Khi Trương Thiên vừa nói dứt lời, Lưu Đông Dương lập tức “bịch” một tiếng, quỳ xuống!

Cả người không còn dáng vẻ huênh hoang như lúc nãy, sắc mặt trắng bệch, chỉ có vẻ mặt bàng hoàng.

Viết bình luận

Khi Trương Thiên vừa nói dứt lời, Lưu Đông Dương lập tức “bịch” một tiếng, quỳ xuống!

Đội trưởng mạnh nhất chiến đội Long Hồn, Tổng giáo đầu doanh trại Thần Long...

Đây chính là Long Hồn trong truyền thuyết của doanh trại Thần Long!

Một người còn lợi hại hơn cả người anh trai tài giỏi của mình, là nhân vật tín ngưỡng của hàng vạn người trong doanh trại Thần Long.

Vậy mà hôm nay mình lại đứng trước mặt anh, còn mượn uy danh của doanh trại Thần Long ra để khoe khoang, những mà những thứ này lại do người đàn ông đứng trước mặt sáng tạo ra.

Lưu Đông Dương đau khổ lắc đầu lớn tiếng kêu gào, xin lỗi: “Tổng giáo đầu, tôi sai rồi!”

“Chuyện gì vậy?

“Cậu chủ nhà họ Lưu thế mà lại quỳ xuống trước mặt người đàn ông này, bị đánh đến choáng váng rồi à?” Một cô gái xinh đẹp kinh ngạc nói.

Gã tay sai nọ chạy tới, muốn đưa tay ra đỡ anh ta dậy, oán giận nói: “Cậu Lưu, anh đang làm gì vậy? Sao lại quỳ lạy một tên rác rưởi?”

“Cậu chủ nhà họ Lưu thế mà lại quỳ xuống trước mặt người đàn ông này, bị đánh đến choáng váng rồi à?” Một cô gái xinh đẹp kinh ngạc nói.

“Cút!” Lưu Đông Dương vung tay hất, phát ra lực đạo của tông sư.

Quẳng tên tay sai kia bay ra hơn mười mét.

Những người khác bị dọa sợ, lao nhao lùi lại, các em gái cũng nhanh chóng bỏ đi.

Tôn Tố Tố bị dọa sợ đến sững sờ.

Châu Vũ cũng không thể lý giải, cái gã Lưu Đông Dương phách lối này vậy mà đã bị anh Thiên thu phục rồi sao?

Hí!

Cậu ta hít một hơi, nhìn anh Thiên bảo trì kính ngưỡng, âm thầm lẩm bẩm: “Xem ra sau này phải phục vụ đại lão thật tốt mới được, đúng là không có ai mà anh ấy không dám giải quyết...”

Không đúng?

Đây không phải là lỗi, đây là vi phạm quy định của doanh trại Thần Long, thậm chí còn là xâm phạm vào lệnh cấm!

Trương Thiên trầm giọng nói: “Anh không có tư cách gọi tôi như vậy, doanh trại Thần Long không có loại người như anh, đến từ nơi nào thì lăn về nơi đấy đi!

Lưu Đông Dương vô cùng khó chịu, anh ta không thể rời khỏi doanh trại Thần Long...

Anh ta đã biết sai rồi, anh ta đồng ý thay đổi, anh ta bằng lòng chịu khổ, nếu như rời đi doanh trại Thần Long, cả đời này, anh ta cũng đuổi không kịp người anh trai của mình.

Anh ta cắn răng cầu xin tha thứ: “Tổng giáo...”

“Biên đi!” Nháy mắt Trương Thiên trở nên nổi giận rống lên: “Còn muốn tôi mời anh đi sao?”

Trương Thiên tự nhận đã cho Lưu Đông Dương rất nhiều cơ hội, nhưng mà người này có vấn đề, tâm tính và ý chí kém xa các chiến sĩ trong doanh trại Thần Long!

Không có chuyện được lưu lại.

Tiếng gầm giận dữ chấn động hiện trường, nửa câu sau cũng bị Lưu Đông Dương nuốt trở về, lẳng lặng rời đi.

Tinh tinh!

Sau khi Lưu Đông Dương lê bước rời đi, một số điện thoại được mã hóa gọi đến.

Trương Thiên gần như đã đoán được là ai!

Sau khi Lưu Đông Dương lê bước rời đi, một số điện thoại được mã hóa gọi đến.

“Alo!” Trương Thiên nói.

Người ở đầu dây bên kia kêu lên: “Đại ca, em là Lưu Qua.”

“Ừm, đoán ra rồi!” Khóe môi Trương Thiên hơi cong lên, nhàn nhạt nói.

Lưu Qua rối rít xin lỗi: “Chuyện của em trai em, em sẽ xử lý tốt, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong doanh trại Thần Long.”

Trương Thiên thở dài, trầm giọng nói: “Suy nghĩ của cậu ấy chưa trưởng thành, ở lại nơi đó cũng không phải chuyện tốt.”

Lưu Qua tự trách nói: “Xin lỗi đại ca, là do bố em nôn nóng!”

Đưa anh ta vào doanh trại Thần Long cũng có một phần trách nhiệm của Lưu Qua.

Ha ha, làm anh khó lắm...

Trương Thiên nhàn nhạt vừa nói: “Tôi hiểu, anh không cần xin lỗi.”

“Vâng!” Lưu Qua dừng một chút, trầm giọng hỏi: “Đại ca, anh đã sống lại, khi nào cùng mọi người gặp mặt...

Trương Thiên tươi cười nói: “Ha ha, tôi từng nắm giữ thân phận gì? Có cái bối cảnh kia, không nhất thiết phải gặp lại mọi người, không thích hợp.”

“Cố gắng ở lại chiến đội Long Hồn công tác, nơi đó cần cậu, ông tổng cần cậu, Viêm Hạ cần các cậu!”

Lưu Qua cắn răng nói: “Không, chúng em đều biết trái tim của anh chưa bao giờ rời khỏi doanh trại Thần Long, không hề bỏ mặc chiến đội Long Hồn, nhưng mà sau trận chiến lớn kia, ông tổng cũng xin cấp trên truy tặng huân chương cho anh!”

“Mặc dù thân phận của anh không được khôi phục, nhưng...”

Trong ánh mắt Trương Thiên tràn đầy tạp niệm, mỗi hình ảnh trong quá khứ đều xuất hiện trong đầu, lòng trung thành của anh dành cho doanh trại Thần Long từ đầu đến cuối đều như một, chỉ có điều là mình không thể xuất hiện ở nơi đó nữa...

Tất cả đều không thể trở về như cũ nữa rồi!

Anh trầm giọng nói: “Đừng nói nữa, nếu như có chuyện gì cần thiết, mọi người sẽ lại gặp nhau.”

“Quản lý tốt doanh trại Thần Long, đừng khiến tôi thất vọng! Cúp máy đây.”

Lưu Qua dường như đang suy tư điều gì, đáp lại: “Dạ, đại ca!”

Buông xuống điện thoại, sâu trong thâm tâm Trương Thiên Tâm cũng không bình yên, nhớ đến những cuộc chiến lớn năm đó.

Những chuyện kia tựa như là tảng đá lớn đè nặng trong tim, nặng nề đến khó chịu!

“Anh Thiên, Anh Thiên ơi...” Châu Vũ lay tỉnh Trương Thiên, xuýt xoa: “Anh cũng quá lợi hại đi, Lưu Đông Dương cũng không dám mắng chửi liền chạy mất tăm?”

Tôn Tố Tố ngước nhìn Trương Thiên, nói thầm trong lòng: “Vừa rồi anh Thiên thật là khí phách, vô cùng thu hút!”

Hả?

Tôn Tố Tố bị làm sao thế này?

Mẹ ơi, chắc lại bị anh Thiên mê hoặc rồi!

Ánh của mắt Châu Vũ lập tức thay đổi, chau mày, trong nháy mắt liền coi Trương Thiên là kẻ địch: “Anh Thiên, làm huynh đệ có kiếp này không kiếp sau, vậy mà anh lại muốn cua bạn gái em?”

“Em nói cho anh biết, Tố Tố là của em!”



Trương Thiên hoàn toàn không nghe lọt vào tai, anh hít sâu một hơi trầm giọng nói: “Được rồi, hai người đi chơi đi, tôi còn có chuyện khác, đi trước đây!”



Chuyện nhà họ Vũ gia còn chưa giải quyết xong, hiện tại Vũ Tử Di còn đang nằm trong phòng của mình kìa!

Châu Vũ nghe nói Trương Thiên lập tức rút lui, vẫn là hài lòng khẽ gật đầu, nhắc đi nhắc lại: “Hừ, xem như là anh còn hiểu chuyện!”

Đến khi quay về khách sạn, đã là buổi chiều!

Trương Thiên bảo lễ tân đưa đồ ăn lên trên phòng, mình phải bổ sung calo, chắc là người phụ nữ kia cũng cần.

Anh về đến phòng, linh lực lưu lại trên bậc cửa không hề có dấu vết chạm qua, hẳn là không có người đi qua đây.

Sau khi tiến vào, thì nhìn thấy Vũ Tử Di đang ngủ say.

Hơi tở của cô đều đều, cũng không có gì khác thường, chỉ là trước ngực chập trùng hơi lớn, có chút quyến rũ mê người.

Trương Thiên thay quần áo xong, đội mũ lên, gọi cô ta tỉnh dậy.

Vũ Tử Di ngủ thẳng một giấc ngon lành, trong cơn mơ màng tỉnh dậy nhìn thấy dáng người của Trương Thiên, lập tức dùng mắt kiểm tra bản thân xem có thiếu thứ gì hay không, hoặc là cảm nhận xem một số nơi có bị đau hay không.

Dù sao thì chính mình là bị Trương Thiên đánh ngất.

Nhưng mà cũng may là quần áo chưa bị cởi, cũng không cảm giác nơi đó bị thương.

Chắc là không xảy ra chuyện gì!

Có điều vắt óc suy nghĩ, cô ta cảm thấy kì lạ, âm thầm hỏi: “Anh không phải là lưu manh sao? Giống như không có một chút hứng thú gì với mình?”

Chẳng lẽ nhan sắc của mình không xinh đẹp sao?

Từ khi ra khỏi nhà họ Vũ, hình như người đàn ông này cũng không có động chạm tay chân vào cơ thể mình.

Không đoán ra suy nghĩ của anh, sự thần bí của Trương Thiên Thành công hấp dẫn sự chú ý của cô ta.

Hành động dị thường của cô ta không khiến Trương Thiên cảm thấy có gì sai, chỉ cầm ăn đồ tiến lại gần.

Bốn năm miếng beefsteak, còn có một chai champagne!

Sau khi Thối thể, dường như có ăn uống hay không cũng không sao, nhưng là vẫn có cảm giác đói bụng.

Trương Thiên cũng không bạc đãi mình.

Mấy đĩa beefsteak đặt trên mặt bàn, anh rót hai ly rượu, kéo rèm cửa lên.

“Xin mời cô Vũ, đến ăn chút gì đi, ăn xong rồi quay về!” Trương Thiên gọi cô ta, cầm một đĩa beefsteak bắt đầu nhấm nháp.

Vũ Tử Di nhìn thoáng qua, hờ hững nói: “Ăn cái đầu anh…”

“Có đúng vậy không? Vậy cô về nhà rồi ăn sau đi!” Trương Thiên cũng không muốn dỗ dành người khác: “Đừng chết đói là được.”

Vũ Tử Di nuốt nước bọt nói: “Tôi không đói...”

Vũ Tử Di nuốt nước bọt nói: “Tôi không đói...”

Rột rột rột!

Thế nhưng là cơ thể vẫn rất trung thật, cái bụng của cô lại reo lên trong lúc khó xử thế này.

Trương Thiên nhếch mép cười lạnh, lắc đầu, mặc kệ cô, tiếp tục ăn uống.

Sau khi đắn đo suy nghĩ một hồi, Vũ Tử Di vẫn là không kiềm chế được tiến đến...

Cô há miệng ngấu nghiến vài miếng đã giải quyết xong miếng beefsteak, còn hài lòng uống một ngụm rượu, chậm rãi nuốt xuống, có một loại cảm giác thật là thơm.

Trương Thiên ăn ba miếng, nhấc ly rượu lên uống: “Hôm nay cô ngoan ngoãn diễn xong vở kịch này, nếu như để xuất hiện bất kỳ một kẽ hở nào, nhà họ Vũ các người và tôi đều gặp nguy hiểm, rõ chưa?”

“Mặt khác, khi về nhà nhớ kỹ nói với người nhà họ Vũ của cô, nhớ kỹ thừa nhận cô đã bị tôi làm bẩn, người tối hôm qua chắc hẳn sẽ theo dõi!”

Vũ Tử Di nghe xong, suýt chút nữa thì phun hết thức ăn trong miệng ra ngoài.

Thừa nhận mình không còn trong trắng? Đây không phải tự bôi đen thanh danh của mình sao!

“Anh đây là định cho ăn no rồi chặt đầu à? Tại sao tôi phải nói như vậy, tôi mới không thèm nói!” Vũ Tử Di nói.

Cô ta bây giờ, thế mà trở nên không hề sợ Trương Thiên.

Khóe miệng Trương Thiên khẽ nhếch lên một đường cong, bật cười nói: “Cũng được, nếu như cô không thừa nhận, có lẽ mọi người cảm thấy là che giấu sự thật.”

“Dù sao cũng mang cô ra ngoài, thuê phòng khách sạn, ai sẽ nghĩ là làm loại chuyện khác ngoài chuyện đó?”

Vũ Tử Di chưa từng có nghĩ tới vấn đề này, nhíu mày nhìn Trương Thiên nói: “Đồ khốn khiếp!”

“Ăn xong, rời đi!” Trương Thiên trầm giọng nói: “Đến giờ sẽ đưa cô trở về.”

“Ông nội tôi đảm bảo sẽ giết anh!” Vũ Tử Di tức điên.

Trương Thiên lạnh lùng hỏi lại: “Có thật không? Thử xem nào!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play