Tần An đưa Vương Thiến Thiến lên taxi, hai người tạm biệt nhau qua một lớp cửa sổ.

Hai vị ông chủ bụng phệ kề vai sát cánh leo lên một chiếc xe, Kỳ Dịch Dã cùng hai người đàn ông còn lại đứng trên vỉa hè.

Kỳ Dịch Dã im lặng tiếp nhận điếu Hồng Tháp Sơn từ tay người khác, gió quá lớn, hắn hơi rũ mắt, tay trái chắn gió, đánh lửa hai lần mới châm được điếu thuốc.

Ngước mắt lên liền thấy Tần An đi sang phía bên này, gió lạnh thổi tóc anh tán loạn, tóc trên trán bị thổi ngược ra sau, lộ ra vầng trán tròn trịa. Có lẽ là quá lạnh, hắn nhìn thấy anh rụt cổ vào trong áo khoác.

Hai ngón tay Kỳ Dịch Dã kẹp điếu thuốc lá, cánh tay buông xuống bên chân, nhìn Tần An đứng trước mắt mình, gò má của anh bị gió thổi hơi đỏ lên, mắt cong cong, mang theo nụ cười quen thuộc.

“Khéo ghê ta ơi!”

“Ừ.” Kỳ Dịch Dã trầm giọng đáp một tiếng, giơ tay gõ gõ điếu thuốc hai lần, nhúm muội than nhỏ rớt xuống, còn chưa chạm đất đã bị gió lạnh thổi bay tán đi.

“Muốn cùng về với tui luôn không, tui lái…” Lời còn chưa nói hết, một chiếc Bora đen dừng lại ngay trước mặt mọi người, cửa sổ chỗ ghế lái hạ xuống, “Lý tiểu thư” xinh đẹp để tay tựa lên cửa sổ xe, đầu ngón tay vẫy một cái, nhẹ nhàng nói, “Lên xe đi, tôi đưa từng người về nhà!”

“Cảm ơn chị Lý, lần sau mời chị ăn cơm!” Hai tên đàn ông kia mở cửa xe nhanh chóng chui vào, rất có mắt mà để ghế phụ lại cho Kỳ Dịch Dã.

Cửa số phía sau trượt xuống, một người thò đầu ra hô, “Nhanh lên anh Kỳ ơi, chừa ghế trước lại cho anh rồi này, khoan hãy ôn chuyện với bạn anh đi, trời ngày đông lạnh chết con mẹ nó rồi.”

Lý Yên nhíu mày cười nhìn Kỳ Dịch Dã, tựa như đang chờ hắn trả lời.

Điếu thuốc trong tay vẫn tản khói, Kỳ Dịch Dã mạnh mẽ hút thêm một hơi, chuẩn xác ném vào thùng rác ven đường, chân vừa định nhấc lên thì cảm thấy ống tay áo mình bị nhẹ nhàng kéo kéo.

Kỳ Dịch Dã khẽ thở dài, giơ tay lấy khăn quàng cổ của mình xuống, mắt đối mắt nhìn Tần An, gì cũng chưa nói, trực tiếp quấn khăn lên cổ anh, quấn chặt hai vòng, che mất cả nửa khuôn mặt của người kia, chỉ để lộ lỗ mũi và đôi mắt, lại khép cổ áo lại kín kẽ, không để một chút gió lùa vào.

“Trên đường lái xe cẩn thận, tôi đi trước.”

Bàn tay nắm tay áo bị kéo ra, Tần An ngửi thấy mùi rượu cùng thuốc lá trên người Kỳ Dịch Dã, thoáng cái, người vừa giúp anh quấn khăng quàng cổ đã quay người lên xe, chỉ để lại mùi hương thuộc về Kỳ Dịch Dã trên chiếc khăn.

Chỉ trong một nháy mắt, viền mắt Tần An đỏ lên, anh sợ bị người ta phát hiện, không thể làm gì khác hơn là trầm thấp rũ đầu.

Cửa sổ xe bị kéo lên, Bora đạp ga lao ra ngoài đường, mãi tới tận khi xe đã đi xa, anh vẫn không ngẩng đầu lên.

Cỗ cảm xúc khó tả trong lòng một mạch xông ra, rất khó chịu, là cảm giác đau đớn ê ẩm mà anh chưa từng cảm nhận, cùng nỗi mất mát hụt hẫng khó giải thích.

Đứng trên ven đường gần hai phút, đến lúc ngẩng đầu lên, mất mát trong mắt Tần An đã biến mất, anh hít hít mũi đã bị lạnh tới đông cứng, kéo khăn quàng cổ lên trên, bao lại chóp mũi tê tê.

Anh giậm chân tại chỗ, rồi chạy chậm vào trong xe. Thực ra, từ thái độ của người bên cạnh Kỳ Dịch Dã, có thể dễ dàng đoán được giữa hắn và cô Lý tiểu thư kia có gì đó ám muội, nhưng anh nhớ rõ Kỳ Dịch Dã đã nói rằng hắn và cô gái kia không có quan hệ gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, cái gì cũng không nghĩ ra, nhưng ý nghĩ Kỳ Dịch Dã là thẳng nam lại càng thêm chắc chắn.

Thảo nào chỉ ôm anh quay tay cho nhau, chứ không thèm súng thật đạn thật tới bắn một phát.

Trong mắt Tần An dần dần xuất hiện một tầng sương mù.

Một con mèo đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ ven đường, nhanh chóng phóng sang bên kia đường, Tần An miễn cưỡng hoàn hồn, kịp thời giẫm phanh trước khi tông trúng con mèo.

Thân thể theo quán tính lao về phía trước, tấm bảng vuông trang trí treo trên kính chiếu hậu đập vào trán anh, trán lập tức tê rần lên. Sau khi đậu xe ổn thỏa xong, Tần An soi gương chiếu hậu nhìn vết thương trên trán bị cái bảng đập trúng, lúc này đang rỉ máu ra.

Trong lòng Tần An hết sức buồn bực, anh giật cái thứ kia xuống khỏi kính chiếu hậu, dùng sức ném đi, đập vào ghế xe không ai ngồi, “Thầy tướng số chó má, nói cái gì mà đại phú đại quý, vĩnh viễn bình an, mẹ nó đúng là đồ lừa đảo!”

Nói xong anh liền muốn kéo khăn quàng trên cổ ra, Kỳ Dịch Dã quấn cho anh hơi chặt quá, lần đầu tiên gỡ chưa ra, lần thứ hai gỡ thì đã hơi tỉnh táo lại, có chút không nỡ, cuối cùng vẫn không kéo nó xuống, cứ để mặc nó buông thõng treo trên cổ.

“Mua cái thứ khăn quàng thấp kém gì thế, đâm vào cổ ngứa vãi…”

Tần An kiềm chế xúc động muốn khóc, vừa về tới nhà liền đâm đầu vào trong bếp, chuẩn bị nguyên liệu để sáng mai mở hàng.

Cửa sổ nhà bếp hở ra một khe, có thể thấy quang cảnh bên ngoài, qua không bao lâu, chiếc Bora màu đen dừng ở trước tòa nhà, Kỳ Dịch Dã xuống xe từ ghế phó lái.

Tốc độ vò mì của Tần An chậm lại, anh nhìn qua khe hở đánh giá Kỳ Dịch Dã, thấy hắn đóng cửa xe xong thì liếc mắt qua bên này một cái, trong lòng hoảng sợ kinh ngạc, cuống quít nghiêng người trốn sang một bên.

Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng cửa chống trộm của tiểu khu mở ra rồi đóng lại, sau đó bên ngoài trở về với yên tĩnh.

Sau khi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong hết, anh không hứng ăn cơm gì, tắm rửa sạch sẽ rồi thì bò lên giường, nhịn cả một buổi, rốt cuộc vẫn không có tiền đồ mà khóc ra.

Tần An chôn mình trong ổ chăn, nửa đường bò xuống giường, tới ghế sofa xách khăn quàng cổ của Kỳ Dịch Dã về, nhảy lên giường giẫm mấy phát, rồi ôm lấy khóc tiếp.

Tần An nghĩ, có khi nào mà anh yếu đuối như này chưa, anh nằm ngửa trên giường, thở dài, “Cái thứ rượu tình ái này a, ai dính vào cũng phải say!”

Sáng sớm, thời điểm bị đồng hồ báo thức gọi dậy, Tần An đang bị khăn quàng cổ quấn lung tung khắp người, anh gỡ ra, gấp kỹ đặt ở đầu giường, không suy nghĩ chuyện liên quan tới Kỳ Dịch Dã nữa.

Lúc rửa mặt anh phát hiện hôm nay mí mắt mình trông khác quắc, không biết khóc sao mà tự dưng thành ra mắt hai mí kiểu châu Âu.

Khoan hãy nói cái khác, trông đẹp phết ấy chứ.

Hầu hết khách quen hôm nay tới ăn sáng đều có thể nhìn ra ông chủ nhỏ không giống với lúc thường cho lắm. Tâm tình không tốt, sắc mặt tiều tụy, trên trán còn bị rách da, bộ dáng thảm thương khổ sở.

Mỗi lần nhận được lời quan tâm của người quen, Tần An chỉ cười cười với bọn họ, đơn giản đáp lại, “Tui bị cảm, không khỏe lắm, sẽ nhanh khỏi thôi.”

Bắt đầu từ tám giờ, bên ngoài đổ mưa nhỏ tí ta tí tách, không bao lâu mưa liền lớn lên, hạt mưa nặng nề đập vào mái lều phát ra tiếng vang trầm đục, đánh vào màng nhĩ muốn nghẹt thở, lưu lượng khách cũng giảm bớt, trong lều chỉ lác đác vài ba người vào ngồi tránh mưa.

Tần An ngồi sau cái bàn, nghe tiếng mưa ngẫu nhiên rơi lộp độp xuống đất, trên lá cây, lều che mưa, không có quy luật gì, giống như bản thân đang rối rắm không có manh mối.

Anh buông tiếng thở dài, nhìn màn mưa bên ngoài rồi ngó đường phố trống trải, dự định đóng cửa quầy sớm.
“Anh Kỳ, trưa ăn cơm với em đi.” Lý Yên đứng trên lầu hai, cánh tay chống lên bệ cửa sổ, hô lên với Kỳ Dịch Dã đang dỡ hàng bên ngoài.

Cô lấy một tay chống cằm, đầu ngón tay đỏ sẫm xoa nhẹ lên đôi môi đỏ thắm, kẻ mắt màu đen phác họa mi mắt mảnh mai, thấy Kỳ Dịch Dã ngẩng đầu thì quăng một ánh mắt quyến rũ sang.

Đám Đại Thành ở bên cạnh dồn dập huýt sáo trêu ghẹo, Kỳ Dịch Dã chỉ đơn giản đáp lại một câu, “Không được, trưa nay phải dỡ hàng.”

“Thế buổi tối nhé?” Lý Yên cong môi cười như yêu tinh quyến rũ người, Đại Thành nhìn đỏ cả mặt, xấu hổ vùi đầu dỡ hàng.

Kỳ Dịch Dã vỗ rớt những giọt mưa rơi trên quần áo, lạnh lùng qua loa nói, “Bận rồi.”

Hôm qua đã làm xong việc trên công trường, lão Lý không sắp xếp thêm công trình nào trong năm nay, coi như là cho nghỉ Tết sớm.

Chỗ hôm nay hắn đến là nhà máy chế biến thực phẩm địa phương, Lý Yên là giám đốc sản phẩm nơi này, cuối năm thuê đám sinh viên đang nghỉ đông tới làm, nhưng đám bọn nó nhìn thì cao to khỏe mạnh thế thôi, vào làm thật thì đứa nào đứa nấy tay chân lóng ngóng, khuân đồ dỡ hàng không ra đâu vào đâu, mà ăn thì y như cái thùng cơm.

Làm thế không lời chút nào, quá không đáng tiền. Lý Yên biết công trường đã ngừng thi công, liền tìm mấy người bọn họ tới giúp đỡ, đương nhiên không phải làm không công, một ngày được hai trăm sáu, sắp xếp vào tháng chạp âm lịch*.

(Không biết具体做到腊月几号得再另作安排nghĩa gì)

Đám bọn họ nghĩ dù sao thì cũng rảnh rỗi không gì làm, kiếm được chút nào hay chút đó, đến lúc ăn tết có thể mua thêm rượu ngon thịt ngọt, khao thưởng bản thân, thế là dồn dập đồng ý.

Buổi chiều gần sáu giờ, tan làm, Kỳ Dịch Dã vừa mới che dù đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy chiếc Bora đậu ven đường.

Cửa sổ xe hạ xuống, đầu ngón tay Lý Yên kẹp điếu thuốc dành cho nữ giới, cánh tay mảnh khảnh chống trên bệ cửa sổ, khói thuốc chậm rãi thoát ra từ miệng cô nàng, lại bị giọt mưa phân tán. Làn môi đỏ khẽ mở, cười nói, “Anh Kỳ, lên xe đi, em đưa anh về.”

Kỳ Dịch Dã hơi đau đầu, nghĩ thôi thì cứ nhân dịp này để nói rõ ràng với cô, liền cau mày nhanh chân sải bước lên xe.

Chiếc xe nhanh chóng lao đi, chạy ngang qua một vũng nước bẩn, bắn tung tóe, một phần bám vào thân xe, còn lại bắn hết vào bụi hoa hai bên đường.

“Lý Yên, đừng lãng phí thời gian với tôi.” Kỳ Dịch Dã nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lý Yên không thèm để ý nói, “Đồng ý hay không là quyền của anh, nhưng theo đuổi anh thì là tự do của em mà, anh căn bản không cho em một cơ hội tới gần anh, sao lại biết em không phải đối tượng thích hợp để kết hôn chứ?”

“Tôi sẽ không kết hôn.” Kỳ Dịch Dã lắc đầu, “Cô cũng không còn trẻ nữa, suy nghĩ cho chính mình đi.”

“Nói thế là sao?” Lý Yên tuy biết rõ Kỳ Dịch Dã khó theo đuổi, nhưng lại không ngờ hắn là cục xương cứng khó gặm tới mức này, tàn nhẫn từ chối không hề nể nang một tí nào. Hai tay cô dùng sức nắm chặt vô-lăng, đốt ngón tay trắng bệch.

“Tôi đã có người thích, nhưng chúng tôi không thể kết hôn.” Âm thanh Kỳ Dịch Dã nhẹ và nhạt như bị gió thổi át đi, ngầm mang một tia lạnh giá của mùa đông và nỗi bất lực.

Lý Yên mở to hai mắt, cố kiềm chế không cho nước mắt rơi, cô dập tắt điếu thuốc, miễn cưỡng nhếch khóe môi hỏi, “Là anh ta sao, cái người mà hôm qua anh đưa khăn quàng cổ cho ấy?”

“Phải, là người đó.” Vừa nhắc tới Tần An, nét mặt Kỳ Dịch Dã dịu dàng hơn rất nhiều, Lý Yên nghiêng đầu nhìn hắn một cái, chua chát mở miệng nói, “Quả nhiên, trực giác của phụ nữ a…”

Cô đánh vô-lăng, quẹo vào tiểu khu, “Xưa nay em chưa thấy anh dịu dàng như thế với ai cả, thực ra từ lần đầu tiên gặp ở công trường là em đã có cảm giác nguy cơ vô hình rồi, quả nhiên em không đoán sai.”

Xe dừng trước tòa nhà, Lý Yên đột nhiên quay đầu nhìn Kỳ Dịch Dã, giống như không để tâm đến mà nói, “Nói chứ em cũng không nhất thiết phải quen anh, chẳng qua là em thấy anh lớn lên đẹp trai thôi.”

Kỳ Dịch Dã gỡ dây an toàn, gật đầu nói, “Ừ, tôi biết mà.”

“Anh cút mau đi, chúc anh có thể cưa đổ người ta, giờ bà đây muốn đi tìm mục tiêu kế tiếp.” Lý Yên hít hít mũi, rút một điếu mới trong hộp thuốc, kẹp trên đầu ngón tay, ra hiệu với Kỳ Dịch Dã vừa mới xuống xe, “Có rảnh thì cùng nhau hút thuốc, biết đâu được em có thể bày mưu tính kế giúp anh.”

Kỳ Dịch Dã bật cười, “Cảm ơn.”

Cánh cổng lớn phía sau “lạch cạch” mở ra, Tần An khoác áo dày cộm ôm túi rác từ trong đi ra, vừa bước khỏi cửa liền thấy Kỳ Dịch Dã cùng chiếc Bora đen kia.

Tần An loáng thoáng nhìn thấy móng tay màu đỏ đặt trên tay lái, sắc mặt anh trở nên gượng gạo tái nhợt, nháy mắt hiểu ra người ngồi trong xe chính là vị “Lý tiểu thư” kia.

Mưa vẫn đang rơi tí tách, anh không bung dù, chạy chậm đi ném túi rác, thoáng chạm mặt với Kỳ Dịch Dã, không nói gì, nhanh chóng chạy trở vào trong tòa nhà.

Lý Yên nghiêng đầu, cắn cắn điếu thuốc, nhìn phản ứng của hai người như đang xem trò vui, “Có vẻ như anh cũng chẳng thuận lợi há, thế em yên tâm rồi, bye nha!”

Kỳ Dịch Dã thở dài, đáy mắt ẩn giấu cảm xúc khó có thể miêu tả.

Hắn dường như đang nhẫn nại chịu đựng cái gì, đứng ngoài cửa Tần An một hồi lâu, mới xoay người đi lên lầu.

Hết chương 10

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play