Nhìn sự lạnh lùng của Giang Thành trước mặt, xem ra anh vẫn chưa tha thứ cho cô vì hành động của cô ấy hai ngày trước.
Dương Lạc đứng bên cạnh cực kỳ ngượng ngùng: “
Giang Thành lại không có ý tiếp thu, liếc Dương Lạc một cái: “Cậu lo việc của cậu đi, không cần quan tâm tới tôi.”
Dương Lạc còn muốn nói gì đó, Diệp Hồng lại kéo kéo góc áo anh ta, ánh mắt ngầm bảo Dương Lạc đừng tiếp tục nói về chuyện này nữa.
Thế là, Dương Lạc và Diệp Hồng cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, để Giang Thành và Phỉ Nhiễm có không gian riêng tư với nhau.
“Giang Thành của bây giờ thật khiến người ta cảm thấy lạ, đúng là càng ngày càng thay đổi.”
“Bỏ đi.” Diệp Hồng chán chường lắc đầu: “Bây giờ tâm trạng của Giang Thành rất không tốt, vụ án trước còn cộng thêm tình trạng của Phỉ Nhiễm nữa, trong lòng Giang Thành bây giờ rất khó chịu.”
“Cô nói cô đó Diệp Hồng, cấp trên của tôi ơi, cô xem giờ là lúc nào rồi còn nói thay cho Giang Thành.”
Dương Lạc xót xa nhìn Diệp Hồng một cái, nói: “Cô nói cô kìa, không đòi không hỏi gì ở bên cạnh cậu ấy mười năm rồi đấy.”
“Chắc là do mọi người nói tôi là chó bám đuôi đấy.” Diệp Hồng tự giễu nói.
“Đợi đợi đợi đợi chút đã, cô đừng có nói bản thân như vậy, rồi sẽ có một ngày Giang Thành hiểu được lòng cô thôi.”
Dương Lạc nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Diệp Hồng, nhịn không được thở dài: “Nói vậy nặng lời quá rồi.”
Dương Lạc nghĩ, nếu cứ tiếp tục nói về vấn đề này, vậy thì khi màn đêm buông xuống sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Diệp Hồng.
“Hai ngày nay cả tâm trạng lẫn thể chất của cậu ấy đều không được tốt lắm, cô đừng có để bụng gì với cậu ấy, có khi hai ngày nữa cậu ấy khoẻ lên rồi, sẽ đi xin lỗi cô á.”
“Mong là vậy.” Diệp Hồng cười, thực ra bây giờ Diệp Hồng cảm thấy có chút hoang mang, không biết liệu Giang Thành có thể thông cảm cho cô không, tha thứ cho cô không.
Đã ở bên cạnh Giang Thành hơn mười năm rồi, Giang Thành chưa từng nhìn thẳng cô ấy một lần nào.
Trong trái tim của Giang Thành, anh mãi mãi không thể buông bỏ được hình ảnh người vợ quá cố của mình, cho dù bản thân cô ấy đã ở bên anh rất lâu rồi.
Không nói tới việc lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chỉ tính mỗi việc cảm động vì hành động của cô ấy cũng có thể sẽ nhìn thấy sự tồn tại và cố gắng của cô ấy chứ.
“Nếu cậu ấy dám không xin lỗi cô, tôi sẽ đánh gãy chân cậu ấy, sau đó quăng sang bên cạnh giường của cô, ngày ngày làm động tác quỳ xuống trước mặt cô.”
Dương Lạc nói vài câu đã chọc Diệp Hồng bật cười.
Dương Lạc nhìn xuyên qua mắt quan sát trên cửa phòng bệnh, thấy Giang Thành còn đang suy sụp, chán nản lắc đầu.
“Giang Thành đúng là người trong cuộc không tỉnh táo mà.” Dương Lạc nhìn Diệp Hồng nói: “Ví dụ như một người đẹp như cô ở cạnh cậu ấy lâu như vậy, cậu ta còn không biết đủ.”
“Được rồi, đi làm việc của anh đi.” Diệp Hồng không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, càng thanh minh thì càng khiến mình thêm thấp hèn.
Giang Thành nhìn Phỉ Nhiễm đang chìm vào hôn mê trong lòng có rất nhiều cảm xúc.
Đôi bàn tay thô ráp lúc thì sờ sờ mái tóc của Phỉ Nhiễm, một lúc sau lại bóp chân cho cô bé.
Nhưng dáng vẻ xinh đẹp chìm vào giấc ngủ bây giờ của Phỉ Nhiễm, Giang Thành làm thế bào cũng không thể liên tưởng được một Phỉ Nhiễm ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, lại là cùng một người với cô bé mới phát rồ phát dại ban nãy.
Giang Thành khó chịu, cố gắng lau đi giọt nước mắt nơi khoé mi, bỗng ánh mắt dừng lại ở một góc khác trong phòng bệnh.
Những thứ đó là những viên kẹo mà lúc trước anh mua cho Phỉ Nhiễm, chúng vẫn luôn ở cùng Phỉ Nhiễm trong chiếc túi nhỏ xinh xắn kia.
“Đứa bé này.” Giang Thành cảm thấy có chút mắc cười nói: “Lúc trước thì làm ầm ĩ đòi mua kẹo, đến lúc mua rồi thì lại không muốn ăn nữa.”
Giang Thành vừa nói, vừa vô thức cầm viên kẹo để đến bên miệng đang toàn mùi vị đắng.
Khi quay người lại, Giang Thành không cẩn thận làm rơi chiếc túi ở góc của Phỉ Nhiễm xuống đất.
Bỗng chốc, tất cả mọi đồ vật trong chiếc túi nhỏ đó văng tán loạn trên mặt đất.
Giang Thành chán chường lắc đầu: “Xem ra bây giờ tình trạng của mình thực sự không ổn rồi, xốc nổi như một đứa trẻ con vậy.”
Nói xong Giang Thành nhặt từng cuốn tập vẽ, bút vẽ, gôm các thứ để lại vào trong chiếc túi.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một chiếc hộp hình lập phương nhìn rất lạ mắt.
“Hử, đây là cái gì đây?”
Giang Thành tò mò cầm lên cẩn thận quan sát từng chút một, lúc lắc nó còn phát ra tiếng tinh tinh tang tang.
Dù sao đây cũng là đồ cá nhân của Phỉ Nhiễm, Giang Thành chuẩn bị cất nó vào lại trong túi.
Nhưng chiếc hộp sắt này quá kì lạ, bên ngoài đã có chút gỉ sét rồi, vậy mà bên trong vẫn còn đựng đồ, lẽ nào chiếc hộp này rất quan trọng với Phỉ Nhiễm sao?
Trong đầu Giang Thành bắt đầu xẹt qua một số hình ảnh vụn vỡ.
Để làm hài lòng trái tim đầy tò mò của bản thân, Giang Thành nhịn không nổi bèn nhẹ nhàng mở chiếc hộp sắt kia ra.
Chỉ thấy bên trong toàn những viên thuốc hình động vật màu nâu đen.
“Rốt cuộc đây là thứ gì?” Phía trên cũng không viết nhãn hiệu gì, một chiếc hộp sắt gỉ sét này thật khiến người ta cảm thấy lạ lùng.
Đang tìm hiểu chiếc hộp sắt đến phát ngơ, thì âm báo của các thiết bị y tế trên người Phỉ Nhiễm vang lên.
Vào lúc Giang Thành không biết phải làm gì, Diệp Hồng nghe thấy tiếng này bèn xông thẳng vào phòng bệnh.
Đang định gọi bác sĩ thì đôi mắt của Phỉ Nhiễm từ từ mở ra, mơ màng nhìn hai người đang bị dọa cho sợ mất hồn.
Phỉ Nhiễm mấp máy môi, nhưng lại không thể phát ra tiếng nào, chỉ thấy trong miệng cô bé đang gọi dì và bố rồi lại thiếp đi.
“Xem cái não cá vàng của tôi nè, tôi quên mất, bác sĩ có dặn nếu Phỉ Nhiễm tỉnh lại thì cái máy này sẽ báo.”
Diệp Hồng yên tâm vỗ vỗ lồng ngực, nhìn Giang Thành đứng trước mặt nói.
Nhưng Giang Thành không thèm để ý tới Diệp Hồng, cũng không trả lời câu nào, chỉ yên lặng tới bên cạnh rót một ly nước ấm cho Phỉ Nhiễm.
Diệp Hồng ngại ngùng đứng tại chỗ, bỗng chốc không biết phải làm gì.
Mà Dương Lạc ở bên ngoài cũng vừa hay đi vào, nhìn thấy không khí đáng ra phải rất vui mừng vì Phỉ Nhiễm tỉnh lại lại thành một vùng nồng nặc ngại ngùng.
“Phỉ Nhiễm vừa mới tỉnh lại, cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ai đi làm việc của người đó đi.”
Lời của Giang Thành rõ ràng là muốn đuổi khéo Diệp Hồng, Diệp Hồng khoé mắt đỏ bừng, chạy vụt ra khỏi cửa.
“Giang Thành, cậu nói xem cậu đang làm cái gì vậy?” Dương Lạc nhịn không nổi nữa, cảm thấy Giang Thành có chút quá đáng với Diệp Hồng.
“Không làm gì hết, cậu muốn làm gì?” Giọng nói của Giang Thành lạnh như băng.
Bây giờ Giang Thành gần như vô dụng rồi, án cũng không phá được, con gái thì bị ám ảnh tâm lý.
Không bắt được thằng hề cũng không báo được thù, bây giờ Giang Thành gần như sa sút hoàn toàn rồi.
“Không cần biết tình cảm và cách nhìn của cậu với Diệp Hồng là gì, việc đó là chuyện cá nhân của hai người, tôi không tiện nhiều lời.”
“Nhưng Giang Thành à, cậu suy nghĩ kĩ lại đi, mười năm trước, còn có mấy ngày trước khi Phỉ Nhiễm quay về, ai là người không ngại gian khổ vẫn luôn ở cạnh chăm sóc bố con hai người.”
Dương Lạc nói một hơi dài, mà Giang Thành vẫn y như cũ không buồn nhúc nhích.
“Dương Lạc, những chuyện này tôi không ép cô ấy làm, cũng chưa từng xin cô ấy làm cho.”
Nghe thấy câu trả lời của Giang Thành, Dương Lạc lập tức ngơ ngác ngay tại chỗ.
“Cậu có thể nói Diệp Hồng yêu mù quáng, nhưng không thể phủ nhận công lao của cô ấy, cô ấy thích cậu thì có gì sai chứ.”
“Lẽ nào cô ấy thích tôi, thì là lỗi của tôi sao.” Thực ra Giang Thành lúc này đã không còn nhận thức được bản thân đang nói gì nữa rồi.
Chỉ là một chốc bốc đồng chi phối lời nói của Giang Thành mà thôi.
Trong lòng Giang Thành hiểu rõ, suốt từ khoảng thời gian nhà tan cửa nát mười năm trước đến tận bây giờ, đều có Diệp Hồng ở bên cạnh anh không rời không bỏ.
Giang Thành cũng hiểu tình cảm của Diệp Hồng đối với anh.
Nhưng Giang Thành bây giờ chỉ một lòng muốn báo thù thằng hề, Giang Thành rất biết ơn Diệp Hồng, nhưng bây giờ đối với anh mà nói, tình yêu nam nữ là một kiểu phiền phức.
Thêm nữa, Giang Thành cũng chưa chuẩn bị tốt để đón nhận tình cảm mới.
Hiện giờ Giang Thành giận Diệp Hồng, chỉ đơn giản vì cảm thấy trong vụ án của thằng hề, Diệp Hồng chưa hoàn thành trách nhiệm của một cảnh sát thôi.
Nhưng nghĩ kĩ lại, Diệp Hồng thì có thể thay đổi được gì chứ.
Cho nên bây giờ, không phải Giang Thành đang giận Diệp Hồng, mà đang nổi giận với sự vô dụng của bản thân anh.
“Tôi hi vọng cậu có thể bình tĩnh lại, nghĩ thật kĩ càng, tôi không muốn cãi nhau với anh trước mặt Phỉ Nhiễm.”
“Đương nhiên tôi cũng không muốn tham gia quá nhiều vào chuyện tình cảm cá nhân của hai người, làm anh em tốt với câu mười mấy năm rồi, tôi chỉ muốn khuyên cậu buông bỏ quá khứ đi, rồi nhìn về hiện tại thôi.”
Dương Lạc nói xong, nặng nề thở dài một hơi, rồi đi tới cạnh giường xoa đầu Phỉ Nhiễm.
“Dương Lạc, tôi có một chuyện cần nhờ cậu giúp.” Giang Thành chau mày nói.
“Chuyện gì?” Dương Lạc thấy sắc mặt của Giang Thành cũng không được tốt lắm.
Chỉ thấy Giang Thành lắc đầu, lấy chiếc hộp sắt gỉ sét kia trong túi của Phỉ Nhiễm ra.
“Cậu giúp tôi xem đây là thứ gì.” Giang Thành vừa nói, vừa mở hộp ra đưa cho Dương Lạc.
“Tôi nhớ lúc trước, lúc Phỉ Nhiễm bị bệnh nằng nặc đòi tôi mua kẹo cho con bé ăn.”
Giang Thành vừa nói vừa chỉ vào những thứ màu nâu đen trong chiếc hộp sắt: “Những thứ kì lạ này đừng tìm thấy trong túi của Phỉ Nhiễm, cậu giúp tôi đi điều tra một chút, xem đây là thứ gì?”
Dương Lạc nhận chiếc hộp đưa lên ngửi thử, một mùi nồng nặc khó ngửi xộc lên mũi Dương Lạc.
“Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi đi điều tra giúp anh ngay.” Dương Lạc nhìn Phỉ Nhiễm đang nằm trên giường bệnh một cái rồi mới xoay người rời đi.
“Bác sĩ, tình trạng của con gái tôi hiện tại thế nào rồi?” Giang Thành vẫn chưa yên tâm, gọi bác sĩ tới hỏi.
Giang Thành bình tĩnh đứng sang một bên, đợi bác sĩ hoàn tất kiểm tra toàn diện một lần rồi mới lên tiếng hỏi.
“Haiz, trước giờ tôi chưa từng gặp triệu chứng bệnh thế này bao giờ.”
Biểu cảm trên khuôn mặt bác sĩ toàn là khó xử đồng thời thêm phần đồng cảm mà nhìn Giang Thành một cái, điều này khiến cho lòng Giang Thành càng thêm căng thẳng.
“Trước mắt thông qua toàn bộ xét nghiệm và chỉ số thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng không biết vì sao bệnh nhân lại mất khống chế lên cơn động kinh.”
Bác sĩ nói xong, trên mặt mang theo nét không còn gì để nói nữa sau đó rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Giang Thành và Phỉ Nhiễm.
“Bố, có phải con lại làm bố thêm phiền lòng không.”
Phỉ Nhiễm phục hồi được một chút sức lên tiếng hỏi.
“Không có, con là bảo vật trong lòng bố, sao có thể thành phiền phức được, bố chỉ đang lo lắng cho sức khoẻ của con thôi.”
Nghe thấy vậy, Phỉ Nhiễm cười lên: “Con không sao, trước đây con cũng từng thế này rồi.”
“Sao cơ?” Giang Thành hết sức ngạc nhiên, lẽ nào bệnh này của Phỉ Nhiễm đã xuất hiện triệu chứng từ rất lâu rất lâu trước đây rồi sao.
“Phỉ Nhiễm, con nói cho bố nghe, trước đây lúc bệnh của con tái phát con làm thế nào để vượt qua nó vậy?”
“Trước đây lúc bệnh của con tái phát, chỉ cần ăn một viên kẹo là khỏi hẳn.” Phỉ Nhiễm cười cười chỉ về cái túi của cô bé.
“Kẹo?” Trong lòng Giang Thành xẹt qua một điềm báo không lành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT