Nghe cậu nhóc nói đến đây thì Giang Thành có hơi không hiểu: “Ý của cậu là ban ngày sẽ sản xuất vôi bột còn đến tối sẽ sản xuất những thứ khác ở chỗ bí mật kia đúng không?”
Cậu nhóc nghe xong thì nhẹ nhàng gật đầu. Xem ra Giang Thành rất thông minh, nói một câu đã hiểu.
Lúc này, Giang Thành gần như cũng hiểu được công dụng thật sự của xưởng sản xuất vôi bột. Ban ngày là sản xuất vôi bột cho bên ngoài nhìn, nhưng khi đêm về sẽ lén lút sản xuất kẹo chứa virus CVH2-6.
Nhưng mà thông qua việc miêu tả sơ sài và tưởng tượng, Giang Thành cũng không có cách nào xác định kết cấu của toàn bộ xưởng sản xuất vôi bột này.
Nếu như bây giờ có Vương Vũ ở đây thì tốt. Giang Thành nghĩ đến đây liền vội vàng bấm điện thoại gọi cho Trương Minh Sơn.
“Cục trưởng Trương Minh Sơn, tôi muốn hỏi một chút. Vương Vũ có còn ở đội cảnh sát hình sự không?” Giang Thành lo lắng hỏi.
Chỉ thấy đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Xảy ra chuyện gì rồi? Xế chiều hôm nay sau khi cậu rời đi, Vương Vũ đã bị bên trên dẫn đi rồi. Bây giờ chắc hẳn là sẽ bị phán quyết ngay lập tức, không gặp được.”
Giang Thành nghe thấy tin này thì thất vọng: “Vậy có cách nào liên lạc được với Vương Vũ không? Bây giờ tôi cần phải có sơ đồ bố cục của xưởng sản xuất vôi bột.”
Trương Minh Sơn nghe anh nói xong thì hơi dừng lại một chút: “Vậy thì như thế này đi, để tôi nghĩ cách. Các cậu ở bên đó phải chú ý quan sát, tiểu đội chi viện sắp đến nơi rồi.”
Trương Minh Sơn dứt lời thì cúp điện thoại. Sau đó vội vàng liên hệ người bên trên, trong thời gian nhanh nhất gọi một cuộc điện thoại bằng video đến cho Vương Vũ.
Nhưng mà câu trả lời của Vương Vũ lại khiến cho Trưởng Minh Sơn thất vọng. Lúc trước Vương Vũ đã đem cổ phần của xưởng sản xuất vôi bột chuyển nhượng sang cho Thạch Đầu.
Vương Vũ hiểu Thạch Đầu đã tiến hành cải tiến bên trong và toàn bộ kết cấu trong ngoài của xưởng sản xuất vôi bột.
Trương Minh Sơn không thể không đem tin tức này nói cho Giang Thành, để anh còn lên kế hoạch khác.
Nhận được điện thoại này, Giang Thành từ tràn đầy hy vọng đã hoá thành thất vọng. Xem ra chuyện Thạch Đầu thu mua xưởng sản xuất vôi bột lần này là có chuẩn bị trước.
Anh đã suy nghĩ từ lâu, muốn lợi dụng xưởng sản xuất vôi bột để làm mấy chuyện không thể để lộ ra ngoài, người mà có liên quan mật thiết đến Thằng Hề cũng chỉ có Thạch Đầu mà thôi.
Lúc này, Giang Thành nhìn cậu nhóc một chút: “Cậu nói cậu đã đi vào nhà xưởng sản xuất vôi bột một lần rồi, cậu đi vào bằng cách nào vậy? Không phải cậu đã nói bên trong nhà xưởng là nơi người bình thường không thể tuỳ tiện đi vào sao?”
Cậu nhóc nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai. Ban ngày có thể đi lòng vòng bên ngoài nhà xưởng, nhưng khi đêm về, xưởng sản xuất vôi bột sẽ cấm người ta đi vào.”
Giang Thành nghe thế vội vàng hỏi: “Vậy sao cậu đi vào được, có phải có đường mòn bí mật dẫn vào đó không?”
“Tôi khuyên các anh nên từ bỏ suy nghĩ này. Ở trong đó canh gác nghiêm ngặt, hơn nữa còn có mấy cái cửa lớn, không có khoá sẽ không vào được.”
Cậu nhóc nghiêm túc giải thích: “Lúc đó vào ban ngày tôi ngủ thiếp đi trên xe, kết quả là ban đêm bị người khác không cẩn thận đẩy vào trong. Về sau mới lặng lẽ chạy ra ngoài.”
Giang Thành nghe đến đây thì cảm thấy cảnh tượng này giống như vở kịch: “Vậy cậu đã nhìn thấy trong khu trung tâm của xưởng sản xuất vôi bột có người sản xuất loại kẹo này đúng không?”
“Không sai, giống hệt chỗ kẹo nằm trong tay anh. Nhưng mà tôi cũng không biết đây là thứ gì, chỉ cảm thấy nhìn chúng rất giống kẹo ngọt.”
Nghe đến đây, Giang Thành im lặng một lúc lâu. Ngay cả cậu nhóc này cũng không chỉ ra được cách đi vào khu trung tâm trong bố cục bản đồ của xưởng sản xuất vôi bột.
Xem ra chỉ có thể lợi dụng cách khác để kiểm chứng thật giả những chuyện bên trong nhà xưởng.
Đúng lúc này, Giang Thành nghe thấy bên ngoài xe có truyền đến tiếng động. Giang Thanh lập tức mở cửa sổ xe ra nhìn lại.
Chỉ thấy thứ đang đến là ba chiếc xe bán tải của đội cảnh sát hình sự, từ từ dừng sau xe của Giang Thành. Trên ghế lái đầu tiên có một người đang nhảy xuống, Giang Thành nhìn kỹ, thì ra là Lục Hạo.
“Đội trưởng Giang Thành, cục trưởng Trương Minh Sơn phái chúng tôi đến chi viện cho anh. Đây là tiểu đội kỹ thuật của đội cảnh sát hình sự, là ban chuyên môn do bên trên điều xuống.”
Giang Thành nghe xong thì gật nhẹ đầu: “Các cậu đến là tốt rồi. Bây giờ tôi có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nhờ các cậu đi làm.”
Giang Thành nói xong thì chỉ về hướng xưởng sản xuất: “Phía sau thôn này chính là xưởng sản xuất vôi bột, nhưng bây giờ chúng tôi không nắm rõ địa hình của xưởng sản xuất này lắm.”
Đúng lúc này, có một người đàn ông đội nón từ chiếc xe thứ hai, anh ta từ từ đi về phía Giang Thành: “Chuyện này rất đơn giản, chúng tôi có những thiết bị hiện đại nhất.”
“Thiết bị hiện đại nhất gì?” Giang Thành nghe được câu này thì tò mò nhìn về phía người đàn ông.
Chỉ thấy người đàn ông mở ra một vali cỡ nhỏ được cầm xuống từ trên xe, bên trong xuất hiện phần mềm máy móc.
“Cho đến bây giờ, đây là loại máy bay không người lái dùng để phá án hiện đại nhất, có thể bay vào ban đêm, khả năng giống hệt như ban ngày, có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.”
Nghe đến đây thì Giang Thành ngây ra một lúc. Bây giờ đã có mấy thiết bị hiện đại như thế này sao?
Chỉ thấy ở giữa chiếc vali người đàn ông mở ra xuất hiện một hệ thống vệ tinh. Xem ra cái máy bay không người lái này không những có thể kết nối không dây mà còn có thể truyền tín hiệu đến hệ thống vệ tinh mẹ.
Ngoài cái này ra còn có thể dùng camera HD chụp lại những hình ảnh gần, hơn nữa còn có thể kết nối với vệ tinh để phán đoán địa hình nơi đó.
Sau khi nghe xong một loạt lời giải thích này, Giang Thành không thể không khen ngợi: “Vừa rồi tôi và Dương Lạc còn mạo hiểm đi dạo xung quanh một vòng mà vẫn không thu được bất cứ tin tức có ích nào.”
“Bây giờ chỉ cần một cái máy bay không người lái nho nhỏ đã có thể giải quyết dễ dàng. Chúng tôi đều lỗi thời cả rồi, những thứ này thật sự rất tiên tiến.”
Người đàn ông đội mũ đang tiến hành những thao tác kỹ thuật này tên là Đại Giang, anh ta nhanh chóng điều khiển máy bay không người lái bay vụt lên không trung.
“Đội trưởng Giang Thành, anh chỉ cần nói ra một ít vị trí, camera trên đấy đều có tính năng nhìn xuyên màn đêm, hơn nữa còn rất yên tĩnh.”
Giang Thành chỉ về hướng ngôi làng: “Anh có thấy thôn Đại Thần kia không? Phía Tây Nam đằng sau lưng nó chính là hướng của xưởng sản xuất vôi bột.”
Nghe theo chỉ dẫn của Giang Thành, Đại Giang điều khiển máy bay từ từ bay đi trên không trung, quả nhiên không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Cho dù là lướt qua đầu hai mươi mấy người đang canh giữ, bọn chúng cũng không cảm nhận được có chỗ nào đó khác thường.
Giang Thành nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính không chớp mắt, những hình ảnh máy bay không người lái chụp được đều vô cùng rõ ràng.
Càng đi về phía trước, trái tim Giang Thành càng đặt liên hồi, ngay lúc này bên trên giao diện đã hiện ra cổng chính của xưởng sản xuất vôi bột.
Giang Thành vội vàng kéo cậu nhóc từ trên xe xuống: “Cậu mau xem thử xem đây có phải là cổng chính của nhà máy hay không?”
cậu nhóc khẽ gật đầu: “Không sai. Đây chính là cửa lớn bên ngoài. Sau khi đi qua vòng này thì đều là máy móc sản xuất vôi bột, ở chính giữa nhất mới là máy sản xuất kẹo kia.”
Nghe nó nói xong thì Giang Thành cau mày nhìn về giữa nhà máy, mặc dù không có bất cứ vật nào che đậy nhưng máy bay không người lái vẫn dễ dàng bay qua.
Nhưng mà lúc nhà xưởng đang hoạt động thì máy bay không người lái sao có thể bay qua được chứ? Đây là một chuyện rất phức tạp.
“Có cách nào khác nữa không, để cho máy bay không người lái bay vào những căn phòng bên trong này?” Giang Thành hỏi Đại Giang.
Chỉ thấy Đại Giang lắc đầu: “Máy bay không người lái chỉ có thể quan sát địa hình và bố cục ở đây từ trên không. Còn những cái khác thì không thể nào nhìn thấy được.”
Đại Giang điều khiển máy bay không người lái lượn xung quanh khu chính giữa một vòng, để cho Giang Thành và Dương Lạc thống nhất được những địa hình cơ bản, sau đó Đại Giang thu hồi lại máy bay không người lái kia.
Nhưng mà bây giờ dù đã biết được hoàn cảnh xung quanh, thì vẫn không biết rõ kết cấu bên trong của nhà xưởng sản xuất vôi bột này là như thế nào đâu?
Nghĩ như vậy, Giang Thành không biết phải làm sao. Coi như chờ thêm một chút nữa đại đội có đến, bao bây trước mặt xưởng sản xuất vôi bột, vậy thì vẫn không có cách nào đảm bảo rằng bắt được hết những người bên trong xưởng sản xuất vôi bột này.
Đúng lúc này, Đại Giang vội vàng hỏi thăm: “Vậy là anh muốn biết tình trạng bên trong nhà xưởng sản xuất vôi bột sao?”
Giang Thành nghe xong thì khẽ gật đầu: “Sao vậy, anh có cách nào sao? Tôi muốn xem bố cục bên trong xưởng sản xuất vôi bột, vậy thì có chờ người của chúng ta đến là có thể nghĩ được cách tiến vào bên trong xưởng sản xuất vôi bột rồi.”
Nghe anh nói như vậy thì Đại Giang không biết nói gì thêm, chỉ lấy ra một chiếc vali tương đối nhỏ nữa: “Chỗ này tôi có một món đồ công nghệ cao nữa, có thể tiến vào trong phòng.”
Sau khi Đại Giang mở rương ra xong, nhìn thấy bên trong màn hình thu nhỏ, gọi chung là một chiếc máy tính mini.
Bên cạnh còn có một chiếc tai nghe vào mấy chiếc hộp lớn nhỏ, sau khi Đại Giang từ từ mở ra thì bên trong chính là hai chiếc máy tròn tròn.
“Đây là cái gì?” Giang Thành tò mò hỏi.
“Đây là một loại máy bay không người lái thu nhỏ, chúng tôi gọi nó là Ong Mật Nhỏ. Tên cũng thể hiện ra được loại máy thu nhỏ này sẽ hoạt động giống như một con ong mật nhỏ, im hơi lặng tiếng bước vào những nơi mà anh muốn đến.”
Nghe anh ta nói vậy, Giang Thành quả thật rất chấn động. Đứng trước những món đồ công nghệ cao quả nhiên con người vô cùng nhỏ bé.
Nhưng mà dù có là đồ công nghệ cao nhất cũng là do con người sáng tạo ra. Giang Thành không thể không bội phục những phát minh của các nhà khoa học thông thái này.
“Vậy được, vậy anh có thể điều khiển thử cho chúng tôi xem.” Giang Thành vội vàng nói, bên trong giọng nói không chỉ có tò mò mà còn có cả chờ mong.
Đại Giang lưu loát mở tất cả các chốt, bên trong bóng đêm, hai con Ong Mật Nhỏ này giống như đang ẩn mình, không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Những thứ chụp được thông qua ống kính của Ong Mật Nhỏ này sẽ chiếu trên màn hình, Giang Thành có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi cành cây ngọn cỏ ở chỗ này.
Theo phương hướng của Giang Thành chỉ, mọi người điều khiển hai con Ong Mật Nhỏ này bay về phía xưởng sản xuất vôi bột.
Ngay lúc Ong Mật Nhỏ dừng lại ở cổng nhà xưởng sản xuất vôi bột, mọi người có thể nhìn thấy có khoảng mười mấy người đang canh giữ ở cổng, đám người này không giống những người dân trong thôn bọn họ nhìn thấy vào lúc sáng.
Từng người bọn chúng đều mặc Âu phục, hơn nữa trong tay còn cầm theo vũ khí, Giang Thành nhìn ra đây rõ ràng là súng thật.
Giang Thành nghĩ thầm: Xem ra một nhóm người dân trong thôn đến đây chẳng qua chỉ là làm việc trong xưởng sản xuất vôi bột thôi, còn những người canh gác cho xưởng sản xuất này chính là những người do Thằng Hề sắp xếp.
Đi qua cánh cổng bên ngoài và bức tường vây chính là khuôn viên của xưởng sản xuất vôi bột, giữa sân cũng không có thứ gì đặc biệt.
Nhưng mà cứ mười mấy mét lại có một người tuần tra, Giang Thành có thể hiểu đây chính là một nơi được canh phòng nghiêm ngặt cẩn thận nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT