Châu Vũ có ngu nữa cũng biết Trương Thiên muốn làm gì rồi!

Mình cũng đã bị cột lên tấm bia mà còn không biết sao, sắp mất mất mạng rồi đấy.

Cậu ta ngây người trợn to hai mắt, tóm lấy tấm bia run rẩy la lớn: "Anh Thiên, đừng mà! Anh Thiên, anh đang dẫn em đi chết đó, sẽ chết..."

"Anh Thiên, anh chẳng qua chỉ là một bác sĩ! Đừng liều mạng mà!"

Tiếng cầu xin tha thứ đau khổ không ngừng vang lên...

Trương Thiên cũng mặc kệ cậu ta!

Không tăng độ khó lên một chút, thật có lỗi với bản thân.

Cho cậu mới vừa rồi cười tươi như vậy, cho cậu thích giả bộ như vậy, phải dạy dỗ một trận cho ra trò!

Tôn Tố Tố ở bên cạnh bây giờ mới phản ứng kịp, cau mày lo lắng hỏi: "Anh Thiên, anh muốn để Châu Vũ làm tấm bia sao?"

"Như vậy có xảy ra chuyện gì không? Có thể mất mạng đấy!"

Khuôn mặt Trương Thiên lộ ra một nụ cười, an ủi nói: "Không cần lo lắng, không có chuyện gì, chúng tôi thường chơi như vậy!"

Đây là bắn bia, không có sao mới là lạ, nhìn vẻ mặt van nài kia của Châu Vũ có giống thường chơi không? Nói ra ai tin chứ?

Có điều Tôn Tố Tố ngây thơ lại tin, còn khôn khéo gật đầu một cái nói: "À à, vâng!"

Bọn người Lưu Đông Dương thấy Châu Vũ như vậy, ai cũng tỏ vẻ châm biếm.

Trương Thiên trầm mặc nhìn anh ta một cái, giọng nói lạnh lẽo: "Một người sắp ăn cứt như anh, còn có thể cười tươi như vậy sao?"

Lưu Đông Dương nghe vậy, chau mày khinh bỉ nói: "Hừ, anh thật sự cho là mình có thể bắn trúng đích sao?"

"Còn dám dùng người làm bia, xem xem anh phách lối như vậy, nếu Châu Vũ kia xảy ra chuyện, tôi sợ kiếp này của anh cũng chơi xong rồi!"

Trương Thiên giơ súng lên, hờ hững liếc anh ta một cái, dửng dưng nói: "Chuyện của tôi không cần anh lo lắng, anh hãy nhớ, thua cuộc thì mau ăn, sau đó lại tự nguyện rút lui ra khỏi doanh trại Thần Long cho thật tốt đi!"

"Ha ha ha... Buồn cười! Quá buồn cười!" Ánh mắt Lưu Đông Dương sắc bén, nói lớn: "Tôi mà bại dưới tay anh sao?"

Một tên nịnh nọt dán sát vào lỗ tai Lưu Đông Dương nói: "Anh Dương, sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

"Người này nhìn thật sự có chút lợi hại đó?"

Lưu Đông Dương khinh bỉ nói: "Nhìn thấy đều không đáng tin cậy, cậu nhìn tay của anh ta kìa, giống người có thể bắn súng sao?"

"Ngay cả vết chai tay vì cầm súng cũng không có, vừa nhìn đã biết chính là người không có luyện tập qua!"

"Cũng đúng!" Một đám cười trộm, thắng lợi ngay trong tầm mắt.

Rất đáng tiếc, cơ thể thần thánh này đã làm cho vết hai mất đi, khiến cho bọn Lưu Đông Dương thất vọng rồi.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên, hiện trường yên tĩnh lại.

Trương Thiên cũng không muốn nghe Lưu Đông Dương nói nhảm nhiều như vậy!

Sau khi ngắm ngay tâm tấm bia, trực tiếp nã một phát súng.

Thời khắc này Châu Vũ vẫn đang hoảng sợ bắt chéo tay tỏ ý không thể nổ súng.

Ai biết đạn đã bắn tới rồi, hơn nữa cậu ta còn thấy rõ ràng bóng đen của viên đạn...

Đệt!

Anh Thiên lại thật sự nổ súng?

Anh ấy không thương mình sao?

Pằng pằng pằng!

Trong khoảnh khắc Châu Vũ còn sững người, lại có thêm rất nhiều bóng đen của viên đạn sượt qua.

Cánh tay vịn vào tấm bia cảm giác được nó bị rung mấy lần.

Mấy giây sau, Châu Vũ khiếp sợ, tuyệt vọng ở đằng xa la lên một tiếng: "A..."

Trương Thiên bỏ súng xuống, đạn trên tay đã bắn hết.

Tất cả mọi người đều vẫn chưa kịp phản ứng.

"Thiếu gia nhà họ Châu bị bắn trúng rồi sao?" Một tên đàn em hỏi.

Đám người Tôn Tố Tố không thấy rõ dáng vẻ của Châu Vũ, chỉ mơ hồ nghe được phương hướng kia truyền đến tiếng la, lo lắng nhìn Trương Thiên!

Lưu Đông Dương nhìn Trương Thiên đã để súng xuống, lại nghe được tiếng la của Châu Vũ, giễu cợt nói: "Sao vậy? Sao không bắn nữa, bắn trúng Châu Vũ rồi sao?"

"Còn bày đặt giả bộ, bây giờ xem anh sẽ chết thế nào!"

Trương Thiên trầm giọng nói: "Không phải là không bắn nữa, mà là đã bắn xong!"

Một nữ sinh lẳng lơ nói: "Cái gì, đã bắn xong?"

"Không phải mười viên đạn sao? Mới nãy tôi chỉ nghe được hai tiếng súng mà thôi!"

Tên đàn em cười nói: "Lừa gạt ai thế, lúc nãy mới mấy giây? Làm sao có thể bắn xong!"

Lưu Đông Dương híp mắt, không dám tin nhìn Trương Thiên, nghi ngờ nói: "Làm sao có thể?"

Trương Thiên thở dài một hơi nói: "Người khác không biết, người của doanh trại Thần Long các người cũng không nhìn ra được hay sao?"

Không thấy rõ nổ súng như thế nào, cũng không chú ý mới nãy có bao nhiêu tiếng súng ra khỏi vỏ đạn sao?

Không nghe được âm thanh mới vừa rồi vỏ đạn rơi xuống?

Những chi tiết này đừng nói là doanh trại Thần Long, cho dù là đặc chủng cũng chưa chắc có thể biết rõ.

Trương Thiên xoay người nói với nhân viên làm việc: "Đem tấm bia thịt kia lại đây cho tôi!"

Nhân viên làm việc nhấn chốt công tắc, Châu Vũ từ từ được đưa ra ngoài.

Cậu ta nhảy nhót vui vẻ, là một người bình thường!

Điều này đã chứng minh Trương Thiên hoàn toàn không có làm cậu ấy bị thương.

Nhân viên làm việc đi tới giúp Châu Vũ mở trói, thả cậu ta ra, sau đó lại cầm lấy tấm bia, kêu lên: "Vòng mười, tất cả đều là vòng mười!"

"Lại là một người đạt điểm tối đa, 100 điểm."

Châu Vũ sống lại, ôm Tôn Tố Tố nói: "A, anh Thiên oách lắm, anh Thiên thắng rồi!"

Đàn em của Lưu Đông Dương không tin, rõ ràng chỉ bắn ra một hai phát súng, cậu ta kêu nhân viên làm việc đang cầm tấm bia trên tay lại, la lên: "Rõ ràng chỉ có một dấu đạn làm sao có thể 100 điểm?"

"Chẳng qua chỉ trúng một phát đạn, anh làm sao dám nói là 100 điểm?"

Lưu Đông Dương cũng nghi ngờ, nhìn tấm bia một chút, lại hung tợn nhìn nhân viên làm việc, trầm giọng chất vấn: "Ở đâu ra một trăm điểm?"

Châu Vũ cười nói: "Tôi có thể chứng minh, tôi thật sự đã nhìn thấy rất nhiều viên đạn, tay của tôi cũng bị rung mười lần."

"Các người cùng một phe, lời nói của cậu có thể tin sao?" Một cô gái quyến rũ trong nhóm Lưu Đông Dương cười nói.

Trương Thiên lắc đầu một cái, rất thất vọng đối với Lưu Đông Dương của doanh trại Thần Long này.

Đây chính là chết không nhắm mắt?

Quá buồn cười!

"Đem tấm bia gỗ kia đến cho cậu ta xem, để bọn họ nhận thua, từ bỏ ý định." Trương Thiên trầm giọng nói.

Nhân viên làm việc gật đầu liên tục, đem tấm bia chắn được xử lí đặc biệt vừa rồi cột vào trên người Châu Vũ ra, mười đầu đạn sát nhau, không nhiều không ít!

"Mười viên, vừa đúng mười viên..." Nhân viên làm việc kích động nói.

Châu Vũ phách lối đi ra nói: "Lưu Đông Dương, như thế nào?"

"Ha ha, tôi hỏi anh, có phục không?"

"Chịu thua chưa?"

Đâu chỉ thua, mà còn là thua thảm bại!

Nhưng đám người nịnh nọt Lưu Đông Dương đều không phục, lớn tiếng nói: "Cho dù là vòng mười, vậy thì thế nào?"

"Anh Dương cũng bắn được điểm tối đa, cùng lắm thì coi như ngang ngửa!"

Châu Vũ la lớn: "Xì, vậy mà còn ngang ngửa?"

"Nói ra không sợ người khác cười sao? Anh Thiên của tôi là máy ngắm, hơn nữa còn là bắn mục tiêu sống, dùng thời gian chỉ có mấy giây, các người làm thế nào so được."

"Coi như là ngang ngửa đi, vậy shotgun 0:30 mới vừa rồi ai thắng?"

"Ha ha ha!"

Sau khi có sức, Châu Vũ càng tỏ ra phách lối, như được tắm gió xuân, thứ cậu ta muốn chính là cái loại sảng khoái đáng chết này!

"Cậu..." Mấy người bị tức nói không ra lời.

Toàn bộ quá trình Lưu Đông Dương chỉ có khó chịu, đến bây giờ còn không dám chấp nhận sự thật này.

Doanh trại Thần Long cũng không có tay súng lợi hại như vậy!

Huống chi mới vừa rồi Trương Thiên nói mình không xứng ở trong doanh trại Thần Long, chẳng lẽ anh...

Anh ta trừng hai mắt nhìn Trương Thiên như kẻ thù hỏi: "Không thể nào, anh là ai, anh cũng là người của doanh trại Thần Long sao?"

Vẻ mặt Trương Thiên lãnh đạm, trầm giọng nói: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh chẳng những phải ăn cứt mà còn phải cút ra khỏi doanh trại Thần Long!"

"Ý?"

Châu Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười lớn nói: "Aiyo, Lưu đại công tử nói anh Thiên bắn trúng năm vòng sẽ biểu diễn ăn cứt, sao tôi lại quên mất chuyện này rồi?"

"Ha ha ha! Lưu công tử, chuyện này không sai chứ?"

Chân mày Lưu Đông Dương nhíu lại thật chặt, cắn chặt răng của mình!

Trong lòng của những tên nịnh hót khác cũng hết sức khó chịu, quá bực bội.

Châu Vũ còn đứng lên hét to nói: "Mọi người mau tới đây xem nè, có người muốn biểu diễn ăn cứt đó, mau tới đây này!"

Tôn Tố Tố che miệng cười trộm.

Châu Vũ liền hét lớn tiếng hơn!

Trương Thiên bó tay, như có điều suy nghĩ nhìn Lưu Đông Dương một chút, đếm nhẩm trong lòng.

5...

4...

3...

Chỉ có năm giây!

Anh cho người của doanh trại Thần Long nhiều nhất là năm giây cân nhắc.

Nếu như Lưu Đông Dương tình nguyện ăn cứt, như vậy chuyện anh ta ở lại doanh trại Thần Long vẫn còn cơ hội suy nghĩ lại.

Dẫu sao vì doanh trại Thần Long, mạng cũng không cần, ăn cứt thì có là gì?

Bằng không, cho dù là lão Thiên vương tới, Trương Thiên cũng bảo ông ấy tránh ra!

2...

1!

"Tôi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play