Thứ Phỉ Nhiễm chỉ chắc không phải là mấy thứ màu nâu đen trong chiếc hộp gỉ sét mà mình tìm ra được đấy chứ.
“Cái con nói chắc không phải mấy thứ trong chiếc hộp sắt trong túi của con đâu phải không.”
“Vâng, mấy cái đó là kẹo đó.” Rõ ràng Phỉ Nhiễm cho rằng mấy thứ trong chiếc hộp sắt kia là kẹo.
“Con ăn chúng suốt ấy.”
Ký ức trong đầu Giang Thành lướt qua, lẽ nào thứ kẹo cô bé nằng nặc đòi ăn với anh lúc trước lại là mấy thứ ở trong hộp sắt kia sao.
Hơn nữa Phỉ Nhiễm nói lúc trước cô bé bị bệnh chỉ cần ăn kẹo này là khoẻ lại ngay, rốt cuộc thứ này là thứ gì chứ?
Giang Thành càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, ra ngoài phòng bệnh, vội vàng gọi cho Dương Lạc.
“Dương Lạc, bây giờ tôi đang rất nghi ngờ thứ đồ trong hộp sắt kia, cậu giúp tôi điều tra nhanh lên một chút.”
Lúc đó Dương Lạc chỉ cầm theo hai ba viên đi kiểm tra thôi, số còn lại trong hộp Giang Thành vẫn còn giữ.
Giang Thành vội vàng lấy hộp sắt ra, hỏi Phỉ Nhiễm: “Kẹo mà con nói, chắc không phải là thứ này chứ?”
Phỉ Nhiễm nghe thấy vậy bèn gật đầu: “Trước đây con vẫn luôn ăn loại kẹo này, chỉ là do “bố” trước đây của con cho đó.”
Phỉ Nhiễm nói xong, đưa tay ra muốn lấy lại chiếc hộp sắt trong tay Giang Thành, lại bị Giang Thành thu lại.
“Bố, bố đừng lo, trước đây sau khi con ăn mấy viên kẹo này xong sẽ trở nên rất thông minh, lần nào kiểm tra cũng sẽ được một trăm điểm, xếp hạng nhất luôn đó.”
Nghe thấy Phỉ Nhiễm nói vậy, Giang Thành nhớ lại lúc trước tới gặp giáo viên của Phỉ Nhiễm, đúng là có nghe giáo viên khen Phỉ Nhiễm như vậy.
Nói thành tích học tập của Phỉ Nhiễm rất tốt, môn nào môn đấy cũng được toàn bộ điểm, lần nào kiểm tra cũng đứng đầu toàn khối.
Thế này khiến Giang Thành cảm thấy cực kỳ khó lường, cứ ăn mấy thứ này bèn có thể trở nên thông minh sao?
“Ngoài việc trở nên thông minh ra, còn gì nữa không?” Giang Thành đen mặt hỏi, điều này khiến Phỉ Nhiễm cảm thấy không được thoải mái.
Giang Thành nhận thức được bản thân đã dọa Phỉ Nhiễm sợ
“Bố chỉ sợ con ăn phải thứ gì đó bị hư sẽ bị đau bụng, không có ý gì khác đâu, con cứ trả lời cho bố nghe là được.”
“Bố à, đau bụng thì không có đâu, nhưng mà mỗi lần ăn kẹo xong sẽ không thấy buồn ngủ nữa, có muốn ngủ cũng không ngủ được.”
Vừa nghe thấy vậy trong lòng Giang Thành bèn có một loại cảm giác không ổn, xem ra thứ này còn có thể khiến người ta hưng phấn.
“Mỗi lần con ăn nó xong, đều không ngủ được, mấy ngày liền không ngủ được, chỉ đành lấy sách vở ra học, cho nên thành tích học tập của con mới cực kì tốt như vậy.” Phỉ Nhiễm không hiểu chuyện gì cười hi hi.
“Vậy con có biết tại sao bố trước của con lại cho con ăn cái này không?”
Giang Thành không thể không nghĩ tới những chuyện xấu xa mà thằng hề làm, trên đời này làm gì có loại kẹo nào ăn vào có thể khiến thành tích học tập trở nên tốt hơn, biến con người trở nên thông minh hơn, còn có thể không ngủ mấy ngày liền, chắc không phải mai thuý đó chứ.
Chắc không phải mai thuý đâu, Giang Thành nghĩ nghĩ lắc đầu, tất cả xét nghiệm ở bệnh viện đều nói không có vấn đề gì cả.
“Hừm, con cũng không nhớ rõ.” Cứ mỗi lần nhớ lại những chuyện đã qua là lại cảm thấy đau đầu.
“Con cứ từ từ thôi, không phải vội đâu, nhớ được cái gì hay cái đó.”
“Con chỉ nhớ trước đây con cứ ăn kẹo này suốt, cứ cảm thấy cơ thể không khoẻ là sẽ ăn nó.”
Nghe những lời này của Phỉ Nhiễm, trong lòng Giang Thành bất giác chỉ toàn đau đớn, trong lòng chỉ mong kết quả kiểm tra thứ kia sớm có một chút.
“Phỉ Nhiễm này, sao con không từ chối những thứ không rõ có tốt cho mình hay không vậy?”
Giang Thành nhìn Phỉ Nhiễm ngây thơ hồn nhiên ở trước mặt, trong lòng anh chỉ toàn hận thù và đau đớn.
“Tại vì thứ này là đồ bố trước của con cho, hơn nữa lúc ăn vào còn có thể học tốt hơn, còn thông minh hơn nữa, lại có thể chữa bệnh của con, nên con cứ ăn thôi.”
Phỉ Nhiễm giải thích một cách đơn giản những chuyện cô bé đã trải qua.
Nhưng trong lòng Giang Thành hiểu rõ, thứ kẹo này nào có đơn giản như vậy.
Một lúc sau, sau khi dỗ Phỉ Nhiễm xong, Giang Thành tới bên bàn cẩn thận nghiên cứu mấy viên kẹo này.
truyện kiếm hiệp hayGiang Thành thầm nghĩ, dựa theo những tình trạng và biểu hiện của Phỉ Nhiễm trước đây, mấy viên kẹo này chắc chắn gần giống với mấy loại thuốc dùng để thôi miên.
Mặc dù tất cả các xét nghiệm đều không phát hiện ra vấn đề gì, chắc chắn bởi vì thằng hề muốn kiểm soát cô bé nên mới cho cô bé ăn chúng.
“Thằng hề đáng chết, sớm muộn cũng có ngày tao bắt được mày.”
Nghĩ tới đây, điện thoại Giang Thành bỗng reo lên, vừa hay lại là điện thoại của Dương Lạc.
“Giang Thành, cậu đang ở bệnh viện hả? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Giọng nói của Dương Lạc hết sức nghiêm trọng, khiến Giang Thành sinh ra một cảm giác chẳng lành.
“Tôi đang ở bệnh viện, có phải có kết quả rồi không.”
“Được. Tôi tới đó ngay.” Dương Lạc không trả lời câu hỏi, chỉ nói xong bèn vội vàng cúp máy.
Sau khi điện thoại ngắt máy, chưa tới mười phút sau, Dương Lạc đã đẩy cửa phòng bệnh ra.
Thấy Phỉ Nhiễm còn đang nghỉ ngơi, Dương Lạc có chút xót xa, trên mặt còn mang theo nhiều cảm xúc phức tạp.
Dương Lạc nói xong, không quan tâm tới phản ứng của Giang Thành, tự mình chạy lên sân thượng của bệnh viện.
“Sao vậy, có chuyện gì mà không thể nói ở phòng bệnh được thế?”
Dương Lạc nặng nề thở dài, lấy một tờ giấy A4 từ trong túi ra.
“Mấy viên thuốc màu nâu đen trong hộp sắt kia, tôi đã kiểm tra ra kết quả rồi, cậu tự mình xem đi.”
Nghe Dương Lạc nói mấy viên kẹo kia là thuốc, Giang Thành cảm thấy chút lo lắng và sợ hãi, nhưng khi xem tờ báo cáo kết quả trước mắt này, anh lại không hiểu gì cả.
“Cậu nói thẳng cho tôi nghe đi, tôi xem không hiểu mấy thứ này.”
“Được, tôi có thể giải thích cho cậu nghe, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt vào, bởi thứ này so với tưởng tượng của cậu đáng sợ hơn nhiều.”
Biểu cảm của Dương Lạc rất nghiêm túc, không hề giống với đang nói đùa với Giang Thành, khiến Giang Thành cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhưng sự thật dù có đáng sợ tới mức nào thì cũng phải biết.
Những lời Dương Lạc nói sau đó hoàn toàn khiến cho Giang Thành sụp đổ, kết quả này so với tưởng tượng của Giang Thành còn tệ hơn rất nhiều.
Theo những gì Dương Lạc báo cáo, trong những viên kẹo này có chứa một lượng lớn virus rất đáng sợ.
Loại virus này được WHO gọi là CVH2-6. (Tên virus này hoàn toàn hư cấu.)
Loại virus này có thể phá hoại hệ thần kinh, khiến người ta không còn cảm thấy buồn ngủ, thuộc vào loại thuốc kích thích cực mạnh.
“Chỉ có điều loại thuốc kích thích này, nhiều năm trước sớm đã có chỉ thị ngừng nghiên cứu rồi.” Dương Lạc lạnh lùng nói.
“Nhưng vì sao bây giờ nó lại xuất hiện nữa vậy?” Giang Thành không hiểu vì sao sự việc lại phát triển thành ra thế này.
“Vậy Phỉ Nhiễm sẽ thế nào?” Giang Thành lo lắng hỏi.
“Cầm kết quả này trên tay tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, thế là tôi chạy tới hỏi giảng viên và mấy anh chị khóa trước của tôi.”
Dương Lạc càng nói sắc mặt càng khó coi.
“Theo những gì tôi biết nếu chỉ dùng trong thời gian ngắn với một lượng nhỏ thì chỉ cần sử dụng thuốc là có thể chữa khỏi.”
Nghe thấy Dương Lạc nói vậy Giang Thành nhịn không được cau chặt mày, điều này khiến Dương Lạc cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi.
“Cậu có từng hỏi Phỉ Nhiễm dùng loại virus này bao lâu rồi chưa?”
Dương Lạc nói vậy khiến Giang Thành rơi vào im lặng, không biết phải bắt đầu nói thế nào, trong lòng anh bây giờ chỉ còn lại hoang mang và sợ hãi.
“Cậu không được giấu tôi gì đâu đó, phải nói ra sự thật mới có cách giải quyết vấn đề.” Dương Lạc cảm thấy sự việc vẫn còn cách để cứu chữa.
Nhưng Giang Thành lại sợ hãi nắm lấy tay Dương Lạc: “Phỉ Nhiễm nói con bé vẫn luôn dùng loại thuốc này, từ lúc bắt đầu biết nhớ là gì đã luôn dùng nó rồi.”
Kết quả này không phải thứ Dương Lạc muốn nghe, cũng không phải điều Giang Thành muốn nói ra, nhưng đây lại là sự thật.
Hai người vội vàng trở về phòng bệnh hỏi Phỉ Nhiễm, nhưng câu trả lời của Phỉ Nhiễm vẫn như vậy, vẫn luôn dùng loại thuốc này.
“Dương Lạc, còn cách nào để chữa không, nếu có thể tôi muốn tới gặp giảng viên và mấy anh chị khoá trên của cậu.”
Bây giờ Giang Thành nhất định phải biết được tình trạng sức khoẻ hiện tại của Phỉ Nhiễm, còn có thứ CHV2-6 này sẽ ảnh hưởng thế nào tới Phỉ Nhiễm.
Dương Lạc đồng ý gật đầu: “Tôi có thể hẹn cho cậu, vị giảng viên này của tôi nghiên cứu rất chuyên sâu về mấy việc này.”
Nói xong, hai người chia nhau ra hành động ngay.
Bỗng nhiên Dương Lạc nghĩ tới gì đó: “Hay là tôi gọi Diệp Hồng tới chăm sóc cho Phỉ Nhiễm mấy hôm nhé?”
“Không cần đâu, tôi có thuê hộ lý chuyên nghiệp rồi, cậu bây giờ mau hẹn giúp tôi vị giảng viên kia đi.”
Giang Thành vẫn còn chút giận dỗi với Diệp Hồng, một lời bèn từ chối nhắc nhở và đề nghị của Dương Lạc.
Dương Lạc chán ngán lắc đầu: “Giang Thành, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng mà.”
“Đương nhiên, tôi không phải kiểu đạo đức ngời ngời như cậu, nhưng mà…”
Còn không đợi Dương Lạc nói hết, biểu cảm trên mặt Giang Thành đã có chút không được tốt lắm: “Bây giờ tôi không có thời gian nghĩ tới mấy thứ này, tôi chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho Phỉ Nhiễm thôi.”
“Được rồi, giờ tôi đi liên lạc với giảng viên của tôi.”
Được cái dù Dương Lạc còn đi học hay đã tốt nghiệp, thì anh ta đều là sinh viên mà giảng viên luôn tự hào, thế nên cũng thường xuyên thân thiết qua lại.
Sau khi giảng viên nghe được hoàn cảnh của Giang Thành và Phỉ Nhiễm, bèn mời Giang Thành và Dương Lạc tới nhà riêng của thầy.
Thời gian tua tới thời gian đã hẹn trước, Giang Thành nhìn bức ảnh ở trong tay mình.
Nó chính là bức ảnh của Phỉ Nhiễm thằng hề để lại cho anh, đằng sau còn có hoa văn của thằng hề.
Trong lòng Giang Thành không có cảm giác gì, cũng không kịp nghĩ nhiều tới vậy bèn theo Dương Lạc tới nhà của vị giảng viên kia.
Thấy sự xuất hiện của Giang Thành, vị giảng viên kia rất vui mừng đón tiếp, nhưng trên mặt không giấu được sự lo lắng.
“Có biết vì sao tôi đồng ý giúp cậu giải quyết loại virus CVH2-6 này không?”
Giang Thành không hiểu lắc đầu, Dương Lạc ở bên cạnh vội vã tiếp lời: “Rất nhiều năm về trước, giảng viên của tôi chịu trách nhiệm nghiên cứu chuyên sâu về CVH2-6 này.”
Nghe Dương Lạc nói, vị giảng viên kia nặng nề gật đầu: “Không sai, rất lâu trước đây tôi chuyên nghiên cứu về loại virus này.”
Vị giảng viên vừa nói vừa xoa bóp huyệt thái dương của mình: “Bây giờ nó lại một lần nữa xuất hiện trong thành phố, khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.”
Giảng viên vừa nói vừa đưa Giang Thang và Dương Lạc tới phòng nghiên cứu của ông ấy.
Cửa vừa mở ra, mùi chất hoá học nồng nặc bay ra, trên bàn còn bỏ đủ các loại bình, loại lọ, còn có cả các loại chất hoá học.
“Mặc dù giảng viên của tôi là một pháp y, nhưng phạm vi hiểu biết của ông ấy rất rộng.”
Dương Lạc vừa tham quan vừa đứng khen không ngớt lời, nhưng tâm trạng Giang Thành quá nặng nề, chỉ là gật gật đầu lấy lệ, trong lòng chỉ nghĩ tới chuyện của Phỉ Nhiễm.
Chỉ thấy giảng viên kia lấy ra một tập tài liệu dày cộm trong tủ hồ sơ, tài liệu bị phủ rất nhiều bụi trên đó.
Ngoài bìa viết mấy chữ CVH2-6 rất lớn.