“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại…”
Tần An tựa vào đầu giường, cúp cuộc gọi, nhất thời có chút xuất thần. Kể từ năm thứ ba anh rời nhà, mỗi dịp Tết gọi về đã trở thành một thói quen, mà không có gì bất ngờ là lần nào cũng không nhận được trả lời.
Mới đầu còn có thể gọi, chỉ có điều mới vang lên vài tiếng đã bị cúp máy, sau đó chậm rãi biến thành treo máy hết giờ thì tự động tắt, đến cuối cùng thì trực tiếp không tồn tại.
Đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn không có được sự tha thứ cùng tán đồng của cha mẹ.
Ánh mắt Tần An mờ đi rất nhiều.
Kỳ Dịch Dã tỉnh dậy khỏi giấc mộng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy sắc mặt khổ sở của Tần An, tầm mắt hắn chuyển tới điện thoại trên tay anh, màn hình hiển thị giao diện danh bạ, phía trên cùng có ghi “A Cha”.
Hắn không biết cụ thể Tần An và trong nhà có mâu thuẫn gì, nhưng trong suốt những ngày chung sống với nhau hắn chưa từng nghe thấy Tần An nhắc tới người nhà, cũng không hề thấy anh liên lạc với bọn họ.
Kỳ Dịch Dã sẽ không bắt ép Tần An phải nói hết, hắn chờ đến một ngày Tần An bằng lòng chủ động nói ra.
“Dậy hồi nào vậy, sao anh không thấy gì hết trơn.” Kỳ Dịch Dã nằm lên đùi Tần An, chôn mặt trên bụng của anh, giọng nói như bị bóp nghẹt rầu rĩ.
Tần An cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng giật giật, lộ ra nụ cười yếu ớt, “Mới dậy thôi, em mới gửi tin nhắn chúc Tết cho Vương Thiến Thiến, anh bị tiếng tin nhắn đánh thức hả?”
Kỳ Dịch Dã không có lập tức trả lời, qua một hồi hắn mới từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy vai Tần An kéo anh vào trong ngực, “Cục khoai lang nhỏ này, kỹ năng diễn trò của em tệ lắm, từ lần thứ hai gặp em anh đã nhìn ra rồi.”
“… Tuy không biết em với trong nhà có mâu thuẫn gì, nhưng sau này đã có anh ở bên cạnh em rồi, em có buồn phiền gì thì có thể nói với anh, chúng ta cùng nhau giải quyết.” Kỳ Dịch Dã nhìn anh.
Tần An dựa người vào trong lòng Kỳ Dịch Dã, tâm trạng trở nên khá hơn một chút, vỗ vỗ vai Kỳ Dịch Dã ra hiệu hắn buông ra, cười nói, “Được rồi, Tết đến không nói mấy thứ này, dậy nhanh lên, ra thử quần áo em mới mua cho anh.”
Anh lấy cái áo da và áo lót len mua từ năm ngoái trong tủ quần áo ra, tháo móc đưa cho hắn, “Nhanh lên, thử xem em mua có đúng size không.”
“Sao em mua quần áo cho anh mà không nói với anh…” Kỳ Dịch Dã nghe lời tròng áo len sợi vào, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, “Không nói cho anh gì hết, anh còn chưa chuẩn bị quà mừng năm mới cho em nữa.”
“Úi chời đại ca ơi! Anh đem thẻ lương của anh giao cho em luôn rồi, khoản tiền lớn thế là quà mừng năm mới tốt nhất rồi hiểu không, anh không sợ em tiêu hết tiền của anh cho anh nghèo rớt mồng tơi luôn à.” Tần An vừa nói vừa giúp hắn sửa sang lại cổ áo.
Kỳ Dịch Dã cười cười hai tiếng, nhìn Tần An nói, “Em tiêu đi, kiếm tiền là để cho bà xã tiêu mà.”
Cái tay đang chỉnh ống tay áo cho hắn bất chợt ngừng lại, Kỳ Dịch Dã cúi đầu nhìn, chỉ thấy vành tai Tần đỏ hết cả lên, đôi mắt hơi lấp lánh ánh nước, anh cắn môi một cái mắng, “Anh học đâu ra mấy lời chót lưỡi đầu môi đó hả…”
“Không học đâu cả, lời từ trong lòng nói ra.”
“… Được rồi được rồi, Kỳ Dịch Dã anh sến chết em rồi!” Tần An lôi cái quần đen của Kỳ Dịch Dã từ trong tủ quần áo ra, ném thẳng vào mặt hắn, “Thay đi!”
Mấy phút sau, Tần An cuộn chân ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt sáng rực, hai tay chống trên giường, cười khúc kha khúc khích.
Kỳ Dịch Dã đứng đối diện anh nhướng mày, “Thế nào? Đừng chỉ cười không vậy.”
“Đẹp trai quá, tuấn tú quá đi mất, Kỳ Dịch Dã anh nhìn như người thành phố vậy.”
“… Khen mà cũng không biết khen, cái cục khoai lang này, có ai khen người ta mà kêu giống người thành phố như em không.” Kỳ Dịch Dã vuốt sợi tóc ngắn, bất đắc dĩ cười cười. Hắn quỳ một gối xuống giường, hai tay chống hai bên thân thể Tần An, khóe miệng ngậm cười, “Nghĩ thêm coi, đổi cách khen đi.”
Hai má Tần An lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy mà chuyển sang màu đỏ, hai mắt đong đầy nước dịu dàng khóa chặt lên mặt Kỳ Dịch Dã, anh nuốt ngụm nước bọt, giơ tay lên nắm lấy cổ áo da, kéo Kỳ Dịch Dã đổ xuống giường, âm thanh khẽ run rẩy, “Em, em cứng rồi…”
“…” Kỳ Dịch Dã nghe vậy sửng sốt mất hai, ba giây, rồi lập tức ngã nhào lên trên người Tần An, cười lớn, “Sao em lại có thể đáng yêu vậy!”
Tần An nhắm chặt hai mắt, bỏ qua cảm giác xấu hổ, kéo tay Kỳ Dịch Dã đến chỗ hơi phồng to lên của mình, “Nhanh lên, địt em!”
Quần áo hai người nhanh chóng bị cởi ra, Kỳ Dịch Dã ôm Tần An chui vào trong chăn vẫn còn vương chút hơi ấm.
Cái giường cũ kỹ trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm lịch sử có lẽ không chịu được động tác thô bạo của Kỳ Dịch Dã, liên tục phát ra âm thanh cót két chói tai.
Hắn không thể làm gì khác hơn là thả chậm tốc độ, tức giận chửi thề một câu, “Đụ, mốt chuyển nhà phải mua một cái giường chất lượng tốt mới được.”
Mồng sáu sau Tết là ngày Kỳ Dịch Dã xuất phát đến Lâm thị làm việc, Tần An giúp hắn sắp xếp vali, gói ghém chăn bông mới phơi hồi cuối năm buộc lại nhét vào, trên giường còn bày hai cái gối, Tần An ngẫm nghĩ vài giây, lòng mang tâm tư mà lặng lẽ bỏ gối của mình vào hành lý.
Mọi người muốn tới tập trung tại nhà ông chủ, sau đó cùng nhau đi xe buýt tới Lâm thị. Đóng gói hành lý xong ném vào xe ba bánh, Tần An khăng khăng nhất định muốn đưa Kỳ Dịch Dã đến đó.
Trên đường không có mấy người đi đường, Tần An im lặng không nói tiếng nào lái xe, Kỳ Dịch Dã nghiêng đầu quan sát hai mắt anh, đoán được đại khái trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Không nỡ xa anh hả?” Kỳ Dịch Dã hỏi.
Tần An nhìn thẳng về phía trước, âm thanh nhỏ xíu “ừ” một tiếng, dừng xe ở ven đường. Anh thở dài, nhìn Kỳ Dịch Dã nói, “Qua bên đó anh phải chú ý nghỉ ngơi, đừng có cậy mạnh mà làm mệt chết mình, bình thường phải ăn cơm cho no, thuốc dạ dày em để trong ngăn nhỏ giữa hai lớp vali, cố đừng có để bị đau dạ dày… Với lại phải thường xuyên gọi điện thoại cho em, nhớ tới em, không được mèo mả gà đồng với đứa khác, người ta đến gần cũng không được nói chuyện với người ta!”
“Được được được, anh hứa, làm theo ý em hết.” Kỳ Dịch Dã nhẹ nhàng lau đi vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt Tần An, hai tay bụm má anh, thành kính hôn lên, mãi đến khi điện thoại vang lên tiếng chuông, hắn mới buông tay ra, xoa nhẹ hai cái lên tóc Tần An, cười nói, “Em ở nhà cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, phải ăn cơm đúng giờ, cũng phải ăn thật no. Anh đi đây.”
Bên phía Kỳ Dịch Dã có người thúc giục, hai người khó rời khó bỏ nói tạm biệt một lúc, Tần An không vội vàng rời đi mà ngồi trong xe đợi chừng mười lăm phút, thấy một chiếc xe buýt tới đậu trước cửa, Kỳ Dịch Dã cùng bốn năm người khác cùng đi ra, xếp hàng lên xe.
Kỳ Dịch Dã là người cuối cùng lên xe, trước khi lên xe còn vẫy vẫy tay về hướng Tần An.
Tần An cười cười với hắn, dù anh không nỡ tới cỡ nào, Kỳ Dịch Dã vẫn ngồi lên chiếc xe kia rời khỏi tầm mắt của anh.
Anh cũng không sầu não quá lâu, dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn như cũ, anh biết rõ những gì hắn đang làm bây giờ đều là chuẩn bị cho tương lai của hai người.
Đường đến Lâm thị đi xe mất khoảng ba tiếng, sau khi đến nơi Kỳ Dịch Dã nhắn cho Tần An một tin đơn giản “Đã đến”. Tần An biết bọn họ có rất nhiều việc phải làm, nên cũng không bận tâm lắm, đến hơn tám giờ tối, anh mới nhận được cuộc gọi của Kỳ Dịch Dã.
Khi đó Tần An đang ngồi trên ghế sofa xem kịch truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ, trong ngực ôm Kỳ Bảo Bối làm cục sưởi tay, điện thoại di động để ngay bên cạnh, chuông vừa vang lên tiếng đầu tiên là anh lập tức nhấc máy, “Ê này, Kỳ Dịch Dã!”
“Ăn cơm chưa?”
“… Em ăn rồi.” Tần An gãi gãi sau gáy, chột dạ trả lời.
Bên kia điện thoại là tiếng hít thở anh quen thuộc, qua mấy giây anh mới nghe thấy Kỳ Dịch Dã bình tĩnh nói, “Xạo đi, em chưa ăn gì hết chứ gì.”
“…”
Lúc hai người còn chưa tiếp xúc nhiều, Kỳ Dịch Dã đã phát hiện ra tật xấu không thích ăn cơm của Tần An, rau dưa còn đỡ, thịt thà thì ăn không nhiều, món chính cũng chẳng ăn bao nhiêu. Vì lý do công việc, vốn đã quen thói không ăn sáng, đến cơm tối cũng thường không muốn ăn, nhưng lại rất thích ăn mấy thứ đồ ăn vặt đồ ngọt này nọ.
Thấy không, mình mới đi có mấy tiếng mà đã không thèm ăn cơm nữa.
“Tần An, anh về mà phát hiện ra em ốm đi, em xem anh phạt em sao.” Kỳ Dịch Dã trầm giọng đe dọa.
Tần An ho khan hai tiếng, không cam lòng yếu thế mà đáp trả, “Chẳng lẽ anh muốn đánh em hả? Anh nỡ đánh không? Mà đánh thì đánh thắng được không?”
“Được, chờ đến lúc lên giường anh cho em biết tay.”
“Ấy anh cái đồ…” Tần An đỏ bừng mặt, nhỏ giọng thầm thì, “Sao anh có thể nói ra mấy câu dâm đãng như vậy…”
Tối nay không có gió, khí trời khô lạnh, Kỳ Dịch Dã đứng trên ban công, quần áo kín mít, trong đầu hiện ra hình ảnh Tần An nhỏ xíu tức giận lại xấu hổ lườm anh, trong lòng không khỏi nóng lên.
“Còn chuyện nữa,” Kỳ Dịch Dã dừng một chút, tiếp tục đùa giỡn anh, “Lúc em thu xếp hành lý, em bỏ nhầm gối vào à?”
“Á… cái đó…” Tần An ở đầu bên kia ấp úng nửa ngày, cuối cùng vin theo ý của Kỳ Dịch Dã mà nói, “Đúng rồi, em không cẩn thận bỏ nhầm vô, em cũng mới phát hiện ra.”
Còn chưa đợi Kỳ Dịch Dã mở miệng, Tần An đã dùng tốc độ cực nhanh nói, “Ngày mai anh còn phải bận việc, mau, mau đi ngủ đi, ngủ ngon nhen!”
Nói xong còn hôn chụt chụt vào điện thoại.
Kỳ Dịch Dã thấp giọng nở nụ cười, không tiếp tục đùa giỡn nữa, nói vào micro, “Ngủ ngon.”
Ngày mai mặt trời mọc, một ngày mới sẽ bắt đầu như thường lệ, hắn vừa phải kiếm tiền, vừa phải chăm sóc sức khỏe, vừa phải luôn luôn nhớ rằng mình cũng có nhà, và trong nhà còn có người đang chờ hắn.
Hết chương 17