámNgày hôm sau, Lâm Thu Thạch lĩnh hai cái quầng thâm mắt xuống tầng.
Trình Thiên Lí mới vừa dắt xong Bánh Gối nhà hắn trở về, Bánh Gối đang ngoe nguẩy cặp mông phì nhiêu của nó đùa giỡn đuổi theo Hạt Dẻ.
Trình Thiên Lí thấy Lâm Thu Thạch một bộ ngủ không đủ giấc nghiêm trọng, nói: "Anh làm sao thế? Vẻ mặt sao lại ngủ không đủ thế kia?"
Lâm Thu Thạch ngáp một cái: "Không có việc gì, đêm qua ngủ quá muộn."
Trình Thiên Lí: "À, tới ăn bữa sáng đi, anh em vừa mới làm."
Trình Nhất Tạ nấu cháo, lại làm thêm mấy thứ ăn sáng, lúc này đang ngồi bên cạnh bàn chậm rãi ăn. Lâm Thu Thạch đi qua nói chào buổi sáng với cậu ta, cũng cầm bát lên ăn.
Người trong biệt thự lục tục tỉnh dậy, Lâm Thu Thạch trông thấy Trần Phi, cũng thấy được Tần Bất Đãi.
Trên người Tần Bất Đãi đã hoàn toàn không còn nhìn thấy cái loại hương vị đáng sợ đêm qua, hắn ta đổi bộ quần áo sạch sẽ, trên mặt mang theo nụ cười, đi tới bên cạnh Lâm Thu Thạch, nói: "Buổi sáng tốt lành."
Lâm Thu Thạch: "Buổi sáng tốt lành."
"Xin lỗi ngày hôm qua dọa đến cậu." Tần Bất Đãi nói, "Tôi mới từ trong cửa ra ngoài, chưa thể điều chỉnh tốt trạng thái." Hắn ta cong khóe mắt, biểu tình cực ôn hòa, "Thật sự rất xin lỗi."
"Không sao." Lâm Thu Thạch nói, "Anh...... Điều chỉnh lại rồi sao?"
Tần Bất Đãi gật gật đầu, ý bảo bản thân đã không có việc gì.
Trần Phi ngồi ở bên cạnh nhìn hai người tương tác, bất động thanh sắc đánh giá Tần Bất Đãi, hiển nhiên anh ta cũng không hoàn toàn tin lý do thoái thác của Tần Bất Đãi.
Chưa bao lâu Nguyễn Nam Chúc cũng xuống dưới, hắn vẫn duy trì bộ dáng lãnh đạm, cơm nước xong đang định ra khỏi nhà một chuyến, lại bị Trần Phi gọi lại.
"Nguyễn ca." Trần Phi nói, "Tôi có một số việc muốn nói với cậu."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, hai người đi tới trong một góc bên sườn.
Lâm Thu Thạch biết Trần Phi đại khái là muốn nói với Nguyễn Nam Chúc chuyện của Tần Bất Đãi. Nói thật, Tần Bất Đãi lúc này, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, rất khó liên hệ hắn ta với cái người ngày hôm qua điên cuồng gặm ăn thịt tươi kia. Nhưng rốt cuộc trạng thái tinh thần của hắn ta như thế nào, có khôi phục hay không, Lâm Thu Thạch không thể hoàn toàn phán đoán, cho nên cảm thấy việc này để lại cho Trần Phi làm tốt hơn.
Lâm Thu Thạch cơm nước xong, về tới phòng mình.
Lúc này đúng tiết xuân thịnh, ánh mặt trời tươi sáng, gió lạnh thổi nhẹ, Lâm Thu Thạch ngồi ở bên cửa sổ, mở máy tính xem một chút diễn đàn chỉ có người bên trong cánh cửa mới có thể đăng nhập.
Trên diễn đàn này có rất nhiều tin tức thú vị, Lâm Thu Thạch đã dưỡng thành một thói quen mỗi ngày đều phải nhìn một chút. Hắn tùy tay cầm lấy một viên kẹo trên bàn nhét vào trong miệng, kéo chuột bắt đầu xem bài đăng.
Bài đăng rất nhiều rất hỗn tạp, thiên kỳ bách quái.
Có trải qua thế giới bên trong cánh cửa, có nói về truyền thuyết đô thị, thậm chí còn có kết bạn giao lưu.
Lâm Thu Thạch xem tới vui vẻ.
Bởi vì mới từ trong cửa ra ngoài, Nguyễn Nam Chúc cũng không sắp xếp cho Lâm Thu Thạch hoạt động gì, chỉ kêu hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Lâm Thu Thạch cảm thấy lãng phí thời gian như vậy thực ra cực kỳ thoải mái, hắn ăn bữa trưa, lại ngủ một lát, một ngày cứ như vậy đi qua.
Sau buổi sáng Trần Phi nói chuyện với Nguyễn Nam Chúc, hai người rời khỏi biệt thự, không biết đi nơi nào.
Nhưng Lâm Thu Thạch sớm đã quen bọn họ xuất quỷ nhập thần như vậy, một chút cũng không tò mò.
Trình Thiên Lí với Trình Nhất Tạ cũng không thấy bóng dáng, Lâm Thu Thạch đoán có thể là Trình Nhất Tạ dẫn theo Trình Thiên Lí đi khiêu chiến cửa cấp thấp đi.
Biệt thự còn có Dịch Mạn Mạn, Lư Diễm Tuyết cùng Tần Bất Đãi, bốn người bọn họ đơn giản ăn cơm chiều, Lâm Thu Thạch liền dự định trở về phòng nghỉ ngơi.
Tắm rửa một cái, Lâm Thu Thạch nằm trên giường chơi số độc. Trò chơi nhỏ này có thể làm cho tâm tình hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại, cũng có lợi cho việc hỗ trợ giấc ngủ.
Hắn đang chậm rãi điền, lại nghe ngoài cửa truyền đến gõ.
"Ai vậy?" Lâm Thu Thạch đi tới cửa, mở cửa, trông thấy Tần Bất Đãi đang đứng.
Tần Bất Đãi nói: "Xin chào, tôi muốn tìm cậu tâm sự một chút được không?"
Lâm Thu Thạch sửng sốt: "Bây giờ à?"
Tần Bất Đãi gật gật đầu.
Lâm Thu Thạch hơi do dự: "Được...... Chúng ta qua phòng sách nói đi, anh chờ tôi một lát, tôi thay quần áo liền qua đó." Hắn hiện tại còn đang mặc áo ngủ.
Tần Bất Đãi lẳng lặng nhìn Lâm Thu Thạch, lúc này Lâm Thu Thạch mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông màu trắng, lộ ra chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh xinh đẹp, bộ dáng Lâm Thu Thạch thanh tuấn, khí chất ôn hòa, vừa nhìn liền biết là một người rất dễ ở chung, cũng thoạt nhìn...... Ăn rất ngon.
Tần Bất Đãi đột nhiên liếm liếm môi.
Lâm Thu Thạch nghi hoặc nhìn hắn ta: "Tần Bất Đãi?" Hắn cảm giác người trước mắt dường như có chút không đúng.
Tần Bất Đãi nói: "Tôi chỉ lấy của cậu năm phút, rất nhanh." Hắn ta vừa nói chuyện, từ từ dùng thân thể chen vào cửa phòng Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch chú ý tới động tác của Tần Bất Đãi, hắn lui về phía sau một bước, làm ra tư thế phòng bị: "Anh có chuyện gì không?"
Tần Bất Đãi nhìn Lâm Thu Thạch, trong ánh mắt lộ ra một loại khát vọng khó có thể miêu tả.
Lâm Thu Thạch bị Tần Bất Đãi nhìn sởn tóc gáy, hắn nói: "Tần Bất Đãi?"
Tần Bất Đãi nói: "Tôi......" Hắn ta còn chưa nói xong, lại là nhào về phía Lâm Thu Thạch.
Tuy rằng Lâm Thu Thạch đã có chuẩn bị tâm lý, vẫn là bị Tần Bất Đãi vừa vặn bắt lấy, sức lực Tần Bất Đãi rất lớn, tóm Lâm Thu Thạch ấn lên trên giường.
Lâm Thu Thạch: "Tần ——" Lời hắn nói mới ra cửa miệng, đã bị Tần Bất Đãi bụm chặt miệng lại. Đây hoàn toàn không phải sức mạnh của con người, Tần Bất Đãi nhẹ nhàng dùng một bàn tay liền ngăn Lâm Thu Thạch giãy giụa, Lâm Thu Thạch mở to hai mắt nhìn, thấy Tần Bất Đãi dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm cổ mình.
"Tôi chỉ thử một miếng." Tần Bất Đãi nhẹ giọng nói, "Tôi chỉ thử một miếng......" Hắn ta cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm cằm Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nghĩ tới miếng thịt ngày hôm qua bị Tần Bất Đãi xé rách dập nát kia, hắn bắt đầu dùng hết toàn lực giãy giụa, nhưng sức lực của Tần Bất Đãi lại làm phản kháng của hắn giống như kiến muốn lay cây.
Tần Bất Đãi nhìn cổ Lâm Thu Thạch nuốt nuốt nước miếng, hắn ta hơi hơi hé miệng, lộ ra một hàm răng trắng tinh, hướng tới cổ Lâm Thu Thạch sắp cắn vào......
"Ưm......" Lâm Thu Thạch tiếp tục giãy giụa.
Ngay thời điểm hắn cảm giác được xúc cảm lạnh băng từ hàm răng của Tần Bất Đãi, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ. Tần Bất Đãi lộ ra biểu tình lo lắng, nhìn ra cửa.
"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa còn đang tiếp tục.
Tầm mắt Lâm Thu Thạch cùng Tần Bất Đãi chạm nhau, hắn vốn dĩ cho rằng có người tới, Tần Bất Đãi sẽ buông hắn ra, ai biết hắn lại từ trong ánh mắt Tần Bất Đãi nhìn ra một loại kiên quyết.
"Xin lỗi." Tần Bất Đãi thấp giọng nói nhỏ bên tai Lâm Thu Thạch, "Nhìn cậu trông rất ngon, tôi thật sự...... Nhịn không được, kể cả có bị phát hiện, tôi cũng không muốn buông ra......" Hàm răng của hắn ta dừng lại trên cổ Lâm Thu Thạch, bắt đầu hơi hơi dùng sức.
Lâm Thu Thạch trợn tròn mắt, hắn cảm giác được trên da thịt truyền đến đau đớn, hắn không nghĩ tới, Tần Bất Đãi vậy mà thật sự sẽ hạ khẩu.
"Rầm" một tiếng vang lớn, cửa đã khoá bị ai đó một chân đá văng ra.
Một đôi tay bắt lấy Tần Bất Đãi đang đè trên người Lâm Thu Thạch, sau đó hắn ta bị quăng thật mạnh vào vách tường. Tần Bất Đãi chịu đau kêu thảm thiết, Lâm Thu Thạch chật vật từ trên giường bò dậy, trông thấy Nguyễn Nam Chúc vẻ mặt lạnh băng.
Nguyễn Nam Chúc không nói gì, đi đến trước mặt Tần Bất Đãi, thuận tay cầm vật trang trí bằng đồng trên bàn, sau đó nắm lấy cằm Tần Bất Đãi cưỡng ép hắn ta mở miệng.
Tần Bất Đãi bị dọa cả người phát run.
Ngữ điệu Nguyễn Nam Chúc lạnh như băng sương, hắn nói: "Thích ăn như thế, vậy thì ăn đủ đi." Hắn nhồi thẳng vật kia vào trong miệng Tần Bất Đãi, mạnh mẽ nhồi gãy hai cái răng của Tần Bất Đãi.
Tần Bất Đãi ăn đau liền hôn mê bất tỉnh, Nguyễn Nam Chúc lúc này mới buông lỏng tay, lại về tới trước mặt Lâm Thu Thạch, hắn nhíu mày, tâm tình dường như rất không tốt: "Không sao chứ?"
Lâm Thu Thạch: "Không có việc gì." Hắn nói, "Là tôi sơ suất quá." Hắn không nghĩ tới dưới tình huống như thế, Tần Bất Đãi vẫn còn dám động thủ với hắn. Tuy rằng lời Trần Phi nói đã khiến Lâm Thu Thạch cảnh giác, nhưng hắn vẫn xem nhẹ câu nói hai bên cánh cửa gây ra ảnh hướng với Tần Bất Đãi.
Nguyễn Nam Chúc nhìn chằm chằm Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch bị ánh mắt hắn làm cho rất không được tự nhiên, hắn chú ý tới ánh mắt Nguyễn Nam Chúc dừng lại ở trên cổ hắn, vì thế duỗi tay sờ sờ, mới phát hiện cổ mình đã bị Tần Bất Đãi cắn ra một dấu răng...... Tuy rằng không trầy da, nhưng cũng rất đau.
Cái này có phải cần đi tiêm phòng uốn ván gì đó hay không đây...... Trong lòng Lâm Thu Thạch đang nghĩ chuyện này, liền thấy Nguyễn Nam Chúc cúi người tới.
Lâm Thu Thạch bị động tác Nguyễn Nam Chúc làm hoảng sợ, đang muốn hỏi Nguyễn Nam Chúc làm sao vậy, cánh tay liền bị Nguyễn Nam Chúc nắm chặt lấy —— ngay sau đó, nơi vừa rồi bị cắn bị day thật mạnh, phản ứng đầu của Lâm Thu Thạch chính là có phải Nguyễn Nam Chúc bị Tần Bất Đãi lây bệnh cảm xúc không bình thường hay không, hắn ăn đau kêu to dùng tay đẩy đẩy: "Nguyễn Nam Chúc —— cậu bình tĩnh một chút!! Tôi là Lâm Thu Thạch!!"
Nguyễn Nam Chúc cắn mạnh một phát, tạm dừng vài giây sau mới ngừng miệng, vừa lòng nhìn dấu vết trên cổ Lâm Thu Thạch bị dấu vết của hắn bao trùm, đại khái là nghe thấy Lâm Thu Thạch kêu to, hắn nhàn nhạt nói: "Tôi biết anh là Lâm Thu Thạch."
"Cậu bị lây bệnh?" Lâm Thu Thạch che cổ, đau tới hít khí, "Cậu cắn tôi làm cái gì?!"
Nguyễn Nam Chúc từ trong miệng phun ra hai chữ: "Sát trùng."
Lâm Thu Thạch: "......" Nguyễn Nam Chúc rốt cuộc làm sao vậy.
Nguyễn Nam Chúc nói xong lời này, kéo Tần Bất Đãi đã lâm vào hôn mê xoay người liền đi, Lâm Thu Thạch nhìn một đống hỗn độn trong phòng với cửa bị đá hỏng, trong lúc nhất thời lại không biết nên làm cái gì.
Một phát kia của Tần Bất Đãi chưa khiến cho Lâm Thu Thạch trầy da, Nguyễn Nam Chúc lại làm cho da hắn trầy. Lâm Thu Thạch kiểm tra một chút vết thương của mình, hơi nghi hoặc bản thân có cần đi tiêm cái vắc-xin phòng bệnh chó dại gì đó hay không, hắn cũng chưa từng bị người cắn qua, vì thế lên công cụ tìm kiếm tìm tòi một chút nên làm cái gì bây giờ.
Kết quả không tìm tòi còn tốt, một lần tìm tòi này Lâm Thu Thạch xem tới trong lòng run sợ, thiếu chút nữa cho rằng bản thân sẽ chết bất đắc kỳ tử đêm đó.
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau Lâm Thu Thạch vội vội vàng vàng tới bệnh viện, bác sĩ sau khi nhìn thấy vết thương của hắn, rất có thâm ý tới câu: "Người trẻ tuổi phải tiết chế nhé."
Lâm Thu Thạch: "......" Tiết chế cái gì, tiết chế ăn cái gì à?
Bác sĩ: "Không cần tiêm vắc-xin phòng bệnh, sát trùng là được, nếu người cắn cậu không có bệnh truyền nhiễm thì vấn đề cũng không lớn."
Lâm Thu Thạch: "Nhưng mà trên công cụ tìm kiếm nói......"
Bác sĩ đập bàn một cái: "Bị bệnh có thể đừng dùng công cụ tìm kiếm hay không? Thứ đó không phải càng dùng càng cảm thấy bản thân bị bệnh nan y à?" Tuổi bác sĩ này thoạt nhìn 31-32, còn rất trẻ, tùy tiện kê cho Lâm Thu Thạch chút thuốc liền ghét bỏ phất tay kêu hắn đi về.
Lâm Thu Thạch trở về biệt thự.
Đêm qua sau khi Tần Bất Đãi bị mang đi, Lâm Thu Thạch cũng không đi hỏi cuối cùng là bị xử lý như thế nào, hôm nay vẫn luôn không nhìn thấy hắn, cũng không thấy Nguyễn Nam Chúc, liền lén lút tìm Trần Phi hỏi một chút.
Trần Phi nhìn vết thương trên cổ Lâm Thu Thạch, thở dài nói: "Là do tôi, tôi không nên mặc kệ hắn ta, còn tưởng rằng ít nhất hắn ta có thể nhịn một chút, ai biết tự chủ kém như vậy."
Lâm Thu Thạch: "Vậy hiện tại hắn ta đâu?" Bộ dáng Nguyễn Nam Chúc kéo Tần Bất Đãi ra ngoài đêm qua quả thực như là muốn kéo thẳng đi hoả táng.
"Đưa tới nơi khác đi." Trần Phi nói, "Có một địa phương chuyên môn trông giữ những người như vậy, sau khi bọn họ bị cửa ảnh hưởng hành vi ở hiện thực sẽ xuất hiện lệch lạc, cho nên bắt buộc phải phụ đạo tâm lý." Còn có thể phụ đạo thành công hay không, đó lại là chuyện khác. Nhưng những người như vậy đặt ở chỗ nào cũng đều là nhân vật nguy hiểm, nếu đêm qua Nguyễn Nam Chúc không xuất hiện, Lâm Thu Thạch khả năng đã bị Tần Bất Đãi cắn chết.
Lâm Thu Thạch: "À......" Hắn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói, "Nam Chúc đâu, sao tôi lại không thấy cậu ấy?"
Trần Phi: "Hình như cậu ấy có chút việc đi ra ngoài." Anh ta nói, "Vết thương này của cậu không nghiêm trọng đúng không, bị trầy da rồi, đã tới bệnh viện kiểm tra chưa?"
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm nếu không phải Nguyễn Nam Chúc bổ sung một phát hắn cũng không đến mức trầy da đâu, nói là tiêu độc lại cắn tàn nhẫn như vậy, thật là rất quá đáng. Nhưng hắn cũng không dám nói ra những lời này, chỉ lắc đầu ý bảo mình không có việc gì, đã đi bệnh viện xem qua.
Lúc sau Tần Bất Đãi liền biến mất khỏi biệt thự.
Mọi người rất là ăn ý không đi hỏi rốt cuộc hắn ta đi đâu, ngay cả Trình Thiên Lí là thứ không thèm nhìn sắc mặt nhất cũng rốt cuộc không hề nhắc tới hắn ta.
Bọn họ dường như đã sớm vì ly biệt xảy ra thình lình mà làm tốt chuẩn bị.
Việc này xảy ra tới ngày thứ ba, Lâm Thu Thạch mới thấy Nguyễn Nam Chúc. Lúc ấy vết thương của hắn đã kết vảy, cùng Trình Thiên Lí dắt Bánh Gối từ bên ngoài trở về, thấy Nguyễn Nam Chúc ngồi ở phòng khách ăn trái cây.
Nghe thấy tiếng bước chân hai người, Nguyễn Nam Chúc chỉ là nâng mí mắt, ném tới bọn họ một ánh mắt không mặn không nhạt.
"Nguyễn ca, anh về rồi." Trình Thiên Lí vô cùng vui vẻ cùng hắn chào hỏi.
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc đáp lại, nhìn về phía Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch tự nhiên bị hắn nhìn có hơi ngại, hắn cảm giác tối hôm đó Nguyễn Nam Chúc có chút quái quái, liên quan đến hiện tại hắn cũng có chút quái.
"Tốt chưa?" Nguyễn Nam Chúc mở miệng.
Lâm Thu Thạch biết Nguyễn Nam Chúc đang hỏi vết thương của hắn, gật gật đầu: "Tốt rồi."
"À." Nguyễn Nam Chúc nói.
Cũng không biết có phải Lâm Thu Thạch suy nghĩ nhiều hay không, hắn lại là từ trong giọng nói của Nguyễn Nam Chúc nghe ra một loại ngữ khí tiếc nuối, Lâm Thu Thạch: "Tối hôm đó cảm ơn cậu......" Nếu không phải Nguyễn Nam Chúc, hắn lúc này có vẻ đã lạnh.
Nguyễn Nam Chúc: "Khách khí."
Lâm Thu Thạch chần chờ nói: "Tần Bất Đãi, còn có thể cứu chữa không?"
Nguyễn Nam Chúc chậm rãi nhai nuốt trái cây trong miệng, mới trả lời câu hỏi của Lâm Thu Thạch: "Không biết, xem số phận của hắn ta."
Lâm Thu Thạch: "Chuyện như vậy trước kia đã từng phát sinh?"
Nguyễn Nam Chúc: "Chuyện thường ngày."
Lâm Thu Thạch không nghĩ tới vậy mà sẽ nhận được đáp án như vậy.
"Trong một trăm người mới ít nhất sẽ có 99 người xuất hiện vấn đề về tâm lý." Nguyễn Nam Chúc đứng lên, "Người còn lại là Trình Thiên Lí."
Trình Thiên Lí ở bên cạnh nghe lời này đầy mặt mờ mịt, nói: "Cái gì kêu người còn lại là Trình Thiên Lí vậy?"
Lâm Thu Thạch trìu mến sờ sờ đầu Trình Thiên Lí: "Không có việc gì, Nguyễn ca khen cậu thôi."
Trình Thiên Lí: "À, hệ hệ hệ hệ."
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm kỳ thật có thể ngốc thành như Trình Thiên Lí cũng rất không dễ dàng......
"Chuẩn bị một chút." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cửa thứ chín của Trình Nhất Tạ sắp tới rồi."
Trong lòng Lâm Thu Thạch cả kinh: "Tôi cũng đi?"
Nguyễn Nam Chúc: "Không muốn đi?"
Lâm Thu Thạch: "Tôi...... Tôi không biết......"
Ngược lại Nguyễn Nam Chúc cũng không có ép buộc, chỉ là nhàn nhạt nói: "Không muốn đi cũng không sao, cho anh ba ngày suy nghĩ một chút."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu ý bảo mình đã biết.
Nguyễn Nam Chúc nói xong lời này xoay người lại đi mất, Trình Thiên Lí nhìn bóng dáng hắn, nói không biết tại sao, luôn cảm thấy cảm giác gần đây Nguyễn ca cho cậu ta có chút khác so với lúc trước.
Lâm Thu Thạch nói: "Sao lại không giống nhau?" Nói thật, sau khi đã trải qua chuyện của Tần Bất Đãi, hắn mới phát hiện bản thân ở thế giới hiện thực quá thả lỏng, đây nếu là ở trong cửa, hắn khẳng định sẽ không để Tần Bất Đãi tiến vào.
"Không biết." Trình Thiên Lí gãi gãi cái đầu ngốc của mình, "Em cũng nói không rõ......"
Lâm Thu Thạch nhìn Trình Thiên Lí, trong lúc nhất thời lại là có chút lo lắng thứ trước mắt này rốt cuộc phải vượt qua những cánh cửa kế tiếp như thế nào. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, bộ dáng Trình Nhất Tạ vì thằng em ngốc ngếch này, buồn thối ruột.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay thừa dịp thời tiết tốt, dự định tắm rửa sạch sẽ cho mèo nhà tôi, mọi người chúc tôi bình an.
<Đây là lảm nhảm của editor ai đọc thì chính là yêu tôi rồi> Một chương truyện dành cho những con người thích khen người khác ngon.....