Thú nuôi có lẽ thật sự có thể nhận biết tâm trạng dao động của chủ nhân.

Chẳng hạn như bây giờ, Tần An nằm trên ghế sofa, trầm tư nhìn trần nhà, vậy mà Kỳ Bảo Bối luôn nghịch ngợm gây chuyện lại không có quấn lấy anh đòi chơi, mà chỉ ngoan ngoãn cuộn mình vùi bên đầu Tần An, cùng anh ngẩn người.

Trong phòng rất yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ tích tắc di chuyển.

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên kèm theo rung động, Tần An hơi nhích cái mông của Kỳ Bảo Bối, lấy chiếc điện thoại dưới đít nó ra.

“Tần An.”

“Ừa.” Tần An nhỏ giọng đáp.

Im lặng chừng ba giây đồng hồ, Kỳ Dịch Dã mới dò hỏi, “Có chuyện gì không vui xảy ra à?”

Tần An giơ tay lên che mắt, từ đáy lòng bội phục trình độ cẩn thận tỉ mỉ của Kỳ Dịch Dã, đôi môi anh nhẹ cong lên, hỏi, “Sao lại hỏi như vậy, em có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Trực giác thôi, cách em nói chuyện không đúng lắm.”

Tần An nhẹ nhàng tựa đầu lên lưng Kỳ Bảo Bối, tổ chức lại từ ngữ, “Kỳ Dịch Dã, nhà của Vương Thiến Thiến vừa nhỏ vừa tối, cổ trông ốm đi nhiều lắm, vốn đã là một cô gái nhỏ rồi, giờ nhìn như bị bụng của chính mình nuốt mất vậy. Đã thế còn rất cứng rắn, dù thế nào cũng không chịu thua người trong nhà, chắc là lâu lắm rồi không có trò chuyện với người khác, lúc nói chuyện với em tâm trạng hơi hỏng bét.”

“Cổ nói với em cha mẹ của cổ muốn đoạn tuyệt quan hệ với cổ, nhưng em không biết phải an ủi cổ thế nào nữa, em không có cách nào an ủi cổ.” Tần An nói xong câu cuối, giọng nói có chút run rẩy, “Chính bản thân em còn đang rối tinh rối mù.”

“Em chưa có nói cho anh nghe chuyện trong nhà em đúng không.” Tần An hít sâu một hơi, “Mười tám tuổi em bỏ nhà đi, thật ra là vì em liều mạng không để ý hết thảy mà công khai với ba mẹ, rồi bị đuổi ra ngoài.”

Lông mày Kỳ Dịch Dã hơi nhíu lại, nhưng vẫn chưa vội ngắt lời Tần An, mà chỉ cẩn thận lắng nghe ở đầu bên kia điện thoại.

“Chỗ tụi em là một cái thôn nhỏ xíu, bình thường đều là mười tám tuổi thì cưới vợ sinh con, tới tuổi theo luật thì đi lĩnh chứng nhận, ba mẹ em thấy em học hành cũng vô dụng, muốn em nhanh chóng cưới một cô gái rồi tìm một công việc ngay trong thôn, thành gia lập nghiệp, nhưng mà em làm sao có thể kết hôn với đàn bà con gái người ta được…”

“Vì tránh né chuyện xem mắt mà em cãi nhau với bọn họ rất nhiều lần, em nói em có thể cố học cố thi lên đại học, cha em mắng em không biết tự lượng sức mình, em nói em đi làm xa nhà kiếm tiền gửi vào thẻ bọn họ, cha em mắng em suy nghĩ kì dị… Em không biết phải làm sao, trong cơn tức giận nói thẳng với bọn họ là em thích đàn ông, không thể kết hôn được, em không thể lừa gạt con gái người ta.”

“Khoảng thời gian đó, em, em…” Tần An lần thứ hai rơi vào đoạn hồi ức thống khổ kia, phảng phất như cảm nhận lại nỗi đau trên mỗi thước da từng chịu đánh khi đó, nước mắt thấm ướt lông mi anh, thuận thế chảy dài xuống khóe mắt.

Anh không nói gì một lúc lâu, Kỳ Dịch Dã ở đầu bên kia trầm giọng an ủi, “Tần An, bây giờ chúng ta khoan không nói chuyện này, trước tiên đừng nghĩ đến nữa có được không?”

“Em không sao.” Tần An lau nước mắt bên khóe mắt đi, “Em chỉ không hiểu, bọn họ thật sự không yêu thương em chút nào sao, một cơ hội giải thích cũng không cho em. Em cố gắng che giấu phần tàn bạo này nhiều năm như thế, em tự tẩy não mình là do em sai nên mới không còn nhà để về, thế nên em muốn liên lạc lại với bọn họ, em muốn xin lỗi, em muốn quay về nhà, nhưng hôm nay đột nhiên nhớ lại chuyện khi đó, em bắt đầu hoài nghi, thực sự là do em sai sao?”

“Kỳ Dịch Dã, anh nghĩ có phải là do em sai không?” Giọng của Tần An rất nhẹ, xuyên qua micro truyền vào tai Kỳ Dịch Dã, giống như một con mèo nhấc móng vuốt nhỏ bé không sắc bén mấy của nó, dùng hết sức lực nắm lấy trái tim hắn.

“Đồng tính luyến ái không phải là hồng thủy mãnh thú, người đời vốn không nên sợ nó, em tuân theo trái tim mình, tiếp nhận bản thân mình, sống rõ ràng hơn ai hết, em không sai. Thế hệ cha mẹ em sống trong một môi trường và nền giáo dục bảo thủ, chúng ta không nhất thiết phải trách móc bọn họ, chúng ta chỉ cần sống cuộc sống của chúng ta cho tốt.” Kỳ Dịch Dã nắm chặt điện thoại di động, “Tần An, chúng ta đều chỉ là người bình thường, chúng ta không khác gì tất cả những người khác.”

Nhân sinh vốn cũng chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, em và anh đều đơn giản là người phàm, có thể khiến cuộc sống của mình thuận buồm xuôi gió đã đủ khó khăn rồi, không cần phải vì sai lầm của người khác mà tự trừng phạt mình.

Tần An nói ra hết những tâm sự giấu trong lòng nhiều năm, dưới sự dẫn dắt của Kỳ Dịch Dã, anh trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, từ từ dụi hai má lên điện thoại, ủy ủy khuất khuất nhỏ giọng nói một câu, “Kỳ Dịch Dã, em rất nhớ anh.”

“Anh cũng nhớ em, muốn ôm em, muốn hôn em, muốn ăn mì hoành thánh cùng bánh nhân đậu em làm, muốn nắm tay em đi từ đầu hẻm tới cuối hẻm, muốn cùng em uổng phí thời gian trên giường …”

“…” Hai má Tần An dần dần nóng lên, anh xấu hổ dịch điện thoại ra xa, từ trên ghế sofa ngồi dậy, xoa xoa cánh tay thấp giọng hô, “Được rồi được rồi, Kỳ Dịch Dã anh sến mắc ói luôn á!”

Điệu cười thoải mái của Kỳ Dịch Dã truyền từ trong điện thoại ra, “Đều là lời từ tận đáy lòng anh, em đừng có tưởng anh đang đùa.”

Kỳ Bảo Bối cũng nghe thấy tiếng cười của ba nó, nó chống hai chân lên lưng ghế sofa gầm gừ hai tiếng trong cổ họng, lại bị Tần An cười tới đỏ cả mang tai ôm vào lòng cùng ngã vào ghế sofa.
Mấy cây liễu rũ trước cửa tiểu khu đã bắt đầu nảy mầm non, hoa cỏ đón xuân hai bên đường cũng đã lặng yên nở rộ từ khi nào.

“Buổi chiều em nghỉ ngơi chút, đừng có làm gì hết.” Tần An nhét đế giày đầy hai túi da rắn, ném vào trong xe, quay đầu tiếp tục nói với Vương Thiến Thiến, “Nhớ ăn uống cho đàng hoàng, tự em không đói thì cũng phải biết suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng em.”

“Anh Tần, em cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa…” Vương Thiến Thiến một tay chống eo, có chút hổ thẹn nhìn Tần An.

Tần An khoát tay một cái, “Được rồi, sau này để cho con của em mua cho anh hai bầu rượu là được, em mau vào nhà đi, anh đi đây.”

Anh đem đế giày Vương Thiến Thiến đã khâu tới cho nhà xưởng, rồi cưỡi con xe đạp điện ba bánh tới cửa hàng.

Kỳ Dịch Dã bị ông chủ giữ lại thêm nửa tháng, tính toán một chút, cũng đã sắp tới ngày hắn trở về.

Gió thổi nhẹ nhàng, Tần An vui sướng ngâm nga.

Mặt tường trong cửa hàng đã được quét một lớp sơn mới, không thuê công nhân làm, mà là tự anh bỏ ra mấy ngày liền để sơn. Dù sao số tiền để mở tiệm cũng không phải nhỏ, sau này còn rất nhiều chỗ phải tiêu tiền, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Cả tiệm chỉ có mỗi màu trắng trọc lốc trông không được đẹp lắm, anh mua mấy cuộn giấy dán tường, dán nửa dưới mặt tường, đến giờ đã dán được hai mặt rồi. Tần An làm việc chuyên tâm, sau khi chìm đắm trong đó thì quên cả thời gian, chờ tới khi làm xong hết thì mặt trời bên ngoài đã sắp lặn.

Lúc này vừa khéo là lúc bọn nhỏ cấp hai, cấp ba tan học. Mấy đứa nhỏ túm năm tụm ba, đeo cặp sách, sóng vai nhau vừa chạy vừa đùa giỡn, ríu ra ríu rít tràn ngập sức sống, hàng quán trước cửa trường cũng bắt đầu bận rộn nhộn nhịp.

Cửa hàng video ở ngã tư phát nhạc điện tử với nhịp điệu vui tươi, ông chủ hàng hoa quả với ông chủ quầy thịt nướng vừa xem bóng đá trên ti vi vừa liên tục đấu võ mồm, bác gái mua rau trả giá vô cùng lợi hại thế nhưng trình của bà thím bán rau thì cao hơn hẳn bác gái.

Những âm thanh ầm ĩ huyên náo dính mùi khói lửa nhân gian này là thứ trước giờ Tần An chưa bao giờ để ý, nhưng một khi bước chậm lại tỉ mỉ quan sát, mới phát hiện chúng nó quý giá tới cỡ nào.

Mùi đồ ăn đổ xô tranh nhau chen ra từ các ô cửa sổ, bụng Tần An kêu ra tiếng, anh dừng xe rồi cúi đầu đi vào trong tiểu khu, vừa đi vừa nghĩ bữa tối nên làm món gì ăn.

Đến khi nhận ra trước mắt có một bóng đen thì đã chậm, Tần An cứ vậy đâm đầu vào lồng ngực dày rộng, bị người nọ ôm lấy giữ chặt.

Tần An sửng sốt trong nháy mắt, nhưng không tránh ra, anh đã quá quen thuộc với cái ôm này. Anh vội vàng đưa tay nắm chặt lấy quần áo bên hông đối phương, chôn trước ngực người kia, buồn bực cười nói, “Kỳ Dịch Dã…”

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, người anh mong nhớ bao lâu rốt cuộc cũng mở miệng, “Cục cưng, anh về rồi đây.”

Hai người đứng trước cửa tòa nhà ôm một lúc lâu, Tần An cũng không thèm để ý xem hàng xóm có thấy không nữa, trong mắt anh hiện tại chỉ có mỗi mình Kỳ Dịch Dã, ngoài ra thì không còn ai khác.

“Sao anh về mà không nói gì với em hết, tự mình về vậy…” Hai người vào phòng, Tần An vẫn cứ ôm lấy tay Kỳ Dịch Dã không buông.

Kỳ Bảo Bối ngoắc ngoắc đuôi nhảy khỏi ghế sofa, hưng phấn chạy tới vừa cọ vừa kêu, Kỳ Dịch Dã sờ sờ đầu chó, đuổi nó qua một bên, ôm eo Tần An ngồi vào sofa.

“Anh muốn cho em một bất ngờ nên tự ngồi tàu lửa về, không nói trước với em.” Kỳ Dịch Dã nhéo cằm dưới của Tần An, tỉ mỉ quan sát mặt anh, một tay khác đang nắm lấy eo cũng nhéo hai cái, sau đó hai mắt lập tức híp lại, “Em ốm đi đúng không?”

“!!!” Tần An cúi đầu.

“Đi, đi lên cân cho anh xem.” Kỳ Dịch Dã ôm mông Tần An, trực tiếp bế người lên đi vào trong phòng ngủ, “Nếu không đạt tiêu chuẩn, em biết sẽ bị phạt cái gì rồi đó.”

Cửa phòng ngủ mở ra rồi nhanh chóng đóng lại trước mắt Kỳ Bảo Bối.

Đúng rồi đó, hai ông cha lại bỏ rơi thằng con bảo bối nữa rồi đó. Kỳ Bảo Bối phẫn nộ nhảy trở về ghế sofa, chân trước víu bệ cửa sổ, cắn rớt mấy cái lá trầu bà để trả thù. Chuyên trang đọc truyện || TRU Mtruyen.N E T ||

Trong phòng ngủ.

“Ốm đi năm cân.” Kỳ Dịch Dã ném Tần An lên giường, “Mỗi cân một lần.”

Tần An bị ném choáng váng, mới vừa bò dậy thì lại nghe được câu Kỳ Dịch Dã nói, lập tức kinh sợ, “Anh bị điên rồi hả!”

“Anh đây gọi là nói lời giữ lời.” Kỳ Dịch Dã cởi áo ra, nhào tới.

“Aaaaa… Anh thế này gọi là nói không thành có!”

“Đừng có cởi đồ em… đừng, đừng cắn chỗ đó… Nhẹ chút nhẹ chút, anh là trâu à…”

“A a a…”

A cái đầu em, lo mà tận hưởng đi cục cưng nhỏ.

Hết chương 19

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play