*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhẫn mobius* là một kiểu nhẫn kết hợp phong cách cổ điển và tối giản, mang ngụ ý “tình yêu không có hồi kết”.

Đã gần tới khuya, khắp nơi yên lặng như tờ, ngẫu nhiên có vài tiếng ếch kêu.

Trong một căn phòng khác của căn nhà trệt nơi đèn vẫn còn sáng, Kỳ Dịch Dã ngồi trước bàn, phi thường chuyên chú đánh bóng chiếc nhẫn bán thành phẩm trong tay, mãi đến tận khi bề mặt của nhẫn nhẵn nhụi sáng bóng, hắn mới ngừng lại, giơ hai chiếc nhẫn cùng kiểu dáng nhưng khác kích cỡ lên xem, hài lòng nở nụ cười.

Bất chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt nhỏ, hắn lập tức cất nhẫn vào trong ngăn kéo, cẩn cẩn thận thận tắt đèn đóng cửa, đi về phía nhà chính.

Trong phòng có ánh đèn yếu ớt, hắn vừa đẩy cửa ra, liền thấy Tần An vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ xoa xoa hai mắt, đang híp mắt nhìn hắn.

“A… anh mới đi đâu vậy…” Âm thanh Tần An lúc mơ mơ màng màng đặc biệt mềm mại.

“Đi… đi tiểu.” Kỳ Dịch Dã bước mấy bước tới bên giường, ôm cục cưng bảo bối nằm lại lên giường, cánh tay dài duỗi ra tắt đèn “cách” một tiếng.

Trong bóng tối, Kỳ Dịch Dã bình ổn nhịp tim đập mạnh, lại nghe thấy Tần An lầm bầm, “Sao mấy bữa nay anh cứ đi tiểu đêm hoài thế…”

“…”

Một lúc lâu sau, nghe thấy nhịp thở của người bên gối đã trở nên đều đặn, Kỳ Dịch Dã mới thở phào nhẹ nhõm, cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Bình thường hai người căn bản không có cơ hội tách ra, Kỳ Dịch Dã chỉ có thể đợi đến tối lúc Tần An ngủ, lẳng lặng bò dậy lẻn qua một phòng khác, nhưng không lâu sau Tần An liền cảm nhận được vị trí bên cạnh trống không rồi tỉnh dậy, thế nên mỗi lần hắn lén đi cùng lắm chỉ được 15 phút.

Tần An sau khi tỉnh dậy càng nghĩ càng thấy sai sai, biểu hiện của Kỳ Dịch Dã mấy ngày nay rõ ràng cho thấy hắn đang gạt anh chuyện gì đó.

Anh ngừng việc trên tay, nghiêng đầu nhìn Kỳ Dịch Dã đang tìm tiền lẻ để thối cho người ta, từ đầu tới chân hắn thoạt nhìn rất bình thường, không hề thấy nửa điểm không đúng.

Tần An hoang mang khó hiểu, chờ khách giảm bớt, thời điểm anh và Kỳ Dịch Dã ngồi xổm trong sân lặt rau rửa rau, anh ngập ngừng dò hỏi, “Gần đây anh có giấu em chuyện gì không?”

“Hửm, không có, anh đâu có chuyện gì giấu được em.” Kỳ Dịch Dã cúi đầu lựa rau.

“Hừ, tối nào anh cũng thừa dịp em ngủ mà trốn đi, đừng có tưởng em không biết.” Tần An lườm hắn một cái, “Anh có tình nhân bên ngoài chứ gì?”

Kỳ Dịch Dã rửa tay, đứng lên, sau khi lau khô thì dùng đầu ngón tay hơi lành lạnh nhẹ nhàng chọt vào trán Tần An, cười nói, “Anh đây chỉ là tình nhân của em mà thôi.”

Hắn quay người đi vào phòng, Tần An trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn một cái, bĩu môi, cúi đầu tiếp tục rửa rau.

Kỳ Dịch Dã mới vừa vào phòng lại đi ra, hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi bước tới sau lưng Tần An, tay nắm hai đầu của sợi dây chuyền, vòng qua cổ Tần An, “cùm cụp” nhẹ nhàng đeo vào cho anh.

Tần An theo bản năng sờ sờ, cúi đầu nhìn thì thấy là một chiếc nhẫn lộng lẫy lóe sáng, treo trên sợi dây chuyền mảnh.

Anh kinh ngạc trợn to mắt, che miệng nhìn về phía Kỳ Dịch Dã, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi, “Đâu ra vậy anh?”

Kỳ Dịch Dã mím môi cười, đưa một cái khác y hệt cho Tần An, “Đeo lên cho anh đi, anh tự làm.”

“Mấy đêm vừa rồi anh bận làm cái này á hả?” Tần An lau hai tay dính đầy nước vào tạp dề, rồi mới nhận sợi dây chuyền, cười hì hì hai tiếng, nhón chân đeo lên cho Kỳ Dịch Dã.

“Đây là nhẫn mobius, tượng trưng tình yêu vĩnh viễn không có điểm cuối. Anh không thể cho em một đám cưới hoành tráng long trọng, nhưng anh sẽ mãi mãi yêu em, ở bên cạnh em.”

“Trời đất ơi, sao tự dưng anh lãng mạn vậy, em sắp xỉu rồi, mau mau đỡ lấy em.” Tần An vừa nói vừa ngã nhào vào trong lồng ngực Kỳ Dịch Dã, cánh tay víu lấy vai hắn, đôi môi nhẹ nhàng in lên môi mỏng của Kỳ Dịch Dã, rồi lại yên lặng chờ hắn chủ động làm nụ hôn này sâu sắc hơn.

Đầu tháng sáu, đã vào hè, nhiệt độ lên cao, ánh mặt trời như muốn thiêu cháy.

Bọn họ đứng dưới tán cây, có vài tia nắng nghịch ngợm len lỏi qua kẽ lá chiếu lên hai mắt nhắm nghiền của Tần An, rồi lặng lẽ để lại hàng bóng mờ dưới mi mắt anh.

Hình ảnh đẹp đẽ như vậy lại đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh vỡ, hai người không thể không tách ra, Tần An lấy điện thoại di động ra nhìn, là Vương Thiến Thiến.

“Anh, anh Tần, em em em, hình như em bị vỡ ối!” Giọng nữ trong điện thoại đầy vẻ hoang mang bối rối.

“Đừng hốt hoảng, tụi anh tới ngay đây, em cẩn thận chút đừng có lộn xộn…” Tần An và Kỳ Dịch Dã trao đổi ánh mắt với nhau, cũng không thèm nhìn đến đồ ăn đang để trên đất, cầm chìa khóa xe, đóng cửa tiệm rồi lập tức xuất phát.

Trong xe trải vài lớp chăn đệm dày cộm, để Vương Thiến Thiến nằm thẳng trên đó, trên người đắp chiếc chăn bông nhỏ đã chuẩn bị sẵn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện huyện.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ tiêm cho cô một liều thuốc trợ sản. Khoảng hai giờ chiều, cô bị đẩy tới phòng sinh.

Không bao lâu sau, cậu nhóc Lý Anh Hào oa oa rơi ra, tiếng khóc vang dội.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cười híp mắt nhìn hai người, “Các anh ai là cha của đứa bé?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tần An nắm tay nói, “Bác sĩ, tình trạng sản phụ thế nào? Tụi tôi là anh của cổ, cha đứa bé còn ở bên ngoài chưa về kịp…”

“Thôi vậy. Xin chúc mừng, mẹ tròn con vuông, là một tiểu hán tử đỉnh thiên lập địa.”

Y tá ôm đứa bé ra, nhìn hai người, có lẽ là cảm thấy Kỳ Dịch Dã thoạt nhìn có vẻ ổn trọng hơn, nên giao đứa bé vào tay Kỳ Dịch Dã.

Kỳ Dịch Dã cẩn cẩn thận thận nhận lấy, cánh tay cứng ngắc giơ thằng bé lên, nửa ngày không dám động đậy gì.

“Thôi hay để em ôm cho?” Tần An nhìn hắn, duỗi tay ra, nhưng cũng không biết phải ôm thế nào.

Nghĩ tới lần cuối cùng anh ôm con nít là khi Tần Triều sáu tuổi, đó đã là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi. Đối mặt đứa trẻ mới sinh nhỏ xíu mềm nhũn này, Tần An cùng Kỳ Dịch Dã đều luống cuống tay chân, căng thẳng tới mức đầu đầy mồ hôi.

Bác sĩ cùng y tá nhìn thấy thì nở nụ cười, “Thả lỏng, hai người đừng sốt sắng quá.”

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người nhìn qua, chỉ thấy Lý Yên tay cầm túi xách nhỏ, chân mang giày cao gót, chạy chầm chậm tới chỗ bọn họ.

Tóc mái trên trán cô nàng hơi ướt do mồ hôi, kiểu tóc đã hỏng từ lâu, thở hổn hển nhìn về phía Kỳ Dịch Dã và Tần An, “Ai u mệt chết em, em lái xe từ chỗ nhà mẹ chồng tới, dọc đường gấp quá trời quá đất.”

“Tình huống con bé giờ sao rồi mấy anh?” Lý Yên ném túi xách tay vào ngực Tần An, thuận tiện ôm lấy đứa bé từ tay Kỳ Dịch Dã vào trong lòng.

“Mẹ con đều bình an.” Kỳ Dịch Dã cùng Tần An thấy Lý Yên thì như thấy cứu tinh, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Vương Thiến Thiến nằm trên giường bệnh, mặt mũi trắng bệch như tuyết, vẫn hơi suy yếu, nhưng ngay giây phút nhìn thấy đứa bé thì vui sướng khóc lên.

Lý Yên nhẹ nhàng thả đứa bé vào vòng tay của cô, ngồi xuống mép giường cầm giấy ăn lau nước mắt cho cô.

“Là con trai đấy, bác sĩ nói nó nặng đâu chừng bốn kí bảy (tám cân sáu lạng).” Tần An cười nói.

“Nhiều nếp nhăn quá ta, giống y như ông cụ non hà.” Lý Yên kéo chăn nhỏ ra nhìn nhìn, “Không ngờ thằng cu này lại nặng vậy nhỉ.”

Biết Lý Yên đang ghẹo, Vương Thiến Thiến chỉ giương mắt liếc cô nàng một cái. Sau khi khóc xong, trên mặt Vương Thiến Thiến lộ rõ vẻ mệt mỏi, vài người nói chuyện đơn giản mấy câu, Vương Thiến Thiến uống thêm vài ngụm nước rồi nằm xuống ngủ.

Cậu nhóc được dịu dàng bế lên, đặt vào trong chiếc giường nhỏ ở bên cạnh. Lý Yên đứng thẳng người lên, nhỏ giọng nói với hai người, “Các anh về trước đi, em chăm con bé thì tiện hơn.”

Hai tên đàn ông đàn ang quả thực không tiện chăm sóc bệnh nhân bằng cô nương người ta, Kỳ Dịch Dã gật gật đầu, hơi ôm lấy vai Tần An, nhẹ giọng trả lời, “Vậy mai tụi anh lại tới.”

“Ừ, vậy anh về nấu canh đặng kịp ngày mai mang tới.” Tần An cũng nhẹ giọng phụ họa.

Ra khỏi bệnh viện, sắc trời đã trở tối, nhiệt độ vẫn chưa xuống thấp, chỉ vài ngày nữa là vào mùa hè, đến gió cũng trở nên nóng lên, ngay sau đó là tiếng ve kêu bất tận, áo tay ngắn khắp nơi, cùng với quạt trần chuyển động không ngừng.

Đến thời điểm việc nhà nông bận rộn lên, thân thể của Vương Thiến Thiến đã khôi phục trở lại. Việc sinh con trai dường như đã kích phát niềm yêu mến cuộc sống trong cô, cô ở lại cửa tiệm của Tần An làm nhân viên phục vụ, ngày ngày giao tiếp với người khác, khiến bản thân cô cũng trở nên sáng sủa hơn.

Kỳ Dịch Dã và Tần An cắn răng, bỏ tiền mua một chiếc xe van để chở hàng, khỏi phải gọi điện khắp nơi thuê người giao nữa, mà có thể thường xuyên tự mình lái xe lên chợ mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới về.

Sự nghiệp phát triển, lúc bận rộn lúc rảnh rỗi, bên cạnh luôn có người yêu, lâu lâu tụ họp với vài người bạn bè, cuộc sống tuy chậm rãi nhưng cũng rất an nhàn tự tại.

Xuân đi thu đến, hè về đông chí.

Thời điểm cuối năm, Tần An cùng Kỳ Dịch Dã trở về quê nhà, hai người quỳ gối trước mộ của bà nội, dập sứt đầu, kính hai chén rượu, cũng coi như là đã gặp gia trưởng.

Tiệc giao thừa ăn ở nhà Vương Thiến Thiến, Tiểu Hào là một thằng nhóc năng động, mày rậm mắt to, khỏe mạnh kháu khỉnh, bò tới bò lui trên giường không biết mệt.

Tần An xoa xoa bụng nhỏ chọc thằng nhỏ cười, Kỳ Dịch Dã bưng một chén nước nóng từ trong bếp ra, “Ăn cơm thôi!”

Hoa tuyết bên ngoài bay đầy trời, bếp lò trong nhà lửa nóng hừng hực, ti vi đang phát chương trình Xuân Vãn, ở dưới bàn Kỳ Bảo Bối đang nghịch chân Tiểu Hào bằng đầu của nó, khiến thằng nhỏ cứ phải cúi đầu nhìn nó, trừng mắt khua tay múa chân, kêu oa oa loạn hết cả lên, nước miếng nhoe nhoét đầy miệng, mấy người lớn cũng bị nhóc chọc cười.

Vương Thiến Thiến thuê nhà ở ngay trên con phố này, tuy rất gần, đi bộ cũng chỉ mất năm phút đồng hồ, nhưng dù gì thì trời cũng đã rất khuya, bên ngoài còn có tuyết, hai người đàn ông sao có thể yên tâm để một cô gái ôm đứa nhỏ về một mình được.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, sột soạt sột soạt thả mình xuống, dưới ánh đèn đường màu cam hiện lên sắc thái ấm áp. Dừng xe trước cửa nhà Vương Thiến Thiến rồi, Tần An nảy sinh ý nghĩ bất chợt, anh nhìn Kỳ Dịch Dã nói, “Chúng ta đi bộ trở về ha.”

Kỳ Dịch Dã không hỏi tại sao, chỉ cười đáp ứng anh.

Cứ thế một bước sâu một bước nông, chỉ mới năm phút mà hai quả đầu đã phủ đầy tuyết, mặt tuyết sau lưng cũng bị đạp ra hai hàng dấu chân.

Nhà nhà vẫn còn sáng đèn, khói trắng bốc lên từ ống khói, tiếng pháo trúc ầm ĩ vang lên liên tù tì. Năm nay trấn trên đang làm kiến thiết, cả con đường thống nhất treo đầy lồng đèn đỏ, nhìn thôi cũng thấy không khí lễ hội tràn ngập khắp phố phường.

Hai bàn tay dày rộng dưới lớp tay áo nắm lấy nhau, cặp nhẫn ở gốc ngón tay cũng đụng vào nhau, hơi lạnh nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể ấm áp hòa tan, hoa tuyết phủ đầy trên bả vai cùng đỉnh đầu cả hai người.

“Con đường sau này, chúng ta phải tiếp tục dắt tay nhau như bây giờ, giúp đỡ nhau, bảo vệ lẫn nhau, thế mới không uổng kiếp này gặp gỡ.”

Kỳ Dịch Dã nghiêng người sang, khẽ nhéo gương mặt lành lạnh của Tần An, môi hai người nhanh chóng áp vào nhau, cọ xát một hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng đáp một tiếng, “Được.”

Cuối cùng chính là hương vị khói lửa nhân gian, không phụ lòng đầu bạc với những năm tháng sau này.

(khúc này hình như là một câu thơ nhưng tui không hiểu, hán việt là “Chung thị nhân gian yên hỏa vị, bất phụ bạch đầu cộng dư niên”. Tiếng Hoa là终是人间烟火味,不负白头共余年。)

(end.)

Nhẫn mobius:

Twisted Wedding Ring Mobius Brilliant Earth

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play