Thời điểm trời vẫn còn tờ mờ sáng, Tần An đã bò dậy từ trong chăn, tay chân mau lẹ mặc quần áo tử tế, tới nhà bếp nấu cháo hạt kê với bột ngô, luộc vài quả trứng nước trà, rồi mới vội vội vàng vàng chạy đi rửa mặt.

Sắp xếp xong hết thảy, anh bắt đầu khuân đồ lên xe, mở tủ lạnh lấy nhân thịt xay và bột bánh đã chuẩn bị tối qua, một thùng cháo hạt kê và một thùng cháo bột ngô, rồi thuận tay mang luôn đậu hũ não đã chuẩn bị xong lên xe. Không bao lâu sau, trên trán của anh đã hiện ra một lớp mồ hôi mỏng.

Thời gian cấp bách, Tần An ngồi lên con xe ba bánh chạy bằng điện của anh, lái tới nơi anh thường bày quán. Vừa đến liền lập tức kéo dây điện tới chỗ lều, mở đèn, lấy từng thứ một từ trên xe xuống, cứ thế lặp lại công việc mỗi ngày đều làm.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, đã thế bây giờ còn đang là lúc sáng sớm, để làm việc được nhanh nhẹn, anh vốn chẳng bao giờ mang bao tay, hai tay bị đông lạnh đến đỏ chót, nước rửa tay lạnh lẽo, Tần An bị hai cái lạnh khiến cho giật mình, hà hơi xoa xoa tay, dậm chân một cái rồi lại tiếp tục nhanh nhẹn làm việc.

Trước tiên để vỏ hoành thánh sang một bên, anh nhanh chóng bao mấy lồng bánh bao để hấp. Chừng sáu giờ, sắc trời dần ửng sáng, khách ăn lục tục kéo tới, vừa kịp lúc mẻ bánh bao đầu tiên ra lò.

Nhóm đầu tiên tới dùng bữa hầu như đều là công nhân của nhà xưởng gần đây, thanh niên trai tráng chiếm phần lớn, không ai ăn ít hơn hai cái bánh bao, cứ thế khiến Tần An bận tới nỗi suýt thì bao không kịp.

Có vài người khách quen vừa vén rèm lên liền gào thét gọi đồ ăn, nhiều khi thấy Tần An bận rộn không giúp được, thì trực tiếp báo một câu rồi tự cầm tô của mình đi múc cháo.

Nếu trả bằng tiền mặt thì cứ trực tiếp bỏ tiền vào trong hộp gỗ, tìm tiền lẻ thì cũng tự mình động thủ.

Nhiều người nên bầu không khí cũng nóng lên, hơn nữa bởi đang ở ngay cạnh lồng hấp không ngừng bốc hơi nước, nên anh không thấy lạnh, mà ngược lại hai gò má còn vì nóng mà hơi ửng hồng.

Lúc người đàn ông vén rèm lên tiến vào, Tần An đang tán gẫu với mấy vị khách quen, anh ngẩng đầu thoáng nhìn qua thì phát hiện một gương mặt mới.

Đầu rất cao, làn da màu lúa mạch, lông mày rậm, vóc người rắn chắc, mặc một cái áo khoác nhồi lông ngắn màu đen, hai tay bỏ vào túi áo, dây kéo tới đầu, che mất nửa cái cằm. Trên mặt người kia không có biểu cảm gì, nhìn qua có chút hung ác, lại có hơi ngầu.

Tần An nhìn chằm chằm người đàn ông cả nửa ngày mới miễn cưỡng hoàn hồn, anh cười hỏi như bình thường, “Đại ca, anh ăn gì? Bánh bao, mì hoành thánh, trứng luộc nước trà, cháo bột ngô, cháo kê, đậu hủ não, gì tui cũng có hết.”

“Một tô mì hoành thánh, hai quả trứng luộc nước trà.” Kỳ Dịch Dã đứng yên trước mặt Tần An, hỏi, “Bao nhiêu tiền?”

“Tổng cộng đúng mười nguyên, đại ca anh qua bên kia ngồi đi, chờ chút là có liền!” Chỉ nhìn tư thái của người này, không giống như ăn chút tẹo vậy là có thể no bụng, nhưng mà sau khi nhác thấy khuôn mặt có vẻ hung ác của người ta, anh không dám mở miệng hỏi thêm.

Kỳ Dịch Dã quét mã trả tiền, tìm một chỗ gần đó ngồi xuống, hắn bỏ tay vừa lấy ra vào túi áo ấm áp, tầm mắt đảo tới đảo lui chung quanh Tần An.

Tần An không chú ý tới ánh mắt nặng nề đó, anh đang bận gói hoành thánh, chỉ thấy động tác của anh nhanh chóng gọn gàng, giống hệt như nắn đóa hoa, không mất bao lâu đã gói xong mười viên hoành thánh to tròn.

Ném hết toàn bộ vào trong nồi nước sôi, anh quay người bắt đầu bỏ gia vị vào trong tô, ngẩng đầu cười ha hả hỏi Kỳ Dịch Dã, “Đại ca, có kiêng ăn cái gì không? Muốn bỏ rau thơm hay ớt vô không?”

“Cái nào cũng không muốn.” Kỳ Dịch Dã trầm giọng trả lời.

“Được rồi!”

Mấy phút sau, một tô mì hoành thánh đã được làm xong, Tần An tự mình bưng lên bàn cho hắn, còn tặng kèm một dĩa dưa muối xắt sợi nhỏ.

Kỳ Dịch Dã cúi đầu ăn hết, cuối cùng uống sạch bách nước súp trong tô mì hoành thánh, lau miệng, rồi đứng dậy định rời đi.

Rèm plastic vén lên được một nửa, Tần An ở phía sau gọi hắn lại, “Ây đại ca, anh lần đầu tới đây ăn cơm phải không, thấy anh lớn tướng vậy mà ăn có chút xíu đồ, thế nào lát nữa cũng đói cho coi, anh cầm cái này đi đi!”

Trong tay anh là một chén cháo nhỏ, chén bằng nhựa có nắp đậy, bỏ chung vào một túi với ống hút. Chưa đợi Kỳ Dịch Dã từ chối, Tần An đã cưỡng ép nhét vào trong tay hắn.

“Cầm đi, cứ coi như là ưu đãi dành cho khách mới!” Thính tai Tần An đã ửng đỏ.

Cháo vẫn còn tản ra hơi nóng, Kỳ Dịch Dã cúi đầu nhìn qua, sau khi nhận lấy thì đơn giản nói tiếng cảm ơn rồi đi.

Trong lòng Tần An có chút xíu xiu hụt hẫng, thái độ đối phương hình như có hơi lạnh nhạt quá.

Anh thở dài một hơi, xoay người lập tức tập trung vào công việc bận rộn.

Sau chín giờ thì khách ít dần, chờ tới khi khách đã đi gần hết, trong nồi chỉ còn sót lại vài cái bánh bao, anh cất đi để dành cho bữa trưa của mình.

Tần An nện một phát lên cái lưng hơi cứng đờ của mình, khuân một mạch hết đồ lên xe, cưỡi con xe ba bánh nhỏ của mình brừm brừm lái tới chợ bán sỉ để mua chút thịt với đồ ăn, rồi mới quay về nhà.

Đơn giản xử lý bữa trưa, anh như thường ngày bò lên giường định ngủ một giấc. Lúc nhắm hai mắt im lặng đếm xem tháng này có thể kiếm được bao nhiêu tiền lời, trong đầu anh lại đột nhiên hiện lên hình ảnh người đàn ông kia, cặp mắt đen kịt thâm thúy, như vòng xoáy câu lấy anh, hút anh vào trong.

Tần An mở mắt, mò lấy điện thoại di động để bên gối, mở ghi chép của tài khoản doanh nghiệp ra xem, hung hăng kéo danh sách xuống.

Trong nhà không có cục wifi, chỗ anh bày quầy có thể ké được wifi của nhà xưởng người ta nên anh vẫn luôn xài gói cước cơ bản nhất, một tháng mười tám nguyên, chỉ có 500M dung lượng, bình thường anh chẳng nỡ lấy ra xài.

Anh nhớ tới sáng sớm chừng sáu giờ rưỡi, đầu người nọ hình như có một đống đen thùi lùi trên đó. Anh hồi tưởng lại, không bao lâu thì tìm được một đầu người như thế trong danh sách, trên hình chỉ là một con chó đen bình thường, tên hiển thị là Kỳ ***** Dã, trừ cái đó ra thì không có tin tức gì khác, điều này khiến Tần An khó tránh khỏi ủ rũ.

Anh cất điện thoại di động đi, ép chính mình nhắm mắt lại cái gì cũng không nghĩ, ngủ một giấc tới hơn hai giờ chiều mới tỉnh lại. Anh ngáp một cái, dọn dẹp trong nhà một lúc, lại bắt tay xử lý nguyên liệu nấu ăn để buổi tối bày quầy.

Bình thường Tần An chỉ mở quầy buổi sáng sớm, nếu không mệt thì thỉnh thoảng sẽ mở quầy buổi tối. Buổi tối bán tương đối ít, chỉ có mì sợi và mì hoành thánh.

Rửa rau dưa xong, anh tiện tay trộn nhân thịt cho bánh bao ngày mai, nhéo lấy một ít làm nhân hoành thánh đêm nay, thu thập ổn thỏa rồi thì mang lên xe xuất phát.

Buổi tối nhàn nhã hơn nhiều so với lúc sáng sớm, phần đông công nhân đều ăn tối ở trong nhà máy luôn, hoặc trực tiếp về nhà ăn, chỉ có một số rất ít đến chỗ Tần An ăn cơm tối. Trễ thêm một chút nữa thì có các công nhân kết nhóm đến ăn khuya.

Chờ khách ăn xong rời đi, Tần An vừa mới chuẩn bị đóng quầy, thì ngay lúc đó, màn cửa đột nhiên lắc lư hai cái, có khách tới. Anh nghe tiếng ngẩng đầu lên, trên mặt không nhịn được mà vui vẻ.

Đây chẳng phải là vị khách khiến anh nhớ thương cả ngày nay sao!

Kỳ Dịch Dã đứng ở cửa, giơ tay vén mành cửa nhưng không tiếp tục đi vào trong, hắn nhìn Tần An hỏi, “Đóng cửa à?”

“Còn chưa đâu, đang thấy không có ai nên dọn dẹp trước một chút, mau vào đi!” Tần An khoát tay về phía hắn một cái, “Vẫn còn đồ ăn, anh muốn ăn gì?”

Kỳ Dịch Dã nhấc chân đi vào, “Bây giờ còn gì để ăn?”

Vừa dứt lời, đột nhiên một đạo bóng đen từ giữa khe màn cửa vọt vào, tốc độ quá nhanh, Tần An không thấy rõ đó là thứ gì, tưởng nó là con chuột cống, vội vã lui về phía sau hai bước.

“Kỳ… Cẩu Tử, cút lại đây!” Kỳ Dịch Dã cau mày quát lớn.

Bóng đen kia “vèo” một cái lẻn tới bên chân Kỳ Dịch Dã, vừa quái dị vừa quý phái ngồi xuống, ngoắc ngoắc đuôi, còn thân thiện “gâu gâu” hai tiếng với Tần An, dựa lên đùi chủ cọ cọ hai lần.

Kỳ Dịch Dã không phản ứng nó, xin lỗi Tần An một tiếng.

“Không, không có gì đâu.” Tần An cười cười, “À phải rồi… Còn có mì sợi với mì hoành thánh, anh muốn ăn chút gì không?”

“Vậy thì một tô mì đi.” Kỳ Dịch Dã nói.

“Ô kê, tới liền!”

Mì thấm đẫm nước sốt nóng hổi, ở trên cùng là một quả trứng chiên, một nắm rau, thêm vài giọt dầu vừng, thoạt nhìn đơn giản, phối hợp với dưa muối xắt sợi, ăn vào thơm nức mũi.

Gần đây Kỳ Dịch Dã làm hai ca, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi không ổn định, từ nửa đêm hôm qua đã bắt đầu đau dạ dày. Sáng sớm nay ăn một tô mì hoành thánh với trứng luộc nước trà, buổi trưa ngâm chén cháo nhỏ Tần An cho vào trong nước nóng để uống, đến xế chiều thì dạ dày không đau nữa, lại đói bụng không chịu được.

“Ui chao anh ăn từ từ thôi, vội làm gì, không đủ thì còn nữa.” Trong tay Tần An cầm một quả trứng luộc, chỉ chỉ con chó đen nhỏ, hỏi, “Cho nó ăn lòng đỏ trứng được không?”

Kỳ Dịch Dã nghe vậy thì ngẩng cái đầu đang chôn trong tô lên, liếc mắt nhìn anh, “Được, ăn xong trả thêm tiền cho anh.”

“Anh nói cái gì vậy, cái này không thu tiền anh!” Tần An lột trứng gà, động tác trên tay hơi dừng, lặng lẽ để lòng trắng trứng ở trước mặt Kỳ Dịch Dã, cúi đầu le lưỡi, bóp nát lòng đỏ trứng đút từng chút một cho chó con.

Kỳ Dịch Dã chủ động giúp Tần Anh dọn quầy, Tần An thuận tiện chở hắn về nhà.

Xe đạp điện ba bánh của anh có lều vải che bên trên, hai thằng đàn ông trưởng thành ngồi vào có vẻ hơi chật, chớ nói chi là loại đàn ông vừa cao vừa to như Kỳ Dịch Dã.

Đùi hai người dính sát rạt vào nhau, cách mấy lớp vải vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của người kia.

Tần An liếc nhìn Kỳ Dịch Dã ôm con chó con trong lồng ngực, khom người ngồi bên cạnh mình. Anh hơi không thoải mái uốn éo người, mắt nhìn về phía trước, hắng giọng tự giới thiệu mình, “Tui gọi là Tần An, An trong bình an.”

“Kỳ đại ca, làm quen, làm quen chút đi…”

Lời vừa nói ra, Tần An mới nhận thức được xưng hô mình vừa bật thốt lên, đột nhiên đỏ cả mặt.

“Kỳ Dịch Dã, Dịch trong bác dịch (đánh cờ).” Kỳ Dịch Dã cười khẽ, tùy ý vuốt hai cái lên bộ lông của Cẩu Tử, không hỏi anh làm sao biết họ của mình.

“… Ồ.” Tần An lúng túng ho khan một tiếng, rồi tò mò hỏi hắn, “Anh làm công việc gì thế? Thấy anh lạ mặt quá, hình như không phải công nhân của nhà máy gần đây.”

“Tài xế, tôi lái máy xúc đất.”

Hết chương 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play