Chương 63: Đệ nhị canh.
Editor Milley
Huyệt động sớm đã sụp xuống không còn ra hình dáng gì, ngoại trừ nơi Thời Nguyên biến mất ra còn tính là hoàn chỉnh thì, khắp nơi đều là đá vụn.
Một tầng tro bụi thật dày rơi xuống người Kim long, ánh sáng kim sắc của vảy bị che mất. Nó không có di chuyển, cũng chẳng phát ra âm thanh, chỉ là chờ đợi giống cái của nó quay trở về.
Cuối cùng, huyết sắc trong mắt Kim long cũng biến mất đi, thần trí điên cuồng khôi phục lại. Nó muốn đi tìm giống cái, chẳng sợ phải trả giá, cũng phải tìm cho bằng được!
----
Ở thời điểm quan trọng nhất hệ thống đã thoát khỏi sự khống chế của Dị, đưa Thời Nguyên trở về thế giới ban đầu. Thời gian là buổi chiều ngày hắn bị đập trúng, nếu như có người ở trong sân, hẳn sẽ phát hiện Thời Nguyên đã biến mất đi trong vài giờ, rồi lại trở lại trong sân, tựa như là đi dạo ngoài cửa một vòng.
Gà trong nồi sớm đã được hầm nhừ, Thời Nguyên thay trường bào của mình. Tắt lửa xong, nhìn nồi canh gà, đứng ở trong bếp ngây người, một hồi lâu mới đánh lên tinh thần. Hắn đã trở về nhà, nhưng lại không có ai chào đón mình. Ở đây chỉ có một mình hắn sinh sống.
Đến phòng khách cầm lấy điện thoại di động của mình tiện tay đặt ở trên bàn trà. Thời Nguyên mở danh bạ ra, lại không có người nào có thể điện thoại được. Bạn học trước đây đều ở trong thành phố dốc sức thăm ngàn*, thỉnh thoảng cũng sẽ có liên lạc, nhưng chung quy vẫn có chút xa lạ. Ngón tay trượt đến số điện thoại có ghi chú là Bố. Suy nghĩ một chút, liền gọi đi.
*Làm việc.
Điện thoại vang lên một lúc lâu sau đối phương mới nhấc máy.
"Alo, bố?" Thời Nguyên nhẹ nhàng hô một tiếng.
"Chuyện gì? Trong nhà nhiều người, bố và dì con đang bận rộn, nếu không có việc gì vội thì lát nữa nói chuyện đi!" Một loạt thanh âm có chút lãnh đạm vang lên.
Thời Nguyên nghe thấy giọng nói của bố mình chào đón khách, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là sinh nhật của cặp anh em sinh đôi của hắn, vì thế hắn nói: "Dạ, con biết rồi, bố, vậy con cúp máy trước ạ."
Không đợi hắn nói xong, đối phương đã cúp ngang điện thoại. Thời Nguyên buông điện thoại xuống, nhìn quanh một vòng. Rời đi cũng đã gần ba năm, sau khi trở về lại cảm thấy trong nhà có chút lạ lẫm. Trong phòng trống rỗng chỉ có một mình hắn, rõ ràng là mùa hè, nhưng sao hắn lại thấy có chút lạnh.
Hồi còn bé bố mẹ ly hôn, hắn bị phán cho bố. Rất nhanh bố liền tái hôn, dì kia sinh ra một đôi long phượng thai, nói muốn chiếu cố đệ đệ muội muội, liền đưa Thời Nguyên về quê nhà trong núi để ông bà nội chăm sóc.
Ông bà nội Thời Nguyên đối với hắn rất tốt, rất thương cháu trai, dạy dỗ Thời Nguyên cũng được. Thời Nguyên thi đậu vào trường đại học của thành phố, không tính là tốt cũng chả tính là xấu, mấu chốt là có thể tùy thời về quê thăm ông bà nội. Về sau ông bà lớn tuổi, từng người một liền đi, canh giữ ba tháng Trọng Hiếu, hắn liền trở về trường học.
Được một lần nghỉ ngắn, bạn cùng phòng trong ký túc xá đều trở về nhà, chỉ còn lại một mình hắn. Buổi chiều hôm đó, bố gọi điện cho hắn bảo là hắn cũng đã trưởng thành rồi, sau này học phí sinh hoạt đại học tự mình đi kiếm đi, con trai phải rèn luyện nhiều hơn. Nói như vậy rất nhiều, Thời Nguyên chưa nói mấy câu, trực tiếp đáp ứng bố hắn.
Buổi tối nằm trên giường một đêm không ngủ, kỳ thật trong tay Thời Nguyên có một khoản tiền. Là do bà nội trước khi đi dấu mọi người đưa cho hắn, là bà cả đời tích góp, thở hổn hển đứt quãng nói sau này bà không thể nấu cơm cho A Nguyên, A Nguyên phải nhớ kỹ tự mình chăm sóc tốt bản thân.
Ngày hôm sau, Thời Nguyên bắt đầu thu dọn hành lý. Sau khi thu dọn nghỉ phép trực tiếp đi làm thủ tục thôi học. Gửi tin nhắn cho bố xong, liền trở về quê nhà làm ruộng.
Cách mấy ngày liền đi dạo quanh mộ tổ tiên trên núi. Ông bà nội chôn cùng một chỗ, không có việc gì liền tới nói chuyện với bọn họ. Rõ ràng trước kia cũng ở một mình, hiện tại lại có chút không thích ứng.
Thời Nguyên nhìn ngôi nhà trống rỗng, buồn bã mất mát.
----
Trở về một tuần, nếu không phải có trường bào ở trong phòng, còn có mặt nạ bạc cùng một đống châu chấu. Hắn liền cảm tưởng những mình đã trải qua ở thế giới kia, chỉ là một giấc mộng.
Trời vừa sáng, Thời Nguyên liền vác cuốc xuống ruộng làm cỏ, vừa đi vừa chào hỏi người trong thôn. Hắn lớn lên mi thanh mục tú, cười rộ lên đẹp mắt, tính cách cũng tốt, người trong thôn đều rất thích hắn.
Cùng mấy thím trong thôn cười nói một hồi, Thời Nguyên liền đi đến trong ruộng nhà mình. Hôm trước một trận mưa rơi xuống, cây cỏ đều điên cuồng mọc trên mặt đất, đem hoa màu phủ kín.
Thời Nguyên đang khom lưng làm cỏ, kế bên đất liền có người tới, là họ hàng xa của hắn, dựa theo bối phận, còn phải gọi là bác Năm.
"Bác Năm, dậy sớm như vậy." Thời Tranh dừng công việc trong tay, chào hỏi đối phương.
Tuổi trên thực tế cũng không phải rất lớn Năm đại gia xua xua tay, thở dài: "Aiii, ai bảo bà cháu mồm to, réo hết cả nhà thức dậy!"
Thời Nguyên không nhịn được cười, bà Năm ở trong thôn nổi tiếng là to mồm. Bà chăm chỉ siêng năng, cũng không thấy người trong nhà lười biếng. Bà Năm thương một nhà con trai, sẽ không nhiều lời với con trai bà con dâu cháu gái, nhưng ông Năm thì không.
Đang nói, Thời Nguyên liền nghe thấy bà Năm lớn tiếng, rõ ràng bóng người còn chưa nhìn thấy, thanh âm đã đến trước rồi.
"Ngay cả lu nước cũng không biết mang theo, còn phải cho người bê qua!" Bà Năm cùng người trong thôn oán bỏ ông Năm, Thời Nguyên cười lắc đầu, tiếp tục làm cỏ.
Gần đến giữa trưa, Thời Nguyên cuốc một mẫu đất cũng tương đối tàm tạm, cơm nước xong buổi chiều lại tới là xong.
Sắc trời đột nhiên thay đổi, mây đen áp bám trên đỉnh đầu, ngăn trở ánh mặt trời, tiếng sấm cuồn cuộn, áp lực nặng nề trước cơn mưa lớn đột ngột tiến đến, một chút điềm báo cũng không có.
Mây đen quay cuồng, sấm nổ một tiếng tiếp một tiếng, cuồng phong cũng gào thét thổi lên, cây cối trên núi cơ hồ bị bứt rễ, mưa to trút xuống, người trên đất nháy mắt liền bị ướt đẫm.
"A Nguyên, mau về nhà đi." Bác Năm chào hỏi, nhanh nhẹn chạy về phía trước, những người khác trong thôn cũng đều vội vàng chạy về.
Thời Nguyên đi theo bọn họ chạy về phía trước vài bước, lại bỗng nhiên bất an, mơ hồ có loại cảm giác đặc thù.
Mà lúc này, một tiếng ngâm dài như có như không từ xa truyền đến, Thời Nguyên giống như là bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.
Có người trong thôn lơ đãng nhìn lên mây đen trên trời, lại giống như nhìn thấy cái gì đó không rõ ràng, lớn tiếng hô to: "Nhìn kìa, trên trời có cái gì vậy?"
Thời Nguyên theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn. Trong đám mây đen áp, giống như có bóng dáng của một con rồng, không ngừng xoay quanh. Hình ảnh rất mơ hồ, nhưng đủ để người ta nổi trí tưởng tượng phong phú.
Mưa càng lúc càng lớn, cơ hồ khiến người ta không mở mắt ra được. Tiếng sấm nổ đì đùng, giống như vang ở bên tai, tia chớp cũng một lúc một nhiều, ngày giông bão như vậy rất nguy hiểm, cho dù nhìn thấy cái bóng giống như rồng kia, vì an toàn tính mạng của mình, tất cả mọi người không còn ngẩng đầu nhìn, chạy về nhà.
Thời Nguyên lau nước mưa trên mặt, không dám tin nhìn cái bóng kia. Trong bóng tối cảm nhận được một loại liên hệ, hắn gần như có thể xác nhận, đó là một con Kim long!
Làm sao có thể? Trong lòng Thời Nguyên run lên, mà đúng lúc này, cái bóng kia thẳng tắp rơi xuống, kim quang hiện lên, mặt đất giống như là chấn động một chút, trên đỉnh núi đều đang lay động.
Tất cả mọi người nghe được một tiếng ngâm dài, quay đầu lại nhìn, lại chỉ kịp bắt được cảnh tượng nghi là rồng rơi.
Mưa lớn muốn cuốn trôi người, mây đen vẫn còn đang quay cuồng, càng thêm nguy hiểm, ngoại trừ Thời Nguyên, tất cả mọi người đều chạy đi về nhà.
Thời Nguyên sau khi nhìn thấy Kim long rơi xuống, liền ném cuốc trong tay đi, chạy về phía núi như điên, trong mắt không biết là nước mưa hay nước mắt, làm mờ tầm mắt.
Mưa to, gió lớn, cùng với rất nhiều cây cối đổ xuống, khiến Thời Nguyên ở trên núi tiến lên rất gian nan, hắn lảo đảo chạy về phía rồng rơi xuống.
Càng đi vào sâu trong núi càng gian nan, Thời Nguyên lòng nóng như lửa đốt, bất chấp dưới chân trơn trượt, hậu quả ngã một cái, không nghĩ tới nơi này vừa vặn là một sườn dốc thoải, hắn trực tiếp ngã xuống.
Trong lúc khẩn cấp, Thời Nguyên bảo vệ đầu, chờ đến lúc lăn xuống sườn núi thì đã ngã đến thất điên bát đảo*, không có trì trệ, trực tiếp đứng lên, phát hiện trên người mình ngoại trừ trên người có chút vết trầy xước ra cũng không có thương tích nào khác.
*七荤八素: thường chỉ đầu óc choáng váng.
Thời Nguyên nhìn con dốc cao cao, lại nhìn chung quanh một chút, đại khái xác định phương hướng, từ dưới sườn dốc tiếp tục đi vào trong khe núi, muốn từ trong khe núi này trèo qua.
Không nghĩ tới sau khi rẽ một vòng, hắn liền nhìn thấy trong khe núi bị đập ra một hố lớn, Kim long còn đang giãy dụa đứng lên.
Một người một rồng tầm mắt giao nhau, thời gian giống như là ngưng đọng lại.
"Dị!" Thanh âm Thời Nguyên run rẩy, đưa tay lau đi nước mưa trên mặt, nhưng vì mưa quá lớn, tầm mắt rất nhanh lại mơ hồ.
Kim Long dưới chân bất ổn, muốn đi về phía hắn lại lắc lư một cái. Thời Nguyên lập tức chạy tới, vừa nãy hắn từ trên sườn dốc lăn xuống, toàn thân đều là bùn đất, chật vật không thôi.
Run rẩy đụng vào Kim Long, Kim Long thuận theo cúi đầu xuống, cọ cọ trên người Thời Nguyên.
Mưa rất lớn, không thể ở lại đây, Thời Nguyên lau mặt, tỉnh táo lại, nhìn thấy trên người Kim Long không ít vết thương, vảy cũng có rất nhiều mảnh vụn, đau lòng sờ sờ đầu Kim Long.
Đi tới trước cái hố lớn, quả nhiên ở bên trong nhìn thấy không ít vảy vụn màu vàng, còn có long huyết, Thời Nguyên nhảy xuống, nhặt từng vảy có thể tìm được lên, hắn không thể để cho người ta phát hiện vật này ở nơi này, động tĩnh lúc trước quá lớn, chờ mưa ngừng khẳng định sẽ có chuyện tốt tìm ở trong núi, vạn nhất bị phát hiện sẽ gặp nguy hiểm.
Kim Long hiểu được ý tứ của Thời Nguyên, thu nhỏ thân thể cũng bắt đầu tìm vảy rồng vỡ vụn chung quanh, dùng long trảo nắm lấy, đặt vào trong tay Thời Nguyên.
Thời Nguyên không quên khen y, sau đó lại tiếp tục tìm trong hố lớn, cho đến khi tất cả vảy đều bị hắn tìm được. Vảy rồng rất nhiều, hắn không có chỗ để, đang định dùng tay áo ngắn túi lên, móng vuốt Kim Long đặt ở trên vảy, trong nháy mắt sau tất cả miếng vảy liền không thấy tăm hơi.
Biết những vảy kia được bỏ vào trong không gian khác, lúc này Thời Nguyên mới yên lòng, hỏi: "Ngươi còn cảm ứng được vảy nào khác nữa không?"
Kim Long không nói gì, chỉ lắc đầu, trong lòng Thời Nguyên có dự cảm không tốt, bất quá hiện tại còn có long huyết chưa xử lý, trong hố lớn đã tụ rất nhiều nước, máu nhìn thập phần rõ ràng, nếu bị người bắt được những huyết dịch này liền hỏng bét hết rồi.
"Mấy đống máu này ngươi có biện pháp nào không, ví dụ như lấy chút nước để rửa sạch, pha loãng." Thời Nguyên cùng Kim Long thương lượng.
Kim Long bay lên, ở trên hố lớn lơ lửng, nơi này mưa thế đột nhiên gia tăng, quả thực giống như thác nước rửa xuống, rất nhanh nước mưa liền tràn ngập hố lớn, thác nước còn chưa dừng lại, thẳng đến khi nước từ trong hố lớn chảy ra gần như thành sông, máu bị pha loãng một chút cũng không nhìn thấy, Kim Long mới dừng lại.
Thời Nguyên trước đó đã đứng ở gồ đất cao, không bị cuốn trôi, nhìn Kim Long bay về phía hắn, lúc này mưa cũng giảm bớt một chút, bất quá vẫn như cũ.
"Biến nhỏ đi, ta mang ngươi trở về." Thời Nguyên nói xong, liền vén vạt áo ngắn tay áo của mình lên, để cho kim long nhỏ xíu chui vào, đi ra ngoài núi.
Đến thôn, Thời Nguyên bước chân vội vã, sợ bị người ta nhìn thấy Kim Long, gần như là cấp tốc chạy về nhà, khóa cửa viện rồi đi thẳng vào phòng.
Bên ngoài còn đang mưa, Thời Nguyên mang theo một thân bùn nước vào trong phòng. Quần áo ướt lạnh dính vào người rất không thoải mái, trực tiếp mang Kim long trên người đi vào phòng tắm.
Sau khi cởi áo trên xong, Kim Long vẫn quấn quanh người hắn như trước. Thời Nguyên đau lòng sờ sờ đầu Tiểu Kim Long, nói: "Xuống trước đã, trên người ta bẩn."
Tiểu Kim Long không chịu, gắt gao quấn lấy trên người Thời Nguyên. Thời Nguyên không có biện pháp nào khác, chỉ có thể cho nước ấm vào bồn tắm.
"Vậy ta ôm ngươi, trước để cho ta rửa sạch sẽ." Thời Nguyên mềm giọng dỗ dành nó, nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Kim Long xong đau lòng không thôi.
Nghe đến đây kim long nhỏ xíu mới buông lỏng khí lực, Thời Nguyên thuận thế kéo nó từ trên người xuống, ôm vào trong ngực, tắt vòi nước rồi đi ra ngoài phòng tắm, hắn trước tiên phải bôi thuốc cho Tiểu Kim Long.
May mắn thay trước khi hệ thống đi, đã để lại rất nhiều thứ cho hắn, bao gồm cả những loại thuốc cùng băng gạt hắn đã từng mua.
Tinh tế dọn sạch bùn trong miệng vết thương của Kim Long, sau đó băng bó thuốc cho y. Thời Nguyên không mặc quần áo, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, Thời Nguyên vội vàng ôm Tiểu Kim Long đi vào phòng tắm.
Đặt Tiểu Kim Long lên bồn rửa tay, Thời Nguyên có chút ngượng ngùng, mở miệng dặn dò nó: "Quay qua đi không cần nhìn, ta tắm xong liền tới ôm ngươi."
Kết quả một giây sau, trên người Thời Nguyên liền quấn lấy một con rồng vàng nhỏ. Thời Nguyên lại dỗ nó một chốc, hắn xác định Dị có thể nghe hiểu lời hắn nói, nhưng Dị chính là không muốn xuống.
Trên người còn mang theo nước bùn, không tắm không được, Thời Nguyên đành phải cởi quần áo còn lại như vậy. Nước ấm trong bồn còn chưa lạnh, hắn lại bỏ chút nước ấm, cho đến khi trong phòng tắm đều có sương mù bốc hơi màu trắng.
"Ta muốn tắm rửa, ngươi thân một khối băng đi vào liền ướt ngay." Thời Nguyên cúi đầu nhìn Tiểu Kim Long nói.
Tiểu Kim Long không động đậy, nước bùn trên người Thời Nguyên đều dính vào trên người nó, lại bẩn, Thời Nguyên đành phải cứ như vậy mang theo nó cùng tắm nước ấm.
Không dám ngâm nhiều, băng gạt đã ướt đẫm, Thời Nguyên vội vàng lau khô thân thể, lại lau cho Tiểu Kim Long, một lần nữa thay thuốc cho nó, ôm Tiểu Kim Long ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Mưa đến bây giờ vẫn chưa dừng lại, sắc trời đen kịt. Thời Nguyên bật đèn, trong phòng lập tức sáng lên.
Cúi đầu nhìn Tiểu Kim Long trong ngực, đối phương cũng nhìn hắn, Thời Nguyên nửa ngày không nói gì, đưa tay sờ sờ trên đầu Tiểu Kim Long.
Chưa từng nghĩ tới, Dị sẽ đuổi theo đến thế giới của hắn, lúc đầu Thời Nguyên nhìn thấy Kim Long tâm đều nhấc lên, không biết hắn tìm được nơi này như thế nào?
"Sao lại không nói lời nào?" Thời Nguyên cúi đầu hỏi một câu, nhưng vẫn không nghe thấy thanh âm của Dị.
Cửa sổ không đóng kỹ, bị gió thổi tung ra. Thời Nguyên ôm Tiểu Kim Long đi qua đóng cửa sổ, thuận tay tắt đèn phòng khách, liền lên lầu hai.
Phòng này là hồi học trung học ông bà nội bảo bố hắn trở về xây cho. Hắn biết, ông bà là để lại đường lui cho hắn, để về sau không đến mức không có chỗ dừng chân. Bố ở trong thành phố mua nhà, nơi đó không có chỗ dành cho hắn.
Lúc xây phòng này, trong nhà cũng không thiếu tiền, cho nên cố ý xây theo kiểu biệt thự nhỏ, tổng cộng hai tầng, trong thôn không ít người đều có phòng như vậy.
Vào phòng ngủ, Thời Nguyên cởi giày lên giường, ôm Tiểu Kim Long tựa vào đầu giường, cúi đầu hỏi nó: "Có đau không, muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Nói xong liền kéo chăn ra, định đem Tiểu Kim Long bỏ vào, đối phương lại không muốn, Thời Nguyên đành phải ôm nó.
Hơn năm giờ sáng ăn sáng, hiện tại đã một hai giờ, làm việc trong đồng ruộng vốn rất dễ đói, hắn lại còn chạy vào trong núi. Lúc trước bởi vì nhìn thấy Dị liền tâm tư cũng không còn, hiện tại đã yên lòng, tắm nước nóng, thoải mái ngồi ở trên giường, vừa đói vừa mệt.
Suy nghĩ một chút, Thời Nguyên vào phòng bếp cắt mấy cái bánh bao, nhìn thấy Tiểu Kim Long quấn quanh người, lại thêm bốn năm cái, cắt thành miếng nhỏ chuẩn bị dùng dầu hành xào ăn.
Xào đầy một chậu lớn, hầm thịt cũng không kịp, Thời Nguyên liền xào hơn mười quả trứng gà, hâm nóng năm hộp sữa lớn, một tay ôm Tiểu Kim Long chạy qua chạy lại vài lần mới bưng cơm lên bàn.
Múc thìa sữa, nhiệt độ vừa vặn, liền đút cho Tiểu Kim Long. Thời Nguyên cầm một cái chén nhỏ rót cho mình một chén sữa nhỏ. Tiểu Kim Long đặt ở trên đùi, một bên đút nó một bên tự mình bưng chén uống. Hắn không uống được sữa lạnh, dạ dày sẽ không thoải mái, cho nên liền một bát nóng.
Uống sữa bằng thìa là bất tiện, Thời Nguyên đành phải đặt con rồng vàng nhỏ lên bàn, an ủi nó: "Ta ở đây, ngươi ăn cơm trước đi."
Đem chén đựng sữa đưa đến bên miệng Tiểu Kim Long, nhìn nó cúi đầu uống lên. Lúc này Thời Nguyên mới bắt đầu cầm đũa ăn cơm, vừa ăn vừa đút trứng cho Tiểu Kim Long, bánh bao xào cũng thi thoảng đút nó vài ngụm.
Sau khi ăn no uống đủ, Thời Nguyên không buông đũa xuống, tiếp tục cho Tiểu Kim Long ăn, cho đến khi đối phương ăn hết mọi thứ.
Cơm nước xong có chút mệt mỏi, Thời Nguyên không có rửa chén, súc miệng xong, ôm Tiểu Kim Long lên lầu hai, những thứ kia chờ tỉnh lại rồi nói sau.
Ôm tiểu Kim Long nằm ở trên giường, Thời Nguyên hoàn toàn thả lỏng, ôm Tiểu Kim Long lên trên, để cho nó lộ đầu ra, tỉnh ở trong chăn buồn bực.
"Sao ngươi lại đuổi theo?" Thanh âm Thời Nguyên rất nhỏ, biểu tình có chút khổ sở, hắn không phải người của thế giới kia, hoàn toàn bất đồng với bọn họ.
Hơn nữa Dị nói muốn sinh một quả trứng rồng, rõ ràng là muốn con cháu, cho nên sau khi hiểu rõ tâm tư của Dị, hắn liền trở lại, nghĩ Dị thông suốt sau, hẳn là sẽ tìm một giống cái thích sinh một đống lớn trứng rồng, cũng sẽ không có chuyện gì với hắn.
Tiểu Kim Long vẫn không mở miệng như cũ, nhìn Thời Nguyên đột nhiên tiến lại gần, liếm liếm trên môi hắn, trong đôi mắt màu vàng kia lộ ra tia cố chấp, Thời Nguyên đều có thể tưởng tượng ra nếu y là hình người, sẽ là biểu tình gì.
"Vẫn không thể nói chuyện?" Thời Nguyên không so đo với nó, ngược lại sờ sờ trên đầu Tiểu Kim Long.
Giống như là nhận được tín hiệu, Tiểu Kim Long lại liếm môi hắn một chút, lúc này Thời Nguyên không thể coi như không biết.
"Đừng được một tấc lại muốn tiến lên một thước." Nói như vậy, ngữ khí Thời Nguyên lại một chút cũng không có nghiêm khắc, hắn đối với Dị thật sự không có biện pháp.
"Được rồi, ngủ đi." Thời Nguyên tránh được Tiểu Kim Long tập kích lần nữa, nhẹ nhàng đem nó ấn vào trong ngực, một tay không ngừng vuốt ve trên người Tiểu Kim Long, muốn an ủi nó.
Nhìn thấy Thời Nguyên nhắm mắt lại muốn ngủ, Tiểu Kim Long không quấy rầy hắn nữa, cọ cọ trong ngực Thời Nguyên, cũng nhắm mắt lại, an tâm trông chừng giống cái mà y mất đi.
Bản dịch phèn lòi này chỉ xuất hiện duy nhất tại Wattpad.
-Hết chương 63-