Tại phòng họp của Pugsoft, có chàng trai nọ đang cố hít thở sâu, cố ra vẻ tự tin để sẵn sàng cho buổi thuyết trình game mới do mình lập trình Sói con săn mồi. Trưởng phòng Lâm xoa xoa vai chàng trai trẻ trấn an:
'Diệu, em đừng lo quá. Game của em ổn mà, chị đã xem kĩ hết rồi, rất là ổn. Em cứ tự tin thuyết trình là được, cứ thuyết trình cho tốt vì hôm nay chủ tịch sẽ tham dự đó. Chủ tịch hiếm khi tham dự mấy cuộc họp lập trình game từ vòng sơ khảo thế này lắm. Cơ hội đó, cố lên!!!!'
Chủ tịch á???? trời ạ, đã run rồi mà còn chủ tịch tham dự nữa chứ, chết cmn* rồi- Thẩm Diệu lầm bầm rồi càng hồi hộp hơn.
Thẩm Diệu đứng phía trên gần screen của máy chiếu sẵn sàng cho bài thuyết trình của mình, thấy mọi người đứng lên đồng loạt cúi chào 'CHÀO CHỦ TỊCH' rất lễ phép khi một quý ông vest xám lịch lãm mới bước vào. Cậu há hốc mồm rồi lại lầm bầm trong miệng 'WTF*, ngài ấy là chủ tịch thiệt. Chết cmnr*, tối qua ngài ấy run rẩy xin tha mấy bận mà mình đâu có tha, giờ thì thấy mịa* rồi.'
'Kính thưa quý vị, tôi là nhân viên lập trình game tập sự. Hôm nay tôi xin phép được giới thiệu một game mới mà tôi mới tập làm lập trình 'Sói con săn mồi' ạ. Như quý vị có thể thấy game này không tập trung vào vũ khí tối tân, súng ống hay đao to búa lớn như những game khác của công ty, mà chủ yếu chỉ tập trung vào kungfu võ thực tiễn cho quá trình săn mồi trong tự nhiên.........'
*****
Mọi người cảm thấy thích thú, thấy vui vẻ yêu đời hơn sau khi lắng nghe bài thuyết trình về game Sói con săn mồi nên ai nấy đều cười vui vẻ, bàn luận rôm rả về việc phát triển game này như là một cách đổi món thư giãn sau khi cày game nặng đô hay sau một ngày làm việc, học hành vất vả.
Thẩm Diệu nở nụ cười tươi đẹp hơn nắng xuân nhìn mọi người có vẻ thích thú, nhưng liếc nhìn khuôn mặt quý ông nghiêm nghị ở cuối bàn họp thì cậu mất tự tin hẳn, nhưng cũng cố tự tin hỏi câu cuối trước khi kết thúc bài thuyết trình: 'Tôi thuyết trình về game này xong rồi ạ, có ai có câu hỏi nào không ạ?'
Mọi người đều im lặng, chỉ có quý ông nghiêm nghị từ đầu đến đến cuối giơ tay ý kiến: 'Tôi có một câu hỏi. Con sói to dạy kungfu săn mồi cho sói con là quan hệ gì với sói con?
'Dạ là sói sư phụ ạ.'
'Đã là sư phụ sao lại bị đệ tử ăn hiếp suốt như vậy?'
Ý gì đây? Đang bức xúc cho sói to hay bức xúc cho mình đây?- cậu bức xúc thầm thôi nhưng vẫn cố hít thở bình tĩnh trả lời: 'Dạ, cái đó không phải ăn hiếp ạ, cái đó là thương nhau quá cắn nhau đau ạ.'
Cuối cùng thì vị chủ tịch uy nghiêm đó cũng chịu mỉm cười nhẹ gật đầu bảo: 'Tốt lắm, phần ý tưởng và lập trình thông qua. Tiến hành hoàn thiện rồi đưa lên danh sách phát hành.'
Mọi người vỗ tai cười vui vẻ rời đi, Thẩm Diệu mừng như mới bắt được vàng chỉ muốn lao đến cắn cho quý ông vest xám một cái rõ đau để ăn mừng nhưng phải cố kiềm chế. Trưởng phòng Lâm vui ra mặt ôm lấy cậu chúc mừng. Cậu hơi ngại len lén liếc nhìn quý ông vest xám, nhưng quý ông lại cúi gầm mặt rồi đi nhanh ra ngoài nghe điện thoại.
'Bạch Vũ, bình tĩnh, bình tĩnh lại. Ba sẽ lên đó ngay. Con bình tĩnh, đừng khóc nữa, chờ ba nhé.'
Cúp máy vừa định quay vào phòng tìm trợ lý thì thấy trợ lý đứng ngay sau lưng mình, chủ tịch Bạch cố bình tĩnh nói nhanh: 'Hắc Lỗi xảy ra chuyện rồi, Bạch Vũ đang rất hoảng nên ta phải lên đó ngay. Em chịu khó đi taxi về nhà nghỉ ngơi nhé.'
'Không được, ngài không đủ khoẻ để đi đường dài như vậy? Rất nguy hiểm.'
'Không sao, ta phải lên với Bạch Vũ ngay lập tức.'
'Em đâu có cản ngài. Đi, nào đi nhanh lên, không nên để Bạch Vũ chờ lâu.'
Thẩm Diệu kéo tay quý ông đang nhăn nhó vì lo lắng ra xe. Cậu đẩy chủ tịch vào ghế, điều chỉnh ghế ngả ra một chút. Cậu đưa tay thắt dây an toàn, cởi áo khoác mình đang mặc đắp lên cho người bên cạnh giục: 'Ngài nhắm mắt lại ngủ chút đi, đường dài sẽ rất mệt đó.' rồi lái vút đi.
'Ta tự lái xe đi được rồi, em về nghỉ ngơi đi. Lái đường dài sẽ rất mệt, em lái không nổi đâu.'
'Khi nào mệt thì ngài lái cho em nghỉ một chút, ngài đi một mình nguy hiểm lắm, em không cho đi đâu.'
'Vậy khi nào mệt thì em gọi ta nhé. Tối qua em ác quá nên bây giờ ta vẫn còn mệt nè.' 'Sao em nhìn ta với ánh mắt bực tức cái gì vậy?'
'Ngài là chủ tịch Pugsoft thật sao ngài lại giấu em?'
'Ta giấu em khi nào?'
Ừ nhỉ, mấy lần cậu có nghi ngờ vặn hỏi thì ngài ấy chỉ im lặng cười rồi cậu lại tự bảo mình úi xời, chắc không phải đâu, nếu là chủ tịch thật thì ngài ấy đâu có dây dưa với thằng badboy như mình - tự ngẫm nghĩ rồi im lặng tập trung lái xe.
Chủ tịch Bạch vùi mặt vào áo có mùi hương của một người tranh thủ chợp mắt, tài xế cạnh bên căng mắt tập trung lái xe nhanh và thật an toàn, thỉnh thoảng cậu đưa tay xoa xoa tóc người ngủ vùi cạnh bên.
Miệt mài lái cuối cùng cũng lên tới bệnh viện dưới chân núi Tịnh, chủ tịch Bạch đi rất nhanh vào khu cấp cứu ôm chầm lấy chàng trai quần áo lấm lem đang khóc nghẹn.
'Bạch Vũ, ba ở đây rồi. Không sợ, không khóc nữa. Hắc Lỗi sẽ không sao đâu.'
'Ba, con sợ lắm. Lão Hắc rất thương con, anh ấy sẽ không bỏ con đâu đúng không ba?
'Đúng rồi, cậu ấy rất thương con, cậu ấy sẽ không bỏ con đâu. Lúc trước ba giúp mẹ cậu ấy trả hết nợ để không phải ở tù như là tiền công để làm vệ sĩ bảo vệ con. Mấy hôm trước Hắc Lỗi đã trả lại hết số tiền đó và xin phép ba được ở bên cạnh con với tư cách không phải là vệ sĩ.'
'Thảo nào anh ấy phải làm việc chăm chỉ đủ thứ nghề như vậy.'
'Ai đã bắn phát súng đó?'
'Con cũng không biết, chỉ thấy sau khi lão Hắc gục xuống thì chú Lý có chạy tới, chú hô hoán vài người khác đưa con và lão Hắc vào viện, còn con thấy chú bắt trói một thanh niên đang cầm khẩu súng săn.'
'Thôi được rồi, con không cần lo. Ba sẽ tìm hiểu sau, giờ lo cho Hắc Lỗi trước đã.'
Phòng cấp cứu tắt đèn, Bạch Vũ lao như tên bắn vào trong đứng lặng người nhìn chàng trai được trợ thở đang nằm im lìm trên giường bệnh.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT