“Đệch con bà nó!”

Lưu Đông Dương vừa rồi vẫn luôn cắn răng chịu đựng, đến bây giờ thì hoàn toàn không nhịn được nữa!

Anh ta tự cho mình là nhất, ai dám bắt anh ta ăn c*t?

Anh ta chỉ vào hai người Trương Thiên và Châu Vũ, nổi giận hô lên: “Các người có biết hay không, người đang đứng trước mặt các người chính là chiến sĩ của doanh trại Thần Long?”

“Tôi chính là đại biểu cho bộ mặt của Viêm Hạ, các người vậy mà lại muốn tôi khuất phục dưới chân các người mà ăn c*t?”

Quả thực là chuyện nực cười!

Tất cả mọi người bị sự liều lĩnh khác thường của Lưu Đông Dương dọa sợ, giống như là nỗi e ngại khi đối mặt với kẻ mạnh!

Bốp!

Thế nhưng lại có một người, thật sự là không nhịn được nữa rồi.

Một cái tát vô hình vô ảnh, mạnh mẽ tát vào mặt Lưu Đông Dương.

Trương Thiên đứng dậy, giống như một vị trưởng giả, biểu cảm gương mặt nghiêm túc giận dữ quở trách: “Câu nói này mà cậu cũng dám nói ra sao?”

“Trương Thiên tôi đây nói cho cậu biết, từ giờ trở đi, cậu không còn là người của doanh trại Thần Long nữa!”

“Chiến sĩ doanh trại Thần Long là bộ mặt của Viêm Hạ, nhưng tiếc thay, chính là Lưu Đông Dương cậu không xứng với danh phận đó!”

Sợ ngây người!

Đám chân chó đi theo Lưu Đông Dương khiếp sợ không thôi, Trương Thiên vậy mà lại trực tiếp ra tay đánh Lưu Đông Dương?

Bọn chúng quen Lưu Đông Dương lâu như vậy, từ trước đến nay đều là anh ta đánh người khác, chứ chưa từng thấy anh ta thua thiệt người khác một lần nào!

“Lần này chắc phải xảy ra án mạng rồi!” Một tên lâu la của Lưu Đông Dương trầm giọng nói.

Gã ta biết rất rõ, Lưu Đông Dương hiện tại đã là cấp tông sư!

Gã ta biết rất rõ, Lưu Đông Dương hiện tại đã là cấp tông sư!

Trong giới tu luyện võ đạo, đây chính là một nhân vật rất lợi hại.

Lần trước thành phố Nam Đô có một tên trùm xã hội đen đắc tội Lưu Đông Dương, chính mắt gã ta nhìn thấy Lưu Đông Dương đánh chết ngay tại chỗ...

Lần này Trương Thiên cũng không ngoại lệ.

Lưu Đông Dương duỗi tay lau tơ máu trên khóe miệng của mình, ánh mắt căm thù nhìn chòng chọc vào Trương Thiên: “Mày dám đánh tao?”

“Tao có còn là người của doanh trại Thần Long hay không, chỉ dựa vào một câu của mày sao?”

“Mày nghĩ rằng mày là ai, bắn súng giỏi một tí, là đã tự tâng bốc bản thân lên trời à?”

“Khốn khiếp!”

Toàn thân Lưu Đông Dương xuất hiện một luồng khí tức mãnh liệt, ánh mắt anh ta trở nên khủng bó, cả người phát ra một đạo khí tức cường giả.

Người ở nơi đây, trong lòng đều cảm thấy một tia ngột ngạt kiềm chế.

Anh ta giống như là phường sài lang khát máu, muốn ăn tươi nuốt sống Trương Thiên.

Châu Vũ che chở Tôn Tố Tố, vội vàng lùi lại mấy bước!

Trên gương mặt của đám đàn em Lưu Đông Dương xuất hiện ý cười, còn khoe khoang trước mặt bạn gái, huênh hoang nói: “Anh Dương sắp ra tay rồi, tên nhãi nhép phách lối này phải gặp tai ương rồi!

Lưu Đông Dương gầm lên giận dữ nói: “Loại người như mày, ngay cả rửa chân cho tao cũng không xứng, lại dám bắt tao ăn c*t, còn dám đánh tao? Vậy thì chịu chết đi!

“Tao nói cho mày biết, người của doanh trại Thần Long chúng tao giết mày thì vô tội, nhưng mày muốn mạo phạm tao, đó chính là tội chết.”

Tông sư xuất quyền, quyền khí ngập trời, anh ta muốn lấy mạng Trương Thiên!

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đám người Châu Vũ hét lớn: “Anh Thiên, cẩn thận...”

Ánh mắt Trương Thiên lạnh lẽo, trực tiếp duỗi tay ra, một cỗ linh lực ẩn chứa trong lòng bàn tay.

Bốp!

Nhìn như một chiêu mang tính hủy diệt, lại bị Trương Thiên nhẹ nhàng đón lấy, bàn tay xuất chiêu đều bị vặn gãy!

“A!” Là tiếng kêu la hoảng sợ của Lưu Đông Dương.

Một kẻ tông sư vậy mà lại như một tên phế vật, bị Trương Thiêm tóm được, còn bị đánh gãy một bàn tay?

Tất cả mọi người bị dọa sợ, hai mắt trợn tròn!

Trương Thiên bước đến gần Lưu Đông Dương, đôi mắt anh sắc bén, một luồng khí thế cường đại đè ép xuống, khiến cho cấp bậc tông sư như Lưu Đông Dương cũng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.

Trong đôi mắt đen đặc kia, tất cả đều là nỗi sợ hãi vô tận!

Trương Thiên nói từng chữ một: “Lưu Đông Dương, cậu khiến cho tôi vô cùng chán ghét, cậu chính là sự sỉ nhục của doanh trại Thần Long!”

“Doanh trại Thần Long giao cho cậu quyền được phép giết người, vậy mà nó lại trở thành quyền lực để cậu làm càn à? Nếu như sau hôm nay mà cậu còn có thể ở lại doanh trại Thần Long, thì tôi sẽ không gọi là Trương Thiên.”

Crắc!

Cánh tay của Trương Thiên cử động, một âm thanh xương cốt bị gãy vang lên, bàn tay bị cường thế vặn nát.

Lưu Đông Dương mặc dù rất đau đớn, nghiến chặt răng ngăn lại tiếng rên rỉ, cho đến khi Trương Thiên buông lỏng tay ra!

Anh ta liền lùi lại mấy bước, đỡ lấy bàn tay của mình, biểu cảm hung tợn, điên cuồng cười nói:

“Không ngờ tới mày lại là cường giả!”

“Nhưng mà, mày nhất định phải chết, đắc tội người của doanh trại Thần Long chính là đắc tội Viêm Hạ...

“Mày biết bố tao là ai không? Vậy mày biết anh tao là ai không? Chỉ dựa vào mày mà cũng có thể đuổi tao ra khỏi doanh trại Thần Long, nực cười.”

“Tao cho mày biết, bố tao là trung tướng Lưu Nguyên, còn anh tao là quân mũi nhọn của doanh trại Thần Long, Lưu Qua của chiến đội Long Hồn.”

Là người mà mày vĩnh viễn không thể đắc tội!

Nhìn thấy Trương Thiên lại tiếp tục ra tay!

Châu Vũ tranh thủ thời gian tới ngăn cản anh, duỗi tay giữ lại nói: “Anh Thiên, đủ rồi!”

“Ngày hôm nay thế vậy là đủ rồi, dù sao thì anh ta cũng là người trong quân đội, chúng ta không dây vào được, coi như anh có là người của đại tướng Viên, không chừng cũng phải chịu tội.”

Đủ?

Hủy hoại thanh danh của doanh trại Thần Long, một chút trừng phạt này mà gọi là đủ à?

Không có khả năng!

Cũng không phải là anh muốn bắt nạt Lưu Đông Dương, mà đây là anh muốn chỉnh đốn lại nỗi nhục của doanh trại Thần Long này.

“Đừng ngăn cản anh, hôm nay ai cũng không ngăn được tôi!”

“Trương Thiên nổi giận, híp mắt bình tĩnh nói: “Nếu như không phải nể mặt trung tướng Lưu Nguyên và anh trai Lưu Qua của cậu, thì bây giờ mày đã chết rồi!”

“Đừng ngăn cản anh, hôm nay ai cũng không ngăn được tôi!”

“Bây giờ mày liền gọi điện thoại cho anh trai cậu, xem anh ấy là nghe cậu, hay là nghe tôi!”

Lưu Đông Dương cười nhạo: “Hừ, chỉ bằng mày mà cũng xứng để tao đi gọi điện thoại à?”

Ánh mắt của Trương Thiên bỗng thay đổi, hai con ngươi trùng trùng lệ khí, nhìn chằm chằm vào Lưu Đông Dương, nói: “Mày gọi hay tao gọi? Tao không ngại mày ít hơn nữa một cái tay nữa!

Lưu Đông Dương chưa bao giờ cảm thụ qua cảm xúc tuyệt vọng kinh khủng như bây giờ, nhất là khi cảm nhận được luồng sát khí trên người Trương Thiên, dường như còn mạnh hơn cả anh trai mình.

Phải biết là Lưu Qua chính là thành viên của chiến đội Long Hồn, mỗi lần anh ta hành động đều là đạp lên thi thể mà đi, nếu là người mạnh hơn anh ta, vậy thì đó là sự tồn tại là kinh khủng bao nhiêu?

Lưu Đông Dương không biết vì sao, trong lòng bỗng sinh ra một dự cảm không tốt.

Khi Trương Thiên tiến gần thêm một bước, anh ta sợ hãi móc ra điện thoại!

Trước mặt đám đông, anh ta e dè!

Anh ta đã bị khí thế trên người Trương Thiên dọa sợ phát khiếp.

Chỉ có điều là, anh gọi điện thoại cho Lưu Qua, cũng không phải là do sợ Trương Thiên, mà là anh ta muốn dựa vào đại ca đến xử lý Trương Thiên.

Lưu Qua chính là vương giả của nhà mình, trong nhà dù là Lưu Nguyên cũng kính trọng anh ta vài phần.

Chỉ có điều là, anh gọi điện thoại cho Lưu Qua, cũng không phải là do sợ Trương Thiên, mà là anh ta muốn dựa vào đại ca đến xử lý Trương Thiên.

Mặc dù phù hiệu trên vai ra kém hơn Lưu Nguyên, nhưng mà trong chiến đội Long Hồn xứng đáng giá được mọi người tôn trọng, bởi vì nơi đó mới thật sự là nơi hy sinh thân mình cho Viêm Hạ, là nơi có những người không sợ cái chết!

Anh ta tuyệt đối không tin anh trai mình còn phải sợ gã người thường trước mắt.

Lưu Đông Dương ngồi ở một bên nghe điện thoại, một bên nhìn chằm chằm Trương Thiên.

Châu Vũ ngồi bên cạnh nói: “Anh Thiên, ván này có phải là chơi lớn quá rồi?”

“Tôi từng nghe ông nội nói, anh trai của Lưu Đông Dương lại là một thanh niên tuy trẻ tuổi nhưng lại vô cùng giỏi giang, ngay cả ông nội cũng rất tôn trọng.”

“Anh biết đấy, người mà ông nội tôi tôn trọng, hẳn là phải có chút bản lĩnh!

“Chúng ta chưa chắc trêu nổi.”

Trương Thiên lắc đầu, trầm giọng nói: “Sai, là anh ta không thể trêu vào tôi!”

“Lưu Đông Dương thành công chọc giận tôi, thách thức đến điểm giới hạn của tôi, không lột bỏ thân phận của anh ta, thì không ngủ ngon được...

Châu Vũ nhíu mày, có chút ngây ngẩn.

Hôm nay người thì cũng đánh rồi, chơi bắn súng cũng thắng, chọc giận anh chỗ nào?

Châu Vũ nhíu mày, có chút ngây ngẩn.

Oan ức nhất chính là Lưu Đông Dương đi?

Cậu ta không hiểu Trương Thiên xoắn xuýt chính là chuyện doanh trại Thần Long.

Lưu Đông Dương đã liên lạc được anh trai mình, anh cả ra tay, cảm thấy Trương Thiên nhất định phải nhận lấy cái chết!

Anh ta nhìn sang Trương Thiên, khóe miệng nhếch lên, nói với Lưu Qua ở đầu dây bên kia:“Anh, em gặp phải phiền phức.”

Đầu bên kia điện thoại, Lưu Qua trầm giọng nghiêm túc nói: “Có chuyện mau nói, tao không rảnh lo chuyện của mày!”

Thái độ của Lưu Qua đối với người em trai Lưu Đông Dương này vẫn luôn là kiểu lạnh nhạt.

Bởi vì anh ta nhìn thấy trên người Lưu Đông Dương luôn mang theo vẻ kệch cỡm huênh hoang, anh ta thấy chướng mắt!

Nếu như không phải là Lưu Nguyên căn dặn phải quan tâm một chút, thì anh ta cũng không muốn để ý tới.

Mặc dù Lưu Đông Dương vẫn luôn không phục Lưu Qua, nhưng mà người anh cả này của anh ta, đến cả chính bố anh ta cũng phải tôn trọng mấy phần, anh ta dám không nghe lời sao?

Anh ta đè thấp giọng nói: “Có một tên gọi là Trương Thiên, anh biết anh ta không? Hôm nay anh ta ngang nhiên đánh em, còn dám ngạo nghễ tuyên bố đuổi em ra khỏi doanh trại Thần Long, coi thường người của doanh trại Thần Long.”

“Người này cũng xem như bọn chống phá Viêm Hạ của chúng ta, em muốn nó phải chết!”

Nghe xong, đầu dây bên kia trở nên giống như chết yên lặng.

Lưu Qua nghiến răng dằn mạnh từng chữ hỏi: “Tên là gì?”

“Là Trương Thiên!” Giọng điệu của Lưu Đông Dương vẫn còn ngang ngược, cho là anh trai mình phải ghi nhớ tên của người cần xử lý.

Nào ngờ, một giây sau vẻ mặt của Lưu Đông Dương đột nhiên thay đổi.

Lưu Qua nói vào trong điện thoại: “Lưu Đông Dương, đường quan của mày dừng ở đây đi, anh ấy bảo mày làm thế nào thì mày làm như thế.”

“Lời nói của anh ấy chính là mệnh lệnh, là mệnh lệnh của tao, cũng là mệnh lệnh của bố!”

“Rời khỏi doanh trại Thần Long, cút về nhà làm cậu chủ của mày đi.”

Lời của Trương Thiên là mệnh lệnh?

Anh trai của mình là đổ bỏ đi à?

Một tên người ngoài mà cũng phải sợ, ngay cả em ruột của mình cũng không ra tay giúp đỡ?

Lưu Đông Dương nhíu mày không thể chấp nhận, nhưng mà Lưu Qua chính là thành viên trong chiến đội Long Hồn, chính là nơi mà chỉ những người mạnh nhất doanh trại Thần Long mới có thể gia nhập, cũng đại biểu cho quyền lực cao nhất, người ở đó nếu để cho mình rời khỏi doanh trại Thần Long, vậy thì đó là thật sự phải đi, không thể nghi ngờ!

Bản thân cố gắng khổ cực như vậy mới từ đội hai lên đến đặc chủng, lại tiếp tục lăn lộn mới từ đặc chủng đến doanh trại Thần Long.

Mặc dù trong đó không thể thiếu sự trợ giúp của Lưu Nguyên, nhưng quả thực anh ta có thực lực đến bồi dưỡng tại doanh trại Thần Long.

Bây giờ chỉ vì một người bình thường, mà phá hủy công sức của mình?

Anh ta tức điên hét lên: “Vì sao? Dựa vào cái gì phải nghe lời nó?”

Lưu Qua sững sờ, giọng nói đầy vẻ tức giận: “Mày hỏi tao dựa vào cái gì á?”

“Mày biết người đứng trước mặt mày là ai không? Hiện tại đứng trước mặt mày, chính là Tổng giáo đầu tiền nhiệm của doanh trại Thần Long, đã từng đảm nhiệm chức tổng chỉ huy của doanh trại Thần Long, từng là đội trưởng mạnh nhất của chiến đội Long Hồn, anh ấy chính là Long Hồn trong truyền thuyết của doanh trại Thần Long, anh ấy chính là mặt trời!”

“Những lý do này đã đủ hay chưa?”

“Tao tin tưởng anh ấy yêu quý doanh trại Thần Long hơn bất kỳ ai, nếu như anh ấy đã nói mày phải rời khỏi doanh trại Thần Long, vậy chắc chắn là anh ấy có lý do chính đang, tao mặc kệ bây giờ mày đang gây ra chuyện gì, mày nhất định phải xin lỗi anh ấy, sau đó thu thập đồ đạc, biến về nhà!

“Còn nữa đừng hy vọng bố sẽ nghe mày, ông ấy chắc chắn sẽ nói giống như tao thôi.”

Cụp! Điện thoại tắt máy.

Sau khi nghe xong, hai mắt Lưu Đông Dương thất thần, cả người như mất hồn.

Tất cả người trong hội trường, nhìn thấy Lưu Đông Dương nổi điên, cũng bắt đầu ngờ vực!

Muốn hóng hớt tình hình!

“Anh Thiên, anh ta làm sao vậy?” Châu Vũ nhíu mày hỏi.

“Tôi đoán anh ta muốn liếm phân...”



Đám chân chó đi theo Lưu Đông Dương khiếp sợ không thôi, Trương Thiên vậy mà lại trực tiếp ra tay đánh Lưu Đông Dương?

Lưu Đông Dương gầm lên giận dữ nói: “Loại người như mày, ngay cả rửa chân cho tao cũng không xứng, lại dám bắt tao ăn c*t, còn dám đánh tao? Vậy thì chịu chết đi!

Crắc!

Anh ta liền lùi lại mấy bước, đỡ lấy bàn tay của mình, biểu cảm hung tợn, điên cuồng cười nói:

Anh ta đã bị khí thế trên người Trương Thiên dọa sợ phát khiếp.

Mặc dù Lưu Đông Dương vẫn luôn không phục Lưu Qua, nhưng mà người anh cả này của anh ta, đến cả chính bố anh ta cũng phải tôn trọng mấy phần, anh ta dám không nghe lời sao?

Lời của Trương Thiên là mệnh lệnh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play